“Vẽ bức họa?” Harry kỳ quái liếc nhìn ông ta một cái, sau đó nhìn về phía bức họa Dumbledore — không biết có phải vì có người ngoài ở đây hay không, hôm nay các bức họa đặc biệt im lặng, giống như thật sự đều đang ngủ vậy, “Nhưng không phải bình thường đều chờ sau khi hiệu trưởng lớn tuổi mới vẽ sao?”
Những lời này không phải Harry đoán mò, mà là nhìn lại toàn bộ văn phòng hiệu trưởng Hogwarts, nhìn chỗ nào cũng đều là những bộ râu trắng bóng, hoặc những phu nhân trên mặt đầy nếp nhăn.
“Đúng vậy, đúng vậy,” Vị họa sĩ kia lớn tiếng nói, hình như muốn dùng âm lượng để giảm bớt sự khẩn trương của mình, “Nhưng ngài thấy đấy, tôi đã già rồi!” Họa sĩ chỉ chỉ bộ râu không hề thua kém những vị hiệu trưởng trong bức họa của mình, cười hơi điên, “Mà ngài còn trẻ! Tôi phỏng chừng tôi sẽ không thể đợi đến khi ngài lớn tuổi, nhưng mà…… Vẽ bức họa cho chúa cứu thế đại nhân…… Chuyện này chỉ cần nghĩ thôi cũng làm tôi vô cùng hưng phấn! Cho nên…… Giáo sư Potter, xin ngài, xin ngài để cho tôi vẽ bức họa của ngài bây giờ đi!”
“…… Như vậy…… Có không phù hợp quy định hay không?” Harry có chút do dự.
“Đương nhiên sẽ không!” Họa sĩ quơ quơ bàn tay to của mình, nói, “Các bức họa của nhiều thế hệ hiệu trưởng sở dĩ đều ở tình trạng lớn tuổi, là vì họa sĩ khi đó nhận định vị hiệu trưởng này đã có những cống hiến thật lớn cho Hogwarts, mới vẽ bức họa cho bọn họ, vì vậy thời gian vẽ bức họa là do họa sĩ quyết định, không có bất kỳ liên hệ gì với tuổi tác của hiệu trưởng.”
“…… Vậy được rồi,” Harry không bận tâm nói, “Xin hỏi ngài khi nào thì có thời gian vẽ bức hoa cho tôi?”
“Hiện tại có thể chứ?!” Họa sĩ hưng phấn lấy một đống dụng cụ vẽ tranh lớn nhỏ ra từ túi xách tay của mình, mang vẻ mặt chờ mong nhìn Harry.
“…… Được.”
……
Harry bị họa sĩ tra tấn suốt một ngày mệt đến mức quả thực không muốn nói chuyện.
Tuy rằng thời gian vẽ cũng không dài bao nhiêu, nhưng vị họa sĩ kia trong lúc vẽ không ngừng hỏi y đủ loại vấn đề, nói là vì để quyết định rốt cuộc muốn vẽ thêm cái gì vào bức họa của Harry.
Harry vừa phải tận lực bảo trì thân thể bất động, vừa phải vắt hết óc ra suy nghĩ sở thích của mình……
Bay lượn?
…… Nếu y cưỡi Firebolt bay tới bay lui trong bức họa ở văn phòng hiệu trưởng nhất định sẽ bị cho rằng là con mồi bắn rơi xuống.
Hedwig?
…… Là một chủ ý không sai, nhưng cho dù Hedwig xuất hiện trong bức họa, cũng không thể xem như là sở thích, đúng không?
……
Harry suy nghĩ rất nhiều thứ, sau đó đột nhiên phát hiện hình như thật sự không có sở thích gì có thể vẽ vào bức họa, vì thế đành phải để cho họa sĩ kia tự do phát huy, chỉ cần đừng quá quái lạ là được rồi.
Họa sĩ vô cùng sảng khoái đồng ý.
Vì thế, vài giờ sau, Harry nhìn thấy trong bức họa của y……
Một cái giường lớn.
Harry: “……”
“Là như vầy, giáo sư Potter,” Họa sĩ bắt đầu huyên thuyên giảng giải bức họa mình vẽ, “Bởi vì ngài không có yêu cầu đặc biệt gì, cho nên tôi liền tự mình tưởng tượng nhu cầu của ngài một chút, tôi cho rằng ngài vất vả cả đời cho nên nhất định cần một cái giường thoải mái, cách âm tốt, thật bảo hộ riêng tư để ngài nghỉ ngơi, vì vậy…… Mới vẽ ra giường lớn vô cùng xinh đẹp này!”
Harry: “……” Có thể cho y một cái Xoay Thời Gian để quay ngược thời gian lại vài giờ trước được không? Y cũng không muốn làm cái gì, chỉ là muốn bóp chết họa sĩ này trước khi ông ta vào cửa!
Mặc kệ Harry rối rắm cái giường vô cùng thoải mái, cách âm tốt, thật bảo hộ riêng tư kia như thế nào, bức họa của y cũng đã được vẽ xong.
Người trong bức họa, ánh mắt so với mười năm trước hơn vài phần chững chạc, thiếu vài phần ngây ngô. Vết sẹo trên trán bị mái tóc lộn xộn che khuất, như ẩn như hiện. Con ngươi xanh biếc sáng ngời hệt như trước đây, nhưng mà……
“Vì sao bức họa này không động đậy?” Harry kỳ quái hỏi. Trong thế giới ma pháp nhìn thấy một bức ảnh không nhúc nhích quả thật rất khó.
“À, bởi vì bây giờ bức họa này còn chưa nhận được tư tưởng của ngài,” Họa sĩ vui tươi hớn hở nói, “Bức họa của hiệu trưởng Hogwarts được vẽ lúc người còn sống, sau khi chết sẽ có một chút tư tưởng đi vào bức họa, tiếp đó bức họa sẽ có được tư tưởng của chủ nhân, khi đó mới có thể động đậy.”
Harry giật mình, há to miệng gật đầu, ý là chính mình hiểu rồi, sau đó……
“Hừ, thứ đần độn không biết thường thức.”
Bị Snape khinh bỉ.
Harry: “……”
……
Từ sau khi bị Harry vạch trần hắn công kích y không được, Snape không còn tiếp tục giả bộ ngủ nữa, mà là nắm chắc mỗi cơ hội cười nhạo y, đả kích không hề lưu tình, hình như là muốn bù đắp lại việc chú ngữ của mình không có biện pháp thương tổn đến Harry.
Mà để trả thù – Đương nhiên Harry không có khả năng làm ra hành động như hủy hoại một bức họa – Cho nên, cách trả thù của y chính là……
“Severus, thầy đi uống một ly trà với giáo sư Dumbledore đi!” Harry ngồi chồm hổm trước bức họa Snape, lầm bầm lẩm bẩm, “Chỉ cần ăn một miếng cookie nhỏ, thì sẽ sinh hoạt hạnh phúc vài thập niên!” Tuy rằng là hạnh phúc vài thập niên của tôi, Harry âm thầm nói bổ sung trong lòng.
Snape: “……”
“Nga nha nha, Harry, có thể nghe được con đẩy mạnh tiêu thụ cookie của thầy như vậy, thầy thật sự rất vui vẻ.” Dumbledore vuốt vuối bộ râu của mình nói.
“…… Phải,” Harry u oán quay đầu nhìn Dumbledore, “Bởi vì chỉ cần Severus chịu ăn cookie của cụ, cụ có thể nói cho con biết làm sao để thoát khỏi mớ tạp âm này.”
“……”
Tuy rằng vị họa sĩ này đưa cho Harry một bức họa vô cùng kì quặc, nhưng đồng thời cũng mang đến một niềm vui bất ngờ nho nhỏ.
— Harry nhận thấy, chỉ cần trong phòng hiệu trưởng có người ngoài, thì căn phòng này có thể yên tĩnh trong chốc lát!
Vì thế, sau khi phát hiện bí mật này, Harry bắt đầu thích mỗi ngày mời nhiều người khác nhau đến văn phòng ngồi chơi, hơn nữa mỗi lần ngồi xuống thì sẽ ngồi cả ngày!
Đối với việc này, Dumbledore tỏ ý: “Harry, thầy rất thương tâm, gần đây con không còn giúp thầy khuyên nhủ Severus nữa.”
Harry: “……” Giáo sư Dumbledore, con gần như sắp bị Severus đông lạnh chết, xin ngài đừng chất thêm băng cho con nữa được không?
“Đúng rồi, Harry, sao con còn chưa kết hôn với tiểu thư Weasley?” Dumbledore bỗng nhiên vô cùng …ông tám hỏi, “Mà nghe nói hai người chia tay đúng không?”
“……” Harry u oán quay đầu nhìn về phía Dumbledore, “Việc này đã là việc của mười năm trước rồi……”
“Vậy sao?” Dumbledore sờ sờ chòm râu của mình, “Người sau chết đúng là không nhớ được thời gian a!”
Harry: “……”
“Nhưng hỏi thật nha, hai người tại sao lại chia tay?” Dumbledore tiếp tục hỏi.
“Không có gì,” Harry giơ tay lên gãi gãi đầu, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía bức họa Snape, nói, “Chỉ là sau khi chiến tranh kết thúc đột nhiên không còn cảm giác …… cả hai người đều thấy thế, cho nên không tiếp tục nữa.”
“À, thật đáng tiếc,” Dumbledore tiếc nuối nói, “Thầy vẫn luôn cảm thấy hai con rất xứng nha!”
“……” Harry lại theo bản năng nhìn về phía Snape — Đây là thói quen mới hình thành gần đây của y, chỉ cần vừa ngẩng đầu thì sẽ liếc nhìn Snape một cái. Lúc trước là vì muốn quan sát lúc nào hắn tỉnh ngủ, để đi thực hành “Kế hoạch cookie” của mình, mà hiện tại hoàn toàn là vì thói quen.
“Harry thân yêu, con có biết là con đã nhìn Severus mấy giây rồi không?” Dumbledore đột nhiên lên tiếng.
“Cái gì?” Harry hoảng sợ, bối rối nhìn Dumbledore.
“À, không có gì, con trai thân yêu của ta,” Dumbledore trừng mắt gian xảo nhìn Harry, sau đó thay đổi đề tài, “Thân yêu, cậu có muốn nếm thử cookie của thầy không? Mùi vị được lắm đó!”
“…… Nhưng cookie của thầy ở trong tranh.” Ánh mắt Harry chuyển qua dĩa cookie không thể nào ăn được kia, nói.
“Không sao! Thầy có thể dạy con làm!” Dumbledore bắt đầu tràn đầy hứng thú nói, “Thầy cố ý nghiên cứu cách làm, tin thầy đi Harry, rất đơn giản, sẽ không khó hơn việc nấu một vạc ma dược mụn ghẻ đâu.”
Harry: “……” Nếu y nói y cảm thấy ma dược mụn ghẻ thật sự không hề đơn giản thì có bị khinh thường đến chết hay không?
……
Mang quyết tâm thà rằng bị nghẹn chết cũng không thể bị khinh thường chết, Harry dứt khoát kiên quyết thử làm theo công thức cookie mùi chanh do Dumbledore nhiệt tình cung cấp, vậy mà lại có kỳ tích thành công!
“Nga! Thật không thể tin……” Harry nhìn miếng cookie nhỏ trong tay, trên mặt tràn đầy kinh ngạc, “Đây…… Đây là lần đầu tiên của con nha!”
“…… Ta thật không dám tin mi lại có giọng điệu kinh ngạc này,” Snape ở bên cạnh lạnh lùng châm chọc, “Ngươi rốt cục thất bại bao nhiêu lần? Vậy mà chỉ mới làm ra thứ phế thải này mi đã đắc ý như vậy.”
Harry: “…… Giáo sư, không thể nói như vậy, thầy từng làm ra được cái cookie nào à?”
Snape: “……”
“Nói mới nhớ, hình như quả thật không có,” Dumbledore cũng vuốt cằm nghĩ ra, “Severus, thầy có muốn thử không?”
Mặt Snape không chút thay đổi nói: “Cút.”
“……”
“Được rồi Harry, hiện tại con có muốn thử cookie của mình không?” Dumbledore trợn mắt nhìn Harry, tràn ngập dụ hoặc nói.
“Ý kiến hay,” Harry kích động cho miếng cookie nhỏ kia vào miệng, sau đó……
“Ực —!”
Harry, vừa rồi còn ngồi ngay ngắn dưới đất, đột nhiên dùng hai tay bóp chặt cổ, sau đó lăn đùng ra, run rẩy không ngừng!
“Mau đi gọi người!” Dippet luôn vây xem bên cạnh là người phản ứng đầu tiên, hét lớn một tiếng, lập tức một hiệu trưởng tiền bối vội vàng chạy khỏi bức họa.
Mà Harry lúc này té trên mặt đất, trong đầu không ngừng xoay quanh một câu: