Một Hồ Sen Xanh Đợi Trăng Lên

Chương 28: Sương khói mơ hồ thuyền dần xa



Trì Thanh Ngọc và Cố Đan Nham rời khỏi núi La Phù ngay ngày hôm đó, trước khi đi còn cố tình giấu Hoàn Nhi. Vì sau khi trở về, Lâm Bích Chi biết Hoàn Nhi từng kéo Trì Thanh Ngọc xuống núi, lại còn suýt nữa đã hại chết Lam Hạo Nguyệt, không khỏi tức giận, nhốt cô bé vào phòng nhỏ. Nếu Hoàn Nhi biết Trì Thanh Ngọc lại xuống núi, mà còn vì tìm Lam Hạo Nguyệt, không biết sẽ cay cú đến mức nào.

Thật ra cả Lâm Bích Chi hay Trình Tử Nguyên đều không hiểu quyết định của sư phụ. Bọn họ cảm thấy dù phải bảo vệ Lam Hạo Nguyệt, nhưng để Cố Đan Nham hoặc ai khác đi là đủ rồi, cần gì phải bảo tiểu sư đệ, người vốn hành động bất tiện theo cùng?

Ấy nhưng mà, bất giác, hai lông mày của Trì Thanh Ngọc đã giãn ra, chẳng qua chính chàng cũng không biết mà thôi.

Hải Quỳnh Tử tiễn hai người đến tận sơn môn, nhìn viên ngọc trên cây sáo bên hông Trì Thanh Ngọc, tháo xuống bỏ vào tay chàng, nói: “Đây là thứ con luôn mang theo từ bé, chuyến này có vẻ long đong, phải giữ cho kĩ, chớ để thất lạc.”

Trì Thanh Ngọc cầm viên ngọc trong tay, hời hợt đáp: “Đây chỉ là vật ngoài thân, có hay không cũng chẳng khác biệt gì.”

Hải Quỳnh Tử thở dài: “Thanh Ngọc, đôi khi con quá lạnh lùng rồi.”

Trì Thanh Ngọc cười nhẹ, cất viên ngọc kia vào ngực, cũng chẳng để việc này trong lòng.

Tuy hai sư huynh đệ bọn họ xuống núi chậm hơn Lam Hạo Nguyệt, nhưng dù sao cũng lớn lên ở Bác La, rất quen thuộc với địa hình nơi đây. Chốn này hoang vắng ít người lui tới, Cố Đan Nham hỏi thăm dọc đường, nhanh chóng dò la được con đường Lam Hạo Nguyệt đã đi sau khi rời núi.

Nàng quanh quẩn dưới núi La Phù rất lâu rồi mới rời khỏi Bác La. Đến khi Cố Đan Nham và Trì Thanh Ngọc đuổi tới thị trấn Bác La thì mới hay nàng đã đi về hướng Bắc từ lâu. Cố Đan Nham nhíu mày nói: “Nếu cô ấy cứ đi về hướng Bắc như thế thì không ổn rồi, Cống Châu ở đó, vốn là địa bàn của bọn Đoạt Mộng lâu.”

“Chúng ta vẫn có thể đuổi kịp cô ấy chứ?” Trì Thanh Ngọc thấp giọng hỏi.

“Phải xem ý trời thế nào.” Cố Đan Nham bớt lo lắng hơn, cười nói: “Thật ra không chừng chúng ta đã lo bò trắng răng. Dù cô ấy tới Cống Châu nhưng chưa chắc sẽ gặp phải người của Đoạt Mộng lâu đâu mà.”

Thế nhưng từ đâu đến cuối, Trì Thanh Ngọc vẫn không thể nguôi ngoai

Vì đang vội, Cố Đan Nham và Trì Thanh Ngọc đều cưỡi ngựa xuống núi. Vì Trì Thanh Ngọc không thể tự cưỡi ngựa nên để sư huynh cầm cương giúp chàng, hai người sóng vai mà đi. Thế nên, vô hình chung, tốc độ khá chậm. Nhưng chuyện đã tới nước này, có lo lắng cũng chẳng ích gì, hai người không ngừng hỏi han tìm hiểu suốt đường đi, đuổi theo Lam Hạo Nguyệt trên tuyến đường đi về hướng Bắc của nàng.

***

Ba ngày sau, hai người đã tới bến Long Tân. Lúc này trời đã ngả bóng, quạ tước về tổ, nắng chiều chiếu lên các hành khách tụ tập hai bên bờ, chờ nhà đò đưa qua sông.

Cố Đan Nham thấy xung quanh nhiều người qua lại nên xuống ngựa đi bộ. Xa xa nghe thấy tiếng lái đò gọi vang, chở một thuyền đầy khách rời bờ đi vào con nước. Trong ánh hoàng hôn, có một thiếu nữ trẻ ôm gối ngồi ở đầu thuyền, áo màu vàng nhạt bay bay trong gió, tua rua gắn sau Trường kiếm cũng không ngừng phất phơ.

“Lam cô nương!” Cố Đan Nham không kiềm được mà gọi lớn, kéo con ngựa Trì Thanh Ngọc đang ngồi đi nhanh về trước.

Nhưng đoàn người chen lấn đông nghịt, không thể chạy nhanh hơn. Hình như Lam Hạo Nguyệt ngồi ở đầu thuyền có nghe thấy tiếng gọi từ trong đám đông huyên náo, nàng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn sang, cuối cùng tầm mắt rơi vào người đứng bên bờ sông.

Trì Thanh Ngọc cũng nghe thấy tiếng Cố Đan Nham gọi, chàng nắm cương, cảm giác sư huynh đang kéo con ngựa đang chở chàng đi về trước. Tiếng người nói ngựa hí vang vang không dứt bên tai, việc bước vào trong hỗn loạn khiến chàng bỗng có cảm giác mơ hồ.

“Sư huynh, cô ấy ở đây à.” Chàng sốt ruột hỏi.

“Ở con thuyền trên sông kìa.” Lúc Cố Đan Nham nói xong câu ấy thì người lái đò đã dùng sào đẩy thuyền đi, nước sông dạt ra hai bên, thuyền như chiếc lá, nhẹ nhàng trôi xa.

Bóng hình Lam Hạo Nguyệt dần xa mờ, mới đầu nàng còn đưa mắt nhìn qua bên này, sau lại vội vàng quay lưng đi.

Đến khi thuyền kia quay lại thì trời đã tối, trên bến đò chỉ còn hai người bọn họ đang chờ mà thôi.

Hai người năn nỉ mãi mới thuyết phục được lái đò chở thêm một chuyến, đưa cả hai qua bờ kia. Gió sông thổi mạnh, Cố Đan Nham đỡ Trì Thanh Ngọc ngồi ở mũi thuyền, còn nói: “Ban nãy Lam cô nương cũng ngồi chỗ này, hẳn là có nghe thấy tiếng huynh gọi, nhưng không biết tại sao lại không quay qua nhìn chúng ta một cái.”

Trì Thanh Ngọc ngồi yên đón gió, lặng thinh không nói.

Mái chèo rạch lên mặt nước trong vắt, phát ra tiếng đều đều, dần dần đến gần bờ đối diện. Cố Đan Nham giục người lái đò tăng tốc, khi thuyền mới cập bến, anh liền đỡ Trì Thanh Ngọc dậy rồi vội vàng lên bờ.

“Thanh Ngọc, đệ chờ ở đây, huynh còn phải dắt ngựa.” Anh dứt lời, xoay người quay lại thuyền.

Nhưng lúc anh vừa trở vào thuyền thì Trì Thanh Ngọc đã chống gậy trúc tự mình bước nhanh về trước.

“Thanh Ngọc!” Cố Đan Nham dắt hai con ngựa, không hiểu gì, gọi lớn, chỉ thấy ở đầu đường lớn bên kia, thiếu nữ mặc áo vàng nhạt, váy lụa xanh không quay đầu mà vội vàng rời đi.

Trì Thanh Ngọc không dừng bước, cứ đi về hướng có tiếng bước chân truyền tới.

Chàng không gọi nàng, cũng chẳng thể chạy nhanh, chỉ cố gắng không rối nhịp bước mà đi thật mau về phía nàng,

Từ đầu đến cuối Lam Hạo Nguyệt vẫn không quay đầu lại, bước chân hơi dồn dập. Tiếng gậy trúc đằng sau gõ lọc cọc trên mặt đất, nghe như tiếng chuông trong Thần Tiêu cung, gõ vào tận tâm khảm.

Nàng cũng không hiểu bản thân mình nữa. Lúc ở trên thuyền, chỉ cần đưa mắt qua là thấy rõ chàng đang ngồi trên ngựa. Nàng hoang mang không hiểu, chẳng biết vì sao chàng và Cố Đan Nham lại xuất hiện ở đây. Bây giờ nàng chỉ muốn tránh mặt thôi. Thế nhưng lúc ở trên thuyền, dòng sông từ từ ngăn cách, hoàng hôn nặng nề buông xuống, Lam Hạo Nguyệt lại không kiềm được mà nhìn chàng, mãi lâu sau mới quyết tâm xoay người đi.

Sau khi lên bờ, mọi người rối rít xuống thuyền, lên bờ, nàng lại đứng ngây ngốc đằng sau cái cây ven đường, mãi đến khi xung quanh hoàn toàn yên tĩnh mới rời đi.

Thế nhưng, chàng lại đuổi theo.

***

Lòng dạ Lam Hạo Nguyệt rối bời, bất giác chân càng bước nhanh hơn, tai nghe thấy tiếng động sau lưng nhỏ dần, đoán là chàng đang không thể đuổi kịp. Nàng không biết phải miêu tả tâm tình lúc này của mình thế nào, nhất thời có cảm giác như đã trút được gánh nặng, nhưng một nỗi thất vọng chán chường cũng theo đó mà tới.

Cuối cùng nàng dừng chân.

Thanh âm đằng sau cách đó không xa cũng dừng lại.

Lam Hạo Nguyệt vừa muốn tiếp tục đi về trước thì tiếng gậy trúc quen thuộc kia bỗng dưng từ từ đến gần, tới ngay sau nàng.

Nàng cúi đầu, qua khóe mắt, nhìn thấy viền áo đạo bào màu xanh đen của chàng.

Trì Thanh Ngọc im lặng một lát, nói: “Lam cô nương, cô rời khỏi núi La Phù, vẫn chưa chào tạm biệt tôi.”

Lam Hạo Nguyệt siết chặt nắm tay, giọng khàn khàn: “Vậy bây giờ tôi nói tạm biệt với anh, thế thì được rồi chứ?”

Chàng không đáp, chỉ hỏi: “Cô muốn đi đâu tiếp?”

“Không biết.” Lam Hạo Nguyệt thành thật trả lời.

Thế nhưng Trì Thanh Ngọc lại cho rằng nàng đang dỗi, trầm giọng nói: “Cô cố tình chọc tức tôi?”

Lam Hạo Nguyệt quay mặt sang chỗ khác: “Vì sao tôi lại phải chọc tức anh chứ?”

“… Vì hôm đó tôi đã nổi giận với cô.” Chàng hơi ngập ngừng, rốt cuộc vẫn đáp.

Trong lòng Lam Hạo Nguyệt cảm thấy chua xót, thế nhưng giọng điệu vẫn ngoan cố: “Vì chuyện ấy thôi sao?”

“Chứ còn có thể vì cái gì nữa?” Trì Thanh Ngọc vốn rất bình tĩnh, lúc này dần thấy mắc míu.

“Không có gì, chỉ là tôi hiểu, mình không nên tiếp tục ở núi La Phù nữa thôi.” Lam Hạo Nguyệt cúi đầu nhìn bóng mình, “Anh vẫn luôn nhắc chuyện này cho tôi, chỉ là trước đây tôi ngu ngốc quá.”

Trì Thanh Ngọc yên lặng lắng nghe, không nói gì thêm. Lúc này Cố Đan Nham từ từ dắt ngựa tới, thấy cuộc đối thoại của hai người đã tạm ngưng, mới bước đến bảo: “Lam cô nương, thầy tôi đã về núi, biết cô rời đi một mình, sợ sẽ gặp phải người của Đoạt Mộng lâu, liền bảo tôi vào sư đệ tiễn cô một đoạn. Đường môn đang tìm cô, vì để an toàn, chúng tôi định đợi sau khi cô gặp lại bọn họ rồi mới quay về.”

Lam Hạo Nguyệt lắc đầu nói: “Đạo trưởng, nếu anh lo lắng, tôi có thể chọn đường khác, không gặp phải đám người Đoạt Mộng lâu đâu.”

“Nhưng mọi người Đường môn đã tới Lĩnh Nam, nếu cô lại đi đường khác, chẳng phải đã khiến bọn họ đã đi uổng chuyến này rồi?” Cố Đan Nham cảm thấy có một bầu không khí kì quái đang tồn tại giữa nàng và Trì Thanh Ngọc, bất giác nhìn nàng, tiếp, “Cô cứ yên tâm, chúng tôi chỉ đi cùng một đoạn, sau khi cô tìm được mọi người Đường môn thì sẽ rời khỏi ngay.”

Anh đã nói tới nước này, Lam Hạo Nguyệt chẳng thể từ chối được, nhưng cuối cùng lại tỏ ra sầu muộn, không sôi nổi khí thế như trước.

Vì đã tối, phía trước không có nhà trọ, bọn họ chỉ có thể ngủ ngoài trời.

Lam Hạo Nguyệt kinh ngạc nhìn Cố Đan Nham lấy ra một mảnh gấm màu xanh từ trong bọc, treo lên cây rũ xuống.

“Có nhiều bất tiện, Lam cô nương tạm thời chịu vất vả, nghỉ tạm ở đây một đêm nhé.” Anh kính cẩn vái chào, kéo Trì Thanh Ngọc đi qua phía bên kia.

Lam Hạo Nguyệt ngạc nhiên, sau đó khẽ thở dài một hơi, ôm Trường kiếm, ngồi dựa vào thân cổ thụ. Bị cái rèm màu xanh này che mắt, nàng chỉ có thể ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao phía trên. Tối nay trăng khuyết như lưỡi câu, trôi lững lờ, gió nhẹ lay cành cây, phát ra tiếng khe khẽ.

Ở phía bên kia, hình như Cố Đan Nham và Trì Thanh Ngọc đã nói gì đó xong. Đa phần Trì Thanh Ngọc vẫn luôn giữ yên lặng, chỉ thi thoảng mới đáp vài câu. Nhưng hai người dùng tiếng Quảng, Lam Hạo Nguyệt không thể nào biết được nội dung.

Nàng tự nhủ với lòng, Lam Hạo Nguyệt, quả thật giữa mày và chàng có quá nhiều khác biệt. Chàng cũng đã nói với mày rồi, hai người hoàn toàn không hiểu đối phương, tiếp cận chỉ tổ thêm mâu thuẫn mà thôi, cần gì phải nghĩ nhiều, cớ chi lại quá để ý như vậy?

Thế nhưng vẫn có cảm giác băn khoăn không biết phải làm sao cứ dâng lên trong lòng.

Nàng ôm kiếm Yên Hà vào ngực, không biết sau này nên đi đâu về đâu, càng chẳng hay, rốt cuộc, mình muốn cái gì.

***

Trời sáng, Cố Đan Nham báo cho Lam Hạo Nguyệt rằng họ định đưa cô tới trọ tạm ở thị trấn phía trước, sau đó Cố Đan Nham sẽ lên đường tìm người của Đường môn, cuối cùng thì họ sẽ đến đón Lam Hạo Nguyệt, đưa về Hành Sơn.

Lam Hạo Nguyệt muốn nói nhưng lại thôi, nàng không chịu về nhà. Nhưng thấy Trì Thanh Ngọc ở bên, biết mình mà nói thế thì thể nào chàng cũng sẽ lại lên giọng dạy bảo.

Vì thế đành đồng ý.

Cố Đan Nham đưa nàng đến một trấn nhỏ trước bến Long Tân, rồi lại quay sang Trì Thanh Ngọc, thầm dặn dò mấy câu rồi mới rời đi.

Tiếng vó ngựa đã xa, Trì Thanh Ngọc đứng ở ven đường, cách Lam Hạo Nguyệt một khoảng. Nàng cầm bọc đồ và Trường kiếm, do dự một chút nhưng cũng đến cạnh chàng.

“Đến nhà trọ trước đi.” Nàng dùng nhẹ giọng bảo, sau đó quay người bước đi.

Trì Thanh Ngọc đi theo sau nàng, trên đường đến nhà trọ, hai người không nói với nhau một câu. Đến khi vào chốn sầm uất nhất trên trấn, trên đường nhiều người đi hơn, Lam Hạo Nguyệt cố ý đi chậm lại, nhưng vẫn không sánh vai đi song song với chàng như ngày trước.

Nhìn thấy tấm mành của nhà trọ phấp phới xa xa trong gió, Lam Hạo Nguyệt bước vội lên bậc thang. Bỗng nhiên nhớ ra chàng vẫn ở đằng sau, quay người lại thì thấy Trì Thanh Ngọc đang đi rất chậm, cuối cùng dừng ở nơi cách nhà trọ không đầy vài bước chân. Tiếng rao hàng í ới nhốn nháo xung quanh, cảnh chợ buổi sáng vội vội vàng vàng, chỉ có mình chàng đứng một mình giữa phố, thần sắc lặng lẽ.

Lam Hạo Nguyệt không nói gì quay lại bên cạnh, nhẹ nhàng nắm lấy tay áo trái của chàng, chàng giật tay về sau.

“Chỉ đưa anh tới nhà trọ thôi.” Nàng dùng một giọng rất bình tĩnh để giải thích, sau đó đưa chàng bước lên bậc thang. Lúc vào nhà trọ, những người bên trong đều tò mò nhìn hai người.

“Hai người… ở trọ sao?” Chưởng quầy nhìn hai người trước mặt, thiếu nữ mắt ngọc mày ngài, nước da trắng bóc, chàng trai tuy tuấn tú nhưng mắt lại mù, còn mặc đạo trang, chẳng biết sao lại đi chung với nhau thế này.

“Đúng vậy.” Lam Hạo Nguyệt giả vờ ra vẻ tự nhiên nhất có thể, “Cho hai phòng loại tốt.”

Tiểu nhị dẫn cả hai lên lầu, lúc Lam Hạo Nguyệt rẽ ngang qua, thấy ánh mắt của đám người phía sau. Trong ánh mắt kia vừa có tò mò, vừa có ý trêu ghẹo cười cợt đùa giỡn.

Lam Hạo Nguyệt xoay mặt, cố tình không để tâm tới, đưa tay kéo ống tay áo của Trì Thanh Ngọc, để chàng cũng lên lầu. Khách dưới lầu rì rầm nói cười, còn cố tình lấy tay che miệng.

Lam Hạo Nguyệt cảm thấy bọn họ thật vô vị, dù sao nàng nghe không hiểu, mà cũng chẳng muốn nghe.

***

Sau khi mở cửa phòng thì tiểu nhị xuống lầu chuẩn bị đồ ăn. Vốn Lam Hạo Nguyệt đã đi về phòng mình rồi, nhưng lúc đóng cửa thì thấy Trì Thanh Ngọc vừa dò đường vừa đưa tay sờ soạng xung quanh. Nàng ngạc nhiên nhìn một lát, dù ở trong tình huống như vậy, chàng vẫn không hề hoang mang, như thể đang làm một chuyện cực kì bình thường.

Chỉ là kết cấu phòng nào nhỏ hẹp, không giống chỗ chàng ở trên núi La Phù. Lam Hạo Nguyệt không nhịn được đi tới, vào phòng chàng, đứng sau lưng, khẽ hắng giọng.

“Ở trước có cái bàn.” Nàng chắp tay sau lưng, tốt bụng nhắc nhở.

Tay của chàng đang duỗi ra trong không trung, bỗng dưng khựng lại.

Lam Hạo Nguyệt không thấy chàng đi tới trước nữa, liền vòng sang, xoay ghế dựa ra, kéo ống tay áo chàng, nói: “Ngồi xuống nghỉ một lát này…”

“Đừng chạm vào tôi.” Bỗng dưng Trì Thanh Ngọc dùng sức hất tay nàng, lui về sau một bước, không kiềm được lại nhíu mày.

Mặt Lam Hạo Nguyệt vừa đỏ vừa trắng, ngơ ngác nhìn không mặt lạnh như băng như sương của chàng, cả giận: “Trì Thanh Ngọc, anh lại muốn trút giận lên tôi?”

“Mong cô biết tự trọng, chớ tùy tiện vào phòng tôi.” Chàng như cố nén cơn tức, chống gậy nghiêng người.

“Anh coi tôi là gì?” Lam Hạo Nguyệt bám vào lưng ghế, tâm vốn đã chết nay lại nhen lửa giận, “Bình thường anh cũng đối xử vui buồn thất thường với người khác thế này sao? Hay là anh cảm thấy tôi là đứa con gái không biết xấu hổ, lúc nào cũng dây dưa với quấn quýt làm phiền anh? Tôi nói cho anh hay, tôi cũng có tự tôn của mình! Chẳng qua ban nãy tôi lo anh sẽ ngã nên mới đi sang nói một tiếng, xin anh đừng dùng giọng điệu đó nói chuyện với tôi!”

Lúc nàng tức giận, Trì Thanh Ngọc luôn nhắm chặt mắt không đáp, đợi đến khi Lam Hạo Nguyệt nói xong, chàng mới cố chấp đáp: “Tôi không hiểu cô nói gì cả, cô là con gái, chớ nên quá tùy tiện.”

“Quá tùy tiện?! Anh giữ mình trong sạch còn tôi thì mặt dày không biết xấu hổ? Anh nghe cho kĩ đây, từ bây giờ tôi sẽ nói với anh câu nào nữa!” Lam Hạo Nguyệt dứt lời, tức giận đẩy cửa bước ra.

***

: Thật ra có thể thấy, Tiểu Trì không xấu hổ vì chuyện mình không nhìn thấy, với người từ bé đã sống trong bóng tối như chàng, những hành động mà người ngoài nhìn vào cảm thấy rất kỳ cục như sờ mó, mò mẫm, chàng coi điều đó là hoàn toàn bình thường. Thế nhưng vì sự xuất hiện của Tiểu Lam, chàng để ý, chàng để ý nên chàng mới xấu hổ, cảm thấy thua kém, tự ti. Ôi thôi, cái này gọi là cái miệng hại cái thân, chia buồn cho Trì, chương sau lại bị ngược tiếp nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.