[ĐN Harry Potter] Một Kiếp Đợi Chờ

Chương 39: Vượt ngục



Câu nói của Nagini khiến Grindelwald nghẹn họng một lúc, đồng thời trong lòng ông lại càng thêm tò mò về thân phận của Nagini. Thấy ánh mắt đơn thuần của Nagini đang nhìn mình, chờ câu trả lời, ông liền nói: “Cacao đi.”

Nagini gật gật đầu, cô cũng không có động tác gì, nhưng một ly Cacao nóng đã bay lơ lửng tới trước mặt Grindelwald. Một lần nữa thành công biểu diễn sự thuần thục khi sử dụng thần chú vô trượng của cô!

Nhìn Nagini dễ dàng sử dụng ma pháp, Grindelwald trầm tư. Ở Nurmengard, phù thủy sẽ bị hạn chế khi dùng ma pháp, nhưng cô bé này từ lúc nãy đến giờ đều dùng thần chú không lời, hơn nữa lúc ở ngoài cửa, ma pháp đóng băng phạm vi lớn kia đương nhiên cũng là do cô bé thực hiện, nhiều khả năng ma lực của cô bé này đã mạnh đến mức không bị pháp trận ở Nurmengard ảnh hưởng, hoặc, do huyết thống của cô bé rất đặc biệt! Lúc xây dựng Nurmengard, ông và một vài thành viên Thánh đồ cao cấp đều không chịu hạn chế của ma pháp trận…

“Tôi ghét chim lửa!” Nagini đột nhiên nói, “Ừm, cũng có thể nói là phượng hoàng!” Nagini liếc mắt nhìn con phượng hoàng đang bị đông đã kia, vô cũng chân thành nhìn Grindelwald, “Lúc nãy ở ngoài, nó đột nhiên công kích tôi, cho nên tôi liền đóng băng nó nha, cam đoan với ngài là lát nữa tôi sẽ thả nó!”

Khóe miệng của Grindelwald hơi run rẩy vì câu nói “ghét chim lửa!” không chút dấu diếm của Nagini. Trong các sinh vật ma pháp, phượng hoàng là loài rất hiếm lại vô cùng quý báu, hơn nữa còn có rất nhiều tác dụng, hầu hết mọi người đều muốn là không có, đúng là chưa từng thấy có ai lại nói thẳng là ghét loại sinh vật này bao giờ!

“Phượng hoàng là loài rất trung thành!” Grindelwald vươn ngón tay thon dài hơi thô ráp đón lấy cốc Cacao nóng trên không trung, nhẹ nhàng nói. Ngụ ý là có lẽ mục đích của người đến không đơn giản nên bạn phượng hoàng trung thành vì muốn bảo vệ chủ nhân nên liền xông tới đánh…

Mặt Nagini biến thành cái bánh bao, “Tôi không có ý hại ngài, ngài Grindelwald.” Nagini bĩu môi, trong giọng nói dường như có chút oan ức, “Cho dù Chúa tể Hắc ám đời thứ nhất ngã xuống thì Thánh đồ vẫn còn, tôi không muốn cùng một đám phù thủy tài giỏi như vậy chơi trốn tìm đâu!” Dù nếu tôi thực sự hại ngài thì họ cũng chẳng thể tra ra được…

Nghe Nagini nhắc tới Thánh đồ, trong lời nói cũng nhấn mạnh sự trung tâm của bọn họ, Grindelwald hơi hoảng hốt. Chợt khôi phục tinh thần, che giấu sự hoài niệm và áy náy vừa hiện lên trong đôi mắt, cười nhẹ, khóe môi dường như còn đọng chút chua xót, ông mở to đôi mắt nhìn Nagini, nhẹ nhàng nói: “Mới mười mấy tuổi như cô bé, hẳn là rất ít người biết về Thánh đồ!” Về phần ác danh của Chúa tể Hắc ám đời thứ nhất, có lẽ vẫn còn được lưu truyền…

Nagini chớp chớp mắt, cô vừa dùng ‘đóng băng ngàn dặm’ nên nhiệt độ trong phòng rất thấp, cốc Cacao nóng trong tay cũng trở nên ấm áp, omm trong tay rất dễ chịu. Nagini uống một ngụm Cacao, chép chép miệng rồi mới chậm rãi nói: “A, vừa chỉ để ý con chim điểu kia, tôi lại quên không tự giới thiệu rồi!” Nói xong, nở nụ cười ngọt ngào với Grindelwald, “Tôi là Lin, đến từ Anh!”

Tay cầm cốc của Grindelwald khẽ run nhẹ, khẽ đến mức khó nhận ra, Nagini hứng thú nhìn ông chằm chằm rồi mới thu tầm mắt, tiếp tục uống Cacao nóng.

“Vậy, tiểu thư Lin đến từ Anh, xin hỏi mục đích hôm nay của cô là gì?” Grindelwald nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh, trấn định hỏi.

Nagini dường như có chút thất vọng, chớp chớp mắt rồi nở nụ cười, “À, mục đích của tôi thì ngài sắp biết rồi! Chỉ là…” Nagini hứng thú nhìn Grindelwald, rồi dùng dáng vẻ không quá quan tâm đánh giá nhà tù đơn sơ này, “Ngài có thể trả lời vài câu hỏi của tôi được không? Tất nhiên, tôi đảm bảo mấy câu hỏi này hoàn toàn không liên quan đến bí sử, lập trường của ngài, chỉ là một ít vấn đề khách quan thôi.”

Grindelwald nở nụ cười khổ, “Chẳng lẽ, ta có thể từ chối sao?”

Nagini cười đến đôi mắt cũng cong lên, dùng ánh mắt nhìn nguyên liệu nấu ăn tỉ mỉ đánh giá con phượng hoàng đang bị đóng băng trong góc, trông có vẻ lơ đãng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đã lâu không ăn đồ nướng, ừm, thịt phượng hoàng chắc không có độc, không biết so với đại tiệc gà tây trong lễ Giáng sinh thì cái nào ngon hơn…”

Grindelwald nghẹn họng một lúc, trong lòng không kìm được mà nở nụ cười, dùng thú cưng uy hiếp ông? Nhưng thật hiếm thấy có người không tự tiếp đe dọa ông! Hơn nữa, ông cảm thấy đây không hẳn là uy hiếp, ông có linh cảm rằng nếu có thể, cô bé này sẽ trực tiếp vặt lông rồi đem phượng hoàng của ông đi nướng…

“Đương nhiên, đối với câu hỏi của tôi ngài có quyền từ chối trả lời, tuy tôi rất hy vọng có được câu trả lời chính xác từ ngài!” Nagini uống nốt ngụm Cacao nóng cuối cùng, tùy ý phẩy tay, cái ly liền biến mất, sau đó một tấm thảm lông màu trắng dày xuất hiện, phủ lên đùi cô, Nagini kéo tấm thảm khiến nửa người cô nằm gọn trong tấm thảm, dùng cằm cọ cọ lên lớp lông xù trên thảm, nheo mắt cười nói: “Ngại quá, tôi sợ lạnh! Này, ngài có muốn không?” Nói xong, lấy tay phải cầm góc thảm quơ quơ.

Dù không có gương, Grindelwald cũng chắc chắn rằng khóe mắt mình đang không ngừng run rẩy, vạch đen trên trán không chỉ có một hai đường…

Rất lâu sau, Grindelwald mới giữ vững được ngữ điệu bình tĩnh của mình, nói: “Không cần, cảm ơn. Hiệu quả của thần chú giữ ấm rất tốt!”

“Phù–  vậy là tôi yên tâm rồi!” Nagini cuộn tròn người, thở phào nhẹ nhõm, chỉ tay lên vách tường phủ băng, có ý xin lỗi: “Phạm vi của ma pháp này khá lớn, thời gian cũng hơi dài, ngài phải chú ý giữ ấm!”

“Được… Cảm ơn!” Grindelwald không biết ba chữ đơn giản này được thốt ra thế nào, ông sống tới giờ, dù là lúc làm Chúa tể Hắc ám, cũng chưa gặp ai giống cô bé này, hành động không theo logic, rõ ràng là vừa dẫm vào chỗ đau của người khác, rồi tùy lúc nêu điều kiện hoặc lợi thế, nhưng đến câu tiếp theo lại đổi chủ đề, khiến cho người ta cảm thấy dở khóc dở cười. Nhưng dẫu cuộc đối thoại này rất hỗn loạn nhưng cô bé vẫn nắm quyền chủ động từ đầu đến cuối, ông chỉ bị động tiếp chuyện, cô, nói, rồi lại nói…

“Chỗ này…” Nagini chỉ tay trên mặt đất, “Bây giờ, Nurmengard là tài sản thuộc sở hữu của ai, ngài, hay là Bộ Pháp Thuật Đức?”

Grindelwald sửng sốt, đây tính là câu hỏi sao, quả nhiên đúng như lời cô bé nói, không liên quan đến bí sử, lập trường, vô cùng khách quan, hơn nữa gần như không phải là vấn đề! Lập tức, Grindelwald thoải mái trả lời: “Là Bộ Pháp Thuật Đức!”

Nagini gật đầu, như đang đăm chiêu, vậy thì tốt, không phải là tài sản của Chúa tể Hắc ám đời thứ nhất, cũng không phải tài sản của Thánh đồ mà là của Bộ Pháp Thuật Đức, muốn nổ thì nổ, không cần bồi thường, cũng không thấy tiếc, tuy cô vẫn rất hứng thú những ma pháp không gian kỳ diệu kia nhưng… nếu các Thánh đồ trung thành biết cô đã “giúp” vị điện hạ thân ái của họ rời khỏi đây, để cảm tạ có lẽ họ sẽ giải đáp thắc mắc của cô… Ừ, về sau có cần liên hệ với Thánh đồ nữa không, đây lại là một vấn đề nữa…

“Còn một câu hỏi nữa, năm đó, ngài tự nguyện giam mình ở đây…” Nagini tạm dừng, nhấn mạnh, “Nguyên nhân!”

Grindelwald sửng sốt, dường như đang nhớ lại điều gì đó, ánh mắt dần trở nên sắc bén, trong nháy mắt lại trở nên bình tĩnh, sâu như hồ nước phẳng lặng, nhìn thẳng đối phương, chậm rãi nói: “Câu hỏi này, ta từ chối trả lời!”

Nagini thấu hiểu, gật đầu, “Đương nhiên, ở điểm này, tôi tôn trọng ý kiến cá nhân của ngài…” Nói tới đây, Nagini nở nụ cười nhạt, trong mắt cũng là ý cười lấp lánh, “Vậy, dù thành viên Thánh đồ ở đây cầu xin ngài rời khỏi Nurmengard, ngài cũng sẽ từ chối?”

“Phải.” Grindelwald trả lời dứt khoát, tuy ngữ điệu bình tĩnh nhưng trong lòng ông nổi lên gợn sóng không nhỏ. Câu hỏi của Nagini giống như là thay Thánh đồ hỏi ông, nhưng ông khẳng định 100%, trong các Thánh đồ không có cô! Hơn nữa, tuy cô rất lễ phép với ông, nhưng trong cốt lõi lại là sự tò mò và lạnh lùng không lừa được ông, rõ ràng không hẳn là thích, nhưng vẫn đối xử với ông rất cẩn thận chu đáo, hết sức tôn trọng ý nguyện của ông, thật không biết cô bé này nghĩ gì…

Hơn nữa, trước kia, không phải không có thành viên cao cấp của Thánh đồ đến hy vọng ông có thể cùng họ rời khỏi đây. Cấp dưới ngày xưa, cũng là những người bạn đối xử thật lòng với ông, là chiến hữu cùng ông kề vai chiến đấu, vì cùng một giấc mộng mà phấn đấu, nhưng cuối cùng ông lại cản đường bọn họ, là ông phản bội niềm tin của mọi người. Ông vẫn luôn thấy vô cùng áy náy…

“Câu hỏi cuối cùng, Nurmengard do ngài xây dựng, tôi muốn biết vị phù thủy tạo ra ma pháp không gian là ai?”

Câu hỏi này của Nagini không rõ mục đích, Grindelwald thoáng cân nhắc rồi mới bình tĩnh trả lời: “Xin lỗi, ta từ chối trả lời!”

“Ngài lo sẽ liên lụy đến người khác!” Nagini trần thuật, “Đừng hiểu lầm, tôi không có ý xấu, chỉ là ma pháp không gian này quá tuyệt, vừa hay một người bạn của tôi có chút hiểu biết về chúng nên câu hỏi này chỉ xuất phát từ sự tò mò của cá nhân tôi thôi! Nhưng, dựa vào câu trả lời của ngài, tôi vẫn có thể đoán ra người am hiểu không gian ma pháp kia không phải ngài, vậy chắc là thành viên của Thánh đồ.”

Grindelwald gật đầu, khawngr định lời của Nagini. Chỉ là, câu hỏi cuối cùng xuất phát từ sự tò mò của bản thân, vậy mấy câu hỏi trước, dường như là mấy câu hỏi vô nghĩa, đương nhiên không phải do tò mò, vậy mục đích của chúng là gì…

Trong lúc hoảng hốt, Grindelwald mơ hồ cảm thấy hình như mình nắm bắt được gì đó, lại không nhớ rõ.

Trước mắt, hình như hơi mờ…

Grindelwald lập tức hiểu được có chuyện rôig, nhưng phản ứng của ông đã dừng lại…

[Stupefy!] Nagini nhỏ giọng dùng xà ngữ khiến Grindelwald, ý thức vốn đã hơi mơ hồ, ngất đi, trong cốc Cacao nóng cô đưa cho ông ấy có một liều thuốc an thần và thuốc mê lớn, nhưng cor nhiều khả năng thể chất của phù thủy khác so với người bình thường, đặc biệt là những người khó sống chung như Grindelwald, lo Grindelwald sẽ tỉnh dậy giữa đường hoặc là xảy ra biến cố ngoài ý muốn, Nagini liền cho tặng cho ông thần chú gây choáng, trực tiếp dùng xà ngữ nói thần chú bởi hiệu quả so với dùng ngôn ngữ thường mạnh hơn nhiều…

Xác định Grindelwald đã hôn mê, Nagini nở nụ cười vừa lòng, lại liếc mắt nhìn con phượng hoàng bị đóng băng trong góc tường, con chi lửa kia đã bị đóng băng còn chưa ngoan ngoãn, ánh mắt trợn tròn như đang bốc hỏa, nhưng lượng oxi và nhiệt lượng cần có đều không đủ, khẳng định là không cháy được…

Nagini lấy thảm lông của mình đắp cho Grindelwald, dùng một chú ngữ nhỏ cố định tấm thảm để chắc chắc nó sẽ không trượt xuống, lấy ra một phần thuốc nổ C4 đặt ở dưới giường.

Tiếp theo là cho Grindelwald cùng con chim lửa kia một câu chống huyễn rủa,  một tay cầm chim lửa bị đóng băng, một tay túm cánh tay của Grindelwald, trực tiếp ‘ảo ảnh di hình’ đến vị trí cách Nurmengard khoảng vài trăm mét. Xác định chỗ mình đứng lúc này sẽ không bị pháp trận ở Nurmengard ảnh hưởng, Nagini liền ném con chim kia ra, lấy điều khiển từ xa, đặt thời gian là 30 giây, dùng ‘ngọn lửa ma quỷ’ đốt chảy cái điều khiển, nhặt chim lửa lên, mang Grindelwald ‘ảo ảnh di hình’ về phòng khách sạn của mình.

Nagini chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.

Đặt Grindelwald ngồi xuống giường, thuận tay ném con phượng hoàng khắc băng vào góc tường, quẳng thêm một câu chú ngữ hệ băng làm nó im lặng, ngoan ngoãn im lặng ở một góc.

Cái điều khiển kia chỉ điều khiển quả bom C4 được đặt cuối cùng, trước đó mỗi lần cô đi vào ngõ cụt trong cái mê cung kia đều đặt không ít thuốc nổ C4 ở đó, không có đặt giờ, nhưng khi chỗ thuốc nổ đặt dưới giường của Grindelwald phát nổ những chỗ khác theo hiệu ứng dây chuyền cũng sẽ nổ…

Ừ, chỗ Nurmengard chắc đã nổ là bình địa, may là trong phạm vi 500m quanh Nurmengard không có bất kỳ một công trình nào khác, nếu không chỉ sợ chúng sẽ bị sóng xung kích và dư chấn mãnh liệt phá hỏng…

Dựa theo lượng thuốc nổ C4 cô để lại có lẽ sẽ tạo thành động đất trên cấp 7 cũng nên, ha ha…

Dù sao thì sinh vật duy nhất sống trong Nurmengard đã được cô dẫn ra, dù Nurmengard có nổ cũng không có thương vong gì, thật tốt quá…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.