Một Giấc Thanh Xuân (Bạn Gái Tôi Đẹp Nhất Trường)

Chương 36: Lâm uyên sương gặp nguy hiểm



Một đám người đột ngột xông vào khiến chúng tôi kinh ngạc, nhưng nhìn dáng vẻ của họ hình như là đến vì Quách Hiếu Mạnh và Hoàng Biên Bình.

“Các người là ai? Có chuyện gì không?” Quách Hiếu Mạnh dường như không đủ khí lực nhưng ông ta vẫn dùng uy nghiêm của một vị hiệu trưởng chất vấn đám người kia.

Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên có mái tóc hoa râm, ông ấy đưa ra thẻ chứng minh thân phận,lại nói: “Chúng tôi là tiểu đội từ Ủy ban Kiểm tra kỷ luật thuộc Phòng Giám sát của Bộ Giáo dục, tôi là đội trưởng Bàng Hùng.”

“Uỷ, Ủy ban Kiểm tra kỷ luật!” Gương mặt hiệu trưởng Quách Hiếu Mạnh run lên, ông ta nuốt nước miếng, Hoàng Biên Bình đứng kế bên chột dạ, chân như muốn nhũn ra.

Họ thấy Bàng Hùng lấy một tờ giấy ra, nghiêm nghị nói: “Chúng tôi nhận được tố cáo nặc danh tố ông Hoàng Biên Bình có liên quan tới việc uy hiếp và cưỡng gian học sinh đang ở tuổi vị thanh niên, còn thông đồng với hiệu trưởng Quách Hiếu Mạnh nhận hối lộ, mời hai vị đi theo chúng tôi hợp tác điều tra.”

Vừa dứt lời, những người sau lưng Bàng Hùng tiến lên, nhấc Quách Hiếu Mạnh đã trắng nhợt cả mặt và Hoàng Biên Bình đã xụi lơ trên đất như con chó chết lên rồi lôi ra ngoài.

Tôi và cô Tiêu nghẹn họng nhìn họ trân trối, tuyệt đối không ngờ sẽ xuất hiện chuyển biến ngoài ý muốn này. Hiệu trưởng và thầy chủnhiệm vừa kiêu ngạo tới cực điểm giây trước, giây sau đã bị Ban Kỷ luật dẫn đi rồi. Nhìn phòng hiệu trưởng trống trơn, tôi và Tiêu Oanh đều cảm thấy vừa rồi như một giấc mộng, thật sự quá ngoài dự đoán của mọi người!

Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, tôi tò mò, bước lên cản đường Bàng Hùng đang định rời đi mà hỏi: “Chú ơi, chú có thể nói cho cháu biết người tố cáo là ai không ạ?”

Bàng Hùng nhìn tôi một cái, lạnh lùng nói: “Không thể tiết lộ!”

Tiêu Oanh vội kéo tôi sang một bên, nhìn mấy người Ban Kỷ luật rời đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm: “Sao em lại đi quấy rầy những người Ban Kỷ luật khi người ta đang làm việc chứ. Nếu bọn họ hoài nghi em rồi bắt đi luôn thì làm sao?”

Nhìn vẻ mặt quan tâm của cô Tiêu, trong lòng tôi như đang trôi bềnh bồng trên một đại dương ấm áp, tâm tình vốn dĩ đang bất an lập tức bình tĩnh lại.

“Cô Tiêu, hai người họ đã bị Ban Kỷ luật dẫn đi rồi, có phải là em sẽ không bị đuổi học không?” Tất nhiên là tôi muốn tiếp tục tới trường, càng muốn được cô Tiêu dạy học.

Thấy bộ dạng vui mừng của cậu học trò, cô Tiêu nhịn không được mà vỗ đầu cậu: “Em đừng vui mừng quá sớm, đợi có hiệu trưởng mới thay thế thì chắc chắn sẽ còn tiếp tục bàn bạc về chuyện của em đấy. Rốt cuộc em có được ở lại hay không cũng không phải cô nói là được!”

“Nhưng cô Tiêu nhất định sẽ giúp em mà!” Tôi gãi đầu cười ngây ngô: “Cám ơn cô Tiêu!”

Tiêu Oanh thấy học trò mình vui vẻ không thôi, trong lòng cô cũng dịu đi. Cô thở dài, sao cô lại có tình cảm với một cậu nhóc nhỏ hơn mình mười tuổi chứ? Là vì chuyện đêm hôm đó sao…

Tiêu Oanh lắc đầu, cảm thấy trên mặt mình có chút nóng lên, dời đề tài: “Chuyện vừa rồi thật sự có chút kỳ quái, sao đám người Quách Hiếu Mạnh lại đột nhiên bị người ta tố cáo?”

Nhắc tới việc này, trong lòng tôi chợt nghĩ tới một người… Lâm Uyên Sương.

Cũng chỉ có cô ta mới có chứng cứ buộc tội Hoàng Biên Bình có liên quan tới chuyện cưỡng dâm. Còn chuyện của Quách Hiếu Mạnh thì nói không chừng là thu thập được từ Hoàng Biên Bình.

Nhớ tới chuyện cô ta nói ngày hôm qua, lúc đầu tôi còn cảm thấy buồn bực, hiện tại mới nhận ra Lâm Uyên Sương không đến trường, trong lòng tôi đã hơi hiểu ra.

“Đúng rồi, điện thoại.”

Nhìn tôi lấy điện thoại từ trong túi quần ra, cô Tiêu tức giận trách cứ: “Trương Hữu Đường, vào trường học không được phép mang theo điện thoại, sao em lại làm trái với quy định của nhà trường! Nếu em làm như thế thì sao cô có thể đảm bảo cho em đây. Em có biết vì em mà cô phải lãnh nhận sự tức giận của bao nhiêu người không? Thế mà em lại còn tâm trạng chơi điện thoại nữa, tức chết cô rồi!”

Tôi bị oán trách mà lại không tức giận chút nào, chỉ có thể liên tục xin lỗi.

Nghĩ nghĩ, tôi quyết định kể chuyện của Lâm Uyên Sương cho cô Tiêu nghe. Nghe tôi kể xong, cô Tiêu lại nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp.

Cô không ngờ cô gái trong câu chuyện mà tôi đã từng kể lại chính là Lâm Uyên Sương. Trong ấn tượng của cô, Lâm Uyên Sương vẫn luôn là một học sinh ngoan say mê học tập, tuân thủ kỷ luật. Sao có thể giống như tôi kể, là người mang tư tưởng tự tôn cao khinh thường người khác như vậy.

Nhất định là có hiểu lầm gì đó rồi! Trong lòng Tiêu Oanh vẫn bán tín bán nghi.

Dù thế nào thì bây giờ tôi cũng phải gọi điện thoại hỏi xem Lâm Uyên Sương.

Điện thoại đã gọi đi, đổ chuông một lúc vẫnkhông có ai nghe máy. Chẳng lẽ Lâm Uyên Sương không mang điện thoại bên người?

“Cô Tiêu, em muốn xin nghỉ, em cần đi xác nhận chuyện này!”

Thấy cậu học trò đang định rời khỏi phòng hiệu trưởng, Tiêu Oanh kéo tay tôi lại nói: “Đợi chút! Cô đi với em!”

Tiêu Oanh cũng khá hiếu kỳ về chuyện vừa xảy ra. Là một giáo viên, cô vẫn luôn lo lắng chuyện Lâm Uyên Sương nghỉ học. Không lâu trước đó, cô còn gọi điện cho bố của Lâm Uyên Sương để hỏi thăm tình hình, nhưng bố của Lâm Uyên Sương lại không biết chuyện gì xảy ra. Điều này khiến Tiêu Oanh có chút bất an.

Sau khi sắp xếp xong chuyện trong lớp, Tiêu Oanh lái xe chở tôi rời khỏi trường học. Rất nhanh, chúng tôi đã đến trước bệnh viện mà tôi đã tới vào ngày hôm qua.

Sau khi hỏi thăm bác sĩ, tôi mới biết Lâm Uyên Sương đã làm thủ tục xuất viện cho Lâm Kim Sương ngay ngày hôm qua, hai người đã rời đi rồi.

Như thế lại càng xác định suy đoán trong lòng tôi, Lâm Uyên Sương muốn rời khỏi đây.

“Cô ơi, cô biết nhà Lâm Uyên Sương ở đâu không?”

Tiêu Oanh gật đầu: “Đương nhiên là biết rồi! Nhưng chỗ đó có hơi xa, cô phải đi đổ xăng trước đã.”

Nhà của Lâm Uyên Sương ở ngoại ô thành phố, cô Tiêu lái xe hơn một tiếng mới tới nơi.

Nhà ở nơi này đa số đều là loại nhà trọ cũ kỹ từ thế kỷ trước, nhìn qua có chút rách nát dơ bẩn.

Cô Tiêu dừng chân, gõ cửa một ngôi nhà, hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng ai trả lời. Ngược lại làm ồn tới nhà đối diện, một bác gái ra mở cửa, bực bội nói: “Đừng gõ nữa! Người đàn ông ở nhà đó đã đi cách đây không lâu rồi, căn bản không có ai ở nhà!”

Cô Tiêu nói xin lỗi rồi hỏi: “Vậy anh ta đi từ khi nào vậy ạ?”

“Tôi không nhớ rõ, hình như là sáng sớm hôm nay. Được rồi, đừng làm phiền tôi nữa!” Bác gái nói xong thì đóng cửa lại.

Tiêu Oanh nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Khi Lâm Uyên Sương nghỉ học, cô còn gọi điện cho Lâm Chiết Dương. Anh ta nói không biết, có lẽ là đã đi tìm con gái rồi!”

“Cái gì!” Tôi có dự cảm không tốt. Lâm Uyên Sương không thể nào không trả lời điện thoại của tôi, nhất định là cô ta đã xảy ra chuyện gì đó!

Nhìn vẻ mặt lo lắng của tôi, Tiêu Oanh nhận ra tôi biết chuyện gì đó, thế là cô hỏi tôi chuyện gì xảy ra.

Tôi không còn cách nào, chỉ đành kể lại chuyện giữa Lâm Uyên Sương và bố của cô ta cho Tiêu Oanh nghe. Tiêu Oanh nghe xong thì cực kỳ kinh hãi.

“Em nói thật sao?” Tiêu Oanh khó có thể tin bố của Lâm Uyên Sương lại là loại người biến thái như vậy.

“Hoàn toàn là thật! Tất cả đều là do em chính mắt nhìn thấy, hơn nữa Lâm Uyên Sương cũng đã kể với em rồi!”

Sau khi biết rõ nguyên nhân hậu quả, Tiêu Oanh tức giận vỗ đầu tôi, tức giận nói: “Sao em không nói sớm cho cô nghe!”

“Lâm Uyên Sương không cho em kể với người khác. Hơn nữa nếu chuyện này truyền ra ngoài sẽ gây ảnh hưởng không tốt!” Tôi gãi đầu, trên mặt đầy vẻ oan ức.

Tiêu Oanh thở dài, biết rõ hiện tại không phải là lúc truy cứu chuyện này. Bây giờ, Lâm Uyên Sương có thể đang gặp nguy hiểm, cô nhất định phải nhanh chóng tìm thấy học trò của mình.

“Hiện tại, chắc chắn Lâm Uyên Sương vẫn còn ở trong thành phố. Cô sẽ nhờ một người bạn làm cảnh sát giúp cô điều tra xem.” Tiêu Oanh lo lắng lấy điện thoại ra gọi cho người bạn của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.