[ĐN Harry Potter] Một Kiếp Đợi Chờ

Chương 82: Manh mối



“Nhìn vào mắt Tử Xà sẽ chết! Nhưng mọi người chỉ bị hóa đá!” Harry nghiêm túc đọc, sau đó nghi hoặc hỏi. Cặp song sinh nhà Weasley cũng đưa ra nghi vấn tương tự.

“Mọi người chỉ bị hóa đá mà không chết là do không ai trực tiếp nhìn vào mắt của xà quái.” Hermione giải thích, “Vũng nước đọng, áo giáp sắt đều có thể phản xạ, nhưng bên cạnh cô bạn Slytherin kia hình như không gì có thể phản xạ…”

“Có lẽ là do chúng ta không chú ý!” Fred chăm chú nhìn chỗ thông tin ít ỏi được ghi chép lại, “Vậy bước tiếp theo là điều tra gian phòng nơi Ginny biến mất?”

Harry và Hermione xấu hổ nhìn nhau, không lên tiếng.

“Chúng ta đi thôi, đi hỏi Myrtle khóc nhè, cô ấy luôn ở đó nên chắc sẽ biết chút chuyện!” Hermione khép sách lại, để về vị trí cũ rồi nói.

Ba người còn lại gật gật đầu, rời khỏi phòng Cần thiết, đi đến phòng rửa mặt của Myrtle khóc nhè.

“Myrtle? Cô ở đâu?” Trước ánh mắt ra lệnh của Hermione, Harry kiên trì bước vào phòng rửa mặt, vừa đi vừa gọi.

“Hình như cô ấy không ở đây!” Sau khi gọi vài tiếng mà không được đáp lại, Harry xoay người, bất dắc dĩ nhún vai.

“Một phòng rửa mặt nữ bỏ hoang?” George dựa vào cửa, cao giọng nói. Fred ăn ý tiếp lời, “Ôi, Harry bé nhỏ, Hermione xinh xắn, sao các em tìm được nơi này? Merlin hỡi, một phòng, rửa mặt của nữ bỏ hoang?” Khi nói lời này, Fred làm bộ anh trai tốt ôm lấy bả vai Harry, tựa lên người cậu khiến Harry suýt không thở nổi.

“Vào coi qua đã! Myrtle?” Hermione nói xong, dẫn đầu đi vào, sau đó “My God!!!” Cùng với một tiếng kêu sợ hãi, Hermione cứng người.

Harry và cặp song sinh Weasley vội vàng lao tới, nhìn thấy khung cảnh phía trước cũng giật mình sợ hãi.

Myrtle, cô nàng luôn luôn khóc sướt mướt thể khiến người ta không thể nào thích được giờ không còn ở trạng thái bán trong suốt nữa mà đã biến thành dáng vẻ Fumos cháy sém, cô nàng bay là là trên mặt đất, gần cái bồn bên cạnh, trên bồn có là quyển sổ màu đen cũ nát, Myrtle khóc nhè trợn trừng hai mắt, nét mặt kinh hãi không thể kiềm chế.

“Merlin!” Harry cũng bị dáng vẻ của Myrtle dọa tới sợ ngây người, cặp song sinh Weasley im lặng, trong giây lát, không gian trở nên yên tĩnh.

“Đây là gì?” Hermione lấy lại bình tĩnh đầu tiên, nhìn quyển sổ trong bồn nước, George vừa cúi người định nhặt lên thì cô bé đã thấy thấp thoáng chữ gì đó trên bìa sách, lập tức bảo George, “Cẩn thận, đừng tùy tiện đụng vào nó!”

Cùng lúc đó, Fred lấy ra một cái nhíp hồng hồng hình như được làm từ nhựa plastic, cẩn thận kẹp quyển sổ và nhấc nó lên khỏi nước, George lập tức lấy ra một tấm bìa để Fred đặt nó lên.

Harry và Hermione cũng lập tức vây quanh.

George và Fred lại lấy thêm một cái nhíp ra, giải thích: “Cái này bọn anh dùng trong thí nghiệm, nó có thể ngăn rất nhiều hiệu ứng ma pháp đấy!”

“Đây cũng là lý do mà bọn anh có thể an toàn nghiên cứu ra những phát minh mới đấy!” Fred chăm chú nghiên cứu quyển nhật kí, vẫn theo thói quen tiếp lời George, nói xong cặp song sinh liền bắt tay vào phân tích quyển sổ kia.

“Đây là nhật kí hả? Bên trong chẳng có gì cả!” Fred kì quái nói, “Hơn nữa, nó bị ngâm trong nước lâu như vậy mà không trang nào bị ướt cả!”

“Nhìn đằng trước xem có tên không!” Hermione đề nghị.

Cặp song sinh Weasley đồng ý, dùng cái nhíp khép nhật kí lại.

“Ngày tháng của khoảng năm mươi năm trước!” Harry nhìn bìa nhật kí, cố gắng phân biệt, “To… Riddle.”

“Thử xem phía sau có tin gì hữu dụng không!” Fred hào hứng nói, lật quyển sách lại.

“Cái này, hình như là địa chỉ, số 4 – đường Road Hall Walker – London!” Harry chỉ vào một hàng chữ ở bìa, Hermione cũng gật gật đầu, “Đúng vậy, người tên Riddle này chắc chắn xuất thân từ Muggle nên mới mua nhật kí ở đây!”

“Lần trước tụi em đến đây không thấy quyển nhật kí này, trên mặt đất cũng không có vũng nước!” Harry nói.

“Vậy cũng không lạ, Myrtle luôn thích làm chỗ này lộn xộn mà!” Hermione nói.

“Chờ một chút, nhìn này!” Fred đột nhiên lớn tiếng nói, kích động chỉ vào trang sách.

“Sao vậy…”Còn chưa hỏi xong, Hermione đã im lặng, ở một góc có viết Ginny Weasley.

“Đây là nhật kí của Ginny!”

“Nhưng, sao Ginny lại có một quyển nhật kí của năm mươi năm trước, hơn nữa sao lại không viết gì bên trong!” Hermione vẫn cảm thấy chuyện này có những chi tiết làm cho người ta khó hiểu.

“Có thể viết ở mặt kia chăng!” George thuận miệng nói.

Vì đây là nhật kí của Ginny nên Fred và George cũng không dè dặt cẩn trọng nữa, liền cất cái nhíp đi, lấy tay cẩn thận lật xem.

Saika Suda

“Bên trong chẳng có gì cả!” Một lát sau, Fred có chút nhụt chí nói.

Hermione nhận lấy quyển nhật kí từ tay Fred, đặt lên bàn, nói: “Có lẽ là do bùa ẩn hình hoặc bùa che giấu!” Đoạn lấy ra đũa phép gõ lên nhật kí ba lần, nhỏ giọng niệm: “Aparecium (Hiện ra)!”

Không có gì xảy ra cả, trên  mặt giấy vẫn trắng tinh.

“Thử cái này xem!” George lấy một cái bình thủy tinh tinh xảo từ túi ra, quơ quơ trước mặt Hermione và Harry, “Là nước thuốc hiện ẩn mà anh và Fred đặc biệt điều chế!” Nói xong, liền đổ cả bình nước thuốc lên quyển nhật kí.

Nhật kí vẫn không hiện chữ, nhưng chỗ nước được đổ vào lại chậm rãi ngấm vào trang sách, cuối cùng biến mất không một chút dấu vết.

“Nó có thể hút chất lỏng?” Bị ngâm trong nước nhưng không ướt, bị đổ nước vào thì hút sạch, Fred nhướn lông mày, nói.

“Fred!” George dường như đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, gọi Fred.

“Sao vậy, em trai?”

“Cái tên trên nhật kí có lẽ là Tom, Tom Riddle!” George hưng phấn nói, “Thiếu chút đã quên, khi chúng ta bị lão gia Filch kia cấm túc, trong phòng có một cái cúp trưng bày ghi tên Tom Riddle, vì có cống hiến đặc biệt với trường học năm mươi năm trước!”

“À! Anh nhớ rồi! Lúc đó chúng ta còn dùng thuốc tàng hình lau cái cúp mà, không biết nó còn tác dụng hay không!” Fred búng tay một cái, hưng phấn nói, “Nhưng trên cái cúp đó chỉ có tên không ghi rõ giải thưởng hay tên của cống hiến đặc biệt kia, cũng không có ghi lại tương quan trong lịch sử của trường nha?”

“Phải, bên trong phòng hồ sơ cũng không có! Bọn anh xem qua rồi!” George bổ sung.

“Cống hiến đặc biệt cho trường…” Harry lặp lại, Hermione thì giật mình nhớ ra: “Khi làm bài ở thư viện em từng nhìn thấy nó, năm mươi năm trước, Hogwarts cũng xuất hiện những sự kiện tập kích như bây giờ, hình như hồi đó, Tom Riddle bắt được hung thủ cho nên…”

“Nhưng… “Harry im lặng hồi lâu nhưng vẫn thấy khó hiểu, bèn hỏi: “Không phải chúng ta vừa nói thứ tập kích mọi người là Sinh vật huyền bí có tên Tử Xà sao?”

“Quan trọng là đằng sau có kẻ chủ mưu!” Cặp song sinh Weasley trăm miệng một lời khiến Harry đang suy tư cũng giật mình sửng sốt, một lúc sau mới phản ứng lại.

“Tử Xà… vòi nước… Myrtle khóc nhè… “Hermione nhỏ giọng lặp đi lặp lại những từ này, cuối cùng, hơi hoang mang nhìn cặp song sinh, “Fred, George, các anh khẳng định là mình nhìn thấy Ginny biến mất ở đây sao?”

Anh em song sinh đồng thời gật đầu, “Đương nhiên!”

“Vậy các anh chỗ cho em được không? Em nghĩ em đoán được vài điều!” Hermione không nói ra suy đoán của bản thân, chỉ cắn môi tiếp tục suy tư.

Fred và George liếc nhau một cái, sau đó lấy ra một cái bản đồ, so với bố cục phòng rửa mặt một chút, đi đến bên một cái bồn rửa mặt, “Đại khái là ở vị trí này này, ừ, bên phải Myrtle khóc nhè, đúng rồi, lúc ấy bọn anh cũng không thấy Myrtle khóc nhè ở bên Ginny, giờ cũng không thấy tên trên bản đồ, chắn là do bị hóa đá xong thì không bị đánh dấu!”

Harry và Herrmione đi đến, cùng tỉ mỉ kiểm tra cái bồn với anh em song sinh nhà Weasley, “Có hình một con rắn!” Harry đột nhiên kêu lên, “Nhìn này!”

Ba người khác lập tức tập trung ánh mắt vào chỗ Harry chỉ, đó là một vòi nước đã bị hỏng.

Anh em nhà Weasley lập tức đeo bao tay, dùng sức vặn nút nhưng vẫn không có nước chảy ra, “Harry,” George tháo bao tay, “Thử dùng xà ngữ xem, ví dụ như ‘Open Sesame’?”

“Vâng!” Harry dừng một chút, nghe theo, “Open Sesame!”

“Ha ha, cậu bé, em nói tiếng Anh đó, bọn anh nghe hiểu hết nè!” Fred vỗ vai Harry, đùa cợt.

“Để em thử lại!” Harry nhìn chằm chằm hình hoa văn con rắn trên vòi rắn, cố gắng tưởng tượng mắt nó là mắt của một con rắn thật, thật lâu sau mới mở miệng, tê tê nói: [Open Sesame!]

Ánh sáng trắng chói mắt tán đi, một vòi nước khổng lồ xuất hiện trước mắt bốn người. Bốn người kinh hãi nhìn ống hút sâu không thấy đáy, gật đầu với nhau, lần lượt nhảy xuống.

Khi George, người cuối cùng, nhảy xuống, Percy Weasley nghe được tiếng động lạ nên mở cửa ra, chỉ thoáng thấy mái tóc đỏ chói mắt của George trên miệng vòi!

Mặt Percy biến sắc, nhanh chóng xông lên, sau đó anh chợt chú ý tới Myrtle khóc nhè cháy đen đang bay là là… Percy hít một hơi sâu, phẫn nộ hòa lo lắng nắm chặt tay, vội vàng xoay người chạy đi kể lại mọi chuyện với các giáo sư…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.