Một Hai Ba Bốn Năm Sáu Bảy

Chương 49: Vĩ thanh



Vĩ thanh: Trạm cuối cùng có tên hạnh phúc
Khi Khưu Tuyền đi đến nhà hàng, khán đài đã chật ních người, không đợi Khưu Tuyền đi qua nói chuyện, đạo diễn đã túm y qua.
"Mễ Chu đâu? Lộ Mang đâu?"
"Lộ Mang xảy ra tai nạn xe cộ,......... Mễ Chu, đang ở cùng đại thần."
"Vậy cậu còn đến làm cái gì?!" Đạo diễn đã đã tiến vào giai đoạn nổi giận, vất vất vả vả an bài họp báo, lại đúng vào thời điểm mấu chốt mà xảy ra chuyện, khi biết Lộ Mang xảy ra tai nạn, Khưu Tuyền đã thông báo với đạo diễn, ông nói trước hết hãy mang Mễ Chu đến, sau đó để Khưu Tuyền đi chăm sóc Lộ Mang, không nghĩ tới Khưu Tuyền đi một chuyến, cả hai người đều không thể đến nơi.
"Kế hoạch họp báo đã được đưa ra, không có Mễ Chu, vậy thì biết làm sao sao giờ.... A.... Cậu thay Mễ Chu nói về ý nghĩa của bài hát đi!"
Đạo diễn nổi nóng, tất cả lửa giận đều đổ lên người Khưu Tuyền, y cũng không ên một tiếng, cúi đầu, nhận lỗi cũng không được, mà cũng không có cách nào dập tắt lửa giận của đạo diễn.
Hôm nay Khưu Tuyền cũng thức dậy rất sớm, chưa tới năm giờ đã đến nhà hàng bố trí hiện trường, phải đi mua hoa tươi, rồi còn bơm bóng bay... toàn bộ chuẩn bị cho kế hoạch của Trịnh Viễn, không ngờ nửa đường hắn lại bị tai nạn.
Biết được tin tức, một khắc Khưu Tuyền cũng không nghỉ ngơi, đầu tiên đến bệnh viện đóng viện phí, sau đó lại đi đón Mễ Chu, vốn dĩ muốn mang Mễ Chu đến nhà hàng, sau đó mình sẽ đến bệnh viện nhìn đại thần, nhưng cuối cùng lại bại bởi chấp nhất của Mễ Chu, đành để Mễ Chu ở lại bệnh viện, còn mình thì trở lại nghe đạo diễn mắng té tát.
Toàn bộ thời gian này thần kinh của Khưu Tuyền đã căng thẳng đến cực độ, lại vì buổi sáng dậy sớm không kịp ăn cơm, khi bị đạo diễn mắng, cả người đã choáng váng mơ hồ, càng về sau càng chóng mặt.
Khưu Tuyền càng lúc càng nghe không rõ đạo diễn nói cái gì, cảnh tượng trước mắt bắt đầu trở nên nhạt nhòa, ngay khi y cảm giác mình sắp đổ, bỗng có người ở phía sau đỡ lấy y.
"Đạo diễn, không cần quát Khưu Tuyền nữa, đó là lựa chọn của Mễ Chu, dù cho lúc ấy ông lái xe đến, cũng không ngăn được cậu ta đâu."
Hạ Ẩn nhanh chóng đem Khưu Tuyền túm về phía sau mình, chênh lệch chiều cao vừa vặn che chở được Khưu Tuyền, nhưng hắn vẫn không buông cánh tay của Khưu Tuyền ra, hắn sợ, nếu mình buông tay ra, nhất định Khưu Tuyền sẽ ngã xuống.
"Thế bây giờ phải làm sao? Bên ngoài có một phần ba số người đang chờ đón Mễ Chu, còn một phần ba là hướng về Lộ Mang, nếu giờ mà họ không xuất hiện, cánh báo chí sẽ buông tha chúng ta sao? Thậm chí cả khán giả cũng không tha cho chúng ts nữa!!!"
"Lộ Mang chẳng qua chỉ là gặp tai nạn xe cộ một chút thôi, có phải vĩnh viễn sẽ không vẽ nữa đâu," nếu Khưu Tuyền đã trở lại, chứng tỏ anh ta không bị thương nặng. Nếu khán giả nào may mắn được chọn lựa được đại thần ký tặng truyện tranh, thì bảo người đó để lại ảnh chụp và địa chỉ liên hệ, sau khi Lộ Mang khỏe lại thì gửi quà qua đường bưu điện là được. Còn về phần của Mễ Chu, tôi lên hát thay ca khúc 'Phong Cực' là được chứ gì. Đây là lần đầu tiên tôi đứng trên sân khấu biểu diễn một ca khúc, như vậy cũng đủ để lôi kéo sự chú ý đi."
"......Thế, cứ như vậy đi." Hạ Ẩn dù sao cũng không giống như Khưu Tuyền, y chỉ là một trợ lý nho nhỏ, còn hắn là ảnh đế, hơn nữa phương pháp thương lượng của Hạ Ẩn vô cùng cứng rắn, khiến đạo diễn không thể không nghe theo. Chỉ có điều đạo diễn cảm thấy kỳ quái, không phải Hạ Ẩn là kẻ siêu cấp tự kỷ, quanh năm ngày tháng lởn vởn một mình, cạy răng không mở miệng được một câu, tại sao hôm nay lại vì trợ lý của Lộ Mang mà nói chuyện a...
Nhìn thấy đạo diễn đồng ý, Hạ Ẩn lưu lại một câu "Tôi đi chuẩn bị" sau đó xoay người rời đi, Khưu Tuyền theo sát hắn, không dám nói nhiều, cho đến khi vào đến phòng nghỉ của Hạ Ẩn, Khưu Tuyền mới cẩn thận hỏi ra.
".......Anh làm sao có thể nói với đạo diễn........ Anh muốn hát sao?"
Ca khúc chủ đề của 'Phong Cực' đích thực là do Hạ Ẩn hát, nhưng mà lúc đó là hát ở trong phòng thu âm, không biết được chỉnh sửa như thế nào, Hạ Ẩn chỉ là một diễn viên, giọng hát cũng không có gì đặc biệt, nhưng lại là một trong những tiêu chuẩn để đánh giá diễn viên.
Nếu Hạ Ẩn không thích hát trên sân khấu cũng dược, nhưng nếu một khi đã hát rồi, nhất định sẽ được quay lại, sau đó clip sẽ được phát tán trến mạng, sau đó, sau đó..... Mọi người sẽ xúm lại đánh giá.... Loại chuyện cố sức này, chỉ có kẻ ngốc mới dám làm.
Có điều lúc này, Hạ Ẩn cam tâm tình nguyện đi làm một kẻ ngốc, bởi hắn chịu không nổi khi nhìn thấy có người khi dễ Khưu Tuyền.
Sau khi Tina biết chuyện, nổi giận đùng đùng chạy tới phòng của Hạ Ẩn hỏi tội, nàng nói chuyện lớn như vậy mà dám một mình quyết định, sau đó lại nhìn kẻ nào đó đang dán ở góc tường, đại khái cũng đoán ra được bảy tám phần, "hừ" một tiếng liền bỏ ra ngoài, để lại không gian riêng tư cho Hạ Ẩn.
".........Kỳ thật hát trước mặt nhiều người như vậy tôi cũng cảm thấy vô cùng hồi hộp."
".......A?!"
"Hồi hộp đến mức trở thành ngốc nghếch."
"...........Gì?!"
"Thật đấy," Hạ Ẩn ngồi trên ghế, thừa dịp Khưu Tuyền không chú ý kéo y vào trong lồng ngực, "Cho nên cậu nhất định phải ngồi ở phía dưới khán đài, nhất định phải nhìn tôi, tôi sẽ tự nói với bản thân mình, mình đang hát cho Khưu Tuyền nghe, có lẽ như vậy, tôi sẽ không hồi hộp nữa."
"Cậu nhất định phải nhìn tôi khi tôi hát."
"........."
"Đồng ý đi."
"Ừ!"
Lần đầu tiên Trịnh Viễn tỉnh lại, cả người đều đau không chịu nổi, mồ hôi lạnh từ chảy từ trên trán xuống, hắn lại cắn chặt môi, không muốn Mễ Chu lo lắng, nhưng Mễ Chu thấy sắc mặt trắng bệch của hắn thì sợ gần chết, Trịnh Viễn vừa mới nói xong "Anh đền cho em một đại thần khác", y giống như không nghe thấy mà vọt ra bên ngoài, gọi bác sỹ tới.
Bác sỹ đề nghị Trịnh Viễn ngủ thêm một lúc, nhưng mà đau như vậy thì ai mà ngủ cho nổ? Bác sỹ nghĩ nghĩ, quyết định tiêm cho hắn một liều an thần, Trịnh Viễn lại mơ mơ màng màng buồn ngủ, lúc hắn nhắm mắt lại, còn nhớ rõ, Mễ Chu cầm tay trái của hắn, nói rằng, "Em không đi."
Lần thứ hai Trịnh Viễn tỉnh lại đã là nửa đêm, mở mắt ra liền thấy Mễ Chu đang gối lên cánh tay trái không bị thương của mình mà ngủ say, trên người vẫn mặc bộ tây trang màu trắng, y vẫn ở đây, chưa về nhà. Trịnh Viễn cảm thấy trên người vẫn còn đau, nhưng loại đau đớn này, hắn chịu được.
Khi lấy tay phải xoa đầu của Mễ Chu, dường như y cảm giác được hơi ấm của Trịnh Viễn, cái đầu dụi dụi về phía bàn tay, Trịnh Viễn thấy Mễ Chu tựa như con mèo nhỏ, động tác của y khiến trong lòng hắn ấm áp vô cùng, cúi đầu hôn lên vành tai nhỏ của y.
Sau đó, Trịnh Viễn đem gối đầu lót dưới đầu của Mễ Chu, rút tay trái trở về, với lấy áo măng tô ở trên ghế cạnh giường, đem nhật ký ở trong áo bỏ ra, đem bức tranh vẽ chú chó nhỏ nhìn lại.
Thời điểm vẽ bức tranh này, Trịnh Viễn vẫn coi việc dùng blog của đại thần đùa giỡn Mễ Chu là một loại lạc thú, mà hiện tại, một lần nữa nhìn lại bức vẽ xấu này, đối với Mễ Chu, hắn đã có một loại cảm tình riêng biệt.
'Cuối cùng anh cũng có thể khẳng định, ở trong lòng em, anh quan trọng như thế nào.'
Trịnh Viễn bật đèn đầu giường, lật mặt sau của tấm vẽ kia, một lần nữa vẽ một bức tranh khác, sau khi vẽ xong, Trịnh Viễn cầm điện thoại, "tách tách" chụp một tấm ảnh.
Khi nghe thấy tiếng động, Mễ Chu liền mở mắt, Trịnh Viễn đem tranh vẽ kẹp lại vào nhật ký, hai tay ôm lấy gò má Mễ Chu, cúi xuống hôn y. Mễ Chu mơ mơ màng màng, bị Trịnh Viễn trêu chọc mấy lần mới tỉnh hẳn.
"Anh, vẫn còn khỏe mạnh chán a....." May mà ánh sáng trong phòng không quá mạnh, khuôn mặt Mễ Chu dù có đỏ bừng cũng không sợ bị Trịnh Viễn nhìn được, cố gắng hít thở bình thường, học ngữ khí trêu chọc của Trịnh Viễn, chất vấn hắn.
"Nếu em để anh hôn một cái nữa, anh sẽ khỏe nhanh hơn."
"..........Sớm biết anh, anh khỏe như vậy, em đã đến gặp đại thần rồi, nói không chừng còn có thể chụp ảnh chung, rồi còn được ký tặng truyện nữa." Mễ Chu giả bộ vô cùng đau khổ, trong ánh mắt đều hiện lên "đều tại anh, đều tại anh", Trịnh Viễn cảm thấy vô cùng vui vẻ, lại nhoài người tới gần hôn trộm một cái.
Lúc này Mễ Chu chỉ mạnh miệng nói để giữ chút mặt mũi, nếu cho thời gian quay ngược trở lại, cho y thêm một cơ hội nữa, dù cho Trịnh Viễn bị thương có nặng hay không nặng, y sẽ vẫn ở đây. Ngay khi Mễ Chu định nói lại, Trịnh Viễn lại cầm điện thoại, không biết đang mở ra cái gì, mở miệng liền hỏi Mễ Chu.
"Mễ Chu, qua tổng kết nhiều năm nghiên cứu về đại thần, em cảm thấy, đại thần sẽ bày tỏ với người mình thích như thế nào?"
"........Hỏi em cái này làm gì......." Miệng thì nói vậy, nhưng mà trong lòng lại không ngừng suy nghĩ, "Đại thần là người lời ít ý nhiều, hẳn sẽ không nói cái gì, có khi sẽ vẽ tranh về người trong lòng, sau đó gửi cho người ta đi..."
"A....."
"Anh hỏi em cái này làm gì a......... Ớ?"
Di động của Mễ Chu vang lên là âm báo của blog, trái tim của Mễ Chu nhảy bang bang trong lồng ngực, ngón tay di chuyển trên màn hình có chút run rẩy, tự nhủ với chính mình, đây là trùng hợp, đây chỉ là trùng hợp mà thôi, nói không chừng đạo diễn chia sẻ ảnh chụp buổi họp báo ngày hôm nay, thuận tiện dính tên đại thần.
Bởi vì Mễ Chu tắt chức năng thông báo bình luận trên blog, cho nên điện thoại chỉ thông báo những gì xảy ra trên trang chủ, mở blog của mình ra, là thông báo mới của đại thần, có liên quan đến y a....
"@Tiểu Mễ Cháo"
Phía dưới dính kèm một hình ảnh, Mễ Chu mở ra liền thấy là chính mình mặc tây trang màu trắng, nằm ghé vào một bên cạnh giường bệnh ngủ say, khuôn mặt cực kỳ ngu, cực kì ngốc như cái bánh bao, bộ dáng chu miệng chọc người quen thuộc, một bàn tay đặt ở trên đầu mình, bàn tay kia, Mễ Chu đã quá quen thuộc, trên mu bàn tay ấy là bao nhiêu vết dao vết đạn, không biết bao nhiêu lần chính mình đã vuốt ve bàn tay kia, hỏi chủ nhân của nó lúc ấy có đau hay không.
"Này........."
Lượng tin tức quá khiến cho đầu óc của Mễ Chu tạm thời rơi vào trạng thái đơ toàn tập, các dây thần kinh bị đông chặt lại, máu không lưu thông được lên não, y ấp úng mấy chữ, "Trịnh, Trịnh, Viễn.... Anh, anh là đại, đại, đại, thần?"
Trịnh Viễn chỉ cười mà không nói, đem bức họa trong nhật ký cho Mễ Chu xem, khi y cầm lấy bức vẽ, trong tay toàn là mồ hôi, phải lau đi lau lại hai lần, mới dám cầm xem tử tế hẳn.
Bức vẽ chú chó nhỏ có chữ ký của Lộ Mang, còn phía sau là chân dung của Mễ Chu, ở một góc kín, nếu không để ý sẽ không thấy, nhưng Mễ Chu thấy được, là chữ ký của Trịnh Viễn.
Y hoàn toàn sáng tỏ, triệt để sáng tỏ, sáng tỏ đến mức không còn gì để sáng tỏ hơn, cái gì mà quản lý mạng a, cái gì mà đồng sự với Khưu Tuyền a, cái gì mà ở nhà cũng là đi làm a, còn có thể lấy tài khoản của Lộ Mang đùa giỡn với y nữa... Hóa ra vị đại thần mà y luôn luôn tôn sùng lại ở cách y có một bức tường.
"Trịnh Viễn!!!!!!!!!!!!!!!!!!" Mễ Chu gào lên, "Em muốn xé xác anh!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"
"Này, này, đừng cắn vai anh a........ Này! Mễ Chu, em cắn thật sao, đau đau đau đau đau a............."
"Về sau em mua truyện tranh của Lộ Mang!!!!!!!!!! Anh phải bán, bán cho em tám bản!!!!!!!!!!!!!! Không!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Phải tặng không cho em!!!!!!!!!!!!! Tất cả đều phải ký tên!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Còn nữa!!!!!!!!!!!!!!!! Chờ thân thể của anh tốt lên!!!!!!!!!!!!!!!!!! Chúng ta phải đi đánh một trận, em nuốt không trôi cục tức này!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"
"Được, được a," Trịnh Viễn bị Mễ Chu cắn tím vào, "Anh đều là của em, còn sợ gì nữa? ............. Đánh một trận, được được.........." Sau đó Trịnh Viễn theo bản năng lẩm nhẩm nói, "Anh còn tưởng em về sau muốn ở trên........."
"Anh vừa nói cái gì a a a a a a ~" Mễ Chu đột nhiên cười ấm áp tựa như nắng mùa xuân.
"Không, không........." Trịnh Viễn cười cầu hòa, "Mễ Chu ngoan, em nghe nhầm đó."
Mễ Chu nhào tới đòi lại cuốn nhật ký, nhưng nói kiểu gì Trịnh Viễn cũng không đưa, trong nhật ký viết mấy chuyện tình cảm linh tinh của y mấy năm gần đây, Trịnh Viễn nghiêm trang nói không trả lại cho y nhật ký bởi không cho y quyến luyến gì với quá khứ. Mễ Chu nhất định không tha, Trịnh Viễn liền uy hiếp, nếu y còn lảm nhảm thêm một lần, hắn sẽ đem nhân vật Mễ Chu yêu thích trong 'Phong Cực' rơi vào tình huống chết ngay lập tức, không có nói năng gì được nữa.
Mễ Chu bĩu môi, không chút nào sợ uy hiếp. Phương pháp của Trịnh Viễn hoàn toàn vô dụng.
Cho nên Trịnh Viễn đành xoay người giả chết, đầu tiên nghĩ rằng sau khi nói ra thân phận của mình cho Mễ Chu biết, Mễ Chu sẽ sùng bái mình hơn, không nghĩ sau khi y tiếp thu điều này, cư nhiên lộ ra cái vẻ mặt 'Hóa ra đây là Lộ Mang đẹp trai, cuồng bá trên blog, ảo tưởng hoàn toàn bị tiêu diệt!', biểu tình này làm cho Trịnh Viễn vô cùng khó chịu.
Trịnh Viễn vốn không định giữ lại nhật ký của Mễ Chu, xem lướt qua một lượt xong sẽ trả lại. Nhưng khi hắn nhìn thấy tờ cuối cùng, hắn quyết định giữ quyển nhật ký này lại.
Tờ giấy cuối cùng ghi vài dòng đơn giản, cực kỳ ngắn, chỉ có một câu.
"Ngày 21 tháng 3 năm 2011, có hàng xóm mới chuyển đến, anh ta tên là Trịnh Viễn, mặc dù dáng vẻ của anh ta thật dọa người, nhưng mình lại có cảm giác rằng anh ta là người tốt."
Câu chuyện từ đó bắt đầu, vĩnh viễn không có kết thúc.
Tối nay Mễ Chu nhất định không ngủ, đòi Trịnh Viễn kể mọi chuyện cho y nghe; Lâm Hiên và Từ Thương vẫn như cũ tranh luận vấn đề ai trên ai dưới vô cùng quyết liệt; Hạ Ẩn vẫn lại vụng trộm chạy đến giường của Khưu Tuyền chơi trò hôn trộm, lại phát hiện Khưu Tuyền trợn tròn mắt, nhưng không đẩy hắn ra........
Quản bao nước thẳm non xa
Trịnh Viễn ôm ấp Mễ Chu na
Hạ Ẩn theo đuổi Khưu Tuyền na
Một hai ba bốn năm sáu bảy
  路漫漫其修远兮
  郑远温煮米舟兮
  夏隐终求邱泉兮
  一二三四五六七
《 một hai ba bốn năm sáu bảy 》 chính văn kết thúc.
10/3/2013
☆, 《 một hai ba bốn năm sáu bảy 》 lời cuối sách
Tôi chỉ muốn viết một đoạn tình yêu bình thường mà thôi.
Lúc mới đầu viết câu chuyện này, tôi đã muốn, đợi đến một ngày nào đó tôi phải viết một cái lời cuối sách dài thật dài, nhất định phải thật dài mới được, bây giờ chính là thời điểm ấy, khi đánh xong mấy chữ 'hoàn trọn bộ', trong đầu chẳng có cái gì.
Có quá nhiều điều muốn nói, lại không biết bắt đầu từ đâu, vậy tôi nghĩ nói được cái gì thì nói, mọi người không ghét bỏ là được rồi.
Đây là câu chuyện thứ ba tôi viết, số lượng từ đủ để là một cái trường thiên, '1234567' đã đạt được quá nhiều thành công, bìa sách đẹp nhất, bình luận nhiều nhất, lượng người xem nhiều nhất.... Rất nhiều lý do để tôi vĩnh viễn ghi khắc câu chuyện này, nhưng trong đó, nguyên nhân quan trọng nhất để tôi nhớ kỹ câu chuyện này, đó là lần đầu tiên tôi viết, một tình yêu bình thường đến như vậy.
Giống như là 'Răng Hàm Du' đã bình luận, 'tình yêu này không giống như tình yêu giữa Lâm Hiên và Từ Thương, oanh oanh liệt liệt vượt qua bảy năm, không giống Kiều Sở và Lâm Uyên cứ lừa lừa gạt gạt, câu chuyện tình yêu này cực kỳ bình thường, cực kỳ đơn giản, từng chút một, vừa an ổn, vừa kiên định.' Giống như tôi đem Trịnh Viễn so sánh với đậu tây, coi Mễ Chu như cháo trắng, đều là đồ ăn bình thường, không có gì đặc sắc, nhưng trong cuộc sống bình thường, lại không thể tách rời chúng.
Tôi muốn thông qua câu chuyện này mà nói lên hai suy nghĩ của mình, một là cơm ngon không sợ trễ, một cái nữa là đụng vào ngõ cụt thì chuyển đầu sang hướng khác. Mễ Chu là mối tình đầu của Trịnh Viễn, một nam nhân, ba mươi tuổi mới biết động tâm, nói ra người khác sẽ cười, trên đời có người như vậy sao.
Có một số người bạn khi liên hoan, luôn luôn hỏi, 'Cậu có biết đồng tính luyến ái không', 'Hiện giờ người yêu là người thứ mấy rồi a', nếu đáp án là 'không biết' hoặc là 'người đầu tiên', mọi người trong bàn sẽ cùng cười to, nói rằng, 'Hóa ra cậu ngây thơ như vậy' hoặc tương tự như thế.
Chúng tôi đều là bạn học, tuổi tác bằng nhau, ít nhiều cũng nói qua về người yêu mình, có người khoe, có người dấu, nhưng lại quên mất một chuyện quan trọng.
Trong cuộc đời này, chúng ta chỉ có thể gả cho một người, cho nên nói có bao nhiêu người thì có ích gì, quan trọng là đúng thời gian và gặp người tốt nhất, có như vậy mới dám suy nghĩ đến chuyện cả đời.
Nếu giả thiết, lúc Trịnh Viễn hai mấy tuổi đã gặp Mễ Chu, lúc ấy hắn còn đang cùng Lâm Hiên chạy đông chạy tây nhận hết nhiệm vụ này đến nhiệm vụ nọ, hôm nay còn sống, không biết ngày mai sẽ thế nào, nếu nói như vậy, cho dù Trịnh Viễn có thích Mễ Chu như nào đi chăng nữa cũng không thể cùng nhau ở một chỗ.
Bởi vì lúc ấy, Mễ Chu cần nhất là ân ổn, Trịnh Viễn không thể cho y được.
Ba mươi tuổi mới gặp được người mình thích, thì làm sao, cơm ngon không sợ trễ, lúc ấy vừa đúng thời gian của Trịnh Viễn, trùng hợp hắn gặp đối tượng chính xác là Mễ Chu.
Cái thứ hai, đụng phải ngõ cụt thì quay đầu đi, bạn nói xem, một đời người có thể có mấy cái bảy năm, cứ cho là sống đến 70 tuổi, vậy thì cũng chỉ có 10 cái, kết quả là, Mễ Chu đã lãng phí 1/10 cuộc đời của mình ở bên một người.
Cũng không thể nói là lãng phí, nhưng Tề Hải, cũng không cho y thứ tình cảm mà y mong muốn, thời điểm viết văn án, tôi đã nghĩ, không biết có nên để Mễ Chu quấn lấy Tề Hải mấy chương, dù sao bất kỳ người nào rơi vào trường hợp như thế đều sẽ không cam lòng.
Nhưng rất nhanh tôi đã phủ định cách nghĩ này, tình yêu là cái gì, không phải chỉ dựa vào cố gắng hay là chăm chỉ mà đoạt được, một phần rất quan trọng trong tình yêu chính là duyên phận, nếu hắn đùng là người ấy, bạn chẳng cần phải làm gì, hắn cũng sẽ đi tới đây, còn nếu không phải, cho dù bạn có cố gắng thế nào, cuối cùng hắn cũng thuộc về người khác.
Bên cạnh tôi có nhiều cô gái ngốc nghếch, thích những tình tiết đau đớn, ngược cũ ngược mới chồng nhau, sau cùng lại lưu luyến, nếu là một năm trước, tôi còn ngu ngốc thờ phụng một điều, 'con người ta sẽ bị cảm động', nhưng hiện giờ, tôi muốn tuyên bố với một số cô gái rằng, là của mình thì thì sẽ là của mình, không phải của mình, có cướp đoạt cũng vô dụng, đúng là phải có dũng khí không đến ngõ cụt thì không quay đầu. Trong tình yêu, nếu đụng phải ngõ cụt thì quay đầu đi, tình yêu chân chính là tình yêu không làm cho mình đau khổ.
Về phần Khưu Tuyền và Hạ Ẩn, hai người bọn họ cách xa nhau một trời một vực là một đôi ngoài ý muốn...... Hai người bọn họ giống như con cái bất ngờ của một gia đình đã kế hoạch hóa, lúc tôi viết đại cương, đã không đề cập đến nhân vật Hạ Ẩn.
Thuận tiện nói một câu, Trịnh Viễn chính là vai phụ trong 'Giữa vạn bụi hoa nhất điểm hồng', lung ta lung tung, Mễ Chu cũng là bất chợt nghĩ ra, còn cái tên Lộ Mang là lúc xem bài báo 'Quản bao nước thẳm non xa' mà nghĩ ra, lúc mới bắt đầu '1234567' chẳng qua chỉ là viết đại khái, định làm sáng tỏ một số mối quan hệ trong câu chuyện trước, nhưng có một ngày, khi thấy 'Cầu Mưa Không Được' bình luận trong 'Giữa vạn bụi hoa nhất điểm hồng' nói rằng, hi vọng có thể được thấy câu chuyện về Trịnh Viễn, thế là tôi thay đổi văn án, được, câu chuyện của Trịnh Viễn bắt đầu.
À, tôi quên nói, cặp đôi của Hạ Ẩn và Khưu Tuyền bắt nguồn như thế này, không nhớ lúc ấy có ai nói 'Khưu Tuyền hảo manh a~", thế là nảy sinh hứng thú muốn viết một CP về Khưu Tuyền, theo như cách nói ở bên trên thì, tôi là một tác giả tùy tiện a, ha ha ha ha .....
Sau khi chính văn kết thúc, Mễ Chu – Trịnh Viễn, Hạ Ẩn – Khưu Tuyền cũng có phiên ngoại, mấy chương liền........ Tôi không rõ lắm, mọi người có thấy được thành ý của mình hay không, mọi người rất muốn thấy hai người đó đúng không ~ rất thích hai người đó đúng không ~ kết quả là, có phiên ngoại nhá ~~
Hơn bốn mươi chương được mọi người cổ vũ, thật sự rất cảm ơn mọi người, tôi vô cùng vô cùng vô cùng vô cùng cảm tạ, mặc dù mỗi chương chỉ vài trang giấy, nhưng nếu không nhờ mọi người khổ khổ sở sở ngày ngày bình luận, câu chuyện này sẽ không thuận lợi mà hoàn như vậy, sẽ không thể thuận lợi mà lên bảng xếp hạng, tôi cũng sẽ không viết lời cuối sách này.
Nói một chút về kế hoạch tiếp theo, tháng Năm này tôi sẽ bắt đầu thi học kỳ, cho nên khoảng thời gian này sẽ không có truyện mới, tháng bảy tôi sẽ trở lại, lúc này có hai đề tài vô cùng muốn viết.
Một là 'Thăng trầm đừng tương tư', nhưng mà đang sửa sang lại một chút, muốn bỏ bớt vài nhân vật, tình huống cũng muốn thay đổi, thêm tí ngược vào, cho nên chuẩn bị đổi tên thành 'Say mê thật sao hoan', đợi viết xong cái sườn đã rồi nói sau..........
Một cái nữa là câu chuyện về âm nhạc, tôi cũng đã suy nghĩ thật lâu, định lấy

1 2 »

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.