Một Hai Ba Tạm Biệt Hạnh Phúc

Chương 19



Tết Trung thu đã qua, trùng cửu (9/9 âm lịch) cũng qua, sau đó lễ Noel, nguyên đán, tân niên…… Thời gian không chạy, mà ‘nó’ bay, bay đi vun vút, nhanh đến nỗi ngón tay chưa kịp nắm chặt thì nó đã chuồn đi thật xa.

Thông thường khi được hỏi nửa năm rồi làm được gì? Người ta sẽ đáp, đi làm, tan ca, ăn, ngủ…… Có lẽ ai đó còn có thể nói tài khoản ngân hàng tăng thêm mấy chữ số nhưng nếu chỉ tính những sự kiện hoặc thay đổi lớn của họ thì e rằng có vắt hết óc cũng không kể được.

Nửa năm rồi, Tiểu Ưu và Lệ Bình- từ biết mặt thành người quen, từ người quen biến quen thân, mà sau quen thân, họ mới chân chính thành bạn bè.

Theo lý thuyết, việc kết bạn chẳng có gì là to tát- nhưng với họ, việc này lại to lắm.

Đầu tiên là việc Tiểu Ưu thôi đẩy anh ra khỏi cuộc sống của cô, thỉnh thoảng còn chào đón anh tiến vào thế giới của cô- với Lệ Bình mà nói, là sự kiện lớn.

Kế tiếp là việc Lệ Bình không nhận ra Cố Tiểu Ưu là Phương Hựu Huyên mà vẫn thổ lộ tình cảm với cô- với Tiểu Ưu mà nói, cũng là sự kiện lớn.

Bọn họ dè dặt cẩn trọng giữ gìn tình bạn giữa hai người, từ lúc xa lạ xa cách đến khi thân thiện quen thuộc, với cả hai người, đều là sự kiện trọng đại.

Bởi vậy có thể thấy họ quý trọng lẫn nhau đến thế nào.

Phòng tắm nhà Tiểu Ưu có thêm một số đồ vệ sinh cá nhân của nam, số dép mang ở nhà tăng lên thành hai đôi xanh lam hai đôi hồng phấn, tủ quần áo phòng Tiểu Ưu được dọn trống một ngăn, sau đó trong ngăn này xuất hiện thêm khá nhiều bộ vest nam, chiếc sô pha dài màu trắng ở lầu 1 thì thành chỗ ngủ của Lệ Bình.

Anh thường trò chuyện với người trong nhà đến tối muộn rồi ở lại ngủ luôn. Càng ngày anh càng thích khung cửa sổ dài trên mái nhà cô- qua đó anh có thể thấy sao thấy trăng- anh cũng yêu phải mùi hoa sơn chi ngòn ngọt mỗi sáng sớm- anh nghĩ, cứ như vậy cả đời, cũng không có gì không tốt.

Bọn họ chính thức trở thành người một nhà.

Lệ Bình xoa xoa bả vai ê ẩm, trên áo mổ màu lam dính máu tươi, tháo bao tay, thay quần áo, anh thở ra nhẹ nhõm, ca mổ lần này kéo dài suốt bảy giờ, những người thực hiện ca mổ cũng đều mệt rã rời.

Bước chầm chậm về văn phòng, hai ngày này bận quá, anh chưa kịp về nhà…… cái nhà anh nhắc đến chính là nơi Tiểu Ưu ở, cũng chẳng biết anh xem nơi đó là nhà mình tự lúc nào nữa.

Lệ Bình nhếch môi, nhớ tới "nhà", cái cảm giác đau nhức trên vai cũng biến đâu mất, cả người thì phơi phới nhẹ nhàng hẳn lên. Thật tốt, đó là "nhà" của anh, của Tiểu Ưu, Tiểu Kí Tiểu Lục, "nhà" của ‘gia đình’ họ.

Có lẽ anh nên ngưng thuê nhà trọ, nếu không phải hàng tháng có một số tiền trong tài khoản ngân hàng bị rút ra thì anh đã quên mình từng ở nơi khác.

Vừa đặt mông ngồi xuống, điện thoại vang, anh tiếp cuộc gọi.

"Hựu Đình à, có việc gì?"

"Sao anh không bắt máy, em gọi cho anh rất nhiều lần rồi." Giọng Hựu Đình có chút buồn bực.

"Anh vào phòng mổ, không dùng điện thoại được."

"À ra vậy, lâu lắm rồi anh chưa về nhà trọ đúng không? Em đến tìm anh mấy lần đều không gặp."

"Đúng, anh bận lắm."

Anh bận thật mà, vừa phải dạy toán cho Tiểu Lục, vừa theo giúp Tiểu Kí học đàn piano, vừa giúp Tiểu Ưu đẩy xe khi đi siêu thị mua đồ, còn phải…… thừa dịp Tiểu Ưu không chú ý mà nhìn trộm bóng lưng cô- lạ chưa kìa? Chỉ cần nhìn trộm, cũng làm anh thỏa mãn vô cùng.

"Bận cái gì? Bận đến không về nhà à?"

Hựu Đình nói sai rồi, cái nơi cô nói chỉ là nhà trọ, về phần "nhà" anh, là ở một nơi khác- nơi đó có cây có hoa có cỏ, đẹp vô cùng, ánh trăng nơi đó cũng tròn hơn những nơi khác, đồ ăn nơi đó so với nơi khác, thơm ngon hơn nhiều…… Tiêu rồi tiêu rồi, anh mắc chứng yêu ‘nhà’, chỉ cần nghĩ đến chữ ‘nhà’ là đầu óc anh xuất hiện hằng hà sa số hình ảnh.

"Làm việc."

Anh trả lời đơn giản ngắn gọn rõ ràng, cho tới bây giờ, anh còn chưa chuẩn bị công khai chuyện với Hựu Huyên- anh phải bảo vệ bọn họ, phải cẩn thận từng chút một.

"Lệ Bình, anh đang trốn em phải không?"

"Sao anh phải trốn? Em là em gái anh mà." Những lời này anh sẽ nói ba ngàn ba vạn lần, nói đến khi cô chấp nhận mới thôi.

"Sai, mình cưới nhau rồi, trên sổ công chứng viết rõ rằng em là vợ anh."

Anh im lặng, có lẽ Tiểu Ưu đoán trúng rồi, Hựu Đình sẽ khăng khăng chấp nhất cả đời, nếu vậy, anh sợ mình sẽ mất kiên nhẫn với cô ta. Xoa trán, sự vui vẻ lúc trước bị người kia đánh tan rồi.

"Anh không công bằng với em, anh thậm chí còn chưa thử yêu em đã buông tha cuộc hôn nhân của chúng ta."

"Anh đã thử rồi, không được."

"Vậy thử lại lần nữa, em đã trưởng thành, sẽ không tùy hứng không biết đúng sai như trước kia, sẽ học cách suy nghĩ thay anh. Em sẽ bước chậm lại, không ép buộc hay thúc giục nữa, chờ đến khi anh chịu nhận em, mình lại trở thành vợ chồng chân chính, anh nói có được không? Chỉ cần anh chịu chuyển về nhà, em nguyện ý thay đổi."

Cô đang khiêm tốn cầu xin, anh biết những việc này với cô mà nói, là không dễ, nhưng thật xin lỗi, dù cô có khiêm tốn hơn nữa, có nhún nhường hơn nữa, anh cũng không đáp lại cảm tình cô.

Cái hôn lễ kia chính là 1 sai lầm, anh không muốn sai càng thêm sai.

"Hựu Đình, thực xin lỗi." Anh có chút không đành lòng.

"Nhất định phải như vậy sao? Anh có biết 3 chữ ‘thực xin lỗi’ đáng sợ thế nào không?" Cô thều thào, cố kìm bớt cơn sóng dữ trong lòng.

Ai ai cũng nói anh dịu dàng- mới là lạ, anh cố chấp đến dọa người, miễn là chuyện anh đã quyết thì không ai có thể thay đổi, tính kiên định nơi anh là kẻ thù lớn nhất của cô, nhưng liệu có thể nào cô vừa thương anh vừa oán hận tính cách anh được sao?

"Thực xin lỗi." Đây là điều duy nhất anh có thể nói.

"Em không cần lời xin lỗi của anh, em muốn anh cho em cơ hội!" Ức không được, cô cao giọng nói lớn.

"Thực xin lỗi." Anh chỉ có thể lặp đi lặp lại những từ này.

"Em sẽ không ly hôn, đời này đều sẽ không, cho dù anh tìm được chị cũng không thể cưới chị ấy đâu."

"Trước khi kết thúc với em anh sẽ không kết hôn với người khác." Anh không muốn thương tổn Hựu Huyên, cũng không chịu thương tổn Hựu Đình.

"Anh Lệ Bình, em rất muốn nói em hận anh."

"Anh biết, thực xin lỗi." Kết thúc, anh vẫn chỉ có thể nói xin lỗi.

"Nói đến cùng, em vẫn thua, đúng không? Bất cứ ai cũng thua bởi anh cả, đúng không? Chị ấy mạnh mẽ là thế, cao ngạo là thế mà còn phải bỏ trốn, em thì tính cái gì." Không kịp đắn đo, cô chỉ muốn thương tổn anh để giảm bớt đau đớn nơi chính mình.

Lệ Bình im lặng để mặc cô thương tổn, nếu bởi vậy mà cô thấy tốt hơn…… cứ nói đi.

"Ba mẹ khuyên em thả anh, bọn họ nói ‘dưa hái xanh không ngọt’. Nhưng dù có ngọt hay không, em đã hái thì nhất định phải ăn cho hết." Giọng cô nghẹn ngào.

Anh không nói gì.

"Ba anh hỏi em, nếu không cắt đứt dây thừng sao có thể ra ngoài thấy cảnh sắc xinh đẹp hơn? Em chẳng cần cảnh sắc xinh đẹp, chỉ cần có Chu Lệ Bình trong thế giới mình, vậy đủ rồi."

"Anh nói đi, vì sao mọi người đều đáng ghét thế? Vì sao bọn họ đều phải khuyên em buông tay? Vì sao tất cả mọi người cứ khăng khăng chúng ta ly hôn mới có thể vui vẻ? Sai rồi, hoàn toàn sai, ở mới vui, đi đau xót; cưới vui vẻ, ly dị sầu bi, chuyện đơn giản như vậy sao bọn họ đều không hiểu?"

Lệ Bình vẫn im lặng.

Cô quá cố chấp vì anh, chẳng qua, anh có vẻ may mắn hơn, người anh yêu cũng yêu anh, mà cô, chỉ hiểu sai một đoạn cảm tình.

Anh không thể trách cô sai.

"Em không cần gì cả, chỉ cần anh, nhưng là mọi người khăng khăng cho rằng em muốn cái gì cũng được trừ Chu Lệ Bình. Đáng ghét, vì sao thứ quan trọng thì không cho em? Em đâu có thích người khác, đẹp trai, có tiền thì thế nào, em không cần, không cần, không cần……"

Nói đến đây, cô khóc nức nở.

Lệ Bình biết, thời gian này, dì Tĩnh Phân lại tìm người giới thiệu cho Hựu Đình, bà ấy sợ nhìn không đến con gái được hạnh phúc đã chết, vì thế không ngừng giới thiệu bạn trai cho Hựu Đình.

Vì bệnh của mẹ, Hựu Đình không nỡ cãi lời, đành thống khổ chịu trận, dì Tĩnh Phân lại quên, làm gì cũng cần thời gian, nhất là cảm tình.

"Nếu em không thích gặp gỡ, anh có thể tìm thời gian nói chuyện với dì Tĩnh Phân." Rốt cục, anh thôi nói xin lỗi.

Anh muốn nói chuyện với mẹ cô? Một câu đơn giản lại cho cô niềm tin."Lệ Bình, anh không muốn em gặp gỡ người khác phải không? Anh vẫn để ý em đúng không?"

"Anh muốn em đi hay không không quan trọng, quan trọng là em muốn đi thì đi, không muốn thì chớ. Nếu em không thể thuyết phục dì Tĩnh Phân, anh sẽ nói giúp em."

Hựu Đình nghe hiểu rồi, thất vọng lại trồi lên trong lòng cô, anh luôn gọi mẹ là dì Tĩnh Phân, từ trước vẫn thế, anh chưa bao giờ nhìn nhận cuộc hôn nhân này.

Cô thực ngốc, vì sao phải cứ mãi đi tìm anh, cho anh có cơ hội thương tổn cô?

"Không cần, em sẽ tự nói." Oán hận, cô dập điện thoại.

Lệ Bình cúp máy, trượt người xuống ghế da.

Aiii…… thở ra một hơi, không biết vì sao, càng ngày anh càng sợ nhận điện thoại của Hựu Đình, có lẽ là vì anh sợ cô giống lời Tiểu Ưu nói, càng ngày càng hận?

Thôi không nghĩ nữa, sắp xếp xong việc ở bệnh viện, anh lại đến phòng hồi sức thăm người bệnh, sau đó, anh sẽ về nhà.

Thật không cẩn thận, vừa nhắc đến "nhà" là lòng anh lại tràn đầy hạnh phúc, mắt nheo lại, miệng treo lên nụ cười ngọt ngào, sự dịu dàng ‘trứ danh’ của anh lại xuất hiện.

Lúc Tiểu Ưu vào chính là lúc thấy vẻ mặt này của anh, không hiểu sao, vì anh cười, cô cũng nhếch miệng cười, chân mày cong cong, cánh môi cong cong, Tiểu Ưu đẹp đến nỗi tim anh đánh lô tô liên hồi.

"Đang nghĩ cái gì?" Tiểu Ưu đến gần, hỏi.

"Nghĩ bánh ngọt em làm." Anh thuận miệng bịa chuyện, dù sao, hiện tại bọn họ mới chỉ là bạn, anh chưa thể nói anh nhớ em, rất rất nhớ em, mọi lần nghĩ đến em thì anh sẽ cảm thấy hạnh phúc tràn đầy.

"Mình ăn ý thật, đây." Cô mở gà-mên đặt xuống bàn trước mặt anh.

Lệ Bình mở ra, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn bao giờ hết."Cố Tiểu Ưu."

"Sao?" Cô cười tủm tỉm hỏi.

"Nếu không có em sao anh sống được đây?" Anh nói thật lòng.

"Nói vớ nói vẩn, em chỉ làm vài cái bánh cho anh thôi mà." Anh chàng làm như đang đóng phim tình cảm dài tập ấy.

"Sau ca mổ bận rộn kéo dài suốt bảy tiếng, em nói xem, cái bánh này không phải thuốc tiên cứu mạng anh sao?"

"Nghe sao mà…… Hừm, giống em là cô tiên của anh nhĩ?"

"Không phải giống mà thật là cô tiên của anh đấy" Anh nói ‘chắc như đinh đóng cột’.

"Vậy được. Cố Tiểu Ưu là cô tiên của Chu Lệ Bình." Cô cũng không khách sáo nhận lời khen của anh.

Anh bắt đầu nhấm nháp tác phẩm nấu nướng của cô.

"Sao đột nhiên em đến bệnh viện vậy?"

Tại cô nhớ anh đó chứ, tình cảm giữa hai người sâu đậm hơn cô tưởng nhiều.

Mới một ngày anh không về nhà, cái sô pha anh hay nằm đã hô hào "Tôi nhớ anh ấy" (~Ưu Ưu đổ cho sô pha ấy mà), mới một ngày anh không đến ăn tối, Tiểu Kí đã không thèm ăn nữa, mới một ngày anh không học toán với Tiểu Lục, con bé đã ôm điểm 6 về nhà, mới một ngày anh…… không xem sao với cô, cô đã trằn trọc khó ngủ đến sáng.

Bất đắc dĩ thở dài, cô biết rõ nếu mình cứ như vậy, có thể tình bạn giữa 2 người sẽ ‘biến chất’, ân oán dây dưa không biết đến khi nào mới dứt bỏ được.

"Em…… chỉ sợ bánh ngọt quá đát, lãng phí đồ ăn sẽ bị trời phạt đấy. Nghĩ tới nghĩ lui mãi mới đem tới cho anh."

"Tại hạ vô cùng vinh hạnh được trở thành ‘máy xử lý thức ăn’ của Cố Tiểu Ưu tiểu thư." Anh đứng dậy, cúi đầu, lưng khom 90 độ.

"Không phải ai cũng có thể làm ‘máy xử lý thức ăn’ của em đâu." Cô hếch cằm lên 40 độ, tư thế kiêu ngạo của Phương Hựu Huyên tái xuất giang hồ.

"Cho nên anh mới nói vô cùng vinh hạnh a." Anh đặt tay trước ngực, khẽ gật đầu.

"Không có chi." Cô xua xua tay, ra vẻ ‘các khanh bình thân’. (~nữ đế a)

"Đúng rồi, anh nhờ em một việc được không?" Anh chợt nảy ra một ý……

"Chuyện gì?"

"Có 1 bác sĩ người nước ngoài đến làm việc tại bệnh viện, đến bây giờ còn chưa tìm được chỗ ở, anh định để anh ta sang nhà anh ở, em thấy sao?" Quả thật có chuyện này, chẳng qua là 3 phút trước anh còn chưa nghĩ ra việc để anh ta vào ở nhà anh.

"Chỗ anh ở thì cần gì hỏi em."

"Anh ta đến trọ thì anh phải chuyển nhà, anh ta sẽ ở lại Đài Loan 3 tháng, thế là anh không có chỗ ở cũng chẳng có chỗ trọ, cho nên em…… cho anh ở nhờ một thời gian nhé?"

"Lẽ nào nhà bác sĩ Chu của chúng ta không đủ chỗ cho 2 người?"

"Không phải đâu, mà tại, tại……" Lệ Bình kề sát tai cô nói nhỏ: "Anh ta là người đồng tính, anh sợ lỡ đâu gặp chuyện gì… Cô tiên ơi cô tiên à, có thể giúp anh được không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.