Một Hồ Sen Xanh Đợi Trăng Lên

Chương 62: Xa quê lâu về trong sợ hãi



Lúc này, Lam Hạo Nguyệt lảo đảo chạy tới, nhất thời, sốt ruột và kinh hỉ đan xen, nhưng khuôn mặt lại trắng bệch, run rẩy không nói nên lời.

“Hạo Nguyệt! Sao con lại ở đây?” Tuy Lam Bách Thần đã có kinh nghiệm chém giết giang hồ, nhưng vừa rồi, một kiếm của Trì Thanh Ngọc đâm sát vào ông, đến lúc này mới phát hiện vạt áo ngoài của mình đã bị kiếm khí cắt mất, không kiềm được cơn giận mà trách mắng: “Mấy ngày nay hoàn toàn không thấy tin tức, bây giờ đã biết trở lại rồi sao?!”

Mắt Lam Hạo Nguyệt đỏ ngầu, đã lâu không gặp cha, dù thấy khuôn mặt ông nghiêm khắc nhưng rõ ràng đã tiều tụy đi rất nhiều. Lại nhìn thấy mọi người đáng đứng cách đó không xa, đều mang một vẻ long đong mệt mỏi. Nàng nghĩ đến những gì mà sư đệ vừa nói ban nãy, mấy ngày qua, sư phụ thường xuyên dẫn người ra ngoài tìm tung tích của nàng, cúi gằm thưa: “Lúc trước con ở chung với dì và chị họ, vừa trở về thì lại nghe thấy Thụ An bị người khác đả thương, con liền đi đón cậu ấy…”

Lúc này lại nghe tiếng bước chân hỗn loạn trên đường núi, một đám người vội vàng chạy tới từ trên núi xuống. Người cầm đầu chừng bốn mươi tuổi, dáng người cường tráng, mặt đen râu ngắn, là Vạn Thuần Đạt, chưởng môn của phái Hành Sơn. Thoạt đầu, ông ta nhìn người đã đánh nhau với Hoàn Nhi ban nãy, không kiềm được ngạc nhiên hỏi: “Thời Anh, sao con lại ở đây đánh nhau với người ta?”

Người nọ chính là Triệu Thời Anh, trước đây đã gạt Lam Hạo Nguyệt bỏ nhà, chẳng qua vừa rồi bị Trì Thanh Ngọc đá trúng vào gò má nên khuôn mặt sưng phù, không có vẻ giảo hoạt như trước. Hắn hung dữ trừng mắt nhìn Hoàn Nhi và Trì Thanh Ngọc, miệng nói không rõ lời: “Tiểu nha đầu kia lén lút ở trong rừng, con hỏi vì sao nó tới đây thì nó lại chạy trốn. Đệ tử biết gần đây giang hồ không được yên ổn, nghi ngờ nó là thám tử của Đoạt Mộng lâu nên ra tay.”

“Ta đã nói là tới tìm người thôi mà, thế nhưng người không tin, bỗng nhiên ra tay…” Hoàn Nhi siết chặt nắm tay, trên lưng đau nhức từng cơn, quả thật không thể nào chịu được. Đám sư huynh đệ của Triệu Thời Anh nhao nhao xông tới, thấy gương mặt Triệu Thời Anh bầm đen, khóe miệng đổ máu, ngay lập tức có người xông tới cạnh Hoàn Nhi, muốn ra tay để dạy dỗ.

Trì Thanh Ngọc đưa tay ra bảo vệ cô bé, nghiêm mặt nói: “Là ta đả thương hắn, xin các vị đừng bao vây tấn công một tiểu cô nương.”

Lam Hạo Nguyệt sợ chàng và người trên đỉnh Chúc Dung xung đột, sốt ruột muốn đi tới, người vừa động thì lại bị Lam Bách Thần chặn đường.

“Chàng trai trẻ, cậu dám làm dám chịu, nhưng nếu không phải ta ra tay ngăn cản, e rằng một kiếm của cậu đã lấy đi tính mạng của sư điệt ta rồi.” Lam Bách Thần hừ lạnh tiếp, “Vốn không có thù hận sâu sắc gì mà lại ra chiêu tàn nhẫn như thế, cậu tưởng rằng Hành Sơn ta là chốn không người sao?”

Trì Thanh Ngọc nắm chặt chuôi kiếm, vừa rồi khi chàng nghe thấy tiếng gọi của Lam Hạo Nguyệt thì biết ngay mình đã gặp đại họa. Lúc trước đi đường luôn đau khổ suy nghĩ phải làm thế nào khi gặp cha nàng, nhưng tuyệt đối không thể ngờ rằng trận tranh đấu này lại là lần đầu tiên gặp mặt của hai người.

“Cháu không có ý xúc phạm, ra tay cũng chỉ vì bảo vệ cho sự an toàn của sư diệt. Chỉ là nhất thời ra tay quá nặng, xin tiền bối thông cảm, bỏ qua cho.” Chàng cố gắng nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng hòa nhã nhất, sau đó còn kéo Hoàn Nhi tới, tiếp, “Cô bé là sư điệt của cháu, Hoàn Nhi, có lẽ đến Hành Sơn để tìm cháu, không phải thám tử Đoạt Mộng lâu.”

Vạn Thuần Đạt đánh giá chàng một phen, lúc này trời đã tối dần, hai bên đường đều là những cây tùng cổ thụ cao vút, dưới bóng tối, không thể nhìn rõ. Ông ta hừ một tiếng, vẫy tay để thủ hạ đưa Triệu Thời Anh ra sau nghỉ ngơi, lại hỏi Trì Thanh Ngọc: “Vẫn không biết lai lịch của các hạ thế nào, vì sao lại xông vào khu vực của Hành Sơn ta?”

Trì Thanh Ngọc chưa kịp trả lời thì trong đám người, Lam Hạo Nguyệt không nhịn được nói: “Chưởng môn, là con dẫn chàng đến Hành Sơn.”

Vạn Thuần Đạt chau mày, quay đầu nhìn nàng hỏi: “Hạo Nguyệt, nhiều ngày nay không thấy cháu, đây là người cháu vừa kết bạn sao?”

Lam Hạo Nguyệt vừa muốn nói thì lại đụng tầm mắt của cha đang quét sang, ánh mắt kia lạnh lùng khiến nàng run lên. Lam Bách Thần thấy con gái ngẩn ra, lại nổi giận: “Chưởng môn hỏi, con còn do dự gì?”

Lam Hạo Nguyệt đành thưa: “Là chàng đưa cháu về, nhưng vẫn chưa vào Yên Hà cốc vì con muốn đón Thụ An về trước, thế nên bảo chàng ngồi ở đây chờ một lúc, không ngờ lại xảy ra chuyện hiểu lầm này… Thanh Ngọc, đây là Vạn chưởng môn của phái Hành Sơn chúng em, còn có… cha em.”

Trì Thanh Ngọc thấy giọng nàng nơm nóp lo sợ như vậy, biết Lam Hạo Nguyệt đang lo lắng cho hành động ban nãy của mình. Bản thân chàng cũng đang ảo não chán nản, nhưng không thể để lộ, chỉ đành cúi đầu thưa: “Vạn chưởng môn, Lam tiền bối, cháu là Trì Thanh Ngọc, đệ tử Thần Tiêu cung.”

“Thần Tiêu cung?” Lông mày Vạn Thuần Đạt cau lại, ngạc nhiên hỏi, “Ta chỉ biết đệ tử của tiền bối Hải Quỳnh Tử đều là người tu đạo, ông ấy nhận đệ tử tục gia lúc nào vậy?”

Lúc này Trì Thanh Ngọc mới nhớ ra mình đã đổi trang phục, không khỏi có vài phần lúng túng, “Cháu không phải đệ tử tục gia, chỉ là, hôm qua vừa đổi thường phục.”

“Ồ? Thì ra là hiểu lầm, nhưng Hạo Nguyệt, sao cháu lại có thể quen biết với đệ tử Thần Tiêu cung vậy?” Vạn Thuần Đạt lại hỏi ngược.

Lam Hạo Nguyệt lén nhìn sắc mặt của cha mình, thấy ông vẫn lạnh tanh, đành đáp qua loa: “Chỉ là vô tình gặp…”

Thế nhưng nàng chưa nói xong, Lam Bách Thần đã trừng mắt, thấp giọng trách mắng: “Đừng tưởng ta không biết con một thân một mình chạy tới Lĩnh Nam.” Lam Hạo Nguyệt cả kinh, nhưng đương nhiên Lam Bách Thần cũng không định rêu rao chuyện này ra ngoài, lập tức xoay người nói với Vạn Thuần Đạt: “Chưởng môn, bây giờ trời đã sẩm tối, Thời Anh và cô bé kia đều bị thương, chúng ta hãy cứ trở về rồi nói tiếp.”

Vạn Thuần Đạt gật đầu, Trì Thanh Ngọc vốn muốn cõng Hoàn Nhi nhưng Hoàn Nhi không muốn chàng chịu vất vả, Lam Bách Thần thấy vết thương sau lưng cô bé loang lổ máu, liền gọi người của Yên Hà cốc dắt ngựa tới, để Hoàn Nhi nằm sấp lên yên. Những người còn lại đều tự mình chuẩn bị đi về núi. Lam Hạo Nguyệt nhìn thấy cha đi về phía đám Thụ An bị thương vừa được đưa về nên tranh thủ cơ hội chạy tới bên cạnh Trì Thanh Ngọc. Không ngờ vừa đi được nửa đường, Lam Bách Thần bỗng quay đầu, trầm mặt nói: “Con qua đây.”

Lam Hạo Nguyệt lúng túng đứng ở bìa rừng, nàng thấy Trì Thanh Ngọc không nhúc nhích, liền hiểu rõ, vì xung quanh ồn ào nên chàng đang không biết phải đi hướng nào. Thế nhưng trong bóng tối, Lam Bách Thần vẫn chưa phát hiện ra điều khác thường ở Trì Thanh Ngọc, chỉ cảm thấy vẻ mặt chàng trai trẻ này cao ngạo, hoàn toàn không có vẻ kính cẩn của đám hậu sinh vãn bối trên giang hồ khi nhìn thấy ông, lại nghĩ tới chiêu kiếm mãnh liệt hung hãn kia, lòng cảm thấy căm giận, bất mãn.

Lúc này, Lam Hạo Nguyệt lặng lẽ đi tới bên cạnh Trì Thanh Ngọc, kéo tay chàng lên núi. Lam Bách Thần nhìn thấy Lam Hạo Nguyệt không tránh hiềm khích mà lại nắm tay chàng trai này trước mặt mọi người, không nhịn được mà sải bước đi tới, đè vai nàng lại: “Con quay lại cho cha.”

Lam Hạo Nguyệt rùng mình, nhìn vẻ mặt giận dữ của cha, giải thích: “Cha, con chỉ dẫn chàng lên núi thôi…”

“Tự nó không đi được hay sao mà phải dẫn?! Con cũng phải biết nam nữ khác biệt chứ.” Lam Bách Thần trừng mắt nhìn nàng.

Lam Hạo Nguyệt không muốn nói ra khiếm khuyết của Thanh Ngọc trước mặt mọi người, chỉ cắn chặt môi, đứng yên bên cạnh người chàng không động đậy.

Vạn Thuần Đạt đã lên ngựa, lúc này quay đầu nhìn Lam Bách Thần, cười nói: “Sư huynh, xem ra Hạo Nguyệt và vị Trì đạo trưởng này rất thân thiết.”

Lam Bách Thần càng tức giận, kéo tay áo Lam Hạo Nguyệt, trách mắng: “Con đừng tự làm mình mất mặt ở nơi này, nó không bị thương, cần gì con đỡ hả?”

Lam Hạo Nguyệt lại nắm chặt tay trái của Trì Thanh Ngọc, nhất quyết không chịu buông lỏng. Trì Thanh Ngọc cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Hạo Nguyệt, em buông tay đi.”

Lam Hạo Nguyệt vẫn cắn răng, nắm tay chàng không thả.

Lúc này mọi người xì xào bàn tán, ngay cả các đệ tử của Yên Hà cốc cũng không hiểu vì sao nàng lại cố chấp đến vậy, Lam Bách Thần tức giận đến cao giọng, chỉ thẳng vào Lam Hạo Nguyệt mà quát: “Rốt cuộc con có buông tay ra hay không?”

“Cha!” Lam Hạo Nguyệt cố nén nước mắt, xoay mặt qua nói, “Mắt Thanh Ngọc không nhìn thấy được.”

Lời vừa nói ra khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc. Không ai có thể ngờ rằng chàng trai có kiếm thuật tinh diệu như thế lại bị mù. Lam Bách Thần biến sắc, cẩn thận nhìn kỹ Trì Thanh Ngọc mới phát hiện quả nhiên, tầm mắt của Trì Thanh Ngọc bị lệch hướng, nhãn thần mịt mờ.

Lúc này, Trì Thanh Ngọc nhẹ nhàng tránh khỏi tay Hạo Nguyệt, lấy gậy trúc ở sau lưng xuống, bình tĩnh nói: “Tự tôi đi được, không cần em đỡ.”

Lam Hạo Nguyệt rũ mắt, lông mi vương đầy nước.

Chàng lấy gậy trúc đập đập lên mặt đất trước mặt bao người, lập tức đi về phía trước. Những người ở phái Hành Sơn đều chăm chú nhìn chàng một cách ngạc nghiên, rối rít lùi sang hai bên. Hoàn Nhi nằm trên lưng ngựa, cố hết sức gọi. Lúc này Trì Thanh Ngọc mới xác định được phương hướng đại khái, đi về phía kia.

Trong bóng đêm, Lam Hạo Nguyệt không nhìn thấy khuôn mặt chàng, chỉ cảm thấy hành động của chàng vẫn chẳng khác gì lúc trước, nhìn qua trông rất bình tĩnh.

Thế nhưng Vạn Thuần Đạt lại tỏ ra lúng túng, giơ tay gọi đệ tử, ý muốn bảo đi tới dìu Trì Thanh Ngọc. Trì Thanh Ngọc vẫn dịu dàng từ chối khéo như trước, “Vạn chưởng môn cần về lại đỉnh Chúc Dung đúng không? Đừng vì tôi mà trễ nãi.”

Vạn Thuần Đạt trầm ngâm một lát, quay sang Lam Bách Thần nói: “Sư huynh, nếu mắt của bạn Hạo Nguyệt không tiện, xem ra muốn lên đỉnh Chúc Dung sẽ hơi khó khăn. Tối nay chúng ta đến Yên Hà cốc của huynh nghỉ tạm, chờ đến mai rồi bàn tiếp.”

Lam Bách Thần vẫn cau mày nhìn Trì Thanh Ngọc như trước, nghe thấy lời này mới chắp tay đáp: “Vậy cũng được, trong Yên Hà cốc có phòng trống, có lẽ cũng đủ để ở.” Dứt lời, dẫn đám đệ tử lên ngựa, chầm chậm bước theo đám người Vạn Thuần Đạt.

Những người cùng ra ngoài ban nãy với Lam Hạo Nguyệt nhẹ giọng hỏi chuyện nàng, Lam Hạo Nguyệt chỉ cười nói miễn cưỡng, ý bảo bọn họ đi trước một bước, bản thân thì bước chậm, đi xéo xéo ở phía trước Trì Thanh Ngọc. Rất nhanh sau đó, tất cả mọi người của phái Hành Sơn đã theo sát chưởng môn đi tới Yên Hà cốc, để lại nàng cùng Trì Thanh Ngọc từng bước đi về trước.

Dù Yên Hà cốc ở chân núi nhưng đường đi vào thung lũng cũng khá gập ghềnh, mấy lần Trì Thanh Ngọc suýt ngã sấp, bước chân lảo đảo, chênh vênh. Thế nhưng chàng vẫn cố gắng duy trì khuôn mặt bình tĩnh, lãnh đạm, chỉ là đốt ngón tay cầm gậy trúc đã trắng bệch.

Lam Hạo Nguyệt lặng lẽ đi bên cạnh, tuy biết chàng không nói một câu nhưng trong lòng cũng đang rất hoang mang. Vùng đất này là nơi chàng chưa bao giờ đặt chân tới, chẳng những hoàn toàn xa lạ mà địa thế gập ghềnh, mỗi lần chàng bước một bước, không biết ôm vào lòng bao nỗi hoang mang lo sợ. Tranh thủ lúc cha không để ý, Lam Hạo Nguyệt từng định đi tới dìu, thế nhưng chàng lại cố chấp, dùng khuỷu tay để đẩy nàng ra.

Xung quanh yên tĩnh, trừ tiếng bước chân sột soạt và tiếng vó ngựa rầm rập, chẳng có bất kỳ lời nói nào. Những người đi trước đã khuất dần, nàng nhìn con đường núi trải dài như vô tận, mím môi, lặng lẽ vươn ngón tay, móc lấy ngón út trái của chàng.

Thân mình Trì Thanh Ngọc run lên, bước chân hơi khựng lại, thế nhưng có hơi ấm của đầu ngón tay nàng truyền tới, trên mặt chàng lại xuất hiện nụ cười nhàn nhạt. Nhưng trong nụ cười ấy, lại thấp thoáng vài phần âu lo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.