Một Giấc Thanh Xuân (Bạn Gái Tôi Đẹp Nhất Trường)

Chương 21: Không ngờ



"Cô chủ nhiệm bảo cậu đến phòng giáo viên tìm cô ấy."

Cô Tiêu biết tôi gian lận trong kỳ thi nên bảo Lâm Uyên Sương đến tìm tôi.

Nhìn thấy ánh mắt có chút hả hê của Lâm Uyên Sương, tôi nhịn đi kích động muốn dạy dỗ cô ta một trận, oán hận nói: "Lâm Uyên Sương, cậu đợi mà xem, chuyện cậu hãm hại tôi, tôi sẽ trả lại cho cậu gấp mười lần."

Thở hồng hộc rời khỏi phòng học, tôi đến phòng làm việc của giáo viên, đúng lúc thấy cô Tiêu đang chấm bài thi ở trong phòng.

Thấy tôi tiến vào, cô Tiêu dừng việc đang làm, trừng mắt lạnh lùng nhìn tôi: "Lại đây, đứng trước mặt cô."

Tôi thấp thỏm bất an đi đến trước mặt cô Tiêu. Nhớ đến nụ hôn ấn tượng sâu đậm hôm đó, trong lòng tôi mong đợi sẽ tìm thấy tâm tình khác trong mắt cô Tiêu có thể làm tôi an tâm hơn.

Nhưng tiếc thay, gương mặt cô Tiêu lạnh như sương, trong đôi mắt uy nghiêm còn mang theo cả vẻ thất vọng, nhìn mà lòng tôi tràn đầy lo sợ bất an.

"Có phải em gian lận trong kỳ thi không?"

Trong lòng vô cùng lo lắng, tôi im lặng gật đầu.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ bồn chồn không yên của tôi, đôi mắt xinh đẹp của cô Tiêu trừng lên, cực tức giận nói: "Mau trả lời cô!"

"Xin lỗi cô, em đã gian lận." Tôi ủ rũ cúi đầu nói.

"Đừng nói xin lỗi với cô, cha mẹ mới là người em nên đi xin lỗi! Trương Hữu Đường, em biết cha mẹ em làm nghề gì không?" Cô Tiêu ngồi nghiêm chỉnh, thẳng tắp nhìn tôi.

Tôi không hiểu tại sao cô Tiêu lại đột nhiên hỏi tôi, tôi hơi ngẩn ra đáp: "Cha mẹ em đều làm công nhân."

Thật ra tôi đối với nghề nghiệp của cha mẹ cũng không hiểu rõ lắm, trong ấn tượng chỉ biết họ đều đi làm ở công xưởng.

Cô Tiêu nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt của tôi, nói thẳng: "Trước đây cô có đi đến nhà em tìm hiểu. Cha em làm bảo vệ lương tháng chưa được hai ngàn. Còn mẹ em là công nhân thời vụ trong công xưởng, lương ba ngày chưa đến ba trăm, một tháng được bao nhiêu trong lòng em tự biết rõ. Tổng lại, thu nhập của gia đình em còn chưa đến năm ngàn."

Tôi ngậm miệng không nói, mặc dù bản thân không hiểu rõ tình hình gia đình lắm, nhưng cũng biết gia đình mình nghèo.

Nhưng nghèo thì sẽ khổ cực đến thế nào, trong lòng tôi lại không hề có một khái niệm rõ ràng.

Cô Tiêu lại giải thích cặn kẽ cho tôi: "Em biết nhà em chi tiêu bao nhiêu một tháng không?"

Thấy tôi lắc đầu không biết, cô Tiêu chậm rãi nói: "Nhà em tiền thuê nhà một phòng ngủ một phòng khách gần hai triệu rưỡi, cộng thêm tiền điện nước ga thì khoảng ba triệu. Còn phí ăn uống mỗi ngày cũng phải cỡ một trăm ngàn, mỗi tháng cỡ ba triệu. Vậy còn tiền em ăn xài hàng tháng là bao nhiêu, trong lòng em có tính đến không?"

Bản thân không ở ký túc trong trường, nhưng bởi vì nhà cách trường hơi xa, vì vậy cơm một ngày ba bữa vẫn là ăn uống trong hoặc ngoài trường. Do đó tiêu xài bình quân một tháng của tôi, bản thân cũng tự hiểu rõ.

"Dạ chắc là khoảng ba triệu." Tôi đoán chừng mà trả lời.

“Trừ đi chi tiêu trong một tháng, trong nhà em còn dư khoảng hơn ba triệu. Nhưng tính đến tiền học phí và các khoản tiền sinh hoạt tất yếu khác của em trong một năm, Trương Hữu Đường, nhà em một năm chỉ còn dư được khoảng mười lăm, mười sáu triệu thôi mà thôi." Lời nói cô Tiêu tràn đầy lo lắng: "Bây giờ, cho dù xây một ngôi nhà nhỏ ở nông thôn giá cả cũng đã trên dưới ba trăm triệu rồi rồi, có nghĩa là cha mẹ em phải làm quần quật gần hai mươi năm mới kiếm được."

Cô Tiêu nói về rất nhiều mối khủng hoảng trong gia đình tôi, đưa ra rất nhiều so sánh làm cho lòng bàn chân tôi cũng phát lạnh, diễn tả rất trực quan về hoàn cảnh của gia đình tôi.

Nghe được những điều này sắc mặt tôi hiện vẻ hoảng hốt vô cùng, hoàn cảnh gia đình mình mãi đến hôm nay tôi mới hiểu tường tận. Sau khi biết được, trong lòng giống như bị một tảng đá đè nặng, tâm trạng cũng trở nên áp lực hẳn.

"Nếu như, cô nói là nếu như em hoặc cha mẹ em đột nhiên mắc bệnh nặng, em nghĩ xem gia đình em vốn đã không kham nổi gánh nặng sẽ thành ra thế nào?"

Trên gương mặt tôi tràn đầy nét thấp thỏm lo âu, mắt giật giật, nếu cha mẹ và tôi thật sự xảy ra chuyện lớn gì, vậy chẳng phải cả nhà sẽ trở nên tan tành hay sao. Cảnh tượng này thật thê thảm, khiến cả người tôi lạnh đi như đang ở trong động băng.

Thấy vậy, cô Tiêu đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn tôi nói: "Trương Hữu Đường, chuyện em gian lận lúc thi cử làm cô rất thất vọng cũng vô cùng lo lắng. Có bao giờ em nghiêm túc suy nghĩ vì sao cha mẹ em lại tốn nhiều tiền cho em ăn học như vậy hay không?"

Đương nhiên tôi có nghĩ, nhưng căn bản không suy nghĩ thấu đáo qua.

Giống như bình thường ăn cơm, tôi chỉ quan tâm đến mùi vị của món ăn, lại không quan tâm bữa cơm này như thế nào mà có được.

Từ giây phút tôi hiểu rõ, trong lòng tôi có cảm giác đau khổ khó mà nói thành lời.

Mà vẻ mặt thất vọng của cô Tiêu khi nhìn tôi, trong lòng tôi giống như có tiếng búa nện nặng nề vang lên, rúng động khiến tôi kinh hồn tang đảm.

Ánh mắt này, là ánh mắt tôi không muốn nhìn thấy nhất, đặc biệt là khi nó biểu hiện ra từ trong mắt của người mà tôi ngưỡng mộ nhất.

"Thưa cô..." Tôi muốn nói gì đó, nhưng mấy lời mượn cớ trong đầu đều trở thành giấy trắng, tâm tư đã loạn nay còn rối bời hơn.

Mọi lỗi lầm đều do tôi, là bản thân đã phụ sự kỳ vọng của cô và nỗ lực của cha mẹ. Tôi vô cùng hối hận, bản thân từ đầu tại sao lại đi gian lận? Không những không thể làm cô Tiêu nhìn mình với ánh mắt khác, mà hiện tại ngay cả sự kỳ vọng của cha mẹ đối với mình đều bị tôi đạp đổ rồi.

Tôi cảm thấy tự trách và hổ thẹn sâu sắc đối với bản thân mình.

"Trương Hữu Đường," Nói chuyện hơn cả tiếng, cô Tiêu nhìn tôi sắp khóc đến nơi rồi, vì thế đứng lên vỗ vỗ bả vai của tôi, vừa an ủi vừa khuyên bảo nói: "Sau khi tan học quay về nhìn kỹ gương mặt của cha mẹ, suy nghĩ thậy kỹ lời cô nói."

Bước ra khỏi phòng giáo viên, tôi nhìn lên bầu trời lờ mờ tối khi mặt trời khuất bóng, chỉ cảm thấy tâm trạng như tầng mây đen mù trên không, những đám mây ảm đạm khỏa lấp bầu trời. Những lời nói chân thành của cô Tiêu văng vẳng bên tai tôi, khiến tôi thật lâu vẫn chưa bình tĩnh trở lại được.

Sau khi tan học về đến nhà, cha mẹ đang ở nhà chuẩn bị bữa cơm tối thịnh soạn, chào đón tôi thi cử trở về.

Nhớ đến lời nói của cô Tiêu, nhìn đến gương mặt quan tâm của cha mẹ đối với tôi, đặc biệt là những nếp nhăn già nua trên mặt, khiến cho lòng tôi thắt lại.

Cha mẹ quan tâm hỏi tôi thi cử thế nào rồi, lời nói đầy vẻ quan tâm ấm áp lại khiến trong lòng tôi áy náy bội phần. Sống mũi cay cay tôi cắn răng khai ra chuyện bản thân gian lận trong lúc thi bị phát hiện cho cha mẹ nghe.

Rất nhanh, trên mặt tôi đã bị giáng cho một bạt tai thật mạnh từ người cha đang nổi trận lôi đình, vang dội trong đầu, đau rát truyền vào trong lòng, nước mắt hối hận tuôn rơi.

Tôi quỳ xuống tiếp thu lời quở trách của cha mẹ đối với mình, chủ động nhận lỗi sai. Cũng chỉ có thế mới khiến đáy lòng vô cùng áy náy của tôi dễ chịu hơn một chút.

Lời nói của cô Tiêu khiến tôi nhận ra được sai lầm của bản thân, mà hoàn cảnh gia đình cùng với ánh mắt đầy thất vọng buồn bã của cha mẹ khiến cho tôi càng đau lòng bội phần.

Tôi âm thầm phát thề, tôi tuyệt đối sẽ không làm cho cha mẹ phải buồn lòng thất vọng thêm lần nào nữa, lại càng phải cứu vãn mối quan hệ giữa tôi và cô Tiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.