Điều cấm kỵ nhất trong hôn nhân là gì? Đó là chiến tranh lạnh.
Không sai, bây giờ Tiểu Thiên Nga đang chiến tranh lạnh với hắn.
Từ công ty đến khi về nhà, Tiểu Thiên Nga một câu cũng không nói với hắn, ăn cơm tối xong Đoạn Ngôn vốn định dỗ dành anh hai câu, kết quả là *Rầm* một tiếng, cửa phòng ngủ đóng lại, còn khóa trái...
Đoạn Ngôn:...
Đoạn Ngôn ngủ một đêm ở phòng khách, ngày hôm sau lúc thức dậy Hứa Dặc đã ngồi ở bàn ăn uống sữa.
Khó có khi nào cái túi lười biếng này còn dạy sớm hơn cả hắn, chỉ là hai quầng thâm to lớn treo ở trước mắt kia chứng tỏ tối qua anh cũng không ngủ ngon.
"Có phải cậu đang tức giận không?" Đoạn Ngôn hỏi.
Hứa Dặc bình tĩnh nhìn hắn nói: "Không có."
Nói dối, rõ ràng tối hôm qua ngay cả phòng cũng không cho hắn vào, còn cứng miệng.
Ăn điểm tâm xong Hứa Dặc nằm xuống sô pha, nói với hắn: "Hôm nay em không đến công ty, anh tự mình đi đi."
Đoạn Ngôn do dự một chút, tuy rằng hắn cũng hy vọng Hứa Dặc nghỉ ngơi nhiều hơn, có điều là hôm qua mới xảy ra chuyện như vậy, hôm nay Hứa Dặc liền một bộ muốn cùng hắn chiến tranh lạnh, ít nhiều làm cho trong lòng Đoạn Ngôn có chút bất an.
"Còn không đi? Lại muộn giờ?" Hứa Dặc mở miệng nhắc nhở hắn.
Đoạn Ngôn ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào anh nói: "Buổi chiều trở về tôi mua ngô cho cậu nhé?"
Hồi trung học, mỗi lần hắn chọc giận Hứa Dặc đều mua cho đối phương một gói ngô luộc chín tới dỗ dành anh, kế này vẫn luôn được dùng rất có hiệu quả.
"Đã nói là không ăn ngô nữa rồi." Hứa Dặc không nhẹ không đẩy hắn ra một chút.
Đoạn Ngôn thuận thế kéo anh vào trong ngực ôm một cái, tin tức tố mùi rượu Rum bao bọc Omega làm cho toàn tâm của anh thả lỏng xuống.
"Sao cậu tức giận lại đáng yêu như vậy chứ?" Đoạn Ngôn cười nói.
"Cút." Hứa Dặc vỗ lưng hắn một cái, không dùng sức gì, giống như làm nũng, ngay cả tiếng cút kia cũng mang theo tư vị hờn dỗi.
"Tôi cút ngay đây, buổi tối trở về bồi cậu đi dạo nhé." Dứt lời còn xoa xoa đầu Hứa Dặc.
____
Đoạn Ngôn chống cằm lật xem văn kiện trong tay, đây là tư liệu mà buổi sáng thư ký Chu đưa tới, hắn xem đến nửa ngày còn chưa xem xong.
Vừa nghĩ đến thư ký Chu, Đoạn Ngôn liền tức giận, hiện tại hắn cảm thấy thư ký Chu so với giáo viên chủ nhiệm lớp còn đáng sợ hơn.
Bởi vì người đàn ông đó sẽ luôn luôn ôm một đống tài liệu tới nói: "Đoạn tổng, xin vui lòng xem qua."
"Đoạn tổng, tám giờ có cuộc họp."
"Đoạn tổng, công ty..."
Không có một khắc nào người kia để cho hắn nhàn rỗi, làm tổng giám đốc cũng mệt ghê đấy.
Đoạn Ngôn đang ngẩn người, cửa văn phòng lại bị gõ hai tiếng.
"Đoạn tổng..."
A a a, lại là thư ký Chu!
Đoạn Ngôn phiền não xoa xoa mặt, bình phục lại cảm xúc, sau đó trầm ổn nói: "Vào đi."
"Đoạn tổng, Tả tiên sinh đến." Chu thư ký lễ phép nói.
Tả tiên sinh? Chẳng lẽ là Tả tiểu béo?
"Cho cậu ấy vào." Đoạn Ngôn kiềm chế được kích động trong lòng.
Chỉ chốc lát sau, Đoạn Ngôn liền nhìn thấy một nam nhân cao lớn đi vào. Quả nhiên là Tả tiểu béo.
Hắn so với trong ấn tượng còn mập hơn một vòng, bụng bia kia so với bụng mang tha của Hứa Dặc còn lớn hơn.
Nếu không phải biết hắn là Beta, Đoạn Ngôn sẽ nhầm tưởng hắn đang mang thai sinh đôi luôn ấy.
"Ngôn ca, cậu không sao chứ? Hôm đó nghe nói cậu nằm viện làm tôi lo lắng cực kỳ, gọi điện thoại cho cậu cậu cũng không nghe máy." Tả tiểu béo tiến vào liền tự mình đi tới ngồi xuống ghế sô pha: "Xem đi, tôi mới từ Mỹ trở về liền đến thăm cậu luôn đây này."
Đoạn Ngôn nhịn không được tiến lên ôm Tả tiểu béo một cái, đây chính là hảo huynh đệ đầu tiên mà sau khi hắn xuyên đến gặp được.
Ký ức tiểu tử thúi này mua mì gói cho hắn vẫn còn còn rõ ràng, không nghĩ tới vừa tỉnh lại, hắn đã lớn như vậy.
"Sao vậy Ngôn ca? Cậu như vậy tôi có chút sợ đấy..." Tả tiểu béo khẩn trương nói.
"Cậu hoảng hốt cái rắm, gần đây thế nào rồi?" Đoạn Ngôn cùng hắn ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm.
"Vẫn như vậy thôi, ngược lại là cậu, tôi nghe Ason nói tình trạng tâm lý của cậu càng ngày càng không tốt, cậu có uống thuốc đúng giờ không?"
Ason? Uống thuốc? Đoạn Ngôn vẻ mặt đần thối.
"Tiểu béo... Lần này tôi dường như quên chút chuyện rồi, Ason là ai? Tại sao tôi phải uống thuốc?" Tả tiểu béo là người có thể tin tưởng cho nên Đoạn Ngôn mới có thể nói cho hắn rằng trí nhớ của mình bị tổn hại.
"Không phải chứ, cậu, bị đụng phải nghiêm trọng như vậy sao? Tôi thấy Ason vẫn tung tăng nhảy nhót còn nghĩ rằng cậu cũng không việc gì." Tả tiểu béo lo lắng nói.
"Tôi cũng không có việc gì, cậu nói cho tôi biết chuyện của Ason trước đi."
Từ trong miệng Tả tiểu béo biết được Ason là bác sĩ tâm lý của Đoạn Ngôn, Đoạn Ngôn từ lâu đã mắc chứng rối loạn lo âu rất nghiêm trọng, đêm đó truyền thông chụp được hình ảnh cậu đỡ "Người phụ nữ" lên chiếc xe chính là Ason.
Đoạn Ngôn: "Đệch, tôi liền nói bọn họ trách oan tôi mà, tôi làm sao mà suất quỹ được chứ?"
Tả tiểu béo nói thêm: "Thời gian trước cậu và Ason rất thân thiết, à đúng rồi, cậu ta là Omega..."
Đoạn Ngôn:...
"Việc này, Hứa Dặc không biết đi?" Đoạn Ngôn thăm dò hỏi.
Tả tiểu béo cười nhạo một tiếng nói: "Cậu làm sao nỡ để cậu ấy vì những chuyện này mà lo lắng chứ? Nhưng cậu và Ason bị chụp ảnh, hai người có cãi nhau không?"
Đoạn Ngôn gật gật đầu, nào chỉ cãi nhau thôi đâu, lúc hắn tỉnh lại thiếu chút nữa bị đưa đi triệt sản kia kìa.
"Ason vốn định ra ngoài thanh minh cho cậu, có điều là tôi bảo cậu ta đừng đứng ra, cậu ta là Omega, càng thanh minh lại càng đen thêm thôi. Dù sao công ty của cậu không phải là có Tống Liên sao? Tiểu tử kia đen đều có thể bịa ra trắng, nhất định có thể quan hệ xã hội tốt đi?" Tả tiểu béo chắc chắn nói.
"Cậu cũng biết Tống Liên làm việc ở công ty tôi sao?"
"Sao lại không biết, ngày Dực ca chọn Tống Liên, cậu còn đi ra ngoài tìm tôi uống rượu kia kìa, cuối cùng lẩm bẩm hồi lâu, nói cái gì mà người ta không quên được, nháo loạn nói trái tim này đã chết." Tả tiểu béo nhớ lại.
Đoạn hồi ức xấu hổ này cũng may không thuộc về hắn, cứ để cho chính mình hai mươi lăm tuổi nhớ kỹ là được rồi.
"Ngôn ca, tối nay uống một ly, thế nào?" Tả tiểu béo khoác vai hắn run rẩy hai hàng lông mày thô, thoạt nhìn ngốc ngốc.
Đoạn Ngôn bị bộ dạng này của hắn chọc cười, lập tức đáp: "Được!"
Suy nghĩ một chút, hắn lại nói: "Cậu đem số điện thoại của Ason cho tôi một một chút, điện thoại của tôi bị hỏng, bên trong không còn thông tin gì nữa rồi."
"Được thôi!"
Gần đến giờ tan tầm, Đoạn Ngôn gọi điện thoại cho Hứa Dặc, nói mình và Tả tiểu béo buổi tối đi ra ngoài uống rượu nên sẽ về nhà trễ một chút.
Đầu dây bên kia im lặng một hồi, nói tùy anh sau đó liền cúp máy.
Đoạn Ngôn cầm điện thoại di động giật mình, nghĩ thầm: Chẳng lẽ Tiểu Thiên Nga còn chưa hết giận? Trước kia người ta cũng không nhỏ nhen như vậy mà.
Tả tiểu béo tiến lại gần hỏi: "Sao vậy? Dặc ca không đồng ý sao?"
Đoạn Ngôn lắc đầu nói: "Làm sao có thể?"
Tả tiểu béo phụ họa nói: "Cũng đúng, cậu ấy chưa bao giờ quản cậu cái này, trước kia cậu còn oán giận rất nhiều lần nữa kìa, ha ha."
Tả tiểu béo cười hì hì nói: "Cậu nói Dực ca không quan tâm cậu, dựa vào cái gì người khác đều có lão bà quản ngày quản đêm, cậu lại không có, ha ha, chuyện này làm tôi vui chết được."
Đoạn Ngôn: Mẹ nó, mình năm hai mấy tuổi như này là đầu bị nước sao?
____
Bởi vì scandal đoạn thời gian trước của Đoạn Ngôn nên hôm nay nơi bọn họ uống rượu cũng chỉ có thể chọn ở một quán bar nhạc nhẹ.
Tả tiểu béo cùng hắn nói chuyện kế hoạch gần đây của mình, hai người còn tán gẫu chuyện thú vị ở trường trung học.
Vừa nhắc tới trung học, Tả tiểu béo tựa như mở hộp thoại ra, hắn nói: "Ngôn ca, cậu còn nhớ chuyện cậu viết bản kiểm điểm không?"
"Tôi bị viết bản kiểm điểm nhiều lắm, cậu nói đến vụ gì?" Đoạn Ngôn hỏi.
"Không nhớ sao? Ngôn ca, cậu cũng thực tàn nhẫn đấy, tôi đây còn là lần đầu tiên thấy trường hợp tự mình báo cáo chính mình yêu sớm." Tảtiểu béo giơ lên ngón tay cái cho hắn: "Bản kiểm điểm kia của cậu còn viết giống thư tình hơn, còn bị treo trên mục thông báo suốt nửa tháng trời."
Đoạn Ngôn: "Mẹ nó, tôi còn có kiểu tự trui đầu vào rọ như này?"
"Đúng vậy, ngay cả một chút đường lui cũng không chừa lại cho Dực ca, toàn trường đều biết hai người yêu nhau..." Nói đến đây, Tả tiểu béo lại kề sát hắn hỏi: "Chuyện này, Dực ca hiện tại còn không biết là cậu làm chứ?"
Hai người còn đang tiếp tục nói chuyện khác thì điện thoại di động của Đoạn Ngôn đột nhiên vang lên, xem màn hình hiển thị tên người gọi là điện thoại trong nhà gọi tới.
Đoạn Ngôn cầm lấy cùng Tả tiểu béo khoe khoang: "Ai nói Hứa Dặc không dục người chứ?"
Đoạn Ngôn nhận điện thoại không lâu sau, nụ cười liền ngưng đọng trên mặt.
Là a di trong nhà gọi tới nói là Hứa tiên sinh vẫn luôn nhốt mình trong phòng ngủ, gõ thế nào cũng không mở cửa, trong phòng còn truyền đến tiếng khóc.
Đoạn Ngôn nói: "Tôi lập tức trở về ngay."
"Làm sao vậy?" Tả tiểu béo hỏi.
"Hứa Dặc hình như không thoải mái lắm, tôi phải trở về, huynh đệ, lần sau lại uống tiếp." Đoạn Ngôn vội vàng khoác âu phục của mình lên.
"Được, cậu mau trở về xem một chút đi."
Đoạn Ngôn cùng Tả tiểu béo nói lời tạm biệt liền vội vàng chạy về nhà.
Vừa mới vào phòng Đoạn Ngôn đã nhận ra chỗ nào không đúng, phòng khách trong nhà còn lưu lại hương vị tin tức tố của Hứa Dặc, trước kia cũng không như vậy, người nọ luôn đem tin tức tố của chính mình thu giấu rất tốt, chẳng lẽ, là thời kỳ ph.át tình của cậu ta tới?
Đoạn Ngôn càng tới gần phòng ngủ, mùi hương ngọt ngào càng nồng đậm.
"Không cần, anh còn trở về làm gì?" Người nọ mang theo khóc lóc nức nở hô.
Đoạn Ngôn tự biết đuối lý, cư nhiên không biết kỳ ph.át tình của Omega của mình khiến anh khó chịu thành như vậy.
Hắn cách cánh cửa phóng thích tin tức tố của mình trấn an anh, lúc sau rốt cục cũng chờ được a di tìm được chìa khóa dự phòng tới.
Đoạn Ngôn mở cửa ra, hương mật đào kia đập vào mặt câu lên động dụ.c vọng của hắn.
Omega đã xây dựng một tổ nhỏ bằng quần áo của hắn, đang đáng thương cuộn mình ở bên trong.
Đoạn Ngôn đưa tay ôm lấy anh, anh khóc rất lợi hại, đầu tóc bị mồ hôi và nước mắt ướt đẫm dính vào bên mặt, lộ ra làn da tất cả đều phủ lên một tầng bột nhạt.
Đoạn Ngôn vỗ lưng anh dỗ dành: "Đừng khóc, là tôi không tốt, tôi sẽ bổ sung cho cậu một cái đánh dấu được không?"
Hứa Dặc không trả lời hắn, nằm trong lòng hắn co người lại nghẹn ngào, Đoạn Ngôn hôn tuyến thể của anh, sau đó một ngụm cắn xuống.
Răng nanh cắn rách da thịt yếu ớt, Omega ở trong ngực hắn run rẩy, Đoạn Ngôn thuận thế rót tin tức tố của mình vào.
Loại cảm giác này quá tuyệt vời, hắn thật sự rất muốn làm Hứa Dặc một lần.
Nhưng đang anh mang thai, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ngay cả bây giờ tin tức tố của Omega đã cám dỗ hắn đến phát điên, hắn vẫn chỉ dám cho anh một cái đánh dấu vừa phải.
Hứa Dặc là tiểu thiên nga trân quý của hắn, hắn làm sao nỡ làm tổn thương người ta được.
Omega đã nhận được trung độ đánh dấu vừa phải, cuối cùng đã ổn định trở lại.
Ánh mắt anh nhìn Đoạn Ngôn tựa như móc câu, sóng nước gợn sóng đánh đến lòng người.
Đoạn Ngôn bị nhìn có chút không chịu nổi, hắn nói: "Tôi đi vệ sinh một lát."
Hứa Dặc lại đột nhiên đưa tay ôm lấy mặt hắn, giọng nói còn mang theo tiếng câm sau khi khóc, anh nói: "Đoạn Ngôn, lúc anh mười tám tuổi, chúng ta chưa từng làm. Bây giờ anh có muốn thử không?"