Ban đêm ở núi Nga Mi lạnh như nước, trong tàn tích của am Tùng Trúc, Lam Hạo Nguyệt ngồi bên cửa sổ nhìn ánh trăng bàng bạc bị nhốt trong vầng mây. Nơi đồng hoang mông quạnh này vốn đang yên tĩnh, ngoài khe núi bỗng có tiếng dã thú gào rú, âm thanh ấy văng vẳng thê lương. Nàng vội vàng đóng kín cửa sổ, lại chạy tới gần cửa, dùng sức cài thanh gỗ.
“Nó không tới đâu.” Trì Thanh Ngọc nghe thấy tiếng động, muốn đỡ vách tường đứng lên. Nàng vội đi tới trước mặt chàng, đè chàng ngồi xuống. “Không phải đã bảo chàng phải ngồi im điều tức à?”
Trì Thanh Ngọc rũ mi nói: “Đã khá hơn so với ban ngày rồi.”
“Thật không?” Lúc này Lam Hạo Nguyệt mới cảm thấy được an ủi ít nhiều, ôm hai gối ngồi bên cạnh chàng. Trì Thanh Ngọc lại nói: “Có điều nếu bọn Trác Vũ Hiền đuổi được tới đây, tôi chỉ sợ mình không phải đối thủ của ông ta.”
“Sư thái không cho ông ta lên núi đâu.” Lam Hạo Nguyệt lại hỏi, “Còn nữa, không phải bà ấy đã phái người đi báo cho bà ngoại em rồi đó sao?”
Trì Thanh Ngọc ngồi thẳng người ở góc tường, nói: “Chưa chắc chuyện này sẽ đơn giản như em nghĩ. Tất nhiên Trác Vũ Hiền sẽ nói chúng ta vu cáo cho ông ta, đến lúc đó bên nào cũng tự cho mình đúng, không biết người khác có tin chúng ta không?”
Lam Hạo Nguyệt ngẩn ra nói: “Thanh Ngọc, em sực nghĩ tới, bộ xương trắng xuất hiện trong hang động hôm đó, chẳng phải vốn ở trong căn hầm ở trấn Đào Nguyên đó sao? Vì sao lại bị Trương Hạc Đình tìm thấy, còn đưa về Thanh Thành? Hơn nữa ông ta còn có chữ khắc dưới giường đá nữa… Sao cứ như ông ta cũng có mặt ở đó vậy?”
“Chẳng phải sau đó Trương Tòng Thái và Lệ Tinh Xuyên đã quay lại đó rồi sao, nghe bọn họ nói, mật thất kia đã bị phá hủy hoàn toàn, cả giường đá cũng bị phá nát.” Trì Thanh Ngọc ngẫm nghĩ, nói: “Có lẽ do bọn người của Đoạt Mộng lâu làm, không phải lúc đó bọn chúng cũng ở trấn Đào Nguyên ư?”
“Bọn chúng có lí do gì mà muốn phá hủy cái giường đá đó? Chẳng lẽ Trương Hạc Đình có quan hệ với bọn chúng?” Lam Hạo Nguyệt không thể hiểu nổi.
Trì Thanh Ngọc cũng bàng hoàng: “Hoặc là, có ai đó đang giúp đỡ Trương Hạc Đình…” Chàng nói tới đây, lại có tiếng sói tru truyền tới từ xa, khiến Lam Hạo Nguyệt sợ tới run rẩy.
“Cách đây xa lắm, có lẽ đang ở trong thung lũng.” Trì Thanh Ngọc an ủi nàng.
“Sao chàng lại không sợ?” Lam Hạo Nguyệt nói, muốn tới gần chàng nhưng lại không dám, chỉ lặng lẽ đặt tay bên cạnh tay chàng.
Trì Thanh Ngọc bảo: “Lúc còn nhỏ, trên núi sau thôn cũng có âm thanh này.” Chàng dừng lại một chút, tiếp, “Ông nội bảo, chỗ ông nhặt được tội, cũng toàn là sói. Nếu không phải ông dùng liềm để đuổi sói đi thì tôi đã bị nó tha mất rồi.”
Trái tim Lam Hạo Nguyệt lạnh lẽo, thấp giọng nói: “Chính ở gần Nga Mi đó sao?”
“Chắc là vậy…” Trì Thanh Ngọc xoay người, hướng về phía cửa sổ. Nàng nhìn sườn mặt chàng, muốn đưa tay sờ lên vết thương trên mắt kia, thế nhưng đúng là vẫn không dám. Do dự một lát, nhẹ giọng hỏi: “Thanh Ngọc, vết thương của chàng, bây giờ có còn đau không?”
“Sau khi uống viên thuốc kia thì đã đỡ hơn rồi.” Chàng lơ đãng đáp.
“Không phải cái đó…” Nàng thử dựa vào bên vai chàng thăm dò, “Ý em là, trên mắt.”
Đột nhiên Trì Thanh Ngọc run lên, cả người căng thẳng hẳn lên, sau đó cứng ngắc đáp: “Đã qua lâu rồi.”
“… Vì sao luôn nhắm mắt?” Giọng nói của nàng thấp đến khó mà nghe được.
Chàng trầm mặc không nói, có gió đêm lùa vào từ kẽ hở, xào xạc rin rít. Mãi lâu sau, Trì Thanh Ngọc mới nói: “Mở hay nhắm, có gì khác nhau? Dù sao cũng đã hỏng rồi, không mở ra được.”
Đáy lòng Lam Hạo Nguyệt trĩu nặng, ôm hai đầu gối, chỉ một mực cúi đầu nhìn bóng của mình.
Trì Thanh Ngọc lại nói: “Nhưng đây là lựa chọn của riêng tôi, không liên quan đến em.”
“Sao lại không liên quan?” Vành mắt nàng nhòe nước, nghiêng mặt nhìn chàng, “Nếu chàng không gặp em, có lẽ vĩnh viễn không xảy ra những chuyện này.”
Chàng mím chặt môi, gió đêm phất qua gò má chàng, có phần lạnh lẽo. “Từ khi quen em, chàng có từng hối hận hay không?” Lam Hạo Nguyệt thẫn thờ nói.
Trì Thanh Ngọc lại không hề nhúc nhích, Lam Hạo Nguyệt đợi rất lâu, chàng vẫn không trả lời. Nàng từ từ đứng dậy, khoác quần áo ngồi xuống một góc khác. Ánh nến trên bàn đã tắt mất, trong phòng tối đen.
Nàng không nhìn thấy Trì Thanh Ngọc. Nàng cũng không biết dù người của Đường môn có tới Nga Mi, phái Thanh Thành cũng sẽ không bỏ qua cho mình. Là sống, là chết, tựa hồ chẳng còn quan trọng nữa. Dù có thể sống sót, nàng cũng chẳng còn mặt mũi nào trở về Đường môn, đã vậy còn làm tổn hại tôn nghiêm của Lệ Tinh Xuyên, e rằng trong giang hồ chẳng còn chỗ cho nàng dung thân.
Lam Hạo Nguyệt sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên cảm giác muốn sống lại khó khăn thế nào. Một người không có tương lai, không có giấc mơ, như con thuyền đang trôi nổi vô định giữa biển rộng mênh mông, trời đất hỗn độn, không thấy phương hướng.
Nàng dùng sức ôm chặt hai tay, chôn mặt trên gối. Từng giọt nước mắt rơi xuống, nhưng rồi lại sợ bị chàng nghe thấy, cố gắng đè hô hấp của mình. Thế nhưng tiếng thút thít nặng nề kia vẫn kinh động Trì Thanh Ngọc. Chàng chống xuống mặt đất, nghiêng người về bên này, thấp giọng hỏi: “Em lại sao vậy?”
Lam Hạo Nguyệt không lên tiếng, chỉ muốn khóc to một trận, sau đó cứ mặc gió giật sóng dồi, không quan tâm kết cục ngày mai thế nào nữa. Một lát sau, có tiếng lách cách từ phía bên chàng truyền tới, Trì Thanh Ngọc đang cẩn thận sờ soạng để đi tới đây.
Chàng đứng trước mặt Lam Hạo Nguyệt, lẳng lặng lắng nghe một lát, hỏi: “Em trách tôi ban nãy không để ý tới em?”
Nàng chảy nước mắt lắc đầu, thế nhưng chàng lại không thấy, vì thế chậm rãi ngồi xuống, cúi đầu nói: “Không phải tôi không muốn trả lời, mà là tình hình bây giờ, tôi không thể nghĩ tới những chuyện ấy.”
“Em chỉ muốn biết, rốt cuộc mấy năm nay là vì cái gì, có phải từ đầu đến cuối chỉ là một sai lầm hay không?” Nàng bất chấp, khóc thành tiếng.
“Dù có sai, cũng là trách nhiệm của tôi.” Trì Thanh Ngọc thấp giọng nói, thậm chí còn nở nụ cười nhạt, “Em đừng khóc, được không? Chờ đến mai, có lẽ Đường môn sẽ phái người tới cứu em. Em có thể xuống núi cùng bọn họ, tôi sẽ nói với bọn họ, em chỉ muốn gặp tôi một lần mà thôi. Sau đó… không có gì cả… Chúng ta hoàn toàn trong sạch, thật sự, trong sạch, không xảy ra gì cả, cái gì cũng không!”
Giọng nói của chàng càng lúc càng run rẩy, Lam Hạo Nguyệt không nghe nổi nữa, bỗng nhiên vùng dậy, dùng sức ôm chặt chàng.
“Chàng vẫn sẽ đi, có đúng không?” Nàng tuyệt vọng nói, nước mắt tuôn trào.
“Tôi sẽ làm xong chuyện phải làm.” Thân người Trì Thanh Ngọc hơi run lên, thế nhưng vẫn chầm chậm nâng tay, lướt qua đuôi tóc nàng, “Tôi đã hứa, sẽ bảo vệ em. Tôi không thất tín nữa đâu.”
***
Sắc trời dần tỏ, trong khu núi gần Nga Mi, đệ tử phái Thanh Thành đứng dậy thu dọn hành lý. Lệ Tinh Xuyên thấy Trương Tòng Thái chưa tỉnh, liền đánh thức anh. Lúc Trương Tòng Thái ngồi dậy, sắc mặt hơi trắng.
“Tòng Thái, huynh không sao chứ? Nếu không đệ đi nhờ Chưởng môn chữa thương cho huynh?”. Lệ Tinh Xuyên lo lắng ngồi xuống bên cạnh anh ta.
“Không sao đâu, chỉ là hơi tức ngực.” Trương Tòng Thái nói xong, đỡ vào cây rồi đứng dậy. Mọi người vừa dọn dẹp đồ đạc vừa bàn chuyện ở Nga Mi. Lúc này Trác Vũ Hiền từ trong động đi tới, vừa thấy Trương Tòng Thái liền tới hỏi: “Tòng Thái, thương thế của con sao rồi?”
Trương Tòng Thái gượng cười, “Vẫn còn ổn. Chưởng môn, có phải hôm nay vẫn muốn đến Nga Mi?”
“Đúng thế.” Trác Vũ Hiền ngẩng đầu nhìn sắc trời, “Đã không còn sớm nữa, chúng ta mau chóng khởi hành, nếu Liễu Ý vẫn không cho chúng ta lên núi thì chỉ có thể không màng thể diện nữa.”
“Nếu gặp Lam Hạo Nguyệt và Trì Thanh Ngọc, xin Chưởng môn đừng vội ra tay…” Trương Tòng Thái nói tới đây, bất giác nhìn sang sắc mặt Trác Vũ Hiền. Trác Vũ Hiền cười, đi tới trước mặt, tay đè lên vai anh ta, “Ta hiểu, đi thôi.”
Lông mày Trương Tòng Thái không khỏi nhíu chặt, ánh mắt hơi co rút. Lúc này Trác Vũ Hiền đã xoay người đi về phía trước, Lệ Tinh Xuyên cũng bước theo sau. Trương Tòng Thái đi về phía trước một bước, bỗng nhiên thấy mạch máu trong người căng phồng, đầu óc trống rỗng.
“Tòng Thái, sao huynh…” Lệ Tinh Xuyên xoay người gọi anh ta, Trương Tòng Thái vừa định mở miệng thì xương cốt ở tứ chi như bị xoay quặp, máu tươi từ cổ họng phun mạnh vào thân cây trước mặt, ngay sau đó nghiêng người, ngả rầm xuống đất.
***
Nắng sớm chiếu rọi, ở cửa chùa phái Nga Mi có một nhóm nữ ni trẻ tuổi đang dẫn vài đệ tử tục gia quét dọn thềm đá, xa xa nghe tiếng vó ngựa rần rật, nháy mắt bụi đất bay lên, một đội người ngựa chạy tới. Người dẫn đầu mặc đạo trang chỉnh tề, khuôn mặt gầy gò, đúng là Chưởng môn của phái Thanh Thành, Trác Vũ Hiền. Những người phía sau ông ta cầm kiếm sắc trong tay, vẻ mặt đầy oán giận. Những nữ đệ tử canh cổng thấy tình hình không ổn, vội vàng đi tới đứng thẳng một hàng, chắn trước cửa.
“Trác chưởng môn, vừa mới qua một đêm thôi, vì sao ông lại đến Nga Mi nữa?” Nữ ni nhướng mày nói.
Tay Trác Vũ Hiền cầm cương, ngồi thẳng nghiêm mặt nói: “Mau đi gọi Liễu Ý sư thái xuống núi, tôi có việc muốn hỏi bà ta!”
“Sư phụ đang tụng kinh, bất kì ai cũng không được quấy nhiễu…” Nữ ni còn chưa nói hết, Trác Vũ Hiền đã nhảy xuống ngựa, sải chân bước tới cửa chùa. Những đệ tử Nga Mi thấy vậy thì cả kinh, sóng vai ngăn cản đường đi của ông ta. Trác Vũ Hiền vung tay lên, những nữ đệ tử kia xuất chiêu ngăn cản, thế nhưng lại có một cỗ lực cuộn trào xông thẳng vào tâm mạch. Ngón tay ngọc ngà của nữ ni hơi cong, giơ lòng bàn tay về phía Trác Vũ Hiền. Ống tay áo ông ta xoay mạnh, chưởng thế ầm ầm đánh vào nữ ni kia. Nữ ni vận lực đỡ, ngón tay run bần bật, thân thể bị phản chấn bắn về sau, lúc rơi xuống đất hai chân bị chéo, suýt nữa đã ngã sấp.
“Sư tỷ!” Mấy đệ tử tục gia vội vàng vây quanh, năm ngón tay phải của nữ ni siết chặt, mặt mày trắng bệch. Lúc này Trác Vũ Hiền dẫn đám người Thanh Thành bước trên thềm đá, trực tiếp lên núi. Nữ ni kia nhịn đau đuổi theo, vài thiếu nữ cũng vòng qua đám người, rút kiếm giơ thẳng trước mặt Trác Vũ Hiền.
“Trác mỗ không muốn đại khai giát giới với hạng đàn bà!” Trác Vũ Hiền không hề quan tâm, chắp tay đi một mực. Đệ tử Nga Mi hơi do dự, giương kiếm đâm vào hai vai ông ta. Trác Vũ Hiền còn chưa động thủ thì Lệ Tinh Xuyên vung hai tay, một đôi đoản kiếm lạnh lẽo bay vút ra như sao băng, xuyên qua kiếm trận trong ánh sáng chói lòa, chỉ nghe mấy tiếng leng keng, đánh lệch Trường kiếm trong tay mấy cô gái trẻ kia ra ngoài. Nữ ni bị thương vội vàng nói: “Mau đi thông báo cho Chưởng môn!”
“Vâng!” Một thiếu nữ vội vàng chạy đi, những người còn lại vẫn tử thủ dưới cửa chùa như trước, thế nhưng yếu không địch nổi mạnh, đệ tử phái Thanh Thành được Trác Vũ Hiền và Lệ Tinh Xuyên dẫn dắt, nhanh chóng xông phá sự can ngăn, nhắm thẳng một đường tới Thanh Âm các.
***
Trong Thanh Âm các, Doãn Tú Dung đang canh giữ bên cạnh sư phụ. Liễu Ý nhắm mắt ngồi thiền, đàn hương bên trong phảng phất, yên tĩnh không một tiếng động. Lúc này có tiếng binh khí va nhau truyền đến từ bên ngoài kia, Doãn Tú Dung cả kinh, đứng dậy muốn ra khỏi cửa thì đã có người la lớn: “Sư phụ sư phụ, người của phái Thanh Thành xông lên!”
Liễu Ý mở to hai mắt, Doãn Tú Dung vội vàng đỡ bà, nói: “Sao Trác Vũ Hiền có thể như vậy?! Sư phụ, người của Đường môn vẫn chưa đến, bây giờ nên làm gì đây?”
Liễu Ý thở dài một hơi, chậm rãi đứng dậy, thấp giọng nói: “Con mau đến am Tùng Trúc, đừng để bọn người phái Thanh Thành tìm được họ.”
“Nhưng sư phụ đang mang thương tích trong người…” Doãn Tú Dung chần chừ.
“Trác Vũ Hiền không dám động tới ta!” Liễu Ý trầm giọng dứt lời, nghiêng người lấy đôi trường kiếm ở trên tường xuống, giao vào tay cô, “Đưa cho bọn họ phòng thân.”
Doãn Tú Dung nhận đôi kiếm, cúi đầu bước nhanh ra khỏi Thanh Âm các, tranh thủ trên đường núi đang chiến đầu kịch liệt, lướt nhanh vào rừng, đi tới dãy núi đối diện. Lúc này Liễu Ý đã chỉnh đốn trường bào, bước ra Thanh Âm các. Vừa đến bên cầu trúc đã thấy bóng người lóe lên, y bào Trác Vũ Hiền tung bay, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt bà.
Ở phía sau ông ta, Lệ Tinh Xuyên cầm đoản kiếm trong tay, không rời một tấc. Đệ tử Nga Mi đã bị ép tới cuối con đường lên núi, cả đám người đều bị thương, trên cỏ xanh thấm đẫm máu.
“Trác chưởng môn, hôm qua ông còn nói chờ một ngày, vậy mà bây giờ chỉ mới một đêm đã bức hiếp xông lên núi, đả thương đệ tử Nga Mi của tôi, đúng là đánh mất thân phận của Chưởng môn Thanh Thành!” Khuôn mặt luôn trầm ổn của Liễu Ý đầy giận dữ.
Trác Vũ Hiền cười lạnh, vung tay lên, Lệ Tinh Xuyên ngầm hiểu, quay đầu nói: “Mang lên.”
Ngay lập tức có người mang một thi thể tới, Liễu Ý nhíu mày nhìn, thấy thân hình người nọ cao lớn, môi còn vết máu khô, khuôn mặt ngờ ngợ, đúng là Trương Tòng Thái đã theo Trác Vũ Hiền đến hôm qua.
Lòng bà cả kinh, dù hôm qua có ra tay với Trương Tòng Thái nhưng chỉ để ngăn anh ta lên núi mà thôi, không dùng hết lực. Lúc này mặt Trác Vũ Hiền đầy sầu đau, đi tới bên cạnh thi thể của Trương Tòng Thái, trầm giọng nói: “Sư thái, tôi kính trọng bà là người xuất gia nên hôm qua không mạnh mẽ lên núi tìm người, thế nhưng bà lại thầm phát lực đả thương Tòng Thái, sáng hôm nay nó vừa dậy, bị thương nặng mà chết! Đây là con trai độc nhất của Trương sư đệ tôi, bây giờ hai người đều mất mạng, bảo tôi làm sao mới không phụ lòng tổ tiên Trương gia, không phụ lòng tiên sư?!”
Liễu Ý siết chặt ống tay áo, nghiêm mặc nói: “A di đà phật, hôm qua bần ni chỉ dùng lực nhẹ, tôi và Trương thiếu hiệp trước nay không thù oán, sao lại dồn cậu ta vào chỗ chết?”
“Vậy bà nói thử xem, vì sao Tòng Thái lại chết bất đắc kì tử như vậy?!” Trác Vũ Hiền trợn mắt nhìn, mặt Liễu Ý trắng bệch, chắp tay nói: “Bần ni dám lấy tính mạng cam đoan, không hề nặng tay làm Trương thiếu hiệp bị thương. Trách chưởng môn, nếu ông muốn gán tội cho người thì sợ gì không có lý do.”
Hai hàng lông mày của Trác Vũ Hiền cau lại, nhìn bà chằm chằm nói: “Bà có ý gì?”
Liễu Ý cũng không tiếp, bước về trước hai bước, đứng giữa cầu trúc, ống tay áo phất lên, quét tới lá cây ở lan can cầu, thản nhiên nói: “Bần ni đứng ở đây, nếu như ông vẫn muốn đi lên quấy rầy sự thanh tịnh của Phật tổ, vậy mời chỉ giáo.”
***
Dưới chân núi Nga Mi, đoàn ngựa chạy nhanh như tên bắn, dẫn đầu là một cô gái mặc áo trắng, mang Trường kiếm, thi thoảng lại quay đầu lại giục. Trong đoàn ngựa theo sát sau đó, ngoài một phụ nhân mặc bộ đồ xanh đen, tất cả đều mặc đồ tím than, thắt lưng mày đen, áo tay ngắn bó chặt, trang phục gọn gàng.
Người phụ nhân áo xanh kia trang điểm phấn son nhưng xinh đẹp thanh nhã, khó che giấu khí chất cao quý. Cô gái áo trắng nhìn ngọn núi xa xa, khuôn mặt đầy vẻ sốt ruột, phụ nhân nhíu mày nói: “Lương cô nương, sư phụ của cô có nói định thế nào hay không?”
“Sư phụ chỉ nói chờ người của Đường môn tới thì mới có thể cùng hiệp lực điều tra rõ việc này. Bằng không chỉ sợ Trác Vũ Hiền sẽ muốn vu khống cho Lam cô nương trước. Những chuyện mà Lam cô nương nói ra, đổi lại là người khác, chưa chắc có thể tin được.”
Phụ nhân hơi nhíu mày, đoán chừng, nói: “Đợi khi tìm được Hạo Nguyệt, tôi phải hỏi chuyện con bé trước. Còn những lời mà con bé đã nói, tạm thời đừng tiết lộ ra ngoài, tránh rút dây động rừng.”
“Yên tâm, sư phụ cũng dặn tôi như thế.” Lương Ánh Tuyết dứt lời, giục ngựa chạy nhanh, quần áo bay phần phật, dẫn mọi mau chóng chạy tới cổng Nga Mi.