Một Hai Ba Bốn Năm Sáu Bảy

Chương 33



Khi Từ Thương chạy đến phòng bệnh của Mễ Chu, vừa đẩy cửa vào đã thấy đủ mọi thành phần, Mễ Chu vừa mới tỉnh, đang ở trên giường nghe Trịnh Viễn mắng đến sắp khóc, Lâm Hiên và Khưu Tuyền lôi kéo Trịnh Viễn không cho hắn tiến lên thêm, Hạ Ẩn đứng canh ở cửa, có một số người bệnh tò mò chưa từng thấy như vậy bao giờ cũng đứng ở cửa, đang cố gắng suy đoán lung tung.
Từ Thương vô cùng bực bội, người ta vừa mới trải qua cơn sốc cần phải nghỉ ngơi nhiều, tránh cho cảm xúc dao động kịch liệt, Trịnh Viễn lại đi gào thét như vậy, hỏi bác sỹ làm sao mà không bực mình cho được.
Những điều này Trịnh Viễn đương nhiên biết, nếu hắn là một người ngoài cuộc, hắn có thể nói toàn bộ đạo lý rõ ràng, hắn cuối cùng cũng hiểu được, năm đó khi Lâm Hiên giải tán tổ chức, một nửa cũng là do Từ Thương khuyên bảo, Từ Thương nói, 'em không hy vọng có một ngày, nhìn thấy anh, Lâm Hiên nằm ở trong phòng giải phẫu chờ mổ, cảnh tượng như vậy, em không chịu nổi.'
Lúc Trịnh Viễn phải đi, Mễ Chu còn rất khỏe mạnh, bộ dáng vui tươi nói một mạch, ngay cả mình cũng không nhớ hết mà Mễ Chu có thể đọc làu làu, giờ nghĩ lại, lời nói ấy chỉ như gió thoảng bên tai, y đã làm được cái gì, kết quả không phải bị mình đưa vào bệnh viện, còn mình bị Từ Thương túm lấy cổ áo mà gào vào mặt, nếu còn xảy ra có thể dẫn đến đột tử, đột tử có hiểu hay không.
Đột tử – hai chữ này quá nghiêm trọng, Trịnh Viễn sợ tới mức hồi lâu vẫn không mở miệng ra nổi, lúc ấy phải trải qua mưa bom bão đạn, hắn vẫn nghĩ mình sẽ chết như thế nào, là bị dính bom nổ chết, hay bị trúng đạn lạc, ở giữa trận địa mai phục của quân địch, chết kiểu nào cũng thế cả, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, khi trở về cuộc sống bình thường rồi, người bên cạnh mình, người tahan cận nhất, có thể dính dáng đến chữ "Chết" này.
Đáng sợ hơn, lại là y tự gây ra cho bản thân mình.
Vừa nghĩ đến đây, Trịnh Viễn không thể khống chế nổi tức giận, bản chất ẩn tàng tưởng như đã mất đi, ngay cả năm đó cãi nhau với Lâm Hiên cũng không có xuất hiện. May mà Khưu Tuyền và Lâm Hiên đến kịp, nếu không một quyền kia của Trịnh Viễn, cho dù lý trí của hắn đủ tỉnh táo để không đánh vào người Mễ Chu, nhưng phỏng chừng có thể đem cái tủ ở đầu giường đánh nát là không khó.
Trịnh Viễn nổi giận, Mễ Chu sợ tới mức run rẩy, Khưu Tuyền và Lâm Hiên còn không biết làm sao, Từ Thương nhu nhu huyệt thái dương, này lại là tình huống gì đây.
Mễ Chu sợ tới mức ngay cả câu "Em xin lỗi"cũng lắp bắp, bộ dáng hiện tại của Trịnh Viễn làm Mễ Chu nhớ lại thời điểm hai người nói chuyện với nhau lần đầu tiên, ở trong đêm tối, Trịnh Viễn mở cửa ra, khuôn mặt âm u, ăn nói kiệm lời, từ trên cao nhìn xuống Mễ Chu, giống như hắn có thể ăn luôn Mễ Chu là chuyện vô cùng đơn giản.
Đôi môi của Mễ Chu run rẩy, hốc mắt căng căng muốn khóc nhưng hồi lâu vẫn không khóc, y biết, là mình sai trước, nhưng trong lòng vô cùng ủy khuất, rốt cục nghe Trịnh Viễn hét to một câu như thế, cuối cùng cũng bạo phát ra.
"Viễn ca, anh không hiểu cái gì cả....."
"Mễ Chu, em nói cái gì?"
Trịnh Viễn không dự đoán được Mễ Chu sẽ nói tiếp cái gì, theo phản xạ hỏi lại một câu.
"Em nói, Trịnh Viễn, anh không hiểu một cái gì cả!!"
Mễ Chu cho rằng Trịnh Viễn không nghe thấy, vì thế cố gắng nói to, một câu này, khiến cho Trịnh Viễn chết đứng, rất hiếm khi Mễ Chu hô tên của hắn, nhưng lại là trong địa điểm này, hoàn cảnh này.
"Mễ Chu, cậu thấy chưa đủ loạn hay sao," Từ Thương bị hai người kia làm cho chóng hết cả mặt, nói với Mễ Chu cũng không nhẹ nhàng, "Cậu nhanh nghỉ ngơi, đi ngủ!"
"Từ Thương ca, anh để tôi nói xong đã!" Mễ Chu căn bản không muốn bỏ cuộc, "Trịnh Viễn, anh không hiểu một cái gì cả!"
Đây là lần thứ ba Mễ Chu lặp lại câu nói "anh không hiểu cái gì cả", ngữ khí từ bình tĩnh đến tức giận, rồi lại ủy khuất, Trịnh Viễn chỉ đứng yên đó, không đáp lại bất cứ cái gì, hắn cảm giác, mỗi lần Mễ Chu lặp lại câu nói đó đều như có một bài tay vô hình đẩy hắn ra xa hơn.
"Từ nhỏ đến lớn, trừ bỏ Tề Hải, em không có bạn bè," Mễ Chu túm chặt chăn, "Em hiểu cái nhìn của xã hội đối với người đống tính luyến ái, không chỉ người xung quanh, ngay cả ba mẹ, khi biết em là đồng tính luyến ái, liền xuất ngoại không muốn quản em...."
Trong phòng lẳng lặng, tất cả không ai nói gì.
"Mãi cho đến khi em bắt đầu đọc truyện tranh của Lộ Mang, em cũng không biết đó là cảm giác gì, lần đầu tiên đọc truyện tranh của người đó liền không dứt ra dược, vô luận là phong ba, tình huống, nhân vật, thậm chí mỗi câu thoại em đều vô cùng, vô cùng thích, thích vô cùng...."
"Lúc ấy, cũng là lúc em lấy thân phận nhạc sỹ chân chính bước vào làng giải trí, thời điểm ấy không ai dẫn dắt, cũng không có tiền bối chỉ điểm, mỗi một bước đi đều vô cùng vất vả, lại có những ngời gọi là xuất thân chính quy khuyên em không thích hợp với nơi này, vẫn là trở về với âm nhạc cổ điển, nhưng em thích, vì thích mà cố gắng không phải là chuyện đương nhiên hay sao?"
Cảm xúc của Mễ Chu dường như có chút kích động, y thở hổn hển cố gắng hít dưỡng khí, "Viễn ca, có thể anh chưa từng trải qua cảm giác ấy, khi tất cả chìm trong u ám, chỉ cần có một điểm sáng, anh sẽ cố gắng bắt lấy nó, như thế nào cũng không muốn buông tay." Mễ Chu nghiêng đầu, tựa hồ chìm trong hồi ức, "Lúc ấy, em mỗi ngày đều suy nghĩ xem có nên buông tay cho mộng tưởng của mình hay không, mở mắt ra lại nghĩ, lại đối mặt với những người không thích mình, thứ duy nhất em chờ mong là mỗi lần Lộ Mang ra truyện tranh mới, đại thần còn không ký hợp đồng cụ thể với tòa soạn, mỗi tuần đều cập nhật trên blog một hai lần, mặc dù không nhiều lắm, nhưng đủ khiến em có động lực để bước tiếp. Sau đó lại không nghĩ bài hát của mình lại trở nen nổi tiếng, rốt cục em có thể củng cố địa vị của mình trong giới âm nhạc. Thời điểm ấy, mọi thứ mới bắt đầu tốt hơn 1 chút."
Ngữ khí của Mễ Chu cực kỳ nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng mỗi một từ, mỗi một con chữ đều như gai đâm vào tim Trịnh Viễn, hắn híp mắt, lui về sau hai bước, không biết tại vì sao.
"Đại thần đã giúp em vượt qua giai đoạn khó khăn ấy, lại tặng em quà sinh nhật, anh biết không, lúc đại thần chỉ định em là người chế tác âm nhạc cho 'Phong Cực', em đã mừng rỡ như điên, cao hứng đến mức muốn phát điên luôn. Trong đầu em chỉ có một ý niệm duy nhất, đó là làm sao viết được ca khúc chủ đề viết hay nhất mức có thể, phải làm thế nào để làm bản gốc tốt nhất, cho nên mấy ngày nay em không ngừng cảm tạ đại thần, cố gắng hội tụ chúng thành sản phẩm âm nhạc này."
"Lần trước chúng ta vì tìm linh cảm cho ca khúc chủ đề của 'Phong Cực' mà suýt mất mạng, khi rời bệnh viện, anh có hỏi em, có hối hận hay không, em đã nói không hối hận, nếu bây giờ anh hỏi em có hối hận hay không, câu trả lời cũng không thay đổi, chỉ cần em có thể viết ra một ca khúc hoàn mỹ, trả giá như thế nào em cũng không hối hận."
"Viễn ca, em đã nói với anh, âm nhạc có thể truyền đạt tình cảm, em muốn người khác khi nghe đến ca khúc này, khi đại thần nhìn thấy bộ phim này, mỗi một cảnh ngắn, mỗi khi âm nhạc vang lên, em chỉ mong đại thần có thể thấy được, cái này là do người chế tác thật sự dùng tâm để viết, thật sự muốn cảm ơn đại thần."
"Cho nên Viễn ca," Mễ Chu ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng bệch đến dọa người, nhưng ánh mắt vô cùng mạnh mẽ, nhìn Trịnh Viễn, không chút nào dao động, "Em biết anh rất tức giận, vô cùng tức giận, giận em không nghe lời anh nói, nhưng mà, em không thể khống chế được bản thân mình...."
Mễ Chu nghẹn ngào một phen, tựa hồ muốn khóc, "......Ngay từ khi bắt đầu làm việc, đã biết thời gian có hạn, nhưng em vẫn muốn làm ra tác phẩm ưu tú nhất, ưu tú nhất, Viễn ca, em không không chế nổi...."
Trong phòng không có ai nói chuyện, Khưu Tuyền thở dài một hơi, kéo Hạ Ẩn đi về, chỉ còn Trịnh Viễn và Mễ Chu trong phòng. Lâm Hiên đứng với Từ Thương, nhíu nhíu đầu mày, dùng hình dáng của miệng khi phát âm nói, 'chỉ cần nói cho Mễ Chu biết Trịnh Viễn chính là Lộ Mang?'
Từ Thương lắc đầu, tốt nhất là đứng xem thôi, hắn cảm thấy rằng, chuyện của bọn họ thì để họ tự giải quyết đi.
Từ Thương đóng cửa, khẽ hất hàm ý bảo Trịnh Viễn đi ôm lấy Mễ Chu, đang chuẩn bị lôi kéo Lâm Hiên đi, để lại cho hai người kia không gian riêng, Trịnh Viễn vẫn trầm mặc đột nhiên nói chuyện, khả năng vừa rồi hét quá to, mà khi mở miệng, thanh âm có phần hơi khàn.
"Thực xin lỗi." Hắn nói ba chữ khia thật chậm, như muốn kéo dài một một đời một kiếp vậy, "Mễ Chu, thực xin lỗi, anh không nên như vậy, không nên tức nổi nóng với em, nhưng anh thật sự tức giận."
Thà rằng Trịnh Viễn đừng nói còn hơn, nói xong rồi, Mễ Chu lại dẩu môi, bộ dáng thật sự muốn khóc lớn.
"Anh không biết Lộ Mang lại quan trọng đối với em như vậy, có lúc, anh đã oán trách ông trời, tại sao lại để cho anh gặp em trễ như vậy, có phải vì quá nhiều chuyện mà chúng ta vẫn còn xa cách? Em tin tưởng thời gian sẽ chứng minh, đổi lại anh cũng tin tưởng, càng tin tưởng rằng, tương lai này, người bên em là anh, mà không phải Lộ Mang ở trong tưởng tượng kia."
"Em vừa nói, anh chưa từng chìm trong u ám, hay xuất hiện ảm giác tìm được ánh sáng, những lời này, không đúng rồi, anh từng có," Trịnh Viễn ngồi bên người Mễ Chu, lau đi nước mắt trên mặt y, "Công việc trước đây của anh, anh chưa từng nói với em, em có thể đặt mình vào vị trí đó, tưởng tượng, tưởng tượng công việc nguy hiểm, mạng sống mong manh, một người đã quen với sinh hoạt nguy hiểm, trở về với cuộc sống bình thường, sẽ không biết phải làm cái gì, thậm chí còn ngủ không yên, mỗi lần nhớ lại là một lần ác mộng, ngày mai vẫn còn nhiệm vụ phải làm...."
"Mễ Chu, anh đã thoát ra khỏi ác mộng hàng đêm, người mang anh ra khỏi nơi đó, là em a."
"Không phải là em không biết, em đem đại thần trở thành ánh sáng cứu vớt em, nhưng em lại là ánh sáng của anh."
Mễ Chu òa khóc, Trịnh Viễn không kịp lau nước mắt cho y, rất nhiều nước mắt, giống như có thể nhấn chìm hai người, phá vỡ khoảng cách giữa họ, từng giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay Trịnh Viễn, rất nhiều, khiến hắn cảm thấy thật đau.
Hôm nay, Mễ Chu đã tiêu hao quá nhiều thể lực, vừa mới nghỉ ngơi một chút vẫn không đổi, khóc đến mệt mỏi, nằm trong lồng ngực Trịnh Viễn, ngẫu nhiên sẽ có nước mắt trào ra, nhưng cũng bình tĩnh lại.
Trịnh Viễn đỡ Mễ Chu nằm cẩn thận lên giường, đem chăn kéo đến cằm, lấy khăn ấm giúp y lau khô mặt, bởi vì vừa khóc cho nên cả khuôn mặt đỏ bừng, Trịnh Viễn lau sạch nước mắt, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán y.
"Ngủ ngon!"
Từ Thương đi vào giúp Mễ Chu điều chỉnh lại nước muối sinh lý, vừa hay nhìn thấy một màn này, vươn cánh tay, đụng vào vai Trịnh Viễn, "Hiện tại ôn nhu như vậy, anh không biết vừa rồi anh như vậy, đừng có nói Mễ Chu, ngay cả Lâm Hiên cũng bị anh hù sợ."
"Không phải là mất khống chế hay sao," Trịnh Viễn ngẩng đầu, Từ Thương bị đôi mắt tràn ngập bất an cùng lo sợ làm sửng sốt, vừa định nói gì, lại nghe thấy Trịnh Viễn nói trước, "Từ Thương, bây giờ anh có rảnh không, chúng ta đi uống một chén đi!"
☆, \( ̄) ̄*)
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: bò bảng ~ bò bảng ~ bò bảng ~ tại"Cầu mưa không đến" cùng"Hứa ta thiên thu vạn tuế" trường bình cảm động hạ, hôm nay song canh a... ~ trước càng một chương, buổi tối tám giờ còn có một chương ~!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.