(*)Thị uy: ra uy, phô trương sức mạnh nhằm làm cho đối phương sợ.
Đến chỗ thuyền nhỏ, Nagini, Draco, Blaise và một cậu bé khác cùng ngồi với nhau, Crabbe và Goyle bị Draco nhét vào một chiếc thuyền khác.
Thân hình của Hagrid còn to lớn hơn so với vị Ogg ngày trước, giọng nói cũng không phải lớn bình thường, điều đó tương đương với việc giảm nhẹ khó khăn cho các học sinh tìm mục tiêu trong thời tiết khó khăn.
Draco nhỏ giọng nói thầm một câu, Nagini nghe không rõ, cũng không để ý tới, nhưng có lẽ đó cũng chỉ là mấy câu bảo Hagrid dã man linh tinh.
Nhưng nhìn các tân sinh nghiêng ngả lảo đảo chạy về hướng Hagrid, Nagini vẫn không kiềm được nhíu mày, tuy Hagrid rất chuyên nghiệp, làm việc cũng nghiêm túc nhưng không thể giảm độ khó khăn khi nhập như vậy! Trẻ con cần trải qua khó khăn mới tốt, ví dụ như là thử luyện của cậu bé cứu thế, nếu có thể đơn giản hóa đi cho phù hợp cho các học sinh khác tôi luyện, để các học sinh trải nghiệm sự khẩn trương khi sắp vượt cấp…
Vào thành Hogwarts, tất cả các học sinh mới đều được giáo sư McGonagall đưa đến gian phòng nhỏ ngày trước. Rất nhiều người không rõ chuyện này có ý nghĩa gì liền tự nhiên nhỏ giọng thảo luận.
Nagini yên tĩnh đứng, hơi hơi cúi đầu, dáng vẻ suy tư, Draco và Blaise đứng cạnh cô cũng tỏ ra bộ dạng cao quý của một quý tộc, đương nhiên, tiểu Dra cũng tìm được cơ hội để ánh mắt khinh thường của mình khiêu khích Ron kích động.
Một lát sau, giáo sư McGonagall trở lại, mang tân sinh đến phân viện.
Nagini đứng gần cuối, thân phận của cô là một học sinh chuyển trường đến Hogwarts, bất kể tên họ là gì đều sẽ là người cuối cùng được gọi nên Nagini thờ ơ lạnh nhạt nhìn tất cả. Tất cả nhân vật quan trọng trong nguyên tác đều có, đương nhiên, nếu là những nhân vật chỉ lộ mặt một lần thì dù có thay đổi học viện thì cô không biết.
Harry do dự nhưng cuối cùng vẫn chọn Gryffindor, sau đó hơi áy này nhìn Nagini cúi đầu trầm mặc, Ron và Hermione cũng đều vào Gryffindor, Draco đương nhiên là Slytherin, mà tân sinh cuối cùng trong nguyên tác – Blaise Zabini, vào phân viện Slytherin xong, ánh mắt toàn trường đều tập trung đến cô gái bé bỏng còn lại.
“Naomi Lin!” Giáo sư McGonagall gọi.
Nagini nhẹ nhàng vỗ vỗ tay áo, phủi đi tro bụi vốn không tồn tại, vững bước tiến lên.
Không đợi Nagini đến bên cạnh cái ghế ba chân, càng miễn bàn đến việc Nagini đội chiếc mũ phân loại, cái mũ rách nát lại nhăn lại bẩn đã thét chói tai: “Slytherin!”
Tất cả mọi người ngây ra.
Bao gồm tất cả các tiểu quý tộc nhà Slytherin.
Hậu duệ của quý tộc thuần huyết thì khi mũ đụng vào tóc mới kêu ra tên phân viện phù hợp, ví dụ như Malfoy là Slytherin, Weasley là Gryffindor. Nhưng, còn cách vài bước mà đã được mũ phân viện khẩn cấp quyết định thì rốt cuộc, cô bé, cô là ai?
Ngay cả giáo sư McGonagall đều giật mình, cô đã mang Nagini từ thế giới Muggle đến Hẻm Xéo, mà hiện tại, cô gái đến từ thế giới Mugggle này lại bị phân đến Slytherin – nơi chú ý đến huyết thống nhất, hơn nữa, đây có thể là tân sinh duy nhất trong lịch sử Hogwarts không cần đội mũ mà đã được phân viện.
Cuối cùng, vẫn là Nagini đánh vỡ trầm mặc, cô dừng chân, hơi im lặng mới nhẹ nhàng cất tiếng: “Mũ phân viện tiên sinh, tôi có thể hỏi lí do sao?”
Mũ phân viện nhỏ giọng ‘rì rầm’ nhưng trong một không khí yên tĩnh bây giờ vẫn làm cho tất cả mọi gười nghe rõ ràng, sau đó nó thân run lẩy bẩy, tâm không cam tình không nguyện cộng thêm tủi thân nồng đầm bất đắc dĩ khi phải cúi đầu trước cái ác, hỏi: “Cô cứ nói đi, cô không vào Slytherin mà muốn vào Gryffindor hả?”
Nagini chớp chớp mắt, “Cái đó, tôi chỉ muốn hỏi, ngày trước, đã có ai trong gia tộc chúng tôi học ở Hogwarts rồi sao?” Nhưng Nagini cũng rất tò mò không biết những người nhà La Famille Royale rốt cuộc trải qua những gì, khiến ngay cả ngài mũ phân loại luôn duy ngã độc tôn, thích dùng tiếng ca mà người thần quỷ đều không nghe nổi tra tấn lỗ tai người khác cũng phải tỏ ra vẻ bi thảm, giận mà không dám nói thế này.
Mũ phân viện bị câu hỏi Nagini làm cho nghẹn, có chút thẹn quá hóa giận nhưng lại không dám lớn tiếng với Nagini, cuối cùng trong hoàn cảnh yên lặng mà ai cũng nghe được thì thầm thập nhỏ: “Không…”
Nagini hơi vuốt cằm, cô cũng cảm thấy là không có, trừ bỏ trường hợp đặc biệt như cô, Veronica từng giải thích dù là La Famille Royale hay Viễn cổ vũ xà thì khi biến thành hình người đều đã thành niên, đương nhiên không thể làm học sinh của Hogwarts.
Nagini lễ phép gật đầu với McGonagall, sau đó tao nhã đi đến vị trí của học viện Slytherin, trước đó Draco đã để lại một chỗ ngồi trống bên cạnh mình cho cô nên Nagini mỉm cười cám ơn, sau đó không khách khí ngồi xuống.
Một bữa tối mà nhiều người ăn không ngon, đặc biệt là các vị tiểu quý tộc nhà Slytherin.
Sau đó phải hát bài giáo ca làm nhiều người kinh sợ, đương nhiên, vì lo lắng đến bài hát này liên quan đến việc vạn chuyển ma pháp trận ngàn năm của Hogwarts, làm một người không có quan hệ với Hogwarts, Nagini dứt khoát không lên tiếng, mà hơi cúi đầu trầm mặc.
Các huynh trưởng của từng học viện đều dẫn các tân sinh đi về, mà Harry vừa bị tẩy não thành công lo lắng liếc nhìn Nagini, người làm như vậy còn có Hermione, Nagini cười cười với bọn họ, tiến tới phía hầm về Slytherin.
Thật thân quen, qua vài thập niên nhưng nơi này dường như chẳng thay đổi gì cả. Nagini hơi cảm thán nhìn hành lang thạch bích, thỉnh thoảng lại thấy vài linh hồn giả bộ ngủ trong bức tranh, văn phòng của Snape, đến tận khi đi vào phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin.
“Nhớ kĩ, khẩu lệnh là thuần huyết!” Huynh trưởng Edmond xoay người nói.
Đoàn người nối đuôi nhau đi vào, sau đó chính là cuộc khiêu chiến vị trí thủ tịch truyền thống của Slytherin.
Nagini vốn muốn tìm một góc ngồi xuống nhưng sự quan tâm chăm sóc bạn bè của Draco vốn là số một, nhìn cậu ấy ném Crabbe và Goyle sang một bên, khóe miệng Nagini giật giật, sau đó thành thật nhận mệnh ngồi vào vị trí dễ chú ý kia.
Bạn Dra nhỏ bé à, ngày trước tôi không nên hoài nghi cậu là một quý tộc bị làm hư, nhìn sự quan tâm cẩn thận đến bạn bè của cậu, tôi nên cảm thán: Không hổ là quý tộc xuất thân từ nhà Slytherin, dù thế nào cũng hết mình vì bạn bè… Vậy xem ra, Harry không làm bạn bè với cậu, tuyệt đối là cậu ấy lỗ nặng.
Nagini để ý tới những ánh nhìn thù hận, ghen tị, hoặc nhẹ nhàng nhất là nghi ngở đang không ngừng lia tới, lấy cái gối ôm cải trắng từ túi ra, nhân lúc hỗn loạn trên tàu, cô đã dùng một câu thần chú vô trượng thu nhỏ nó lại, giờ cô lấy đũa phép quơ quơ, nhỏ giọng nói một câu, sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc thậm chí khinh thường của mọi người, nhàn nhã cất đũa phép đi, ôm gối ôm vào ngực, cuộn trong người lại, dựa vào cái ghế khắc hoa quen thuộc.
Không có cách nào, vừa đến nơi vừa quen thuộc vừa thân thiết này, hơn nữa, lại là nơi chứa đựng những kỉ niệm vui vẻ của cô và Voldy, cô liền cảm thấy mệt mỏi rã rời, muốn ngủ một giấc, có lẽ cô có thể mơ về thời gian mà cô và Voldy vẫn vui vẻ cùng nhau…
Trước kia phần lớn thời gian cô đều chiếm dụng cái ghế khác hoa gần lò sưởi để ngủ, còn bây giờ, vị trí kia bị học trưởng đương nhiệm của Slytherin chiếm rồi! Nagini bĩu môi, năm đó lúc Voldy làm học trưởng, chưa bao giờ tranh với cô, đều là chủ động nhường cho cô…
Cuộc khiêu chiến vị trí thủ tịch của các năm diễn ra rất nhanh, giống như trước, từ năm bảy đến năm hai, sau đó là khiêu chiến vị trí học trưởng.
Lần này, người được chọn làm học trưởng vẫn như nguyên tác, là Sean Nott. Cậu bé chiếm lấy cái ghế khắc hoa làm cho Nagini bất mãn.
Cuối cùng là cuộc khiêu chiến vị trí thủ tịch của tân sinh.
Draco ngồi không nhúc nhích, lấy địa vị của nhà Malfoy, cậu chỉ cần đả bại người cuối cùng còn trụ lại trên đài là được. Blaise cũng không nhúc nhích, cậu đối với địa vị phải nhọc công này không chút hứng thú. Crabbe và Goyle cũng không nhúc nhích, dù sao bọn họ là người hầu, loại chuyện này quản làm gì.
Nagini đương nhiên sẽ không tự tìm phiền toái, đối với cô, ôm gối ôm cải trắng ngủ một giấc còn thoải mái hơn việc lên đài đánh bay mấy đứa trẻ thực lực chưa đủ. Hơn nữa, nói thật pháp thuật cô am hiểu nhất là ma pháp Hắc ám, nếu dùng chúng cho mấy cái tân sinh trình độ không đủ, có khi, khả năng không xảy ra tai nạn chết người không lớn…
Đáng tiếc vẫn có người không hiểu ý tốt của Nagini, thấy cô luôn thành thật cuộn tròn người trên ghế, bộ dáng nửa ngủ nửa tỉnh, hơn nữa hai bên lại là tiểu quý tộc bạch kim có nhân khí cao nhất – Draco và một cậu bé có hương vị của công tử đào hoa – Blaise, có người không nhịn được tức giận, chủ động khiêu khích.
Nagini mở to đôi mắt màu lục còn mang sương mù chưa tỉnh ngủ, hôm nay dậy hơi sớm, hơn nữa ngồi xe lửa một ngày, hơn nữa trễ thế này vẫn phải chứng kiến cuộc khiêu chiến thủ tịch, kiên nhẫn bị hao mòn hết rồi! Hơn nữa, lúc nãy ăn cơm cô liếc nhìn Quirell vài lần, kết quả làm cho cô không còn hứng thú ăn cơm nữa, đối với những chuyện không rõ ràng làm cho tâm tình của cô rất rất khó chịu!
“Một đứa Máu bùn của thế giới Muggle!” Cô gái có giọng nói sắc nhọn khinh thường nói.
Nagini nghe tiếng quay qua. Một cô bé có mái tóc ngắn màu nâu, khuôn mặt cao ngạo tràn ngập hiểm ác. Đã đứng giữa sân thì đây hẳn là một tân sinh!
“Tên!” Nagini lười nhác nói, tuy là câu hỏi, nhưng ngữ điệu lại bình dị.
“Cô nói gì?” Cô gái hung tợn trừng mắt.
Nagini chớp chớp mắt, đổi một tư thế thoải mái hơn, thoáng thẳng người lên. “Tôi hỏi tên cô đó!” Nagini chậm rãi nói từng chữ, nói chậm làm người ta nghĩ cô đang nói với một người không hiểu tiếng Anh, “Nếu không, làm sao tôi biết cô là ai được?” Đến nửa câu sau, khẩu khí của Nagini trở thành đương nhiên, ẩn ẩn hàm chứa khinh thường. Sau đó, không nhìn cô gái tức đỏ bừng mặt kia mà quay sang nhìn Draco, không hiểu hỏi: “Draco, cậu biết cô gái kia là ai không?”
“Pansy Parkinson!” Draco cười khổ, chưa kịp đáp lời thì nữ sinh kia đã thét chói tai.
“À,” Nagini không chút để ý đáp, sau đó dùng ánh mắt tràn ngập hoài nghi nhìn Pansy, “Có việc?”
“Là Slytherin thì không được cự tuyệt bất kì sự khiêu chiến nào!” Pansy lạnh lùng hừ một tiếng.
“Ừ!” Nagini đưa cái gối ôm trong lòng cho Draco đang xem náo nhiệt, sau đó, khóe mắt nhìn thấy nụ cười khổ của Draco, nhưng cậu ấy vẫn đưa tay cầm lấy cái gối ôm.
Nagini thế này mới giật mình ý thức được, trong thế giới pháp thuật, hình như không tồn tại gối ôm?
Chớp chớp mắt, Nagini chậm rãi đứng dậy, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lấy cây đũa phép chỉ được làm bằng cây máu rồng ra, không thèm để ý quơ quơ, Pansy đột nhiên bị một trận gió lạnh thấu xương thổi bay ra ngoài, trên cánh tay, trên má, đều có những vết thương như bị lưỡi dao bằng băng cắt qua, chậm rãi chảy máu.
Các học sinh khác sợ ngây người, ngay cả Draco và Blaise cũng khiếp sợ nhìn Nagini, học trưởng Sean thì trực tiếp đứng ra che trước mặt Pansy, nhưng Nagini không tiếp tục công kích mà cất cái đũa phép màu hồng kia đi.
Trong không khí yên lặng, Nagini nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm mềm nhẹ lại khiến người khác cảm thấy lạnh run.
“Trước khi cô ngăn được ‘Crucio’ thì đừng nói với tôi câu kia.” Nagini vươn tay chỉ những chữ viết trên vách tường. “Trước khi cô chưa hiểu hết ‘Quy định của Slytherin’ thì đừng nói với tôi câu kia.” Dừng một chút, Nagini nhìn Sean đang che trước Pansy, khẽ cười cười, lời nói ra như một lời than thở: “Vinh quang Slytherin không được bảo bệ như thế, là một Slytherin ngay cả ‘cẩn thận’ cũng không biết dùng như thế nào, thì trực tiếp chết đi!”
“Quy định thứ tư của Slytherin: Mưu định rồi mới hành động.” Nagini nhẹ nhàng ngâm nga, “Quy định thứ ba mươi tám của Slytherin: Không hợp nhau khi không thể né tránh vẫn phải tôn trọng lẫn nhau.” Lúc trước, sau khi cô thê thảm lăn xuống cầu thang gần mặt tường kia thì đã học thuộc tất cả những chữ trên tường, kể cả vị trí…
“Còn anh, học trưởng Sean Nott, bảo vệ học sinh Slytherin là chức trách của anh, nhưng che chở như vậy chỉ cản trở sự trưởng thành của cô ấy mà thôi, điều đó không tốt đâu!” Khẽ cười, Nagini nghiêng đầu, đáng yêu nói: “Hay anh cho rằng em sẽ tiếp tục tấn công cô ấy?”
“Thật xin lỗi, là anh thất lễ!” Nghe lời nói của Nagini, Sean sửng sốt, sau đó dứt khoát lùi lại nói lời xin lỗi.
Mắt Nagini sáng lên, tính cách vị học trưởng này không tồi, tuy anh ta chiếm mất cái ghế khắc hoa cô thích nhất.
“Phép ‘Crucio’ vừa rồi không phải pháp thuật Hắc ám, miệng vết thương sẽ nhanh chóng hồi phục!” Nagini mở miệng giải thích, sau đó lấy lại cái gối ôm cải trắng trong tay Draco đang ngây người, lộ ra một nụ cười vô cùng thuần khiết, “Ai nha, người ta mệt quá, phải đi nghỉ ngơi thôi, mọi người cứ tiếp tục đi! À! Còn nữa, tôi thích một mình một phòng, học trưởng Sean không phản đối đi?”
Sean lắc lắc đầu, Slytherin tôn trọng kẻ mạnh! Cậu có thể phản đối?
Nagini vừa lòng cười, thật vui vẻ.
Đang đi về phía phòng nữ sinh, Nagini đột nhiên dừng lại, xoay người, nghiêm túc hỏi, “Cho em hỏi, bên dãy nam sinh, hiện giờ ai đang ở căn phòng sâu nhất, trên cánh cửa có khoắc hoa văn hình rắn?”
“Trên cửa có hoa văn hình rắn, có phòng như vậy sao?” Sean hoang mang hỏi lại.
“Không có sao? “Nagini chớp chớp mắt, sau đó cười cười, “Không có thì thôi!” Đó là căn phòng cô cùng Voldy ở cùng nhau bảy năm, thì ra đã bị Voldy phog ấn! Tuy là tài sản chung, nhưng cô vẫn muốn giữ cho riêng mình, dù sao, đó là cũng là bảy năm vui vẻ nhất của cô và Voldy! Nói vậy, Voldy cũng có cùng ý nghĩ với cô…
Nếu có thể, cô thật muốn ở đó, cô nhớ gian phòng kia quá đi…