Một Hồ Sen Xanh Đợi Trăng Lên

Chương 26: Đa tình buồn lòng vì vô tình



Sau khi vào phòng, nàng không thắp đèn, ngây ngẩn dựa vào thành giường. Bóng trúc nghiêng nghiêng ngoài cửa sổ, ánh trăng mờ ảo xuyên qua giấy dán cửa, tạo thành những vệt mờ mờ trong phòng. Trong bóng đêm âm u, nàng nhìn thấy hết thảy mọi thứ, căn phòng nhỏ dưới trăng càng thêm phần vắng lặng. Có lẽ với Trì Thanh Ngọc mà nói, trang trí và bày biện gì đó, đều là dư thừa. Chẳng những khiến chàng không thích, mà còn có thể mang lại những phiền toái không cần thiết tới cho chàng.

Lam Hạo Nguyệt buồn bã, nhớ tới ban nãy định nói cho Trì Thanh Ngọc về chuyện ngọc trâm, nhưng có vẻ như đã khéo quá thành vụng mất rồi. Nàng luôn cảm thấy mình thật vụng về trước mặt chàng, có lẽ Trì Thanh Ngọc thật sự chán ghét nàng… Lam Hạo Nguyệt uể oải nằm xuống, nhưng tiếng nước chảy từ ngoài cửa sổ cứ róc rách, khiền nàng cứ trằn trọc không yên, khó đi vào giấc ngủ. Trong màn đêm vắng lặng, tiếng nước róc rách càng rõ ràng, nàng nhìn hồi lâu, cuối cùng không kiềm được mà đứng dậy, mở cửa sổ, nhìn con suối kia qua khung cửa.

Lúc này tiểu đạo đồng Tố Hoài đang đeo giỏ trúc trở về từ đường núi, thấy Lam Hạo Nguyệt đang ngẩn người bên cửa sổ, cười hì hì đi tới, hỏi: “Lam cô nương, chị vừa khỏe lại, sao không nghỉ ngơi thêm?”

Lam Hạo Nguyệt hơi đỏ mặt, nói: “Chị đang nghe tiếng suối.”

“Có phải ồn đến chị quá không?” Tố Hoài nhìn dòng nước bên chân, hỏi.

Lam Hạo Nguyệt lắc đầu: “Con suối này là tự nhiên đúng không? Nhưng sao lại xây phòng ở đây vậy?”

Tố Hoài đáp: “Không phải đâu, vốn cách phòng xa lắm. Nhưng hình như trước đây, tiểu sư thúc có xin sư công đào lại đường nước, cố ý dẫn về đây.”

“Chẳng lẽ anh ấy không sợ ồn sao?” Lam Hạo Nguyệt ngẩn ra.

Tố Hoài thành thật nói: “Chị không biết tiểu sư thúc thích nghe tiếng suối này à? Nếu chẳng có tiếng động gì, một mình thúc ấy ở trong căn phòng tối như mực này, muốn ngủ cũng không được.”

Trái tim Lam Hạo Nguyệt bỗng như bị siết chặt, Tố Hoài không nhận ra vẻ khác thường của nàng, thấy tự dưng nàng không nói gì nữa, nghi ngờ hỏi: “Lam cô nương, chị không khỏe à?”

“Không, không phải.” Nàng lấy lại tinh thần, nhỏ giọng đáp.

Tố Hoài đeo giỏ vào, giật mình nói: “Không được rồi, em phải đi nghiền số thảo dược này, nếu không sẽ bị Hoàn Nhi mắng một trận mất. Chị cứ nghỉ ngơi cho khỏe nhé!” Dứt lời, liền phi người chạy về phía đường mòn.

Lam Hạo Nguyệt nhìn Tố Hoài chạy xa, lòng dần thấy nặng trĩu. Tới bây giờ, nàng không ngờ lại có người bằng lòng hi sinh sự yên tĩnh, cố tình dẫn suối chảy ngang phòng, chỉ vì để loại bỏ sự cô đơn tĩnh mịch và sợ hãi của màn đêm vô tận. Có lẽ với Trì Thanh Ngọc mà nói, thế giới này là một mảnh hỗn độn, chỉ có những âm thanh ngoài kia, là thứ duy nhất chàng dựa vào. Còn khi màn đêm buông xuống, cả thế giới này trở nên yên tĩnh, chàng lại như chiếc lá cô đơn trong hư vô mênh mông, chẳng biết mình sẽ thổi về đâu.

Ôm suy nghĩ như vậy hồi lâu, nàng lặng lẽ nhắm hai mắt, để bản thân được chìm đắm hoàn toàn trong màn đêm. Nước suối reo rì rào, nghe như tiếng cổ cầm văng vẳng, lấy gió núi làm dây đàn, khuấy động cảnh vắng lặng của một góc đất trời.

***

Ngày mới lên, Lam Hạo Nguyệt liền đi vào sườn núi có ngọc trâm mọc kia. Tranh thủ xung quanh vắng lặng, nàng cẩn thận dùng mũi kiếm đào mấy bụi hoa non, bọc trong khăn tay rồi mang về.

Lúc nàng về lại phòng, cố tình ra ngoài cửa sổ, ngồi xổm xuống bên suối mà đào đất. Hôm nay thời tiết nóng bức, người nàng vẫn còn hơi yếu, đào được một lát là đã chảy mồ hôi. Thế nhưng nàng vẫn chăm chú mà làm, mang trồng mấy bụi ngọc trâm vẫn chưa nở kia xuống.

Vất vả lắm mới lấp hố xong, hai tay lấm lem bùn đất, Lam Hạo Nguyệt nhìn bụi hoa dưới bóng râm mà ngơ ngẩn cả người.

Vào lại phòng, nàng bỗng cảm thấy vắng vẻ, trông thấy trên bàn sách cạnh cửa sổ có lớp bụi mỏng, liền đi lấy khăn tới dọn dẹp một hồi. Bên phải bàn học có thẻ tre được xếp, chúng vẫn luôn ở đó kể từ lần đầu tiên nàng bước vào căn phòng này, nhưng khi trước cứ nằm trên giường mãi, cũng chẳng có lòng muốn xem.

Bên cạnh đống thẻ tre ấy là bút và giấy mực được xếp lần lượt theo thứ tự bên cạnh. Lam Hạo Nguyệt nhìn một lát, không biết vì sao trong phòng chàng lại xuất hiện những thứ dư thừa này. Nàng cầm cây bút lông kia lên, thấy ngòi bút hơi mòn, rõ ràng là đã dùng lâu nay rồi. Sau đó lại lấy một quyển thẻ tre trên cùng, mở ra, chỉ thấy trên mặt có khắc [Kinh Nam hoa] bằng mũi dao một cách rất mạnh mẽ, từng chữ từng chữ lõm xuống rất rõ, lại được mài trơn bóng, hẳn là làm riêng cho Trì Thanh Ngọc.

Nàng vươn ngón tay tới, khẽ khàng chạm vào những đường nét lõm xuống kia. Khi còn bé, nàng từng bị cha bắt học nội dung kinh này, nhưng cứ thấy hư vô mù mịt, hoàn toàn chẳng có hứng thú.

Đang suy nghĩ miên man, bỗng dưng nghe thấy tiếng gậy trúc gõ khe khẽ trên mặt đất, Lam Hạo Nguyệt nhìn qua cửa sổ, quả nhiên là Trì Thanh Ngọc đang tới. Nàng vội vàng bỏ lại thẻ tre kia về chỗ cũ. Chỉ là không ngờ vừa đặt lên thì phía dưới hơi lung lay, một chồng thẻ tre rơi hết xuống đất. Nàng đỏ mặt, thấy không kịp dọn lại nữa, luống cuống nhét mớ thẻ tre kia vào trong ngực, chạy lên giường nằm.

Trì Thanh Ngọc đến trước cửa, đưa tay gõ. Lam Hạo Nguyệt cố tỏ ra tự nhiên, nói: “Anh tới rồi à?”

Chàng chỉ đáp một tiếng, sau đó tới chỗ đặt thẻ tre sờ soạng. Rốt cuộc ban nãy Lam Hạo Nguyệt mới dọn dẹp một nửa chưa trả về chỗ cũ, chỗ tay chàng chạm tới đổi thành nghiên mực. Trì Thanh Ngọc khẽ nhíu mày, tiếp tục sờ thì phát hiện giấy bút của mình không còn ở chỗ cũ nữa.

Chàng dằn sự bất mãn, mở những thẻ tre kia ra, dùng ngón tay sờ chữ ở trên, biết rõ nội dung, từ từ đóng lại, xếp theo đúng trật tự ban đầu một cách thật ngay ngắn. Nhưng sau khi xếp xong hết, chàng phát hiện thiếu mất mấy cuốn, không kiềm chế được, chàng đưa tay về phía Lam Hạo Nguyệt, nói: “Đưa tôi.”

“Gì cơ?” Lam Hạo Nguyệt lắp bắp.

“Cô giữ thẻ tre của tôi làm gì?! Cô cũng giống tôi, cần lấy tay sờ để đọc sách sao?” Không biết vì sao, chàng bỗng trở nên tức giận kinh khủng, đập mạnh thẻ tre trong tay xuống bàn.

“Không, không phải tôi cố ý lấy đâu.” Lam Hạo Nguyệt phát hoảng vì sự thay đổi đột ngột này của Trì Thanh Ngọc, tủi thân đưa thẻ tre được giấu ở đầu giường qua, muốn trả lại cho chàng.

Trì Thanh Ngọc trầm mặc, không chờ nàng đi tới, quen với thói quen của mình trước nay mà đi thẳng tới giường. Cũng không ngờ nay Lam Hạo Nguyệt đã có thể đi lại, cái ghế luôn được kéo sát vào bàn bị nàng dùng qua, đặt bên giường. Lam Hạo Nguyệt còn chưa kịp hô lên, thấy chàng đi tới, lập tức vấp chân vào ghế, loạng choạng.

“Trì Thanh Ngọc!” Nàng nhảy xuống giường. Chàng lại theo bản năng dựa vào cạnh bàn, thế rồi đụng phải chén trà Lam Hạo Nguyệt đã dùng qua, vang lên một tiếng, cốc sứ men xanh rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Trái tim Lam Hạo Nguyệt nhói lên, xông tới đỡ tay chàng. Thế nhưng chàng lại tránh đi bằng tốc độ rất nhanh, quỳ một chân xuống, thu dọn qua quýt số mảnh vỡ trên đất.

Cốc sứ vỡ, chàng không cẩn thận, ngón tay xẹt qua mảnh vụn sắc bén.

“Tay anh chảy máu kìa…” Nàng thấy đầu ngón tay chàng ứa máu, lại thêm hoảng.

Thế nhưng chàng không đứng dậy, ngồi xổm trên đất, cúi đầu chẳng đáp.

Lam Hạo Nguyệt thấy dáng vẻ bất lực mệt mỏi của chàng, khổ sở thấp giọng nói: “Xin lỗi… tôi không cố ý mà…”

“Không cần xin lỗi.” Bỗng dưng chàng lên tiếng, lạnh như băng, “Tôi đã nói từ trước, cô không cần lúc nào cũng áy náy như vậy. Làm vỡ đồ thì tôi sẽ dọn, đây là chuyện từ bé tôi đã biết”

Lam Hạo Nguyệt chịu đựng nỗi chua xót trong lòng, lặng lẽ vươn tay, muốn nhặt lấy mảnh vỡ trong tay chàng. Thế nhưng chàng lại giằng ra từ tay Lam Hạo Nguyệt, lạnh lùng nói: “Tôi đã nói tự dọn, sao cô cứ làm những chuyện thừa thải vô ích vậy?!”

Lam Hạo Nguyệt ngây ra, nàng không hiểu gì cả. Rõ ràng tối qua, Trì Thanh Ngọc vẫn rất trầm tĩnh, cớ sao nay lại trở nên lạnh lùng như vậy?

“Những chuyện tôi làm đều chỉ là thừa thải vô ích vậy sao?” Nàng run giọng nói.

“Đúng là thế.” Chàng bướng bỉnh dùng bàn tay chảy máu kia nhặt mảnh sứ, nắm chặt trong tay, bất ngờ tức giận ném lên bàn, “Lam Hạo Nguyệt, cô có thể yên lặng ngồi một chút đừng có chạy động chạy tây được không! Tôi không thích có người bất ngờ xuất hiện trong cuộc sống, càng không thích có kẻ làm rối tung đồ của mình! Chỗ tôi chả có gì cả, nếu cô thấy buồn thì cũng không cần cố ở lại!”

“Tôi chưa từng thấy buồn, lại càng không cố ở lại!” Nàng lảo đảo đứng dậy, chán nản nhìn cái bàn đầy mảnh vỡ kia.

“Sao thế được? Tôi không rõ vì sao cô lại cứ muốn làm chuyện gì đó cho được, tối qua tôi đã từng nói với cô, cô không nên tiếp cận tôi. Có lẽ cô cảm thấy tôi đặc biệt, cảm thấy tò mò, bây giờ thì đã vừa lòng rồi đó. Con người tôi, tính tình quái quở, cũng không biết để tâm đến người khác, thật sự không thú vị! Nói cho cùng, cô vốn không hiểu tôi, tôi cũng chẳng hề hiểu cô! Chúng ta là hai người qua đường, lòng tốt cô dành cho tôi, tất cả đều là vô dụng, vô dụng!”

“Trì Thanh Ngọc…” Lam Hạo Nguyệt không ngờ chàng lại vì một chuyện nhỏ không đáng kể này, mà lại nói ra những lời ấy. Nàng cố nén nước mắt, nói: “Tôi thật ngốc, luôn chăm chăm làm những chuyện ngu xuẩn, trong khi lại cứ nghĩ rằng muốn bù đắp sai lầm với anh! Anh cần gì coi nhẹ mình như vậy, anh nói thế, là tự chà đạp mình hay cố ý tổn thương tôi?”

Trì Thanh Ngọc lại cười lạnh, ngẩng đầu lên, mắt trống rỗng.

“Sao tôi lại chà đạp bản thân? Trì Thanh Ngọc bình thường tự cho mình tài giỏi, thật ra như mới nãy đấy. Cô chỉ hơi động vào bài trí trong phòng thì ngay cả đi lại tôi cũng gặp khó khăn! Trước đây lạnh lùng với cô, là lỗi tôi. Bây giờ cô thấy bộ dạng tôi như thế, cuối cùng cũng không uổng công đi chuyến này!”

Rốt cuộc nàng cũng không kiềm được nước mắt. Lam Hạo Nguyệt vừa xót xa vì nỗi đau trong lòng Trì Thanh Ngọc, cũng khổ sở vì sao chàng có thể nghĩ nàng như vậy. Nàng chống vào bàn, chán nản nói: “Anh nghĩ lòng dạ của Lam Hạo Nguyệt tôi như thế, tôi thật sự rất thất vọng. Làm lộn xộn đồ của anh, là lỗi của tôi, thật xin lỗi. Sau này tôi sẽ không bao giờ làm vậy nữa.”

Trì Thanh Ngọc nghe giọng nàng khàn khàn, bỗng dưng không nói lời nào, xoay người, dựa vào bàn rồi ra ngoài.

***

Chàng rời khỏi phòng, mờ mịt đi được một đoạn, nhất thời quên mất mình đã đi đến đâu rồi. Tiếng ve hai bên đường rôm rả vui tươi, nhưng trong lòng chàng lại hỗn loạn như ma. Đến ven đường, chàng sờ thân cây để phân biệt, mới nhận ra mình đã đi nhầm hướng mất rồi.

Chẳng biết sao cảm thấy uể oải, thất vọng.

Lúc này có người từ sau đi tới, gọi: “Thanh Ngọc.”

Chàng ngẩn ra, đáp: “Nhị sư huynh?”

Trình Tử Nguyên từ từ đi tới cạnh chàng, nói: “Sao đệ lại tới đây? Ban nãy huynh bảo đệ tới chỗ Lam cô nương, đệ có đi hỏi chưa?”

Trì Thanh Ngọc nắm chặt cây gậy trúc trong tay, thấp giọng: “Đệ qua chỗ cô ấy rồi.”

“Thế cô ấy có nói khi nào sẽ xuống núi không?” Trình Tử Nguyên nói, “Không phải huynh muốn cô ấy đi ngay, nhưng dù sao đây cũng là chỗ thanh tu, để một cô nương như cô ấy ở đây thì rất không tiện. Nhỡ đâu sau này cha cô ấy có hỏi tới, huynh cũng không tiện trả lời.”

“Đệ hiểu.” Trì Thanh Ngọc không muốn nói nhiều, quay người.

Trình Tử Nguyên đỡ vai Trì Thanh Ngọc, trở về với chàng.

“Cha cô ấy là một người rất nghiêm khắc, huynh từng gặp ông ấy một lần. Nhưng nếu huynh tới hỏi Lam cô nương thì có vẻ không hợp lễ nghi. Cô ấy tới tìm đệ, đệ đi hỏi thăm là hợp nhất.”

Lòng Trì Thanh Ngọc nhớ lại trận cãi nhau với nàng ban nãy, bỗng tự thấy mình đúng là một người không thể hiểu nổi.

“Trình sư huynh…” Chàng dừng chân, nghiêm túc hỏi, “Chúng ta ở chung với nhau, có phải các huynh luôn nhường đệ?”

Trình Tử Nguyên sửng sốt: “Sao lại nói vậy, bình thường mọi người hòa thuận vui vẻ với nhau, làm gì có chuyện cố nhường đệ ở đây?”

Trì Thanh Ngọc hít một hơi thật sâu, không nói gì nữa.

Sau khi trở về phòng, Trì Thanh Ngọc vẫn ít nói. Cố Đan Nham không ở đây, Hoàn Nhi tới tìm Trì Thanh Ngọc, thấy chàng ngồi trong phòng, chẳng làm gì cả, ánh mặt trời chói chang như thế mà chàng cũng không biết để buông rèm.

“Tiểu sư thúc, ra ngoài chơi với con đi.” Cô bé cố tình đi tới vỗ vai chàng.

“Con đi đi, ta đang không muốn đi đâu cả.” Chàng vẫn ngồi như trước, vẻ mặt chán chường.

Từ lúc Hoàn Nhi gạt Lam Hạo Nguyệt ra sau núi, bị Trình Tử Nguyên dạy dỗ một trận. Mấy ngày này không dám ra ngoài, sợ lại bị nhốt lần nữa. Nhưng hôm nay thì ngay cả Trì Thanh Ngọc cũng xa cách với cô bé, thế nên trong lòng rất không vui.

“Thúc đang trách con vì đã trêu chọc Lam Hạo Nguyệt hả?” Hoàn Nhi nằm sấp trước mặt chàng, chu miệng nói, “Ai bảo lúc trước chị ta bắt nạt thúc chứ? Con chỉ cảnh cáo chị ta thôi mà.”

Trì Thanh Ngọc cáu kỉnh nói: “Ta chưa bây giờ nói cô ấy bắt nạt mình, không biết con nghe từ đâu ra thế.”

“Đừng nói nữa, hôm đó trời chưa sáng mà thúc đã giục con bỏ đi, con liền biết nhất định là đã cãi nhau với chị ta rồi. Con chẳng hiểu nổi, thúc chưa bao giờ sợ ai, thế mà sao trước mặt chị ta cứ bị coi thường hoài thế?” Hoàn Nhi tức giận nói.

Chàng ngạc nhiên, mãi lâu sau mới nói: “Sao ta lại cảm thấy bị coi thường trước mặt cô ấy làm gì?”

“Hừ, thúc còn bênh chị ấy nữa hả? Con thấy thúc rõ là hồ đồ!” Hoàn Nhi tức giận, đứng dậy bỏ ra ngoài.

***

Suốt ngày hôm đó Trì Thanh Ngọc chẳng đi đâu, mãi đến sập tối mới vào quan tụng kinh như thường lệ. Sau khi kết thúc, ngồi một mình trong điện, với mùi nhựa tùng quanh quẩn thật lâu.

Lúc về lại phòng, bất tri bất giác lại theo thói quen hằng ngày, đi về phía sau núi. Trước đó không xa là phòng của chàng, sau núi này, ngoại trừ chàng thì chỉ có Tố Hoài và Tố Hoa thôi.

Chàng nghe thấy tiếng luyện kiếm từ xa, theo tiếng mà đi. Trước mặt quả đúng là Tố Hoa và Tố Hoài đang luyện kiếm với nhau, thấy chàng tới, thu kiếm hành lễ thưa: “Chào tiểu sư thúc.”

Trì Thanh Ngọc khẽ gật đầu, thấp giọng hỏi: “Trễ thế này mà các con còn luyện kiếm ở đây sao?”

Tố Hoài nhanh nhảu: “Sư phụ nói, sư công và đại sư bá sắp về rồi, lúc đó nhất định sẽ muốn xem tụi con đã luyện kiếm thuật đến đâu. Thế nên chúng con tranh thủ mấy ngày này phải luyện thật giỏi.”

Trì Thanh Ngọc mỉm cười, đi được mấy bước, bỗng dừng chân hỏi: “Các con có muốn đổi sang nơi khác không? Ở đây sẽ làm phiền đến sự nghỉ ngơi của Lam cô nương.”

“Lam cô nương?” Tố Hoa kinh ngạc thốt lên, “Chị ấy rời đi từ sớm rồi, tiểu sư thúc không biết ạ?”

“Đi rồi?!” Trì Thanh Ngọc ngạc nhiên, chân mày nhíu lại, “Sao không có ai nói với ta?”

Tố Hoài nói: “Chị ấy không ăn trưa mà đã đi, con thấy chị ấy đến chỗ sư phụ để chào, tưởng sư thúc cũng biết chứ ạ.”

Trì Thanh Ngọc nắm chặt cây gậy trúc trong tay, cũng không nói gì với hai đứa nhỏ nữa, lập tức đi thẳng tới chỗ Trình Tử Nguyên.

Trình Tử Nguyên đang uống trà luận đạo với Cố Đan Nham trước phòng, thấy Trì Thanh Ngọc vội vàng đi tới, cũng thầm hiểu rõ mấy phần.

“Lam cô nương đi rồi.” Chẳng đợi chàng hỏi, Trình Tử Nguyên đã cung cấp câu trả lời.

“Sao không nói với đệ?” Trì Thanh Ngọc không vui.

Cố Đan Nham đưa chàng ngồi xuống cạnh bàn, mỉm cười bảo: “Lúc cô ấy tới chào cũng có huynh ở đây, chính cô ấy bảo chúng ta không nên nói cho đệ hay.”

Trì Thanh Ngọc ngạc nhiên, ngồi lặng thinh, không nói lời nào.

“Sớm muộn gì cũng đi, cần gì biết hay không?” Trình Tử Nguyên thản nhiên châm trà.

“Các huynh không tiễn sao? Vết thương của cô ấy vẫn chưa lành mà?” Trì Thanh Ngọc mất mát nói.

Cố Đan Nham tiếp: “Lam cô nương bảo đã khỏi rồi. Huynh định gọi Tố Hoa đưa cô ấy xuống núi, nhưng cô ấy lại từ chối khéo.”

Trì Thanh Ngọc trầm mặc một lát, lại như tự hỏi: “Thế cô ấy có về Hành Sơn không?”

“Huynh nào quản được cô ấy sẽ đi đâu…” Cố Đan Nham cười.

“Thanh Ngọc.” Trình Tử Nguyên giương mắt nhìn chàng, “Có phải đệ đã quá lo lắng rồi không?”

Trì Thanh Ngọc mím môi, im lặng không nói nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.