Một Hai Ba Bốn Năm Sáu Bảy

Chương 8



Đây là lần đầu tiên Mễ Chu vào nhà Trịnh Viễn, bất quá bày biện cũng không quá tốt. Làn da của Mễ Chu sau một ngày đông lạnh đều hồng lên, mùa đông ở đây ban đêm lạnh đến âm 10 độ, cho nên khi Mễ Chu được Trịnh Viễn bế vào nhà, cả người đều đã run cầm cập.
Trịnh Viễn điều chỉnh nhiệt độ trong nhà cao lên, lại tìm một cái túi sưởi nhét vào tay Mễ Chu, bày ra bánh trôi đậu đỏ vừa nấu cho Mễ Chu từ từ ăn, hắn ngồi yên bên cạnh, không nói lời nào.
Mễ Chu cầm đũa gắp một cái bánh trôi nhỏ, bên trong màu đỏ sậm như muốn chạy ra ngoài, y cũng không vội vã muôn ăn, hơn hơi nhếch miệng, lại bắt đầu khóc.
Đừng thấy Mễ Chu khóc ngoác miệng ra như vậy mà nghĩ ồn ào, một chút thanh âm đều không có, nước mắt lăn dài rồi rơi trên mặt đất, bả vai cứ từng chút, từng chút lui vào trong chăn, Trịnh Viễn cầm lấy chén canh trên tay y, tay kia lại cầm khăn mặt ấm, hướng khuôn mặt lem nhem nước mắt của Mễ Chu mà lau.
Một lúc lâu sau, Mễ Chu cuối cùng cũng không khóc nữa, nhưng lại núp ở trong chăn không muốn ngẩng đầu, Trịnh Viễn vỗ nhẹ, rồi đem bánh trôi mang vào, hâm nóng lại lần nữa.
Khi lần thứ hai Trịnh Viễn cầm bát bánh trôi nóng hổi trở lại phòng ngủ, Mễ Chu rốt cục đã ngừng khóc, y ngơ ngác nhìn Trịnh Viễn, trên mặt vẫn còn nước mắt sót lại. Trịnh Viễn đem bánh trôi đưa đến trước mặt y, y nhẹ nhàng tiếp nhận, cầm lấy đũa, chọc bánh ăn luôn, vẫn không nói một câu nào.
Mễ Chu trầm mặc, Trịnh Viễn liền bồi hắn trầm mặc, cho đến khi Mễ Chu đem chén bánh trôi ăn sạch sẽ, Trịnh Viễn tiếp nhận bát đũa, rửa sạch sẽ mới quay lại. Khi đi vào, vẫn thấy Mễ Chu duy trì tư thế ban nãy.
"Muốn đi ngủ không?"
Mễ Chu lắc đầu.
"Vậy, muốn nói gì không?"
Mễ Chu suy nghĩ một hồi lây mới hỏi, âm thanh khàn khàn, "Viễn ca, anh từng thích người nào chưa?"
Trịnh Viễn lắc đầu, hắn bây giờ mới đang thích Mễ Chu, xét theo câu hỏi này thì câu trả lời này được tính là phù hợp.
"Thật tốt," Mễ Chu trong mắt chứa đầy hâm mộ, "Người sau này được Viễn ca thích nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc."
"Mễ Chu, cậu cũng là một người tốt." Đây hình như là lần đầu tiên Trịnh Viễn gọi tên Mễ Chu, hai chữ từ bờ môi nhẹ nhàng nói ra, khi ấy mang theo ôn nhu không nói lên lời.
"Viễn ca, anh đừng cười nhạo tôi," Mễ Chu cười khổ, ngón tay không tự giác mà kéo chăn, "Anh chắc cũng đã đoán ra được chuyện ngày hôm nay, nam nhân tôi thích đã thật lâu kia, đã nói chia tay với tôi, hắn tìm được một cô gái, còn nói ngay từ đầu không phải là đồng tính luyến ai, hắn nói chỉ muốn cùng tôi chơi đùa, hắn còn khuyên tôi ..."
Mễ Chu nhăn nhó cười, mấy câu nói sau đều không thể nói lên được, y cố gắng ổn định lại tinh thần, "Nhanh chóng tìm một cô gái, hai nam nhân làm sao có thể sống với nhau được."
"Hắn là kẻ đần độn." Trịnh Viễn nhanh chóng nói tiếp một câu, khuôn mặt vẫn như cũ không thay đổi, khắp thiên hạ này, mắng chửi người khác mà khuôn mặt vẫn tao nhã như vậy, phỏng chừng không được vài người."
"....Ách?" Đây là lần đầu tiên Mễ Chu nghe Trịnh Viễn mắng chửi người khác, đầu óc nhất thời không phản ứng kịp, Trịnh Viễn đang nói mình hay là Tề Hải.
"Không thể để hắn ngạo mạn như vậy, trước đây vì không tìm được bạn gái mà không nói rõ ràng mình không thích nam nhân, loại người này, cậu cần gì phải đau khổ vì hắn, tìm một nam nhân còn tốt hơn đi."
".........Viễn ca, tôi biết là anh tốt với tôi, nhưng mà tôi........"
"Cậu chọn tôi đi."
"Viễn ca, anh khách khí quá.......................................... Anh nói gì?!"
Mễ Chu ngay lập tức đơ luôn tại chỗ, hôm nay khóc nhiều quá nên đại não có vẻ thiếu nước, nghe thấy câu nói của Trịnh Viễn "Cậu chọn tôi đi", bộ vi xử lí của não đại rất nhanh bị nghẽn, trực tiếp đơ luôn.
Nhìn đến phản ứng của Mễ Chu, Trịnh Viễn đúng là có chút dở khóc dở cười, chẳng lẽ mình nói thẳng quá đã dọa y sợ. Không đúng ah, Lâm Hiên nói người thất tình luôn luôn yếu đuối, trực tiếp tấn công nhất định sẽ được, xem ra, ở phương diện này không thể nghe lời Lâm Hiên được.
"Ý tứ của tôi là, chúng ta giả trang làm tình nhân đi."
"Vì, vì sao?" Mễ Chu rốt cục cũng hiểu được minh bạch, nhưng vẫn còn lắp lắp.
"Là thế này," Trịnh Viễn ngẫm lại, đem lão đại Lâm Hiên của hắc đạo ra giảng giải, "Trước kia tôi cùng thủ trưởng quan hệ rất tốt, tuy nhiên công ty ấy đã đóng cửa, nhưng mà vị thủ trưởng kia đã sắp xếp cho mọi người chỗ công tác mới, còn cho mọi người một số tiền không nhỏ, chúng tôi đều vô cùng cảm hơn hắn."
"Rồi, sau đó." Mễ Chu hỏi mà vẫn nơm nớp lo sợ, trong lòng lại nghĩ ông chủ này thật tốt, bản thân mình chưa từng gặp ông chủ nào chăm sóc cấp dưới tận tình như vậy.
"Bởi vì ông chủ là người rất tốt, hàng năm chúng tôi đều tổ chức một buổi gặp mặt, một là tới cảm ơn ông chủ, hai là cả nhà tụ họp đông đủ, việc này vốn dĩ phải mang theo người nhà đi, ông chủ vốn thích náo nhiệt, hai năm rồi, mọi người nhao nhao đi tìm người yêu, ông chủ đã ra lệnh cho tôi, năm nay nhất định phải mang người thân đi cùng..."
Mễ Chu rốt cục cũng hiểu rồi. "A..., cho nên anh muốn gặp mặt huynh đệ của anh nhất định phải mang theo một người, nhưng mà anh tìm không được, cho nên nhờ tôi giả trang."
".........Cũng gần như thế."
"Nhưng mà anh là nam mà!" Mễ Chu đang nằm chợt ngồi dậy, "Ông chủ có thể sẽ vì tôi mà không thích anh thì làm sao?"
"Ông chủ của tôi là nam, hắn cũng tìm một nam nhân."
"...Hóa ra là như vậy," Mễ Chu thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó lại nhíu nhíu mày, "Nhưng mà tôi còn có cảm giác không tốt lắm, đây chính là lừa gạt bạn bè của anh rồi."
"Mễ Chu, xem như cậu đồng ý tôi rồi," ánh mắt Trịnh Viễn nhìn chằm chằm Mễ Chu, "Cậu là một thanh niên tốt, ông chủ của tôi nhìn thấy cậu chắc chắn sẽ rất thích, tôi nghe xong chuyện của cậu, thấy rằng Tề Hải tuy không thích cậu, nhưng vẫn coi cậu là bạn bè, nếu cậu còn thấy không vui, trong lòng hắn chắc cũng chẳng tốt đẹp gì, cậu có từng nghe qua câu này không, biện pháp bỏ đi đau xót chính là tìm một người khác."
Nhìn thấy Mễ Chu còn đang cúi đầu do dự, Trịnh Viễn lại mở miệng nói tiếp. "Nếu cậu cảm giác chúng ta không thích hợp, sau khi họp mặt liền tách ra, dù sao cũng chỉ là giả trang thôi mà đúng không."
"Bao giờ thì họp mặt?" cuối cùng Mễ Chu cũng mở miệng hỏi một vấn đề trọng yếu.
"....Ba tháng sau." Trịnh Viễn nói dối không thèm đỏ mặt, trời mới biết nửa năm sau mới họp mặt, hắn lại sợ thời gian như vậy thì lâu quá, Mễ Chu không giúp, lại đi giới thiệu đối tượng cho hắn thì sao, lại nói thêm một câu, "Tôi cũng đã 30 tuổi, cũng tính là già rồi, ngoài cái phòng nhỏ ra thì cái gì cũng không có, ở công ty cũng chỉ là nhân viên quèn, bình thường lại ít tiếp xúc với người khác, cậu có thể... ừm... giúp tôi?"
Kỳ thật Mễ Chu muốn nói, Viễn ca, anh nói như thế sai rồi, chỉ cần diện mạo của anh thôi, muốn bao nhiêu cô nương chẳng được, nhưng người thường nếu thấy được bộ dáng mặt than của anh đều sẽ chạy mất, có điều, đẹp vẫn là đẹp.
Câu cuối cùng của Trịnh Viễn âm thanh hơi cao lên, mang theo chút ý tứ khẩn cầu, Mễ Chu suy nghĩ, không thể không biết xấu hổ mà từ chối, hiện tại Trịnh Viễn giống như anh trai của y, cùng với một người như vậy giả trang tình nhân, bản thân mình cũng chẳng thiệt thòi gì, vì thế Mễ Chu gật đầu.
"Được a, tôi sẽ giúp anh!"
Mễ Chu cũng không nhớ nổi mình đã ngủ như thế nào, y chỉ nhớ rõ khi y mơ mơ màng mở mắt, Trịnh Viễn đã ngủ bên cạnh, hai người cùng nhau ngủ, đã vậy Mễ Chu còn ôm lấy tay Trịnh Viễn.
Hai má Mễ Chu bỗng đỏ lên, cuống quýt đem tay buông ra, đột nhiên nhớ tới chuyện ngày hôm qua đã đáp ứng Trịnh Viễn, giả vờ làm tình nhân sao, Mễ Chu có điểm nghĩ không ra, theo như điều kiện của Trịnh Viễn, muốn ai mà chẳng được, chuyện này có gì khó khăn đâu.
Nhưng đã đồng ý với người ta rồi, cố gắng làm tốt, hơn nữa, có bạn trai là Trịnh Viễn chẳng có gì đáng tiếc, có người mới lại càng dễ dàng quên đi Tề Hải.
Sáng sớm, Mễ Chu đã suy nghĩ một đống chuyện, nhìn Trịnh Viễn còn đang ngủ trên giường, Mễ Chu xuống giường mặc thêm áo, muốn đi làm bữa sáng. Khi mặc áp khoác, lại đụng đến di động trong túi, Mễ Chu đột nhiên nhớ tới không biết chuyện trên blog kia giờ đã thế nào rồi.
Mễ Chu lo lắng đi lên blog, có điều lại làm y bất ngờ ngoài ý muốn, số cmt trên blog đã được xóa sạch, khi y nhìn sang blog của đại thần liền rõ ràng mọi chuyện.
"Không cần náo loạn." Mấy chữ đơn giản lưu loát, mang theo phong cách đại thần, dưới là vô vàn bình luận, nhưng có hai kiểu chính, một là quấy rầy sinh hoạt và đồng ý xóa sạch bình luận ở blog kia, một loại còn lại là suy đoán xem đại thần cùng "cháo Tiểu Mễ" kia có quan hệ như thế nào, cư nhiên có thể khiến đại thần ló mặt ra nói chuyện.
Mặc kệ là suy đoán như thế nào, dù sao cũng khiến cho Mễ Chu thở phào nhẹ nhõm một hơi, chuyện nhỏ này cứ như thế là xong rồi đi. Y chiên trứng, lại nướng bánh mì, làm hai cái sandwich, vừa bưng ra đã thấy Trịnh Viễn mơ màng từ phòng ngủ đi ra.
"Chào buổi sáng." Mễ Chu lên tiếng chào hỏi, "Viễn ca lại đây ăn điểm tâm đi."
Trịnh Viễn cắn hai ba ngụm liền giải quyết xong một cái sandwich, Mễ Chu liền đem cái của mình cho Trịnh Viễn một nửa. Trịnh Viễn quả thật là đói bụng lắm, ngày hôm qua bữa tối cũng ăn qua loa cho qua bữa, sau đó lại bồi Mễ Chu cho đến nửa đêm, đã 10 tiếng rồi chưa có ăn gì, không đói bụng mới là lạ.
Sau khi ăn xong, Trịnh Viễn thấy Mễ Chu vẫn còn cầm nửa cái sandwich chưa hề đụng chạm, vì thế lấy khuỷu tay đụng y, "Sao lại không ăn?"
"Trong lòng không thoải mái, chẳng có khẩu vị."
Trịnh Viễn nghĩ nghĩ, "Nếu đã không ăn bánh, vậy ăn trứng đi."
Mễ Chu nghe lời mà đem trứng trong sandwich lấy ra ăn.
"Uống thêm sữa đi."
Mễ Chu bưng chén lên ngửa cổ uống hết sữa, ngoài miệng dính một vòng bọt.
Trịnh Viễn nhìn trên bàn trống không, cào cào đầu, liếc nhìn Mễ Chu lấy mu bàn tay lau sạch sữa trên khóe miệng, "Đi thôi."
"Đi đâu?"
"Đi hẹn hò."
"......Ơ? Hôm nay Viễn ca còn phải đi làm mà..."
"Không đi." Trịnh Viễn thuận tay tắt máy điện thoại, đột nhiên nhớ ra hôm nay là ngày cần giao bản thảo.......Thôi, không giao bản thảo cũng không chết người được, nếu không thấy mình liệu Khưu Tuyền có đi tự tử không nhỉ..... Mình cũng không phải thánh nhân, quan tâm nhiều như thế làm gì.
10 phút nữa xuất phát.
☆, Σ(⊙▽⊙" a. . .
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cám ơn đại gia bình luận chấm điểm ╭(╯3╰)╮ hôm nay nói một phen về trường bình song canh chuyện tình, quá một ngàn chữ hơn nữa có đề mục chi hậu, bình luận sẽ tự động thăng cấp vi trường bình, hơn nữa tiến vào trường bình khố, cho nên a, một khi có trường bình tiến vào trường bình khố, ngày nào đó hoặc là ngày hôm sau liền là song canh a... ~ một bình song canh chi hậu, lần thứ hai liền là lưỡng bình song canh, sau đó là tam bình song canh. . . . . . ~~~~ cực kỳ công bình đi, các ngươi nếu là cố gắng mà nói ta cũng cố gắng ~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.