[ĐN Harry Potter] Một Kiếp Đợi Chờ

Chương 74: Hỏi



“Đương nhiên, thầy biết là không phải em làm, tất nhiên, cả cậu Black cũng vậy!” Dumbledore ôn hòa.

Ansel nghe vậy thì hơi kinh ngạc liếc Dumbledore một cái, lại nhìn thấy Harry vì một câu nói của Dumbledore mà bình tĩnh lại, cậu tiếp tục im lặng.

Dumbledore ngồi bên cạnh Harry, đôi mắt màu lam lóe lên tia sắc bén như có thể nhìn thấy tất cả ẩn sâu sau đôi kính bán nguyệt, “Vậy…” Ngữ điệu của Dumbledore rất ôn hòa, chậm rãi hỏi: “Harry, Black, hai em đều là xà khẩu, phải không?”

“Vâng!” Ansel bình tĩnh trả lời. Theo cậu, thiên phú này đến từ huyết mạch của mẹ cậu, Veronica, dù trong mắt hầu hết mọi người, xà ngữ là biểu trưng của Slytherin, nhưng cậu sẽ không vì thế mà che giấu món quà cậu nhận từ mẹ mình.

Nhà Black không có kẻ hèn nhát! Con trai của Veronica lại càng không phải kẻ chỉ biết trốn tránh không dám đối mặt!

Hoàn toàn tương phản với Ansel, Harry lại vô cùng kích động, cậu bật dậy, giọng tiếng nói không giấu được sự gấp gáp: “Không phải, Giáo sư Dumbledore, em và đám Sytherin tà ác đó…”

“Đủ rồi!” Ansel đột nhiên dằn cái cốc lên bàn, âm thanh vang dội chói tai, ngữ điệu của cậu tuy bình thản nhưng lại không giấu được sự bất mãn và tức giận, “Cậu Harry Potter, tôi nghĩ mình nên nhắc cậu một câu, ở đây, tại nơi này, không một ai có quan hệ với công tước Salazar Slytherin cả! Nếu có, tôi tin tưởng, đó nhất định là huyết mạch của Slytherin còn tồn tại, điều này so sánh được với tuyệt tác Nurmengard đã bị phá hủy của Đức!”

Dumbledore vừa nhấc tay định trấn an Ansel, chưa kịp nói gì đã bị Nurmengard và ý nghĩa sâu xa sau nó làm ngẩn người, trong lúc nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.

Harry thì bị hù dọa bởi sự bùng nổ Ansel bỗng, tuy ngữ điệu của Ansel rất bình tĩnh, nhưng chính âm thanh trong trẻo pha trộn giữa lạnh lùng và phẫn nộ làm cho cậu không rét mà run.

“Được rồi, các em…” Cuối cùng, Dumbledore cũng thoát ra khỏi mở cảm xúc hỗn độn mở miệng giảng hòa. Ansel không thèm để ý liếc mắt một cái, cặp mắt lam đằng sau cặp kính bán nguyệt dường như càng thêm sâu sắc, “Cậu Black, em có thể nói rõ hơn về việc Nurmengard bị phá hủy cho thầy được không?” Dumbledore cũng không vội nghe Harry giải thích, lại chú ý lên Ansel. Sự kiện Nurmengard đến nay vẫn là bí ẩn, còn Gellert vẫn mất tung tích…

Ansel nở nụ cười thoáng chút ác ý với Dumbledore, “Em chỉ có thể nói, rất xin lỗi, Giáo sư Dumbledore thân mến, thật ra em cũng không biết rõ chuyện chỉ từng nghe qua thôi, dù sao đi nữa thì Nurmengard quả thật là một kiệt tác gần như hoàn hảo, và người thiết kế nó cũng là một truyền kì, em nhắc đến nó chỉ để thể hiện sự tiếc nuối của mình thôi mà.”

“Được rồi!” Dumbledore trông như bình tĩnh dời tầm mắt khỏi Ansel, chuyển sang Harry đang lúng túng nhìn ông và Ansel.

“Harry, về chuyện xà ngữ, trước đó em có biết gì không?”

“Không, không ạ, em chỉ biết đó là năng lực của Slytherin thôi!” Harry liều mạng lắc đầu, “Lúc ở vườn thú, em từng nói chuyện cùng một con rắn hổ mang, nó nói nó đến từ Brazil, nó cầu xin em thả nó đi, nó rất nhớ quê hương.”

“Lúc đó, ” Đôi mắt Harry mê mang chậm rãi lặp lại: “Lúc ấy, em cũng không biết mình có thể nói xà ngữ. Với lại…” ngữ khí đột nhiên gấp gáp, xen chút sốt ruột, không cam lòng cùng phẫn nộ, “Ngày hôm qua, em hàn toàn không biết mình đang nói loại ngôn ngữ nào, lúc ấy em rất vội, chỉ sợ nó tấn công mọi người nên mới hét lên, em cứ nghĩ mình đang nói tiếng Anh.” Cuối cùng, nhớ lại thái độ của mọi người với mình, Harry hơi tủi thân hạ giọng, gần như là đang thì thào.

“Rất kì quái!” Ansel đột nhiên tiếp lời, khóe miệng nở rộ ý cười tà khí, “Tôi cho rằng, xà ngữ và tiếng Anh rất dễ phân biệt mà! Hiệu trưởng Dumbledore, ý của thầy là?”

Dumbledore liếc nhìn cậu thiếu niên Ansel cao gầy có mái tóc bạc đặc biệt kia với vẻ không đồng ý, không biết giải thích thế nào nhưng nụ cười tà khí của đứa trẻ kia luôn khiến cho người khác có cảm giác bất an rất kì quái, “Không gì cả!” Dumbledore cười ôn hòa với Harry, “Mọi người đều biết, em không làm việc đó!”

“Việc này à, giáo sư Dumbledore, em nghĩ mình nên nhắc nhở mọi người nhớ một chút, “Ansel đan tay đặt trên đầu gối, “Slytherin đương nhiên biết đứa trẻ sống sót vĩ đại của chúng ta sẽ không bao giờ sai khiến con rắn kia công kích một vài Hufflepuff nhàn chám, nhưng chỉ sợ Hufflepuff sẽ không nghĩ cậu Harry Potter đây dùng xà ngữ để cứu người đâu!” Vừa dứt lời, Ansel đột nhiên nhớ ra gì đó, hứng thú nhìn Harry, “Cho tôi hỏi chút, chẳng lẽ tất cả Gryffindor đều cho rằng cậu dùng xà ngữ cứu người?”

Harry nghe Ansel nói học viện Slytherin đều nghĩ rằng cậu không có ý tấn công người khác, trong lòng vô cùng kinh ngạc cũng có chút mờ mịt. Lại nghe Ansel nhắc tới Gryffindor, trong lòng không khỏi khó chịu, hai ngày qua, những người bạn nhà Gryffindor, trừ Hermione và một số người, thì tất cả đều chỉ chỏ xì xầm sau lưng cậu, rồi né tránh.

Giờ sự chú ý của Ansel lại được chuyển sang gốc cây ngô đồng trong phòng. Trên cái giá cây ngô đồng là hai chú phượng hoàng giống nhau đang như đúc đang tựa vào nhau, một là phượng hoàng Fawkes của Dumbledore, con còn lại tất nhiên là bạn nhỏ bị Thánh đồ vứt bỏ, rồi bị Nagini nhân đó đầu cơ trục lợi cướp về nhà, cuối cùng bị đóng băng đóng gói gửi tặng cho Dumbledore, Hermes.

Vì Gellert, dù được Dumbledore chăm sóc chu đáo, đồ ăn cũng là do Dumbledore cung cấp nhưng Hermes thèm dành tí ti hỏa cảm nào cho Dumbledore. Tuy bị Thánh đồ bỏ rơi, nhưng Thánh đồ chưa bao giờ từ bỏ chủ nhân của nó, vậy nên dù Hermes rất ghét Thánh đồ nhưng nó không hận họ, sự oán hận của nó dồn vào kẻ trực tiếp tổn thương chủ nhân của nó, gián tiếp hại nó – Dumbledore, nếu không phải vì ổng là chủ nhân của Fawkes thì…hừ!!!

Còn Fawkes chỉ có thể khó xử kẹp giữa Dumbledoe và Hermes. Lo lắng về Gellert, còn lo cho cả Hermes nữa, dù sao mọi chuyện cũng do Dumbledore sai lầm, tình trạng của Hermes bây giờ cũng rất bị động, không lạc quan nên nó chỉ có thể yên lặng ở cạnh Hermes, cùng sưởi ấm cho nhau, Dumbledore tạm thời xem nhẹ một xíu đi…

“Giáo sư Dumbledore, hai con phượng hoàng kia đều là thú cưng của thầy sao?” Ansel đứng dậy, tò mò nhìn hai sinh vật đỏ rực như lửa kia.

“Ừ, chỉ có Fawkes thôi, con còn lại là do một người bạn nhờ chăm sóc!” Dumbledore vô cùng dịu dàng nhìn hai con phượng hoàng, ánh mắt mang theo hoài niệm và nhung nhớ.

Ansel chậm rãi đi đến chỗ cây ngô đống, còn chưa kịp tới gần thì tiếng kêu du dương lại vô cùng sắc bén bất chợt vang lên, Hermes hốt hoảng lao ra khỏi cây ngô đồng, liều mạng bay vòng vòng quanh nóc nhà trốn tránh Ansel.

Fawkes và Dumbledore không rõ chân tướng đều nóng nảy, ỷ vào có đôi cánh, Fawkes cũng lập tức bay lên bổ nhào đến chỗ Hermes, hai chú chim phượng hoàng bắt đầu kêu to, thanh âm du dương, êm tai.

Ansel bị từ chối còn bị đối xử ngang với phần tử khủng bố, đành buông tay. Cùng lúc đó, Fawkes vẫn truy vấn nguyên nhân mà Hermes đột nhiên sợ hãi.

Hermes cắn răng, lắc đầu, sống chết không nói. Nó có thể nói gì đây, một cậu bé tóc bạc mười tuổi xinh đẹp mang cho nó cảm giác chẳng khác gì cô gái tóc đen mười sáu, mười bảy tuổi từng đánh bom phá hủy Nurmengard, còn dùng phép thuật Hắc ám giam giữ nó, tuy cùng Thánh đồ giải cứu chủ nhân Gellert nhưng lại cấu kết cùng nhau ép nó gần chết sao??? Quá khó tin, hơn nữa chuyện mất mặt, mất nhân phẩm, mất danh dự như vậy sao nó có thể nói ra miệng sao???

Đến khi Dumbledore hỏi xong, Ansel vẫn giữ dáng vẻ ung dung thoải mái chậm rãi bước ra ngoài, Dumbledore ở bên trong bị một câu khen ngợi Nurmengard hoàn mĩ, một câu khen ngợi hoa cỏ bên Đức tươi đẹp, câu trước là về phượng hoàng Hermes, câu sau đã lại là một vài ma pháp liên quan đến Thánh đồ, v.v… của Ansel làm choáng váng.

Còn Harry, tuy được Dumbledore khuyên bảo và an ủi nên tâm tình tốt hơn một chút nhưng vẫn không vui cộng, nét mặt vẫn mờ mịt nặng nề. Đương nhiên, có thể là bị Ansel nói tới nói lui xoay cho chóng mặt mà vẫn không hiểu gì.

“Nói chuyện với Dumbledore thế nào?” Nagini đang chờ bên phòng hiệu trưởng hỏi.

Ansel hơi kinh ngạc ngẩng đầu, dường như không ngờ Nagini sẽ đứng đây đợi mình. “Tốt, nói chuyện rất vui” Ansel hơi nhếch môi, nở nụ cười mê hoặc.

Nagini nhìn nụ cười tà khí của Ansel, có vẻ cậu làm gì đó hay rồi, cô tò mò hỏi: “Chẳng lẽ có việc gì đó, ừm, đặc biệt?”

“Có lẽ!” Ansel híp mắt, đồng tử màu đen như càng thêm trong suốt, “Chỉ là nhắc đến hoa thơm cỏ lạ ở Đức, người Đức, chim lửa của Đức thôi mà!” Ansel thoải mái kể lại.

Nagini nghe vậy nhướn mày, Đức à, một nơi có nhiều chuyện cũ nha!

Đúng lúc này, Harry đi phía sau nhìn thấy Nagini và Ansel đang trò chuyện thân mật với nhau.

“Naomi—-” Harry không biết cảm giác trong lòng mình là gì, chỉ có thể nở nụ cười miễn cưỡng chào hỏi.

“Xin chào, Harry!” Nagini rất thoải mái chào lại, sau đó, kéo tay Ansel, gật đầu tạm biệt với Harry, tiếp tục vừa đi vừa cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.