[ĐN Harry Potter] Một Kiếp Đợi Chờ

Chương 76: Hỏi han ân cần



Trong không khí quỷ dị ấy, bữa tiệc tối Giáng sinh cũng mang có chút nặng nề. Cũng may là Imicus và Lockhart đến khiến cho bầu không khí của bữa tiệc trở nên sôi nổi hơn một chút.

Thân mật nửa ôm con trai Ansel của mình vào lòng, Veronica nghe thấy tiếng bước chân đang tới gần, ngẩng đầu thì thấy đó là Lockhart đang cười rực rỡ và Imicus đạm mạc, nao nao một chút, ánh mắt chợt lóe một tia nghiền ngẫm.

Sắc mạnh hắc ám thật quen thuộc, hơn nữa lại là huyết thống Huyết tinh linh, đây hẳn là người thừa kế của gia tộc Heine ở Đức! Hơn nữa, Huyết tinh linh Heine luôn có mối quan hệ rất thân thiết với Ám tinh linh Grindewald nha…

Vì thế, trong sự kinh ngạc của mọi người, Veronica hơi hạ mắt, vô tâm cười quăng ra một quả bom nguyên tử: “Imicus của gia tộc Heine sao? Hân hạnh được gặp mặt, tôi là Veronica, xin thay tôi gửi lời chào hỏi đến quý ngài Grindewald.”

Dumbledore trong nháy mắt như cảm thấy trái tim mình sẽ ngừng đập.

Là, Grindewald…

Lời Veronica vừa dứt, ánh mắt của tất cả các phụ huynh ở đây đều đổ dồn lên Imicus, chỗ các giáo sư thì vang lên một loạt tiếng kêu nhỏ kinh ngạc, Giáo sư McGonagall không nhịn phải lấy tay che miệng, Flitwick tính cách nóng nảy thì ngã nhào khỏi ghế.

Rất nhiều học sinh không biết đoạn lịch sử kia đều khó hiểu nhìn mọi người chung quanh, hy vọng có người giải đáp, còn các quý tộc nhỏ nhà Slytherin và những chú chim ưng ham học hỏi nhà Ravenclaw biết câu chuyện về Chúa tể Hắc ám đời thứ nhất Grindewald thì hai mắt sáng rực, chăm chú nhìn vào Imicus.

Harry cũng không biết Grindewald là ai, cậu nghi hoặc nhìn Hermione, chỉ thấy Hermione cũng đang hoảng hốt, kinh ngạc.

“Chúa ơi!” Hermione hoảng sợ mở to hai mắt, lẩm bẩm một hồi, một lát sau cô thoáng tỉnh táo lại, nhỏ giọng giải thích cho Harry: “Gellert Grindewald, cậu nên nhớ kĩ, trong sách, đặc biệt là quyển kể về Giáo sư Dumbledore có nói ông ta là Chúa tể Hắc ám đời thứ nhất, là người Đức, bị bạch phù thủy vĩ đại nhất, Giáo sư Dumbledore, đánh bại, ông ta vốn giam mình trong ngục giam phù thủy Nurmengard ổng tự tay kiến tạo, nhưng nghe nói, Nurmengard đã bị phá hủy, Grindewald cũng mất tung tích, không ngờ ông ta còn khỏe mạnh, hơn nữa Giáo sư của chúng ta có thể là Thánh đồ của ông ta, ôi, Merlin, điều này thật đáng sợ!”

Đến đó, Hermione thông minh cũng đoán được Lockhart và Imicus có thể là Thánh đồ, dùng ánh mắt khó tin nhìn họ. Dù sao trong lòng Hermione, Giáo sư luôn là những người vĩ đại nhất…

Ansel vẫn rất ngoan ngoãn dựa vào người Veronica, bình thường như chưa từng xảy ra chuyện gì. Còn Nagini hơi kinh ngạc nhìn Veronica, sau đó lại chậm rãi nhấp một ngụm cà phê đen, hứng thú nhìn Imicus phản pháo.

Ngay cả Lockhart đang đứng cạnh Imicus cũng có chút cười không nổi, anh kinh ngạc nhìn Veroniac, rồi lại lo lắng nhìn Imicus.

Trái với dự kiến của mọi người, nét mặt Imicus không chút thay đổi, vẫn giữ nụ cười nhẹ, hơi khom người thi lễ với Veronica, thanh âm rành mạch rõ ràng: “Tôi thay ngài Gellert cảm ơn lời hỏi thăm của phu nhân, hơn nữa…” Imicus hơi dừng lại, như khơi gợi lòng tò mò của mọi người, rồi mới phản pháo, lời nói mang chút khiêu khích, “Cũng xin nhờ phu nhân thay tôi gửi lời hỏi thăm của ngài Gellert nhà tôi tới ngài Voldemort.”

Gần như tất cả mọi người ở đây sau khi nghe thấy cái tên đó, hít một hơi, lưng chảy mồ hôi lạnh. Cho dù đã đoán được chút ít ‘sự thật’ nhưng giờ đây, các quý tộc vẫn khiếp sợ nhìn Veronica đang cười dịu dàng ôm Ansel.

“Tôi nhất định sẽ chuyển lời!” Veronica nhẹ nhàng quấy bát súp trước mặt, động tác tao nhã cực kỳ, giọng nói trong trẻo dễ nghe, nhưng năm chữ đơn giản ấy lại làm cho mọi người rùng mình.

Nói xong, Veronica và Imicus đều ngẩng đầu, nhìn nhau cười. Thậm chí còn trao đổi một ánh mắt lạnh lẽo đầy khó hiểu.

Dumbledore hơi kinh ngạc nhìn Imicus và Veronica. Một người đại diện cho Chúa tể Hắc ám đời thứ nhất, một người đại diện cho Chúa tể Hắc ám đời thứ hai, lại cố tình công khai tin tức này trước công chúng ở Hogwarts. Các cô rốt cuộc muốn làm gì?!

Nhưng dựa vào lời của Imicus và Veronica có thể thấy Gellert vẫn khỏe mạnh, trong nhất thời, trong lòng Dumbledore không biết là nên thở phào nhẹ nhõm hay nên lo lắng cho thế giới Pháp thuật, nhất là khi hai đại Chúa tể Hắc ám lại biết rõ tình huống của đối phương, nếu hai người này liên thủ ắt sẽ tạo ra sóng gió động trời!

Còn Nagini, thân là người thân mật nhất với Voldemort lại cúi đầu bĩu môi, uống một ngụm cà phê lớn, phồng má, trông rất đáng yêu, nháy mắt, khóe môi vẽ nên nụ cười hào hứng.

Aiyo, hôm nay thật náo nhiệt, người thừa kế nhà Slytherin, xà ngữ, Grindewald, Voldemort, tất cả đều là những chủ đề nhạy cảm, bất cứ tin nào trong số chúng cũng có thể trở thành tin nóng trên tờ Nhật báo Tiên Tri nha!

Thật đáng tiếc phóng viên bọ cánh cứng Rita Skeeter vẫn chưa ra mắt, nếu không tờ Nhật báo Tiên Tri ngày mai nhất định sẽ rất thú vị… Hay là mình gửi tin cú mèo cho cô ta nhỉ?

Nagini lại nhìn Veronica, cô nàng này nhất định không sợ phiền toái, trở thành tiêu điểm trên báo lớn cũng chả sao, còn Voldy, giờ cậu ấy còn chưa thực sự lộ mặt, cũng không sợ…

Nghĩ đến đây, Nagini bình tĩnh lấy giấy và một cái bút nhỏ từ túi áo, rồi bắt đầu ngồi viết thư…

Đến khi bữa tiệc Giáng sinh kết thúc, đến lúc sắp xếp điểm đến tiếp theo cho các vị phụ huynh, các giáo sư hai mặt nhìn nhau… Tuy dùng Floo rất tiện, nhưng giờ hình như các phụ huynh còn chưa có ý rời đi thì phải?

Các giáo sư không biết có nên hạ lệnh trục khách hay không nên đành trầm mặc, dù sao lúc nãy, Veronica đã không khách khí tỏ rõ với Dumbledore: tụi tui không chỉ là phụ huynh mà còn là cựu học sinh Hogwarts đó, làm giáo sư Hogwarts cũng không có quyền làm chủ nhân của Hogwarts nha, đặc biệt là trước mặt với hội phụ huynh, những người đầu tư chính để duy trì Hogwarts…

Cũng may lần này Veronica hình như có việc nên dứt khoát đứng dậy, trao đổi ánh mắt với Lucius, hẳn đã thương lượng xong nên chuẩn bị chạy lấy người.

Veronica giũ giũ tay áo, nhẹ nhàng ôm Ansel, hôn trán cậu, “Lát nữa trở phòng phải nghỉ ngơi cẩn thận nhé, ngủ ngon, bảo bối!”

“Tạm biệt, mẹ!” Ansel cười thật tươi, khẽ hôn lên má Veronica.

Đứng trước cửa phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor, Harry quả thật không biết mình đã về đây như thế nào. Đầu cậu giờ rối như canh hẹ vậy, Veronica, mẹ của Ansel, vị phu nhân cao quý xinh đẹp thích cười kia không ngờ lại là con gái của Voldemort, ha, con gái của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, thật châm chọc!

Hermione trở về cùng cậu cũng mang tâm sự nặng nề, Hermione không chút khách khí lôi Harry đang thất thần đến một góc của phòng sinh hoạt chung, “Harry, nước Đa dịch sắp xong rồi. Nhưng, giờ hoặc Ansel Black chính là người thừa kế của nhà Slytherin, hoặc Veronica, mẹ của cậu ta, khả năng cao cũng là người thừa kế, nhưng cô ta không thể tùy tiện vào Hogwarts được, tạm thời chúng ta không phải lo lắng về cô ta. Giờ chúng ta có nên ngụy trang thành học sinh Slytherin đến phòng sinh hoạt chung của họ điều tra không?”

“Đương nhiên!” Harry phục hồi tinh thần, khẳng đinh, trong bất tri bất giác, hai cậu tay nắm chặt, móng tay như sắp đâm sâu vào lòng bàn tay, “Chúng ta nhất định phải tìm ra hung thủ, dù người đó có phải là Ansel hay không!”

Hermione cắn môi, nặng nề gật đầu! Chỉ là ánh mắt cô có chút phức tạp, theo cô, thân phận của Ansel có thể vô cùng đáng sợ nhưng khả năng cậu ấy là hung thủ không lớn, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cô nhất định phải tìm ra tên hung thủ kia!

“Ansel có thể là điểm mấu chốt để tìm ra hung thủ, người bình thường có quan hệ thân thiết với Ansel là Naomi!” Hermione hít một hơi thật sâu, lấy lại sự bình tĩnh, cẩn thận phân tích, “Cho nên nếu dùng thuốc Đa dịch, tớ biến thành Naomi là thích hợp nhất, còn cậu người thích hợp nhất là người có quan hệ tốt với Nagini, Malfoy hoặc Zabini!”

Nghe Hermione nhắc tới Malfoy, Harry thoáng chút chán ghét muốn nói gì đó, mấp máy miệng nhưng ngại ánh mắt nghiêm khắc của Hermione nên cuối cùng cậu cũng không nói gì cả.

“Nghe cho kĩ, Harry, giờ phút này đừng để ý đến mấy vấn đề nhỏ nhặt nữa, chúng ta giờ phải nghĩ cách lấy được tóc của Nagini, hơn nữa còn phải nghĩ cách giữ chân cậu ấy để cậu ấy không trở lại phòng sinh hoạt chung trong một thời gian!” Hermione nghiêm khắc lại hơi mất kiên nhẫn giải thích, thuận tiện còn trừng mắt liếc Harry một cái.

“Chúng mình tìm cậu ấy nói chuyện, sau đó—–” Harry đề nghị.

“Không được. Tớ quan sát Naomi rất lâu rồi, cậu không thấy cậu ấy luôn ở cùng Ansel hoặc Malfoy sao? Ngay cả ở thư viện, dù chúng tớ ngồi cùng nhau nhưng Ansel vẫn thường xuyên ngồi cạnh cậu ấy! Hơn nữa qua thời gian dài như vậy nhưng tớ vẫn chưa lấy được tóc hay móng tay của Naomi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.