Một Hồ Sen Xanh Đợi Trăng Lên

Chương 87: Ngọc chìm đầm lạnh mộng đã tàn



Khi Hoàn Nhi cùng Trì Thanh Ngọc đi theo con đường mòn tới gần đại điện lầu Đúc kiếm thì cũng là lúc mọi người đang vây quanh Lệ Tinh Xuyên và Lam Hạo Nguyệt đang bước lên thềm đá cuối cùng. Những người chờ ở bên ngoài đại điện đã lâu cùng đốt pháo, nhất thời tiếng động vang rần rần, vụn giấy đỏ bay lả tả. Trương Hạc Đình và Vạn Thuần Đạt tự đến chỗ của mình, lấy thân phận trưởng bối bước vào hỉ đường. Đường Ký Dao ôm con đi theo, chỉ vào Lam Hạo Nguyệt nói: “Quan Nhi, con mau gọi dì họ đi, hôm nay dì họ là cô dâu, lát nữa sẽ có đồ ngon cho con ăn.”

Quan Nhi huơ cánh tay nhỏ xíu, miệng nói không rõ: “Cô dâu cô dâu!” Trong tiếng mọi người cười vang, có người cầm dải lụa đỏ đi tới, khoác lên vai Lệ Tinh Xuyên. Lệ Tinh Xuyên cầm một đoạn, để Lam Hạo Nguyệt giữ chặt trong tay.

Trong đám đông chen lấn, không ai chú ý tới Hoàn Nhi đang mang Trì Thanh Ngọc đi tới từ sau. Cô bé nắm chặt tay chàng, sợ chàng bị người khác chen lấn đẩy qua một bên, càng sợ chàng sẽ đi vào đám đông. Khuôn mặt của Trì Thanh Ngọc có miếng lụa mỏng che đi, lại thêm áo dài đen như mực, cứ như hòa vào màn đêm.

Trong tiếng pháo vang vang, “Bái đường!” Tiếng Đường Ký Dao vui thích trong trẻo vang lên, hòa cùng tiếng trống nhạc trong điện. Lệ Tinh Xuyên cầm dải lụa đỏ dẫn Lam Hạo Nguyệt đi qua đám đông, bước vào đại điện.

Trì Thanh Ngọc vốn luôn đứng ở sau đám đông, lúc này chàng bỗng dưng buông lỏng tay Hoàn Nhi, bước lên trước một bước. Tất cả mọi người đang muốn nhìn cảnh bái đường, chen nhau chồm về trước. Chàng chỉ ngơ ngác đứng trong đám đông, xung quanh đầy rẫy những loại âm thanh hỗn loạn, xen lẫn là tiếng tiêu sáo véo von, ồn ào kinh khủng. Có người khen Lệ Tinh Xuyên tuấn tú lịch sự, có người đoán về khuôn mặt xinh đẹp của tân nương. Chàng biết hai người đang từ từ bước về phía này.

Đã từng có thể nghe tiếng nàng cười khẽ, tiếng bước chân, thậm chí là tiếng thở của nàng rất rõ ràng. Trong thoáng chốc, hình như có ai đến gần, hương thơm nhàn nhạt bay theo gió đêm. Giờ khắc này, hô hấp chàng ngưng trệ, bỗng dưng rất muốn dựa vào tiếng bước chân để phân biệt liệu rằng có phải nàng đang bước qua mình hay không, thế nhưng tiếng huyên náo xung quanh đã che giấu tất cả.

Chàng không cảm nhận được vị trí của nàng.

Người bên cạnh cứ liên tục lấn về phía trước, mấy lần suýt đẩy ngã chàng, thế nhưng Trì Thanh Ngọc vẫn đứng ở chỗ cũ, yên tĩnh như đêm đen.

Rất nhanh sau đó, đám người kia đã vây quanh đến cửa đại điện, có người dài giọng hô: “Quỳ, dâng hương.”

Lệ Tinh Xuyên vén trường bào quỳ trong điện, đưa mắt nhìn sang, Lam Hạo Nguyệt đang đứng bất động, để mặc khói từ nén hương trong tay chầm chậm lan đầy. “Hạo Nguyệt.” Lệ Tinh Xuyên thấp giọng gọi, giữa chân mày khẽ cau lại. Đường Ký Dao xem lễ thấy thế, vội nghiêng mình đi đến bên cạnh Lam Hạo Nguyệt, vừa kéo tay, vừa đè nàng xuống.

Lòng bàn tay Lam Hạo Nguyệt đầy mồ hôi lạnh, nàng cứ cho rằng vào thời khắc như vậy sẽ có một âm thanh quen thuộc vang lên, thậm chí dù chàng không xuất hiện thì cũng sẽ có người mang tin tức của chàng đến. Thế nhưng, chẳng có gì cả.

Tất cả mọi âm thanh như kim đâm vào tai, nàng cay đắng đợi chờ người không đến, mà bấy giờ Đường Ký Dao lại siết chặt tay nàng, Lệ Tinh Xuyên đỡ vai trái, gần như muốn đè chặt nàng xuống.

“Nhất bái thiên địa.” Âm thanh vang vọng vang lên ở cách đó không xa.

Cả người Lam Hạo Nguyệt chấn động, chỉ cảm thấy những ngàn vạn chuyện cũ ngày xưa đang dâng lên trong lòng, trước mắt chỉ là một mảng màu đỏ, trong đầu hiện lên hình ảnh trong cơn mưa đêm mịt mù hôm ấy, bóng dáng cô đơn đang dần rời đi của Trì Thanh Ngọc.

“Nhị bái cao đường.”

Trương Hạc Đình ngồi ngay ngắn trong sảnh, nhìn đôi tân nhân gật đầu ra hiệu. Đường Ký Dao kéo tay Lam Hạo Nguyệt, có thể cảm nhận rất rõ ràng em họ đang dùng hết sức để giãy giụa. Lệ Tinh Xuyên cũng nhận ra sự khác thường, thấy Lam Hạo Nguyệt muốn đứng lên,vội vàng giữ chặt cổ tay trái của nàng, thấp giọng nói: “Hạo Nguyệt, em muốn làm gì?”

Lam Hạo Nguyệt đang thất thần thì bị Đường Ký Dao đè xuống dập đầu với Trương Hạc Đình. “Đừng để mất mặt trước đám đông.” Đường Ký Dao vội vàng nói.

Trong lòng Lam Hạo Nguyệt lại dâng lên một cảm giác rất kì lạ.

— Chẳng biết trong giấc mộng của tháng năm nào, bụi tuyết mù mịt, lạnh rét thấu xương, có một giọt nước ấm áp rơi xuống từ không trung, lướt qua đầu ngón tay nàng, rơi xuống đất. Những nhung nhớ tích tụ suốt ba năm nay theo dâng trào trong tim như thủy triều dâng cao dưới ánh trăng, xé rách tâm tư vốn chết lặng của Lam Hạo Nguyệt thành từng mảnh vụn.

“Phu thê giao bái!” Người xướng lễ lại tiếp tục cao giọng hô.

Lệ Tinh Xuyên chuẩn bị đứng dậy, nắm chặt bàn tay đang run rẩy của Lam Hạo Nguyệt, muốn kéo nàng lên. Lam Hạo Nguyệt được Đường Ký Dao đỡ dậy, thân mình hơi chao đảo, bỗng nhiên lùi về sau một bước, khoát tay, vén khăn đỏ xuống.

Trên khuôn mặt được trang điểm xinh đẹp, hai mắt nàng đẫm lệ. mọi người đều sửng sốt, Lam Hạo Nguyệt đẩy sự can ngăn của Đường Ký Dao, lảo đảo chạy tới cửa đại điện, đưa mắt nhìn  vào đám đông chen lấn.

Trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ ngạc nhiên, dưới ánh đèn hoa rực rỡ, chiếu sáng rõ ràng. Trong lòng nàng chỉ cảm thấy nỗi đau khi bị xé rách, thế nhưng nàng hoảng loạn tìm kiếm thế nào, cũng không nhìn thấy bất kì bóng hình nào tương tự với Trì Thanh Ngọc.

Đêm xuân nặng trĩu, thông reo từng hồi, núi xa hoang vu, chỉ có bóng cây lao xao, một màn thê lương.

***

Trên đường xuống núi rời xa ánh đèn và tiếng lao xao, Trì Thanh Ngọc thậm chí còn không chờ Hoàn Nhi, một mình chống gậy lao nhanh. Phân nửa đệ tử của núi Thanh Thành đều tập trung sau hướng núi của lầu Đúc kiếm, thế nên nơi này vắng vẻ yên tĩnh, xung quanh chỉ có mỗi tiếng gậy trúc gõ lên nền đá, tịch mịch buồn thương.

“Tiểu sư thúc!” Hoàn Nhi thở hổn hển đuổi theo sau, ban nãy đứng trước sảnh tiệc, cô bé vừa nghe người xướng lễ hô lớn ‘Phu thê giao bái’ thì Trì Thanh Ngọc đã xoay người rời đi. Hoàn Nhi vất vả lắm mới chen qua đám đông, thấy tuy bước chân chàng lảo đảo nhưng lại bỏ đi không quay đầu nhìn lại.

Chàng bây giờ, tựa như vừa bừng tỉnh từ trong hoang mang nhờ tiếng gọi của cô bé, đờ đẫn đứng trên bậc thềm, mặc gió đêm thốc bay quần áo.

“Chúng ta có thể đi được chưa ạ?” Hoàn Nhi hỏi dò.

Chàng vẫn không trả lời, mãi lâu sau, bỗng nói: “Ở đây có nước không?”

“Nước?” Hoàn Nhi không hiểu.

“Sông, suối, hồ nước… cái gì cũng được.” Lúc chàng nói chuyện tựa như đang dùng hết sức lực, từng chữ như bị ép buộc học thuộc, miễn cưỡng nói ra.

Hoàn Nhi cực kì kinh ngạc, lúc này lại nghe thấy xa xa có tiếng người la lớn, cô bé nghiêng người nhìn lại, chỉ thấy ánh lửa lập lòe, cứ tưởng có người đang chạy tới. Lòng thầm cả kinh, cô bé vội vàng đưa Trì Thanh Ngọc ẩn vào rừng trúc ven đường. Chỉ một lúc sau, có một đám đàn ông mặc đạo trang đeo kiếm chạy tới, thần sắc nghiêm trọng, chạy thẳng tới hỉ đường ở lưng chừng núi. Hoàn Nhi không dám lên tiếng, đợi bọn chúng đi qua rồi mới nắm tay Trì Thanh Ngọc, thấp giọng nói: “Con dẫn người đi tìm.”

Hai người băng qua cánh rừng trúc xanh biếc, sau khi cả hai đi qua một đình nghỉ mát, Hoàn Nhi nghe thấy phía trước có tiếng nước chảy. Nương theo ánh trăng thì nhìn thấy có con suối trong chảy ra từ khe núi, như một dải lụa trắng, bay phất phơ trong gió, thành một đầm nước sâu thẳm trong rừng trúc hun hút.

“Đến rồi.” Hoàn Nhi nắm tay chàng, dẫn chàng đến bên bờ đầm.

Xuân đêm se se lạnh, lại thêm sự tĩnh mịch của núi rừng càng khiến bờ đầm lạnh lẽo âm u. Trì Thanh Ngọc từ từ ngồi xuống, khẽ ngẩng đầu lên, như thể đang nghe tiếng nước chảy róc rách, lại tưởng chừng đang suy nghĩ điều chi. Tối nay ánh trăng sáng tỏ, lẳng lặng soi xuống lá trúc xanh, như phủ một tầng sương nhàn nhạt.

“Bây giờ, có trăng không?” Bỗng nhiên chàng khẽ hỏi.

Hoàn Nhi ngẩn ra, “Dạ có, sao vậy?”

Trì Thanh Ngọc không nói, ngẩn ngơ vươn tay ra phía trước, mở rộng lòng bàn tay. Trong tay chàng, mặt ngọc màu xanh lấp lánh ánh sáng dịu dàng.

— Lúc đứng lặng hồi lâu bên ngoài hỉ đường, chàng luôn nắm chặt mặt ngọc này, chưa từng thả tay.

Mặt ngọc lấp loáng trong suốt, nụ sen trắng bên trong vẫn lặng lẽ như thế, tựa như đã chờ cả ngàn năm, thế nhưng vẫn không thể nở rộ vì ai.

— Thanh Ngọc, Thanh Ngọc…Chàng không biết cái gì là  lúm đồng tiền, thế nhưng trong trí nhớ không hình ảnh kia, tiếng gọi của nàng luôn mang theo ý cười dịu dàng trong trẻo, quanh quẩn trong trái tim chết khô.

Tay chàng chầm chậm tiến gần mặt nước, mu bàn tay cảm nhận được làn nước mát lạnh dập dờn, cũng như đêm trăng tròn Trung thu năm đó, Lam Hạo Nguyệt nắm tay chàng, chạm lên bóng trăng trên sông. Phía trên đầm nước âm u này đầy cành lá mọc lan tràn lung tung, mặt nước xanh biếc không thể phản chiếu bóng trăng. Thế nhưng chàng không biết, chỉ làm theo cách thức trong trí nhớ, đầu ngón tay chạm lên mặt nước, thong thả vẽ một hình tròn.

Sau đó, lòng bàn tay nghiêng đi, mặt ngọc kia lặng lẽ rơi xuống nước, nặng nề sâu kín, nháy mắt đã bị chôn vùi không dấu vết.

Bóng dáng gầy gò của Trì Thanh Ngọc không ưỡn thẳng nữa, chàng quỳ một gối trong bóng đêm lặng lẽ, cúi đầu thật sâu, mãi rất lâu sau vẫn không đứng dậy.

Bôn ba ngàn dặm, chỉ vì muốn thực hiện một lời hứa, lúc nàng trở thành tân nương, sẽ mang mặt ngọc này đến. Bắt đầu từ khoảnh khắc lên đường đến đây, chàng chưa từng nghĩ rằng muốn ngăn cản gì cả, lại càng không muốn xuất hiện trước mặt nàng. Nàng có cuộc sống của mình, còn chàng, chẳng qua sẽ dùng cách như thế, để kết thúc tâm nguyện của bản thân.

Dù nàng không biết, thế nhưng đôi hoa tai thanh ngọc này, sẽ vĩnh viễn chìm sâu trong đầm nước núi Thanh Thành, mãi mãi ở bên nàng.

Hoàn Nhi luôn đứng lặng lẽ sau lưng chàng, dù không hiểu rõ ý nghĩa hành động này của chàng là gì, thế nhưng thấy chàng để mặt ngọc chìm vào nước như thế, trong lòng cảm thấy rất đau xót. Cô bé biết rõ mặt ngọc này có ý nghĩa gì với sư thúc, thế mà bây giờ, chàng như đã mất đi tính mạng, thậm chí còn không thể tự đứng dậy.

Hoàn Nhi như cảm thấy có gì đó đang đè lên lồng ngực mình, từ từ ngồi xuống, dìu chàng, “Sư thúc, người vẫn muốn đi tìm chị ta sao…”

Trì Thanh Ngọc hít một hơi thật sâu, giọng nói khàn đặc: “Không cần… Hoàn Nhi, đi thôi.”

Mây che khuất ánh trăng, dưới màn đêm trĩu nặng, chàng khó nhọc đứng lên, cầm gậy trúc lặng lẽ rời đi.

***

Ở hỉ đường, Đường Ký Dao thấy Lam Hạo Nguyệt đột nhiên vén khăn voan, sau đó lại ngây ngẩn đứng trước cửa liền chạy tới kéo nàng về, “Em sao thế? Đang lúc quan trọng thế này muốn bị người ta lấy làm trò cười à?” Chị vừa thấp giọng trách cứ, vừa nở nụ cười xin lỗi mọi người xung quanh, “Hạo Nguyệt nhầm tưởng có bạn đến, con bé nóng vội quá…”

Trương Tòng Thái cũng vội vàng đi tới giải thích, quay đầu nhìn thấy Lệ Tinh Xuyên vẫn đứng ở nơi hành lễ, không đi tới kéo Lam Hạo Nguyệt, trấn an mọi người, khuôn mặt có phần kì quái. “Tinh Xuyên,” Trương Tòng Thái bước tới trước mặt y, hạ giọng nói, “Mau kết thúc lễ bái đường đi.”

Lúc này Lệ Tinh Xuyên mới phục hồi tinh thần, nhanh chóng bình tĩnh đáp: “Cảm ơn sư huynh đã nhắc nhở.” Nói xong, y tới phía sau Lam Hạo Nguyệt, nhẹ giọng nói: “Hạo Nguyệt, chúng ta vẫn còn một lần bái cuối cùng.”

Lúc này Lam Hạo Nguyệt đã rơi vào tuyệt vọng, mọi người trước điện không tranh cãi lớn tiếng nhưng không nhịn được mà xì xào bàn tán, trong mắt đầy ý suy đoán. Trương Hạc Đình nhíu mày đứng dậy, muốn đi đến chất vấn thì ngay lúc đó, có một đệ tử đạo gia chen vào từ sau đám người kia, vội vàng chạy đến trước mặt ông, “Trương sư thúc, có người xâm nhập từ sau núi, hai vị sư đệ Từ, Mao đi kiểm tra thì bị giết mất rồi, Chưởng môn đã biết việc này, lập tức tới nơi rồi ạ.”

Trương Hạc Đình cả kinh, vội vàng hỏi lại: “Có biết là ai không, đi đâu rồi?”

“Theo lời Từ sư đệ trước khi lâm châm nói lại, là một nam một nữ, chàng trai gọi thiếu nữ kia là Hoàn Nhi…” Người này vừa nói được một nửa thì Lam Hạo Nguyệt đã biến sắc, vùng ra khỏi sự lôi kéo của Đường Ký Dao, liều mạng chạy ra khỏi hỉ đường.

“Hạo Nguyệt!” Đường Ký Dao la hét thất thanh, nhưng cùng lúc đó, Lệ Tinh Xuyên đã nhanh chóng đuổi theo.

“Tinh Xuyên!” Trương Hạc Đình bước một bước quát gọi lại.

Lệ Tinh Xuyên quay lại cúi đầu thưa: “Cha nuôi, con không thể để Hạo Nguyệt một mình rời đi như vậy! Xin lỗi!” Còn chưa dứt lời, y cũng không có ý định xin lỗi những tân khách khác, lập tức xuyên qua đám đông rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Mọi người đều ồ lên, cực kì hỗn loạn, không biết phải làm thế nào cho phải. Lát sau thì nhìn thấy bó đuốc trước núi lay động, trong chốc lát, Trác Vũ Hiền đã dẫn theo chúng đệ tử sải bước đến. Trong tay những đệ tử đạo gia đều cầm trường kiếm, sắc mặt nghiêm nghị khiến bầu không khí đang vui vẻ náo nhiệt lập tức trở nên căng thẳng.

Trương Hạc Đình bàn bạc với con trai mấy câu, nhanh chóng giữ vẻ điềm tĩnh, đi tới chắp tay nói: “Chưởng môn, ta định để Tòng Thái đi tìm dấu vết của kẻ tự tiện xông vào.”

Dưới đèn đuốc sáng trưng, khuôn mặt Trác Vũ Hiền như tạc ngọc, nghiêm mặt nói: “Không cần, lúc ta tới đã sắp xếp cho đệ tử phong tỏa khắp đường núi. Sư đệ, nghe nói hai người kia tiến vào từ sau núi, đó không phải là nơi ban đầu Tòng Thái bố trí canh giữ sao?”

Trương Tòng Thái vội la lên: “Con vốn phái người trông coi ở trước sườn núi, thế nhưng sau đó Hồng Thiên sư huynh lại sắp xếp lại lần nữa, con phải vội vàng đi đón Tinh Xuyên, không biết rốt cuộc huynh ấy đã làm gì.”

“Tòng Thái, ý của đệ là đang trách ta?” Hồng Thiên tiến tới một bước nói.

Trương Tòng Thái rầu rĩ đáp: “Ta nào có ý này, bây giờ tìm người quan trọng hơn, nói chuyện này để làm gì?”

Trương Hạc Đình cũng nói theo: “Tòng Thái nói không sai, Chưởng môn, ta thấy trước mắt cứ bắt được người rồi hẵng nói, bằng không cứ ở đây chỉ trích nhau cũng vô ích!”

Sắc mặt Trác Vũ Hiền nặng nề, thế nhưng thấy xung quanh đều là khách khứa, cũng không tiện tranh chấp gì hơn, chỉ dặn dò Hồng Thiên dẫn người phân công chia nhau tuần tra. Ngay sau đó lại chắp tay xin lỗi với quan khách, mời họ tạm thời vào phòng bên cạnh để nghỉ ngơi. Mọi người thấy chuyện xảy ra đột ngột, cũng không tiện ở lại hỉ đường, tụm năm tụm bảy rời khỏi nơi này.

Trương Tòng Thái thấy Hồng Thiên đi rồi, gọi thủ hạ của mình tới để nối gót theo sau, không ngờ Trác Vũ Hiền nói: “Tòng Thái, con vào phòng bên tiếp đón khách khứa, không thể để mất lễ nghi của Thanh Thành.”

Trương Tòng Thái vội nói: “Chưởng môn, địa thế sau núi rất phức tạp, con thấy chỉ dựa vào Hồng Thiên sư huynh sẽ khó tìm hết được mọi nơi.”

“Người nhiều cũng không phải là chuyện tốt, chỉ cần bọn Hồng Thiên là đủ.” Trác Vũ Hiền trầm giọng nói.

Đột nhiên Trương Hạc Đình lên tiếng: “Chưởng môn, nạn nhân là đệ tử đạo gia của huynh, Tòng Thái cũng chỉ có ý tốt muốn đi hỗ trợ mà thôi, ta sẽ phái người khác lo việc tiếp đón khách khứa. Trong thời điểm thế này thì không thể cứ tranh giành giữa hai bên như vậy được, nếu để người khác nhìn thấy lại chê cười.”

Trác Vũ Hiền cười ha hả, “Sao ta lại tranh giành trong phái rồi ngăn cản Tòng Thái chứ? Được, được rồi, nếu thằng bé muốn đi thì ta cũng sẽ không ngăn cản.” Ông ta nói xong, lại đưa mắt nhìn xung quanh hỏi, “Lệ Tinh Xuyên và Lam Hạo Nguyệt đâu?”

Trương Hạc Đình phỏng đoán, đáp: “Không biết vì sao Hạo Nguyệt bỗng nhiên bỏ đi, Tinh Xuyên đã đuổi theo.”

“Sao lại có chuyện này?” Trác Vũ Hiền cau mày, đệ tử ban nãy vừa chạy tới muốn nói lại thôi. Khóe mắt Trác Vũ Hiền đảo ra sau, lại nói với Trương Hạc Đình: “Trương sư đệ, ta đi các nơi khác tìm kiếm, mọi chuyện khác giao hết cho đệ sắp xếp.” Dứt lời, mang theo những đệ tử còn lại bước ra khỏi hỉ đường, bước dọc theo con đường đá.

Ông ta vừa rời đi thì Trương Hạc Đình lập tức phân phó con trai mang thủ hạ đi tới các trạm gác để bố trí canh phòng. Trương Tòng Thái vừa định bước ra ngoài thì Đường Ký Dao đã vội vàng đi tới, nói: “Thiếp cũng đi cùng!”

Trương Tòng Thái còn chưa mở lời thì Trương Hạc Đình đã trầm giọng: “Ký Dao, phòng bên còn đông đảo khách khứa cần con tiếp đón, nếu con đi rồi thì chẳng phải thất lễ hay sao? Hơn nữa, Quan Nhi còn nhỏ tuổi, cần con chăm sóc!”

“Nhưng Hạo Nguyệt là em họ của con!” Đường Ký Dao vội la lên, “Nhỡ đâu có gì sơ xuất…”

“Nhiều người như vậy chẳng lẽ còn không tìm ra một Lam Hạo Nguyệt hay sao?” Trương Hạc Đình không vui, Trương Tòng Thái thấy sắc mặt cha không được tốt, vội vàng kéo Đường Ký Dao nói, “Nhất định tôi sẽ tìm Hạo Nguyệt mang về trước, không để em ấy gặp chuyện không may đâu!” Dứt lời, mang người nhanh chóng rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.