Một Hai Ba Bốn Năm Sáu Bảy

Chương 46



Trịnh Viễn lén vươn tay xuống dưới bàn cơm, cầm lấy bàn tay còn mang theo váng dầu của Mễ Chu, giống như một nguồn năng lượng, theo mỗi tấc da thịt nhỏ bé mà tiến vào cơ thể hai người, nhất thời khiến cho Mễ Chu cảm thấy vô cùng ấm áp.
Mễ Chu liền có thêm dũng khí, tiếp tục nói.
"Có lẽ nếu con và anh ấy nói về âm nhạc, nhạc lý, nốt nhạc, thang âm, anh ấy đều không hiểu, nhưng mà có những thời điểm, ở bên nhau, cùng ăn đồ ăn vặt, xem phim, nói chuyện về bạn bè, hoặc đi đến một quán nhỏ uống trà, hoặc cùng nhau đi dạo trên đường phố, không làm gì cả, đói bụng liền đi ăn vằn thắn, ngày như vậy, cũng là hạnh phúc."
"Sau khi gặp được Trịnh Viễn a, con cuối cùng cũng hiểu, hạnh phúc thật sự không phải là cái gọi là ăn hương uống lạt, đeo vàng đội bạc, mà khi ở bên cạnh anh ấy, luôn không tự chủ được mà nghĩ đến những chuyện rất lâu dài, ba, mẹ, Viễn ca, con không sợ mọi người cho rằng đây là truyện cười, con thật sự đã nghĩ tới, nếu sau này con già rồi, không còn viết nhạc, con liền cùng Viễn ca xuất ngoại, mua một ngôi nhà nhỏ có vườn, mỗi ngày ăn rau dưa chính mình trồng được, giữa trưa cùng nhau ngủ, buổi tối đánh đàn cho anh ấy nghe, như vậy là đủ rồi, trong cuộc đời của con chỉ có mình anh ấy, như vậy là đủ rồi."
Mẹ Mễ thật không ngờ, bản thân mình nghe xong lại bật khóc, luống cuống tìm khăn giấy lại là Trịnh Viễn đưa cho. Ba Mễ đã lâu không lên tiếng nói chuyện, từ khi vừa mới bắt đầu, đối với chuyện Mễ Chu thích nam nhân cũng không quá phản đối, bởi vì trong giới nghệ thuật không ít người là đống tính luyến ái, nhưng ông vẫn cảm thấy, nam nhân vẫn nên cưới vợ sinh con, nhưng nếu việc trong nhà không an ổn, nào có tâm tình đi làm nghệ thuật.
Nhưng hôm nay, ba Mễ lần đầu tiên bắt đầu hoài nghi chính mình, trong ký ức của ông, Mễ Chu vẫn là một đứa trẻ, giống như ngày hôm qua vẫn còn ngồi trong lòng mình, vui vẻ nghe mình đàn nhạc, mà hôm nay, y ngồi bên cạnh mình, nghiêm túc cẩn thận nói cho mình biết, ba à, con đã tìm được người nguyện ý đi cùng con đến thật lâu, thật lâu sau này, đây là an ổn của con tìm thấy.
Ba Mễ thở dài một hơi, thật sự bắt đầu dao động, chán ghét cảm xúc lúc này, nhìn Trịnh Viễn đã thuận mắt lên không ít.
Mễ Chu quan sát sắc mặt thấy được biểu tình trên khuôn mặt của ba mình, y có chút đắc ý nhéo nhéo ngón tay của Trịnh Viễn, Trịnh Viễn cũng vuốt ve ngón tay của y, trận chiến mở màn sơ bộ báo cáo thắng lợi. Chuyện kế tiếp đương nhiên cũng thuận buồm xuôi gió.
Một tuần sau, Trịnh Viễn cùng Mễ Chu đưa hai vị trưởng bối ra sân bay, hắn đã gọi hai người là ba mẹ.
Khi đưa hai ngời đến cửa hải quan, ngay khi mẹ Mễ xoay người định đi vào nhà chờ, nàng chợt quay lại nhìn Trịnh Viễn chớp chớp mắt.
"Tiểu Trịnh, con có biết vì sao ngay từ đầu ta đã bầu cho con một phiếu không?"
".............?"
"Lúc con đi đón chúng ta, vẫn rất nghiêm túc, ta đã nghĩ, đứa trẻ nghiêm khắc như thế này có thể nào dọa dẫm bắt nạt Mễ Chu, nhưng khi lúc con ôm Mễ Chu đang ngủ vào trong lòng, con đã hướng về phía nó mà cong môi."
"Có sao............." Trịnh Viễn theo bản năng sờ sờ khóe môi mình, hắn không tưởng tượng được, bản thân mình có thể biểu hiện được như vậy.
"Có rồi ~" mẹ Mễ cười thật hiền hòa, "Ta cũng không thể nói rõ loại này là cảm giác gì, tóm lại, lúc đó con cười đến vô cùng ôn nhu, khiến ta có cảm giác, người này cực kỳ trân trọng Mễ Chu, tựa như chúng ta trân trọng nó vậy."
"Như vậy a........"
"Đương nhiên rồi ~" mẹ Mễ ôm Mễ Chu, lại ôm Trịnh Viễn, "Cho nên, Trịnh Viễn tiên sinh à, mời cậu tiếp tục như vậy, trân trọng Mễ Chu nha~"
"Con sẽ," Trịnh Viễn ôm mẹ Mễ, "Mẹ, ba, con nhất định."
Tiễn hai vị trưởng bối xong, tâm tình của Trịnh Viễn tốt không thể nào nói được, dọc đường đi không ngừng làm ra những hành động thừa thãi, vừa gặp đèn đỏ sẽ nhoài người qua trộm hôn, khiến Mễ Chu không thể không hỏi.
"Viễn ca, anh làm sao vậy, có thể không cần nhiệt tình như thế được không?"
"Em nói xem," Trịnh Viễn lại thừa dịp đèn đỏ, hôn mạnh một cái, "Một tuần này em luôn ở trong nhà mình, anh sắp nghẹn chết rồi, chúng ta về nhà giải quyết một số việc quan trọng, sau đó liên hệ công ty xây dựng, đả thông tường, không thể thua kém tiểu tử Khưu Tuyền kia được!"
".......Viễn ca, nhà này là em đi thuê!!"
"Anh mua lại là được," Trịnh Viễn nhấn chân ga, xe lao đi rất nhanh, "Chuyện sửa nhà này để anh lo liệu, em không cần tranh giành với anh."
".........Ai thèm tranh giành với anh, mơ tưởng!!"
Lại nói đến người đang được Trịnh Viễn ngưỡng mộ, bạn học Khưu Tuyền của chúng ta, trải qua một tuần như vậy, không phát sinh vấn đề gì, vô cùng thoải mái mà hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp, điều kiện tốt như vậy, tại sao lại không hưởng thụ a, cái giá phải trả chính là ở cùng phòng với Hạ Ẩn, đối với chuyện này, bạn nhỏ Khưu Tuyền giải thích rằng, dù sao cũng không chán ghét hắn, trước hết cứ ở như vậy đi.
Hạ Ẩn thực sự hiểu rất rõ Khưu Tuyền, loại thỏa mãn hiện trạng chính là tật xấu vạn năm không đổi, vô luận là lúc nhỏ hay lúc lớn, một chút đều không thay đổi, dựa vào điểm này hắn tin tưởng nắm chặt được Khưu Tuyền, mỗi ngày có nước nóng để dùng, đói bụng có đồ ăn khuya, bồn tắm lớn có chức năng mát xa, thường xuyên khiến cho Khưu Tuyền ngủ quên trong đó, như vậy Hạ Ẩn có thể quang minh chính đại đi đến nhà tắm vớt người.
Nói ví dụ như hôm nay, khi phòng tắm không còn truyền ra thanh âm gì nữa, Hạ Ẩn nhẩm tính thời gian, chậm rãi liền đi vào.
Vừa đi vào liền thấy quả nhiên Khưu Tuyền đang ngủ trong bồn tắm, thò cái đầu ra, cả khuôn mặt được hơi nước xông đỏ ửng, cả người không phòng bị bày ra trước mắt, bộ dáng mặc cho người khác muốn làm gì thì làm.
Hạ Ẩn đặc biệt không có tiền đồ liếm liếm môi, yết hầu có cảm giác khô khốc, ở trong ngành giải trí lăn lộn đã nhiều năm, loại thân hình người đẹp nào mà chưa từng nhìn thấy, nhưng một cơ thể giống như trước mắt này, không có gì đặc biệt, nhưng lại vô cùng hấp dẫn.
Hạ Ẩn không dám nói gì, sợ đánh thức Khưu Tuyền, y cũng chỉ có lúc ngủ mới có thể ngoan ngoãn, một khi tỉnh dậy luôn luôn động chân động tay kháng nghị, Hạ Ẩn nhanh chóng ngồi lại gần, cúi đầi hôn lên đôi môi của y.
Cực kỳ ngọt.
Đây là thứ duy nhất mà Hạ Ẩn nghĩ được, trên môi Khưu Tuyền vẫn mang theo hương vị bánh ngọt y vừa ăn vụng, hình như là vị trà xanh, mang theo chút chan chát, nhưng lại thơm nồng. Thói quen uống trà xanh, ăn bánh ngọt của Khưu Tuyền vẫn luôn không đổi, Hạ Ẩn nhịn không được mà hôn càng sâu.
Khưu Tuyền bị nụ hôn làm tỉnh, y mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt Hạ Ẩn kề sát, đầu lưỡi của đối phương còn đang ở trong miệng mình tàn sát tung hoành, y bị dọa sợ, không biết nên làm gì cả, không nghĩ được là nên đẩy Hạ Ẩn ra trước hay là dùng răng nanh cắn Hạ Ẩn.
Có điều, ngay khi Khưu Tuyền do dự, Hạ Ẩn đã chuẩn bị phòng hộ, trước đem cánh tay của Khưu Tuyền cầm lấy, khiến y vô lực ra quyền, ngay khi y chuẩn bị cắn Hạ Ẩn, hắn nhanh chóng rời đi, cuối cùng vẫn lưu luyến liếm liếm đôi môi Khưu Tuyền.
"Ăn ngon." Hạ Ẩn đánh giá chi tiết, vẻ mặt vô cùng thành thật.
Khưu Tuyền đột nhiên phát hiện bản thân mình vẫn luống cuống tay chân, vậy mà chỉ cần nhìn Hạ Ẩn một cái, tứ chi bỗng trở nên vô lực.
Y vội vàng đứng dậy lau khô thân thể, khi khoác áo tắm chuẩn bị ra ngoài liền lườm Hạ Ẩn một cái, đúng lúc nhìn thấy thứ gì đó không nên nhìn.
Tiểu huynh đệ của Hạ Ẩn đã đứng dậy nghiêm chỉnh, ngay cả khăn tắm cũng không che đi được, trong nháy mắt Khưu Tuyền cảm thấy vô cùng xấu hổ, tiến cũng không được, lui cũng không xong.
"Không cần quan tâm, cậu đi ra ngoài trước đi, tôi ngồi một lúc là ổn," trái lại Hạ Ẩn vẫn vô cùng thoải mái, "Nó chỉ cần nhìn thấy cậu là như vậy, không có biện pháp, so với tôi, nó vẫn thành thực hơn."
Hạ Ẩn thẳng thắn như vậy ngược lại lại khiến cho Khưu Tuyền không biết nói gì, Hạ Ẩn ngay từ đầu cũng rất thẳng thắn, đối với mình cũng chưa bao giờ dấu diếm điều gì, mặc dù đôi khi hành vi có chút quá phận...... Nhưng mà đối với Khưu Tuyền, y cũng không cảm thấy phản cảm.
Khưu Tuyền trời sinh chính là người tốt, ai cũng có thể ở chung được, ngay từ đầu Khưu Tuyền cho rằng, hắn thích mình cũng chỉ là nhất thời hứng khởi, qua vài ngày liền thôi, nhưng khi y biết trước kia hai người từng quen biết, cảm giác của y đối với Hạ Ẩn lại có chút biến đổi.
Có người lo lắng cho mình, tìm kiếm mình lâu như vậy, làm sao có thể không cảm động được, huống chi, đối phương lại là Hạ Ẩn.
Biêt Khưu Tuyền cần thời gian, Hạ Ẩn mới đem người túm lại bên người, không phải hắn muốn đùa giỡn, mà hắn muốn Khưu Tuyền ở bên người, có mâu thuẫn nội bộ gì thì cùng nhau giải quyết, Hạ Ẩn không chấp nhận được tình huống y còn chưa nhớ lại mà cứ suốt ngày chạy loạn khắp nơi.
Khi Tina đề nghị Khưu Tuyền ở đây, y cảm thấy được Hạ Ẩn không làm gì để cho mình không thoải mái, ngược lại còn vô cùng thích thú, hào cảm đối với Hạ Ẩn ít nhiều cũng ngày một tăng, vừa rồi, nụ hôn kia, cảm giác cũng không quá tồi tệ.....Nhưng mà Khưu Tuyền không rõ, tại sao Hạ Ẩn không ép y đi đến bước cuối cùng.
Vì nghĩ như vậy, cho nên y mở cửa phòng tắm, nhìn Hạ Ẩn vẫn ngồi một chỗ, không hề nghĩ ngợi, há miệng nói một câu.........
"Tôi, tôi có thể giúp anh được không?"
Nói xong câu đó, thiếu chút nữa Khưu Tuyền đã tự động tát mình hai cái.
Sau khi buổi trưa kịch liệt vận động, Trịnh Viễn và Mễ Chu đang ấm áp tựa đầu vào nhau ngủ. Khi chuông điện thoại reo, Mễ Chu đang thiu thiu ngủ, bị cường bạo túm dậy, đương nhiên vô cùng khó chịu, nhưng nhìn đến người gọi, vẫn nhấc máy nghe.
"Tiểu thư Tina a....."
"Đạo diễn nhờ tôi nói với cậu," tốc độ nói của Tina vô cùng nhanh, "Mười giờ sáng ba ngày sau tại nhà hàng Thiên Hà công ty Warner cho mở cuộc họp báo tuyền truyền về bộ phim 'Phong Cực', đến lúc đó có rất nhiều phóng viên đến, thông báo cụ thể đã gửi đến hòm thư, nhớ xem qua."
"Tôi biết rồi........"
Cúp điện thoại, Mễ Chu lại vào trong lòng Trịnh Viễn một hồi, mới cầm điện thoại vào hòm thư, văn bản PDF được tải xuống, sau đó mở ra, Mễ Chu lờ mờ nhìn vài lần, sau đó ngồi bật dậy, thiếu chút nữa đập vào cằm Trịnh Viễn.
"Làm sao vậy em?"
"Viễn, Viễn ca," Mễ Chu run rẩy nói, thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi của mình, "Đại, đại thần sẽ tới họp báo!!"
☆, φ(゜▽゜*)?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: còn có lưỡng chương


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.