Dì đặt một ít thức ăn trên bàn, vì trong nhà bật lò sưởi và sàn nhà có lót thảm lông dê nên tôi ngồi bệt luôn dưới đất, vừa bóc quả óc chó vừa nói chuyện phiếm với ông.
Tôi là người miền Nam nên không hiểu lắm cách nói của người Đông Bắc, vì thế không hiểu diễn viên trong tiểu phẩm đang chiếu trên ti vi nói cái gì, đành hỏi người bên cạnh. Ông cụ trả lời rất nhiệt tình, mặc kệ câu hỏi của tôi kỳ lạ thế nào cũng không chê tôi phiền phức.
“Ông ơi, sao cái gì ông cũng hiểu hết thế?” Tôi hỏi, “Ông là người Đông Bắc ạ?”
“Hồi xưa ngành công nghiệp nặng rất phát triển ở Đông Bắc. Lúc trẻ, ông đã ở đó suốt mười năm.” Ông cụ nói.
Tôi thấy người dẫn chương trình đang gửi lời chúc tới các tổ chức, doanh nghiệp thì chợt nhớ từ lúc tám giờ đến bây giờ đều là quảng cáo của Vinh Uy, không nhịn được hỏi: “Ông ơi, quảng cáo này chắc tốn kém lắm đúng không ạ?”
Ông cụ lắc đầu: “Lâu rồi ông không tham gia vào công việc của tập đoàn, mọi chuyện đều do A Tuyển lo liệu.”
“Ông cũng không đến hiện trường xem ạ?”
Ông cười to: “Cháu muốn đi xem à? Sang năm nói với nó một tiếng để nó sắp xếp.”
Tôi lắc đầu, đưa cho ông cụ một cái đĩa nhỏ: “Ông ơi, cháu bóc xong rồi nè, ông ăn đi ạ.”
Ông cụ ngây người, có vẻ cảm động, trong nhất thời không nói nên lời.
Tôi đưa chiếc đĩa tới gần hơn một chút: “Ông ăn đi ạ! Ăn xong cháu lại bóc tiếp.”
Lúc này ông cụ mới nhận lấy, tôi cúi đầu, tiếp tục chuyên tâm bóc vỏ hạt: “Ông ơi, trước kia cháu đón năm mới ở nhà bạn học, mẹ bạn ấy cũng bóc quả óc chó cho bọn cháu.”
Ông cụ bỗng nhiên đưa tay sờ đầu tôi, nói khẽ: “Từ nhỏ đến lớn không có ai bóc cho cháu ăn à?”
Tôi lắc đầu. Giờ phút này, dưới ánh đèn vàng, không khí vô cùng ấm áp, có thể sưởi ấm cả lòng người. Có rất nhiều điều tôi chưa từng nói với ai nhưng lại có thể trút hết nỗi lòng với ông.
“Cháu không có ba mẹ, nhưng cháu luôn nghĩ nếu mẹ cháu ở đây, nhất định bà sẽ bóc cho cháu ăn.”
Ông lão ngồi phía sau tôi khe khẽ thở dài: “Tiểu Hi, sau này cứ xem ông như ông ruột của cháu nhé!”
Tôi quay đầu lại, thành thật nói: “Ông ơi, chuyện này chỉ có chúng ta biết thôi nhé, đừng nói với ai cả, nếu bị người trong công ty biết thì họ sẽ cho rằng cháu vắt óc tìm cách nịnh nọt ông đấy.”
Ông cụ cười to: “Được!”
Trên ti vi, còn chưa tới tiết mục của chú Triệu Bản Sơn(1) mà tôi đã bắt đầu thấy mệt. Quay đầu thì thấy ông cụ đang ngủ gà ngủ gật, trong lòng yên tâm hơn một chút, ôm gối ngủ thiếp đi.
(1). Triệu Bản Sơn: diễn viên hài gạo cội của TQ.
Không biết qua bao lâu, gương mặt thoáng lạnh, một bàn tay không ngừng vỗ nhẹ vào mặt tôi.
Tôi mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn người đó.
Thẩm Khâm Tuyển đang cúi người nhìn tôi, ánh mắt sáng ngời hiện nét cười: “Mau dậy đi, mười hai giờ rồi, ra đốt pháo.”
Ông cụ cũng bị đánh thức, nhìn thấy hai chúng tôi thì cười: “Tiểu Hi đi đi! Ra ngoài sân đốt pháo cho vui!”
Tôi bị anh kéo đi, nghe giọng ông cụ ở phía sau vang lên: “Mặc thêm quần áo vào, kẻo lạnh.”
“Ông nội, cháu biết rồi.” Thẩm Khâm Tuyển quay đầu lại đáp một tiếng rồi cởi áo khoác của mình ra, choàng lên vai tôi.
Tôi quay đầu nhìn ông, ánh mắt của ông ẩn chứa sự khích lệ và nuông chiều khi nhìn hai đứa trẻ. Lòng tôi cảm thấy rất ấm áp, bỗng có cảm giác như từ rất lâu trước đây, tôi đã từng có một người ông.
Đêm giao thừa, tuyết bắt đầu rơi.
Những bông tuyết hình lục giác rơi khắp trời, trong đêm đen, chúng như những tờ giấy Tuyên Thành bị xé nát, tùy ý tung bay.
Tôi kéo áo khoác ngoài của anh lại, không kiềm được hắt hơi một cái, hưng phấn nói: “Pháo của chúng ta à?”
Tay anh cầm bật lửa, nhẹ nhàng ấn một cái: “Em sợ không? Hay là đứng xa một chút, tôi đi châm pháo.”
Tôi hồ hởi: “Không sợ! Tôi cũng đi châm pháo.”
Trên mặt đất đã xếp một hàng pháo trúc. Tôi nhận lấy bật lửa từ anh, chạy đến gần, ngồi xổm xuống đốt vào dây pháo rồi chạy về thật nhanh.
Mới tới mái hiên thì phía sau vang lên tiếng nổ, trong không khí phảng phất mùi khét.
Là mùi của năm mới.
Anh dựa vào tường, vừa nhìn tôi vừa cười, ra dấu tay thể hiện tôi làm không tệ.
Tôi càng vui vẻ, xoay người đi đốt cái thứ hai.
Đốt xong, đang trên đường chạy về thì dép hơi trơn, bị rơi lại phía sau. Vì chân trần nên tôi không đi tiếp, cứ đứng tại chỗ ngẩn ngơ.
Trong phút chốc, tôi chợt nhớ pháo còn chưa nổ. Đang định cắn răng chạy về phía trước thì Thẩm Khâm Tuyển đã chạy đến bên cạnh, nửa ôm nửa bế tôi rồi xoay người, đưa lưng mình về phía đặt pháo, thuận thế ghì đầu tôi vào ngực anh.
Pháo nổ, âm thanh còn to hơn lần trước, tia lửa cũng bắn ra nhiều hơn.
Hai tay anh che tai tôi, còn tôi thì ngẩng đầu, nhìn viên pháo càng lúc càng phóng lên cao, nổ tung trên không rồi lại nặng nề rơi xuống. Theo đường bay của pháo, tôi thấy anh đang chăm chú nhìn tôi, trong đôi mắt màu hổ phách ấy chỉ in hình bóng tôi. Vẻ mặt tôi ngơ ngác, không biết vì quá lạnh hay quá hưng phấn mà gò má tôi đỏ bừng.
Rõ ràng không có sao, cũng chẳng có trăng, nhưng tôi thấy đôi mắt anh như phát sáng, đẹp đến mức khiến lòng người tan chảy. Tôi cứ chìm đắm trong ánh mắt ấy, chỉ chốc lát sau, anh cúi đầu, hôn nhẹ lên mi tâm của tôi.
Tôi kinh ngạc, không thể tin nổi chuyện vừa xảy ra, nó diễn ra quá nhanh, cứ như ngôi sao băng xẹt qua, đến khi tôi kịp phản ứng thì anh đã buông tôi ra, nói nhỏ: “Trẻ con ham chơi thường gặp chuyện không may. Em đứng một bên xem đi.”
Anh lượm dép về, đặt dưới chân tôi. Tôi như mất cảm giác, một lát sau mới nói: “Anh có ý gì?”
Anh nhìn tôi, vẻ mặt vô cảm như thường ngày: “Chẳng có ý gì cả.”
Tôi cắn môi nhìn anh, rất muốn khóc: “Anh nói chỉ là đóng kịch!”
Chỉ là đóng kịch thôi! Tại sao anh lại hôn tôi!
Anh vẫn nhìn tôi, nói với vẻ không thèm để ý: “Cô nhóc, em nghĩ nhiều rồi.”
Là tôi nghĩ nhiều… Nhưng tại sao anh lại làm thế? Tại sao anh khiến tôi phải nghĩ nhiều?
Tôi cứ đứng nhìn anh, còn anh thì kéo tôi lên phía trước, quay về phía bầu trời rồi lại vòng ra sau lưng tôi, giơ hai tay che kín tai tôi, nói nhẹ: “Xem đi!”
Những đóa hoa làm bừng sáng cả bầu trời đêm, ban đầu như nụ hoa mẫu đơn mới hé, sau đó dần nở rộ. Giây lát sau, từng cánh hoa rơi xuống, uốn lượn như một dòng suối bạc, đan xen vào nhau, giống như chữ thập khổng lồ bằng bạc.
Tuy sáng ngời nhưng lạnh lẽo. Tôi quay đầu, nhìn nụ cười nhợt nhạt trên đôi môi mỏng của anh, cảm giác như chạm vào bông tuyết, nhẹ nhàng và giá lạnh.
Hốc mắt nóng hổi, nhưng trái tim thì lạnh căm.
Tôi khắc ghi giây phút này vào lòng, thầm nhắc nhở mình, cứ diễn kịch thôi, đừng quay đầu lại.
Trở lại trong nhà, trên bàn đã có ba chén bánh trôi nước.
Ông cụ ngồi trên ghế, gọi tôi: “Tiểu Hi, mau tới đây ăn bánh trôi, cả năm đủ đầy.”
Tôi đáp một tiếng, Thẩm Khâm Tuyển ngồi đối diện tôi, vẻ mặt anh như thường, tựa như vừa rồi không xảy ra chuyện gì cả.
“Bên phía bệnh viện có chuyện gì không?” Ông cụ hỏi.
Đúng lúc tôi ăn một cái bánh trôi nước, nóng đến bỏng môi.
Anh liếc tôi một cái, bình tĩnh nói: “Không có chuyện gì đâu ạ.”
“Y Y muốn về hả?” Ông cụ lại hỏi.
Mắt anh như có tia sáng vụt qua, đang định trả lời thì điện thoại đặt trên bàn vang lên. Tôi để ý thì thấy đó không phải điện thoại anh thường dùng, nhưng chuông điện thoại cũng là ca khúc chủ đề trong album duy nhất của Tần Mâu. Không nghi ngờ gì nữa, đây là cú điện thoại của cô ấy.
Anh cầm điện thoại, ra phòng khách nghe máy. Tôi không nghe anh nói gì, chỉ biết giọng nói của anh rất dịu dàng, cũng rất chân thành.
Tôi cúi đầu, ra sức ăn để cố gắng phớt lờ giọng nói kia. Dì đi tới, cười nói: “Lâu rồi ông chủ không ngủ muộn thế này, nhất định là vì hôm nay có cô Bạch nên vui mừng đây nè.”
Ông cụ cười, chống gậy đứng dậy: “Cháu cũng đi ngủ đi, muộn rồi.”
Tôi chúc ông cụ ngủ ngon, đi về phòng dành cho khách, vừa bật đèn thì thấy một hộp quà được gói cẩn thận đặt trên giường.
Quà tặng cho tôi ư?
Tôi hơi ngạc nhiên, mở giấy gói quà, khi nhìn thấy chiếc hộp bên trong thì quên cả thở.
Leica S2(2).
Là máy ảnh Leica S2, cũng chính là mơ ước của tôi.
(2). Leica S2: là một dòng máy ảnh thuộc hãng Leica nổi tiếng của Đức, giá khoảng 28.000 USD, hơn 600 triệu VNĐ.
Chỉ cầm chiếc hộp trên tay thôi mà máu tôi sôi sùng sục.
Tôi ước lượng chiếc hộp, nhìn hình vẽ và mấy dòng chữ nước ngoài in trên hộp, cực kỳ muốn mở hộp rồi chụp ngay một kiểu ảnh để xem thử độ sắc nét có thần kỳ như lời đồn hay không.
Nhưng khi tỉnh táo lại, tôi cố gắng kiềm chế nỗi xúc động, cầm hộp máy ảnh đi ra ngoài.
Phòng khách vẫn còn có người. Thẩm Khâm Tuyển đang ngồi trên sofa cúi đầu nhìn gì đấy.
Tôi cố ý bước mạnh chân đến gần anh, đưa máy ảnh cho anh.
Anh ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn tôi: “Sao thế? Không thích à?”
“Trả lại cho anh nè.” Tôi quyến luyến nhìn cái hộp, hạ quyết tâm nhét nó vào lòng anh, “Quá quý giá, tôi không nhận được.”
Anh cúi đầu nhìn cái hộp trong tay rồi lại ngẩng đầu nhìn tôi, giọng nói cứ như đang trêu chọc: “Không nhận thật à?”
“Không nhận.”
Đừng xem cái máy ảnh này nhỏ mà khinh thường, giá của nó có thể mua được một chiếc xe đấy, sao tôi có thể nhận được?!
Anh nhướn mày: “Hay là thế này, em cứ nhận nó đi, tôi sẽ trừ vào thù lao diễn kịch của em.”
Dưới ánh đèn, vẻ mặt của anh rất chân thành. Tôi nhìn anh rồi lại nhìn chiếc máy ảnh, trong lòng không ngừng đấu tranh.
“Đây.” Anh nhét máy ảnh về lại tay tôi, mỉm cười, “Dù sao tôi cũng không dùng nó.”
“Được rồi… Vậy anh nhớ trừ vào thù lao của tôi nhé.” Tôi lặp lại lời anh, cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.