Một Hồ Sen Xanh Đợi Trăng Lên

Chương 3: Một tiếng sáo đồng xua mây bay



Mũi kiếm của Lam Hạo Nguyệt đang đâm về trước, nghe được câu này, lập tức thu về.

“Anh là ai?” Nàng vẫn cầm kiếm trong tay, nhìn quanh bốn phía.

Những người xung quanh lập tức dừng thế tấn công, nhưng vẫn vây chặt nàng, canh chừng thật gắt.

Người nọ thu đao, chắp tay về phía nàng, thấp giọng nói: “Tại hạ Quan Phụng Trạch, đến từ tiêu cục Nhạc Dương, đây đều là huynh đệ thủ hạ của tôi.”

“Tiêu cục Nhạc Dương?” Lam Hạo Nguyệt ngẩn ra, đưa mắt quét đám người xung quanh một vòng: “Vậy sao các người lại động thủ với tôi?”

Tựa như Quan Phụng Trạch cũng có vẻ áy náy, đáp: “Thật không phải, xem ra là chúng tôi đã hiểu lầm cô nương.” Nói xong, anh ta giơ tay trái lên, có một kẻ trong đám người vội vàng đi tới, Lam Hạo Nguyệt dựa vào thân hình anh ta mà thầm phán đoán, chính là tay vừa xông vào phòng của nàng.

Người nọ thấy Quan Phụng Trạch đã nói thế, rầu rĩ thưa với Lam Hạo Nguyệt: “Tôi tưởng cô là người của Đoạt Mộng lâu.”

Lam Hạo Nguyệt khẽ nhíu mày, trước đây khi du lịch đến Tương Dương, nàng cũng đã từng nghe nói về tình hình gần đây của Đoạt Mộng lâu.

Giang hồ đồn, Đoạt Mộng lâu, một có thể đoạt vật báu, hai đoạt tính mệnh, mà người bị hại dẫu muốn trả thù phục hận thì cũng rất khó tìm được tung tích của bọn chúng. Thế nên mới có bài thơ: ‘Không phải hoa, chẳng phải sương, nửa đêm đến, bình minh đi. Đến như ảo mộng xuân thời, đi tựa mây trời không định nơi.’ (* Bài Hoa Phi Hoa của Bạch Cư Dị, tham khảo theo các bản ở đây)

Nhưng Lam Hạo Nguyệt hoàn toàn không ngờ, đám người áp tải này lại xem mình là người của Đoạt Mộng lâu.

Nàng vừa giận vừa thấy nực cười, chỉ vào tay gây rắc rối kia mà nói: “Chẳng lẽ bộ dạng tôi đáng nghi lắm sao? Anh là đàn ông trai tráng, đêm hôm canh ba xông vào phòng tôi, bây giờ lại nói tôi là người của Đoạt Mộng lâu là thế nào!”

Người nọ tự biết đuối lí, không dám cãi, Quan Phụng Trạch vội vàng giải vây: Cô nương, là anh em của tôi nhất thời lỗ mãng…”

“Các người đã mai phục dưới lầu từ trước, phái riêng anh ta tới dẫn dụ tôi ra ngoài, bây giờ thì lại đổ toàn bộ sai lầm lên một mình anh ta.” Lam Hạo Nguyệt liếc Quan Phụng Trạch.

Quan Phụng Trạch lúng túng, chẳng biết nói thế nào, lúc này có người tiếp: “Cô nương, chúng tôi có hỏi tiểu nhị trước, hắn nói cô từng hỏi hắn để thăm dò hành tung của chúng tôi, thế nên chúng tôi mới nghi ngờ cô… Thật sự chuyện này cũng là bất đắc dĩ. Con đường này quá nhiều hiểm nguy, không thể không cẩn thận hành sự.”

Lòng Lam Hạo Nguyệt khẽ động, không kiềm được lại hỏi thêm: “Chẳng lẽ các người đã từng bị Đoạt Mộng lâu tập kích?”

Người nọ vừa muốn trả lời, Quan Phụng Trạch liền ngăn lại, nói với Lam Hạo Nguyệt: “Vẫn chưa được biết danh tính cô nương…”

Vốn dĩ Lam Hạo Nguyệt không muốn nói thân phận của mình cho anh ta, nhưng thấy bọn họ rất cảnh giác, sợ rằng nếu che giấu không nói thì chỉ tổ thêm phiền phức lôi thôi, vì thế nàng đành nói thật tên họ. Dù đám người Quan Phụng Trạch đã biết nàng là người của phái Hành Sơn, thế nhưng sau khi biết thân phận nàng vẫn rất ngạc nhiên.

Lại xin lỗi nhau một lần nữa, sau đó mọi người mời Lam Hạo Nguyệt cùng lên lầu, đến khi vào phòng cả rồi mới báo tình hình thực tế cho nàng hay.

Thì ra đội áp tiêu này định tới Thành Đô, hòng giảm phiền phức, bọn họ cải trang. Ai ngờ vừa vào Tương Tây, suýt nữa trúng độc bỏ mạng, vất vả lắm mới trốn thoát, đến quán trọ này. Theo tin tức nghe được ven đường, gần đây có rất nhiều tiêu cục lão luyện gặp phải tập kích của Đoạt Mộng lâu trên đường hành tiêu, có cướp trắng trợn có thầm ám toán. Tóm lại hiện đang thần hồn nát thần tính, những tiểu tiêu cục đã từ chối không nhận khách, tránh xảy ra chuyện hỏng việc làm ăn.

Lam Hạo Nguyệt nghe xong, hỏi: “Vì sao bọn chúng muốn cướp tiêu của các anh, có thù oán gì sao?”

Đám người Quan Phụng Trạch không nhịn được cười mà lắc đầu: “Lam đại tiểu thư, bang phái dẫu lợi hại hơn nữa thì cũng phải cần tiền chi tiêu, không thì lấy gì mà sống?”

Mặt Lam Hạo Nguyệt nóng lên, xưa nay nàng chỉ biết hàng tẩu giang hồ rất tự do tiêu sái, ít khi phiền não về tiền nong, thế nên chẳng hay biết gì về những chuyện này.

Tiêu cục Nhạc Dương thấy kinh nghiệm giang hồ của nàng không nhiều, nhưng kiếm thuật chẳng phải loại thường, thế là nháy mắt ra hiệu với Quan Phụng Trạch. Quan Phụng Trạch ngầm hiểu, liền hỏi chuyện Lam Hạo Nguyệt: “Vốn có nghe Lam tiền bối của phái Hành Sơn là một người rất nhiệt tình, nay may mắn gặp Lam đại tiểu thư, không biết có thể giúp chúng tôi một chút chăng?”

Lam Hạo Nguyệt sửng sốt, đám người nọ đã rối rít chắp tay, khẩn thiết xin nàng đi cùng, hai bên có thể giúp đỡ lẫn nhau. Lam Hạo Nguyệt thấy họ chân thành, bản thân cũng muốn đến Thục Trung, liền gật đầu đồng ý.

***

Sớm ngày hôm sau, Lam Hạo Nguyệt vừa rời khỏi phòng thì lập tức thấy có vài người đang khiêng hộp gỗ đi xuống lầu dưới. Tiểu nhị thấy bọn họ không tiện xuống lầu, nhiệt tình chạy tới muốn giúp nhưng lại bị bọn họ từ chối khéo, đành đứng nhìn một bên.

Nàng theo Quan Phụng Trạch xuống lầu, thấy những người khác đang khiêng rương hòm, chuẩn bị ngựa, nhưng lại thiếu tay đã xông vào phòng nàng hôm qua. Nàng vừa định lên tiếng thắc mắc thì Quan Phụng Trạch đã tới chỗ chưởng quầy hỏi thăm lộ trình kế tiếp. Chưởng quầy nói: “Chỉ cần đi tiếp về hướng Bắc, qua con đường trên sườn núi là ngày mai có thể rời khỏi vùng núi này rồi.”

Quan Phụng Trạch rất hài lòng, sau khi thanh toán tiền thì liền dẫn mọi người rời khỏi quán trọ. Lam Hạo Nguyệt đi sau bọn họ, đến khi ra khỏi cửa rồi mới đuổi tới bên cạnh Quan Phụng Trạch thấp giọng hỏi: “Quan tiêu sư, các anh không chia đội đi làm hai hướng sao?”

Quan Phụng Trạch mỉm cười, thấp giọng đáp: “Có, khi trời còn chưa sáng, tôi đã cho người ra ngoài qua cửa sổ, đi trước một bước rồi.”

Lam Hạo Nguyệt không khỏi đưa mắt nhìn xe ngựa, cái hộp gỗ kia vẫn nặng trịch như trước, nhưng với tình hình này, e rằng đồ bên trong đã được đổi, nhóm người bọn họ bây giờ chỉ là che giấu tai mắt mà thôi.

Nghĩ tới đây, không khỏi cảm thấy hơi mất mát. Vốn tưởng rằng Quan Phụng Trạch mời nàng lưu lại hòng muốn nhờ giúp đỡ lúc nguy cấp, nay thấy chuyến đi này chẳng qua chỉ là ngụy trang, mà cũng chẳng biết liệu Đoạt Mộng lâu có thật sự qua lại truy kích hay không…

Tuy nhiên dù trong lòng Lam Hạo Nguyệt nghĩ vậy nhưng trên mặt vẫn không thể hiện bất kì sự bất mãn nào, chỉ im lặng đi theo đám người kia lên núi.

Mưa lớn đêm qua khiến con đường mòn lên núi càng khó đi, đoàn người vốn muốn mau chóng ra khỏi rừng, nhưng mà dưới chân trơn trợt, mất cả nửa ngày mới đưa xe ngựa lên tới lưng chừng núi.

Hai con ngựa kia bị quất nên càng ra sức, nhưng đường núi gập ghềnh, sau khi đến được lưng chừng núi thì ngựa cũng chẳng thể nào đi nổi nữa. Lam Hạo Nguyệt thấy hai con ngựa kia cứ hí mãi, không đành lòng, thầm nghĩ trong hộp kia cũng chẳng phải của báu, cần chi phải vội vàng gấp gáp như vậy?

Thế là nàng không kiềm được lại hỏi Quan Phụng Trạch: “Quan tiêu sư, hay là chúng ta nghỉ tạm một lát, để hai con ngựa cũng được thở một hơi.”

Quan Phụng Trạch nhíu mày, cố gắng vỗ lưng ngựa: “Thế núi nơi này hiểm trở, không nên ở lâu thì tốt hơn.”

Anh ta vừa nói câu này xong, bỗng nghe một hồi sáo vang lên từ trong rừng. Tiếng sáo này nghe như tiếng hót của chim oanh trong cốc, vang vọng theo cơn gió núi sau mưa, rất vui tai.

Chớp mắt thần sắc Quan Phụng Trạch cả kinh, lập tức rút đao đến gần hộp gỗ, khẽ quát: “Các huynh đệ, tỉnh táo lại!”

Mọi người rối rít cầm đao lùi ra sau, căng thẳng che chắn xe ngựa. Lam Hạo Nguyệt thấy thế, không khỏi nắm chặt chuôi kiếm. Lúc này, tiếng sáo kia càng lúc càng gần, có người đang đi tới gần từ con đường ven rừng cây rậm rạp. Người nọ đầu dội nón trúc, mặc áo vải, nhìn dáng người chỉ chừng mười lăm, mười sáu tuổi, ngồi vắt vẻo một bên trên con lừa xám, bên môi là một cây sáo ngắn ngủn. Tiếng sáo ban nãy đúng là từ đó mà ra.

Lam Hạo Nguyệt thường nghe cha bảo, ở trong giang hồ, không thể chỉ nhìn vào vẻ ngoài. Thế nhưng khung xương cậu bé chăn lừa kia nhỏ gầy, coi bộ không giống người biết võ. Nàng lén liếc sang Quan Phụng Trạch, thấy anh ta vẫn không dám sơ suất, nhìn chằm chằm vào cậu bé kia mãi.

Có vẻ cậu bé chăn lừa kia còn muốn đi về trước nhưng bị xe ngựa cản lại, nó hơi ngẩng mặt lên, lộ ra cái cằm gầy đét, mở miệng nói: “Làm phiền các vị, xin hãy nhường đường.”

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về Quan Phụng Trạch. Ngón tay nắm chặt chuôi đao của Quan Phụng Trạch càng siết chặt, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng: “Tiểu ca muốn đi đâu?”

Cậu bé nở nụ cười: “Tôi muốn lên núi, xin các vị đại ca lùi lại một chút.”

“Được…” Quan Phụng Trạch chậm rãi đáp, vung tay trái lên, ý bảo những người ở sau lùi bước. Cậu ta thấy mọi người đã lùi về sau, cũng không nhìn ngó gì thêm, hai chân đá con lừa, vui vẻ lên núi.

Nào ngờ Quan Phụng Trạch vừa thấy cậu ta đi ngang qua, ngay lập tức vung trường đao, nhắm vào lưng cậu bé kia mà bổ xuống.

Lam Hạo Nguyệt không kiềm được mà bật thốt, lưỡi đao đã tới lưng cậu bé kia. Thế nhưng nó bất ngờ đạp hai chân, như con diều giấy bay vút, cả người lơ lửng trong không trung, sau đó lộn ngược, ngón tay chỉ vào sống đao Quan Phụng Trạch, mượn lực xoay mấy vòng, vất vả rơi xuống mui xe ngựa.

Đám tiêu sư thấy nó nhảy xuống, đao kiếm vung lên, nháy mắt đã bao quanh.

Cái mũ trúc trên đầu vẫn còn, bờ môi thấp thoáng nụ cười nhàn nhạt: “Quan tiêu sư không nói một tiếng mà đã chào hỏi thế rồi, muốn cái mạng nhỏ này của tôi à?”

Quan Phụng Trạch giương trường đao chỉ thẳng, lạnh lùng nói: “Mày là người Đoạt Mộng lâu?”

Cậu thiếu niên lại cười, ngồi xếp bằng trên xe ngựa, lấy sáo vén màn xe lên, hành động này khiến tất cả mọi người đều chấn động.

“Ngọc phật quý như vậy mà lại giả vờ giấu trong cái hộp sơ sài này, chẳng phải phí của trời quá sao?” Nó vừa nói, chả biết vô ý hay cố tình mà liếc mọi người, thấy mọi người càng lúc càng căng thẳng, càng tỏ ra vui vẻ phấn khích: “Mấy gã các người phái đi, bày đặt ra vẻ thần bí, tưởng có thể dẫn dắt được sự truy kích của tôi à? Nói thật cho các người hay, khi lũ kia xuống núi thì bị tôi đánh tan cả rồi, e là bây giờ đang nằm trong hốc núi không động đậy nổi đâu!”

Quan Phụng Trạch cắn răng, thấy kế hoạch đã lộ, không khỏi quyết tâm sẽ ra tay đánh một trận. Hắn thấy tay của cậu thiếu niên đang rớ tới hộp gỗ, lập tức quát một tiếng phẫn nộ, huơ đao chém vào tay nó.

Cậu thiếu niên kia ngả người, vừa đúng nằm trên hộp, chân phải khẽ giơ lên, nhìn có vẻ lơ đãng nhưng thật ra lại lấy thế bốn lạng cản ngàn cân mà ngăn lưỡi đao lại. Lúc này đám tiêu sư đã tiếp cận trước mặt, cậu thiếu niên nghiêng người, tay trái vớ nón phóng ra. Cái nón trúc bay qua đoàn người, như đao cắt. Các tiêu sư chỉ cảm thấy có gió lạnh quét qua mặt, không tự chủ mà bước lùi về sau.

Nhân cơ hội này, cậu thiếu niên đá cái hộp gỗ trên xe, cái hộp tức thì bay lên không, nó cũng nhảy lên, đưa tay chộp lấy, mũi chân đạp lên sống đao Quan Phụng Trạch, dễ dàng lướt qua, trở về với con lừa xám bên đường.

Quan Phụng Trạch vội vàng muốn đuổi theo, thiếu niên vắt vẻo lên lừa, miệng huýt sáo, trong cánh rừng vốn vắng vẻ nay bất ngờ có một đám đao khách áo xám xông ra, kẻ nào kẻ nấy đầu đội nón trúc, đao trong tay bén ngót.

“Giao cho các người!” Thiếu niên chỉ nói một câu, liền cưỡi lừa xám chạy thẳng vào con đường mòn trong rừng. Đám người Quan Phụng Trạch muốn đuổi theo nhưng bị lũ đao khách cản đường, trong khoảnh khắc, một cảnh tàn sát khốc liệt, đánh nhau dữ dội.

***

Thiếu niên trên lưng lừa đang cực kì đắc ý, ôm hộp gỗ vào người, định mở nắp ra thì bất ngờ nghe thấy sau lưng có tiếng gió. Vừa quay đầu thì không ngờ lại thấy một đạo kiếm quang lấp loáng như con nước mùa thu bất ngờ đâm tới trước mặt.

Thiếu niên thấy người cầm kiếm là một cô gái, lập tức ngả mình ra sau, tay trái nắm cương, chân phải phi tới đá vào cổ tay người đang xông tới. Mũi kiếm Lam Hạo Nguyệt nhanh chóng chuyển đi, nhắm vào mũi chân nó. Thiếu niên vụt mạnh chân phải, từ đế giày xoẹt ra một lưỡi dao sắc, đập vào lưỡi kiếm.

Bị thế kiếm ngăn cản, cậu ta lập tức ngửa người ngồi dậy, cổ tay vung lên, ném hộp gỗ về phía Lam Hạo Nguyệt.

Kiếm quang lóe lên, chém hộp gỗ làm hai nửa, một pho tượng phật bằng ngọc bích xuất hiện trong mớ vụn gỗ lả tả. Thiếu niên phi người bắt lấy, một chưởng đánh lùi người đang tới, như chim ưng lướt lên triền núi, chỉ lên xuống mấy lượt mà đã biến mất trong núi rừng mênh mông.

***

Đám người Quan Phụng Trạch chiến đấu với bọn đao khách áo xám hồi lâu, thấy đang dần không chống đỡ nổi, Lam Hạo Nguyệt vừa trở về từ trong rừng, kiếm ảnh tán loạn, hóa giải đợt tấn công hung hãn của đám người kia. Nàng còn định phản kích thì gã áo xám cầm đầu huýt sáo một tiếng, dẫn cả đám rút lui, chạy vào rừng rậm.

Lam Hạo Nguyệt còn muốn đuổi theo, Quan Phụng Trạch chống trường đao ngăn lại: “Đừng đuổi nữa! Chúng ở trong tối, nhỡ đâu có mai phục, e sẽ tổn thương đến Lam cô nương.”

Lam Hạo Nguyệt thấy đang hỗn loạn, các tiêu sư ai cũng bị thương, không khỏi cảm thấy áy náy bảo: “Tôi có đuổi theo kẻ kia, tiếc là để hắn chạy thoát.”

Mọi người nghe xong càng nản lòng, Quan Phụng Trạch thở dài một hơi, vẻ mặt u ám: “Nhìn bộ dạng của thiếu niên kia, hẳn là Chính Ngọ của Đoạt Mộng lâu. Khinh công của gã giỏi nhất, Lam cô nương không đuổi kịp, cũng chớ nên quá tự trách quá.”

“Chính Ngọ?” Lam Hạo Nguyệt thầm đọc lại một lần, nghĩ tới thất bại ban nãy, thầm ghi nhớ cái tên này trong lòng.

Các tiêu sư tựu lại bàn bạc, nàng thấy Quan Phụng Trạch nặng nề tâm sự, liền đi tới hỏi thăm: “Ngọc phật kia là của nhà nào nhờ vả?”

Quan Phụng Trạch thấy món hàng đã mất, chẳng giữ bí mật nữa, chán nản trả lời: “Là trang chủ của Nhạc Lộc sơn trang muốn tặng cho Đường lão phu nhân làm quà mừng thọ. Lần này xem như tiêu cục của chúng tôi xong rồi!”

Mắt Lam Hạo Nguyệt sáng rực, không kiềm được mím môi cười: “Thì ra là thế! Quan tiêu sư, chớ nên quá lo lắng như vậy. Tôi đang muốn đến Đường môn gặp bà ngoại đây, tôi có thể xin bà coi như đã nhận được quà mừng, không nói chuyện này cho Nhạc Lộc sơn trang. Các anh có thể tìm lại ngọc phật thì tốt , dù không thể tìm được cũng không đến mức tán gia bại sản.”

Nàng vừa nói vậy, tâm trạng mọi người vốn đang ở mức thấp nhất nay phấn chấn hẳn lên. Quan Phụng Trạch không biết nên cảm ơn thế nào cho phải, Lam Hạo Nguyệt lại khoát tay ngăn lại, nắm dây cương nói: “Chỉ cần các anh đừng để lộ ra là được. Tôi đến Đường môn đây, tránh để đám người Đoạt Mộng lâu tung tin tức này ra ngoài trước.”

Dứt lời, nàng chia tay với bọn họ, phóng lên ngựa, nhằm thẳng đường núi mà chạy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.