Đường lên núi Nga Mi quanh co ngoằn ngoèo, dưới sườn núi có vài bóng người đang lướt nhanh tới, sương mù thấm ướt vạt áo, trong đó có một người phụ nữ tóc búi cao, cầm phất trần trong tay, sốt ruột nói: “Sư tôn, thế núi nơi này hiểm trở, con sợ sư đệ…”
Lão già râu tóc bạc trắng đạp chân lên núi đá, phóng người về trước, “Có người bảo vệ nó, con không cần quá lo lắng.”
“Sư phụ nói là không gấp, thế nhưng nãy giờ cứ chạy hoài không nghỉ.” Một đạo sĩ trẻ tuổi khác theo sát ngay sau, anh vác Trường kiếm, kiếm kia có tua trắng, bay phấp phới trong gió.
Ông quay đầu nhìn anh một cái, nói: “Đan Nham, vũ khí mới của con có thuận tay hay không? Đừng nói suông, đến lúc đó lại vô dụng.”
“Sư phụ chớ xem thường Thiên Ti tác, đợi lát nữa con thể hiện bản lĩnh là người biết mấy năm nay con chưa từng xao nhãng ngay.” Ba người lao vùn vụt trên đường, nháy mắt đã biến mất trong cánh rừng ngút mắt, hướng thẳng tới Kim đỉnh.
***
Lúc Trì Thanh Ngọc theo Mộ Dung Cẩn lên vực Xả thân, mây trắng mịt mờ dâng lên từ ngàn vạn khe suối đổ xuống từ trên cao, biển mây mênh mông vô tận, tầng tầng lớp lớp, ranh giới ấy như tơ, lặng lẽ phất phơ theo chiều gió. Đứng trên đỉnh núi phóng mắt nhìn bầu trời, chỉ thấy một màu xanh biếc trong vắt, không thấy điểm cuối. Quần núi Nga Mi này như đang ngủ yên, chìm vào giấc nồng, không cho phép bất cứ kẻ nào quấy nhiễu.
Gió núi thổi tới cuốn áo ngoài của Trì Thanh Ngọc bay lên, khiến chàng khó mà đứng thẳng.
“Đường phu nhân, đây là đâu?” Chàng do dự muốn dừng bước, Mộ Dung Cẩn lại giữ chặt cổ tay chàng, ôn hòa bảo: “Không phải sợ, đi theo tôi.” Đang nói, bà đã mang Trì Thanh Ngọc đến trước một Phật đường cũ kĩ trên vách núi cheo leo.
Một tiếng cạch vang lên, mở cửa.
Quan Âm đang rũ mắt, ánh nhìn nhân từ, ngón tay như hoa lan, có cành liễu xanh biếc trong bình trắng, cứu giúp chúng sinh thiên hạ.
Trì Thanh Ngọc nhớ mình là người tu đạo, không tiện tự ý bước vào Phật đường, chỉ đứng dựa vào khung cửa. Mộ Dung Cẩn một mình bước vào, trước ngọn nến, có đặt một chuỗi tràng hạt ngay ngắn. Đúng là thứ mà năm đó bà từng dùng để ngồi thiền tụng kinh.
Tay lần tràng hạt, ánh mắt bình tĩnh.
Đệm cói cũ kĩ, căn phòng thanh bần. Nhang đèn quấn quýt, Quan Âm mỉm cười.
Bỗng nhiên kí ức của đêm ngồi thiền khi ấy ùa về, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Cuộc gặp gỡ bất chợt, ngỡ như trong mộng.
— Trác Vũ Hiền, sao chàng lại đến đây?!
— Tôi biết em ở đây chịu tang… Tôi, tôi chỉ muốn đến thăm em một chút…
Đầu tiên là đánh, mắng, khóc, hận, thế nhưng ông ta không ngạc nhiên cũng chẳng bất ngờ, chỉ một mực sám hối. Bao nhiêu năm nay chưa từng có người nào đối xử với bà như thế, bà nhào tới cắn xé, lại bị ông ta ôm eo thật chặt. Trường bào màu xám rộng thùng thình thô ráp, chẳng che được dáng người thướt tha, lại một màn tình nồng kéo dài vô tận.
Mộ Dung Cẩn đã không còn nhớ nổi rốt cuộc là yêu thương, hối hận hay căm phẫn nữa rồi, chỉ là một hồi rối mù, ngã nhào trên mặt đất. Ánh nến lập lòe, hương nhang lởn vởn, chuỗi tràng hạt kia bị dẫm nát dưới chân. Ở dưới thân, bà nỉ non, rên rỉ, nhìn tượng Quan Âm dịu dàng nhân từ kia, một đêm xuân cuồng loạn cùng người.
Một quả phụ chịu tang chồng, mãi đến đêm đó, mới bị người phá thân, thành một phụ nữ.
Dục vọng ngả ngớn đến vô tận, nhìn tượng Quan Âm đứng trên đài sen, chẳng qua chỉ là thiện nam tín nữ, trong lòng giả dối, giả vờ chuộc tội.
Cũng trong Phật đường ấy, cậu thiếu niên tên Hàn Mặc vội vàng chạy đến, mang theo thư ông ta viết ở Thanh Thành xa xăm. “Anh họ nói, nay huynh ấy bị vây hãm trong tuyệt cảnh, muốn Phu nhân đưa ra chủ ý giúp đỡ.” Cậu thiếu niên kia ngây thơ không hiểu chuyện, chỉ biết làm việc thay Trác Vũ Hiền, không biết nguyên nhân thật sự.
Sau trận hỏa hoạn ở am Tùng Trúc, Chưởng môn Nga Mi đến Thanh Thành vấn tội, dù Trác Vũ Hiền đã giá họa cho Diệp Quyết Minh, thế nhưng vẫn sợ sau khi bị bắt hắn sẽ kể chuyện từng đi với nhau ở Nga Mi. Ở Thanh Thành, ông ta như đứng trên lửa ngồi trên thân, chẳng tìm thấy bất kì ai thân tín, bà ở núi hoang, cơ thể yếu ớt cũng chẳng thể tự mình ra tay. Thanh tu chịu tang không mang chút tiền bạc gì, nhìn lại trên người, chỉ có cái bông tai hoa sen ngọc trắng là xa xỉ.
Vội vàng viết tên họ và chỗ ở của Diệp Quyết Minh, cho vào thư, giao cả mặt ngọc kia cho cậu thiếu niên họ Hàn.
“Bán mặt ngọc đi, mang vàng tìm sát thủ xuất sắc nhất giang hồ, những chuyện còn lại cậu không cần quản, cũng không nên hỏi!” Bà cho rằng cậu ta sẽ làm theo không trái lời, chẳng ngờ Hàn Mặc lại mang luôn mặt ngọc mà tìm tới Tử Dạ. Cậu ta cho rằng chuyện đơn giản, trực tiếp giao mặt ngọc làm tiền thưởng. Đáng thương cho Tử Dạ dù đã ám sát Diệp Quyết Minh rơi vào đường cùng nhưng lại bị đuổi giết bịt miệng, mang một thân trọng thương biến mất khỏi giang hồ. Mà sau khi Hàn Mặc biết được chân tướng đã tranh chấp với Trác Vũ Hiền, trong lúc hoảng loạn, cậu thiếu niên truyền tin đã bị thương nặng. Đêm khuya vắng vẽ, Trác Vũ Hiền kéo em họ, nhốt cậu ta trong căn phòng bí mật dưới tầng hầm.
Sau đó, Trác Vũ Hiền trách cứ Mộ Dung Cẩn làm việc hồ đồ, nếu không phải do bà thì đã không dẫn tới quá nhiều phiền phức như vậy.
Bà vì để ông ta thoát khỏi tuyệt cảnh, lên chức chưởng môn, thế nhưng lại thành một yêu tinh hại người.
—- Đàn ông, chẳng qua thấy mày mỹ mạo có thể lợi dụng, như hổ đói vồ mồi, nhai nuốt sạch sẽ cả thân thể và trái tim.
Mộ Dung Cẩn quỳ gối trước Quan Âm, nhẹ nhàng dập đầu, vuốt tràng hạt kia, bỗng nhiên dùng lực, bứt sợi dây kia đứt rời.
Tiếng hạt châu rơi lách cách đầy trên đất, lăn tới bên cửa.
“Đường phu nhân, bà sao vậy?” Trì Thanh Ngọc khẽ nhíu mày, cẩn thận lắng nghe.
Bà đứng dậy, chỉnh đốn quần áo, vén mái tóc dài, nói: “Không có gì đâu, tôi làm rớt tràng hạt thôi.” Bà đi tới trước mặt chàng, nhìn đôi mắt nhắm chặt của chàng, không kiềm được mà hít một hơi thật sâu.
Bà không dám nhìn thêm nữa. Không muốn nhìn đôi mắt mù lòa, khuôn mặt khiến bà chán ghét này.
“Cậu nghe không, ở trên núi đối diện có tiếng người đang la hét.” Bà dìu tay chàng, chỉ vào vách núi phía trước.
“Thế ư? Sao tôi không nghe thấy?” Trì Thanh Ngọc ngẩn ra.
“”Hình như là Hạo Nguyệt, tôi mang cậu đi tới.” Bà cố gượng cười, nụ cười có phần cứng ngắc.
Đi từng bước một tới gần vách núi, gió núi mát mẻ phả trước mặt, phía dưới là mây trắng dày đặc, mà dưới mây lại là vực sâu vạn trượng.
Trì Thanh Ngọc đi rất chậm, đột nhiên trong lòng có một cảm giác rất kì dị, thế nhưng chàng không thể nói nổi rốt cuộc cảm giác này như thế nào. Mộ Dung Cẩn kéo chàng đi tới vách vực Xả thân, đưa mắt nhìn biển mây mênh mông, nói: “Cậu có một bông hoa tai bằng ngọc xanh phải không?”
“Vâng… Sao Phu nhân lại biết?” Chàng khựng lại một chút, lại khỏa lấp mà cười bảo, “Hạo Nguyệt từng nói với bà à?”
Bà lấy mặt ngọc màu xanh từ lồng ngực ra, cúi đầu kéo tay chàng, đưa chàng.
Trì Thanh Ngọc cẩn thận sờ, kinh ngạc nói: “Sao Phu nhân lại lấy được? Rõ ràng tôi đã để nó lại ở núi Thanh Thành.”
“Núi Thanh Thành…” Mộ Dung Cẩn cười vô lực, thấp giọng nói, “Cậu không nên đến đó…”
Trì Thanh Ngọc không hiểu, bà lại lấy mặt ngọc màu xanh kia, đeo lên cho chàng. Chàng cảm thấy hơi mất tự nhiên, muốn tránh đi, thế nhưng lại bị bà giữ chặt cổ tay.
“Đường phu nhận?”
“Và mày, càng không nên đến thế giới này.” Hung dữ dứt lời, tay áo như mây vung lên, một chưởng đẩy chàng xuống vực thẳm.
***
Trì Thanh Ngọc nghe tiếng gió kéo tới, nhanh chóng xoay người, thế nhưng vẫn bị trúng một chưởng của Mộ Dung Cẩn. Chàng kinh hoảng giơ tay đỡ thì bà đã chụp lên vai. Lúc này, chợt nghe thấy một tiếng kêu thét hoảng sợ, Mộ Dung Cẩn đột nhiên ngây người, chỉ thấy bóng áo hồng nhảy lên, là Lam Hạo Nguyệt đang phi người chạy tới.
Trong lòng Mộ Dung Cẩn kinh hãi, không kịp đẩy Trì Thanh Ngọc xuống, Lam Hạo Nguyệt đã chạy tới gần, giữ chặt cổ tay Trì Thanh Ngọc, kéo chàng ngã vách đá.
Cả người Mộ Dung Cẩn run rẩy, bà không hề ngờ rằng Lam Hạo Nguyệt đã đi mà còn quay trở lại, nay nhìn thấy cảnh này, nàng cảm thấy đất trời sụp đổ.
“Mợ, người muốn làm gì thế này?!” Giọng nói Lam Hạo Nguyệt run rẩy, cả người tê liệt. Mới vừa rồi chính mắt nhìn thấy Trì Thanh Ngọc bị đánh một chưởng đẩy xuống vách cho đến bây giờ đầu óc nàng cực kì hỗn loạn.
Kiếm của Trì Thanh Ngọc đã rớt xuống sườn núi, chàng đưa tay chống vào vách đá, cũng chưa kịp tỉnh táo từ trong kinh khiếp. Mộ Dung Cẩn ngồi sửng sờ nhìn hai người trước vực, đột nhiên quỳ rạp xuống đất, áp sát Lam Hạo Nguyệt.
“Hạo Nguyệt, con đừng hỏi nhiều, đừng hỏi nhiều.” Bà cố gắng hết sức để nở nụ cười khoan dung, nhưng trong mắt Lam Hạo Nguyệt, biểu cảm của Mộ Dung Cẩn trước mặt cực kì quỷ dị, hai mắt nhìn đăm đăm, như phát điên rồi.
“Sao con có thể không hỏi?! Vì sao mợ lại đẩy chàng xuống vách núi?!” Lam Hạo Nguyệt ôm Trì Thanh Ngọc, tránh về sau.
Mộ Dung Cẩn chống hai tay xuống đất, vẫn đang áp sát về trước, bà nhìn chằm chằm vào Trì Thanh Ngọc, bất ngờ không đếm xỉa tới ngăn cản của Lam Hạo Nguyệt, níu lấy vạt áo chàng. Ngón tay bà lộ khớp xương, đang run rẩy không ngừng.
“Vì sao mày lại muốn sống? Vì sao mày lại muốn sống?!” Cảm xúc chất chưa đã lâu ùa hết ra ngoài, phẫn nộ, nhục nhã, oán hận, hoảng sợ… như rắn rết mang độc cắn vào tim, khiến bà sắp sụp đổ mất rồi. Bà dùng sức kéo đứt miếng ngọc dưới cổ Trì Thanh Ngọc, cắn răng nói: “Không phải mày đã rơi xuống núi bị sói tha rồi sao? Vì sao mày còn có thể sống trên đời này?! Mày biết không? Bây giờ tao nhìn mày, chỉ cảm thấy vẫn chưa tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng đó, mày muốn ép tao đến phát điên hay sao?!”
“Mợ, mợ đang nói gì…” Lam Hạo Nguyệt dùng sức lao vào người bà, muốn kéo bà ra khỏi người Trì Thanh Ngọc, thế nhưng Mộ Dung Cẩn lúc này như một tảng đá, không di chuyển chút nào. Trì Thanh Ngọc bị một chưởng ban nãy của bà đánh vào ngay trúng vết thương, cố nén đau đớn mà hỏi: “Đường phu nhân, tôi, không rõ ý của bà… Vì sao tôi lại từng rơi xuống vách núi?”
Bà cắn môi dưới nhìn chàng chằm chằm, bỗng dưng cười lạnh đứng lên: “Mày là nghiệt chủng, tao không muốn để mày đến cõi đời này, vậy mà mày cố tình lại đến. Tao không muốn mày sống sót, mày lại rơi xuống núi mà không chết. Rõ ràng mày có thể trốn đi không để tao thấy, nhưng vì sao bây giờ lại muốn xuất hiện, có phải kiếp trước tao đã thiếu nợ gì mày, nên mày muốn lấy mạng tao?”
“Nghiệt chủng?” Trì Thanh Ngọc tái nhợt, cả người cứng ngắc.
Lam Hạo Nguyệt không thể nào hình dung người phụ nữ điên cuồng này với hình ảnh của mợ mình nữa, nàng cố hết sức muốn hất tay Mộ Dung Cẩn, nhưng dù thế nào cũng chẳng làm được gì.
Nàng nắm chặt tay Mộ Dung Cẩn, khóc lóc nói: “Mợ, xin người hãy tỉnh táo đi, đừng tới đây! Thanh Ngọc đã phạm lỗi gì, vì sao mợ lại nói vậy với chàng?!”
“Con xin mợ ư? Con phải cầu xin nó!” Mộ Dung Cẩn dùng một chưởng hất nàng ra, chỉ thẳng vào Trì Thanh Ngọc, xót xa mà rằng, “Trì Thanh Ngọc, không không không, Trác Thanh Ngọc, coi như tao xin mày, loại người không nên sống như mày, đã sống uổng phí hai mươi mấy năm nay rồi, mày đã khiến tao sắp điên rồi, vì sao lại không chịu biến mất?”
Lam Hạo Nguyệt kinh ngạc nhìn bà ta, tay trái Trì Thanh Ngọc chống lên đất đá, lòng bàn tay bị cấn đau. Hô hấp chàng hỗn loạn, giọng nói khàn khàn: “Trác Thanh Ngọc? Vì sao bà lại gọi tôi như vậy…”
Mộ Dung Cẩn lại mạnh mẽ bò tới trước mặt chàng, dán vào chàng, giọng nói run rẩy: “Mày là mầm tai họa, là nghiệt chủng của Trác Vũ Hiền, ông ta mang mày tới cõi đời này. Tao vốn không muốn có mày, mày hiểu chưa? Tao hận mày đã hủy mất sự thanh tịnh của tao, tao uống hết hai chén thuốc phá tai, nhưng tại sao mày vẫn còn sống mà ra đời…” Bà ta không thể kiềm chế run rẩy, khóe môi thấp thoáng nụ cười bồn chồn, lại nhẹ nhàng đưa tay mơn trớn khuôn mặt chàng, ngón tay bà lạnh lẽo, đụng tới mi mắt chàng.
“Con của tao, sao có thể là mày? Sao có thể là một đứa mù?” Mộ Dung Cẩn cười hoang đường, mắt đầy lệ.
Mặt trời chói chang xuyên thấu tầng mây kéo tới, sương mù tan dần, Trì Thanh Ngọc cố gắng thẳng người ngồi quỳ trước vách đá, chàng nghe bà vừa khóc vừa cười, chàng không biết rốt cuộc mình đang ở đâu, cũng không biết đã qua bao lâu rồi.
Tựa như chỉ trong một cái chớp mắt, cũng như đã qua cả ngàn năm đằng đẵng.
Màn đêm vĩnh viễn. Vĩnh viễn không biết tới mặt trời.
Chàng muốn mở miệng, lại phát hiện mình không thể phát ra bất kì âm thanh nào.
Chàng thậm chí cũng không nghe rõ Lam Hạo Nguyệt đang khóc gào những gì, cũng chẳng nghe rõ những lời lải nhải mà Mộ Dung Cẩn đang nói.
Cảm giác như rơi xuống sông băng khiến chàng chống vỏ kiếm muốn đứng dậy, thế nhưng hai đầu gối tê liệt, vừa mới đứng lên một chút đã nặng nề quỳ rạp xuống đất. “Thanh Ngọc!” Lam Hạo Nguyệt khóc lóc ghé vào vai chàng, ôm chặt lấy chàng.
Hơi thở của Mộ Dung Cẩn gần ngay trước mặt, bà ta dùng nói nói dịu dàng thường ngày của mình mà nhẹ giọng cầu xin: “Nghe lời… con trai, con không thể không nghe lời… Đi đi, đừng ở lại trên đời này nữa…”
“Mợ! Xin người đừng giết chàng mà!” Lam Hạo Nguyệt lạc giọng gọi, đột nhiên rút kiếm giơ về phía Mộ Dung Cẩn.
Trong mắt Mộ Dung Cẩn rướm lệ, tay áo dài vung loạn, lật cổ tay xuất một chưởng, giữ chặt tay cầm kiếm của Lam Hạo Nguyệt, vặn ngược kiếm trong tay nàng kề dưới cổ. Lưỡi kiếm lướt qua da thịt của Lam Hạo Nguyệt, rỉ máu.
“Hạo Nguyệt, nếu như con không lên đây thì chỉ có mình nó chết!” Mộ Dung Cẩn bi ai nói.
“Chàng là con của mợ mà?! Sao mợ có thể nhẫn tâm như vậy?!” Lam Hạo Nguyệt chảy nước mắt nói.
Trì Thanh Ngọc lảo đảo đứng dậy, cho đến bây giờ, chàng vẫn muốn thẳng lưng, thế nhưng vết thương đau đớn khiến chàng không thể không ôm đầu vai. Chàng không thể nhìn thấy bóng dáng Lam Hạo Nguyệt, nhưng những gì chàng nghe thấy thì nàng đã ở dưới khống chế của Mộ Dung Cẩn.
Gió gào thét kéo tới từ sau, chàng cảm thấy bản thân như một cái lá nhỏ bé không đáng kể, không chút sức nặng.
Vì thế, chàng cố gắng mỉm cười, là nụ cười ôn hòa lễ độ, như lần đầu tiên gặp Mộ Dung Cẩn.
“Đường phu nhân…” Chàng vẫn quen gọi bà như vậy, dùng giọng nói bình tĩnh nhất, “Cuộc đời này của Trì Thanh Ngọc, chỉ là một cây trúc sinh trưởng ở núi La Phù, không cần người khác để ý, cũng chẳng màng người nào quan tâm… Nếu đã làm quấy nhiễu người, đó thật sự không phải những gì mà Thanh Ngọc mong muốn.”
Mộ Dung Cẩn nhìn chàng, lại đưa mắt nhìn chằm chằm Lam Hạo Nguyệt nước mắt rơi đầy mặt, vặn tay nàng, đẩy nàng về phía Trì Thanh Ngọc.
“Hạo Nguyệt, đi tới đi, cùng nó đi… Không phải con thích nó sao? Cùng đi đi, không bao giờ xa cách nữa.” Mộ Dung Cẩn run rẩy bước tới một bước, dùng Trường kiếm để ép Lam Hạo Nguyệt, muổn đẩy nàng ra sau.
Mà sau đó một bước chân thôi, là vực sâu vạn trượng.
Trì Thanh Ngọc kéo tay Lam Hạo Nguyệt, nhẹ nhàng nhắm chặt hai mắt, sờ soạng để cởi miếng ngọc xanh kia, nắm trong tay, đưa ra trước.
“Vật quý giá thế này, vốn không nên thuộc về tôi. Tên của tôi, từ nó mà ra, bây giờ tôi trả vật về chủ cũ, trên đời này, cũng không còn Trì Thanh Ngọc.”
Mộ Dung Cẩn ngẩn ra, đang do dự, đột nhiên Trì Thanh Ngọc thấp giọng gọi: “Mẹ.”
Cả người bà ta run lên, theo bản năng vươn tay ra, muốn nhận mặt ngọc trong tay chàng.
Trong khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào nhau, Trì Thanh Ngọc dùng sức giữ chặt mạch trên cổ tay bà ta. Mộ Dung Cẩn chỉ cảm thấy tay phải tê rần, nội lực chàng trút vào khiến bà ta không thể vận công. Thế nhưng trong tay Mộ Dung Cẩn vẫn còn thanh Trường kiếm, cố sức vung vẩy chém về phía trước, Lam Hạo Nguyệt kinh hãi nhào tới, muốn dùng thân mình che lại nhưng bị Trì Thanh Ngọc vung tay, đẩy ngã qua một bên.
Trường kiếm lướt qua gò má Lam Hạo Nguyệt. Một đoạn tóc đứt rời, Lam Hạo Nguyệt ngã sấp xuống bên vách núi sâu.
Khi ngẩng đầu lên, chỉ thấy bóng xanh xanh kia lóe lên, Trì Thanh Ngọc đã kéo Mộ Dung Cẩn lui ra sau.
Một khắc đó như tia lửa điện xẹt qua, thế nhưng rõ ràng Lam Hạo Nguyệt đã nhìn thấy nụ cười trên mặt chàng.
Đó là nụ cười rất nhạt, rất nông, mang ba phần kiêu ngạo, bảy phần cô đơn.
Trong biển mây mang sắc vàng nhạt của mặt trời, đạo bào màu đen của chàng phất phơ, như cánh bướm mất phương hướng trên cõi trần gian, ngã xuống vực Xả thân.
“Thanh Ngọc!” Giọng nói của Lam Hạo Nguyệt khàn đặc, lảo đảo bò tới trước vực.
Mây trắng vờn bay, trời cao vô ngần, bóng chàng, chỉ lưu lại trong giây phút cuối cùng, rồi nhanh chóng biến mất.