" Dark, hôm nay tôi nhất định phải giết ch.ết ông.
"
Trác Duệ Quân vừa nói vừa tung cú đấm vào mặt Triệu Việt, nhưng Triệu Việt đã né được, rồi cả hai lao vào đánh nhau.
Đàn em của Trác Duệ Quân chỉ dám đứng ở ngoài, bởi vì Trác Duệ Quân đã ra lệnh không ai được phép giúp đỡ hắn, đây là mối thù riêng của hắn phải để tự tay hắn trả.
Triệu Việt dù thân thủ rất giỏi, nhưng bây giờ ông cũng đã có tuổi, không còn nhanh nhẹn ra đòn cũng không chuẩn xác như trước được nữa, rõ ràng có thể thấy người chiếm ưu thế trong cuộc đấu này chính là Trác Duệ Quân.
Triệu Việt không cầm cự nổi được nữa, bị Trác Duệ Quân đạp ngã xuống nền sàn, từ miệng ông phun ra một ngụm máu đỏ, trên người đều là vết thương.
Trác Duệ Quân dùng chân đạp lên người Triệu Việt, ghì chặt ông dưới nền sàn.
Trác Duệ Quân lấy từ trong túi quần ra một con dao bấm, hắn bật con dao ra, lưỡi dao nhọn hoắt lạnh lẽo, bị ánh đèn chiếu vào mà loé sáng lên chói mắt:" Dark tôi nghe nói lúc trước ông được đặt cho cái biệt danh là " viên đạn bạc " có phải không? Cũng chính bàn tay của ông đã bắn chết biết bao nhiêu người, trong đó có cả người thân của tôi nữa… " Còn chưa dứt lời Trác Duệ Quân đã giơ con dao phóng xuống, con dao sắc nhọn ghim thẳng đứng trên bàn tay của Triệu Việt.
Triệu Việt cắn răng nhịn đau, vì Triệu Lan Vy của ông ta phải cố gắng, ông không được chết.
Trác Duệ Quân chính là một con quỷ đội lốt người, Triệu Lan Vy là vợ của hắn được, ông không thể để con gái của ông ở bên cạnh Trác Duệ Quân được.
Triệu Việt nghĩ đến con gái, nhưng thể tiếp thêm cho ông sức mạnh mà vùng dậy, rút lấy con dao trong bàn tay ông ra, máu ở vết thương không ngừng nhiễu xuống nền nhà, phút chốc ở đây nhưng biến thành một biển máu, đâu đâu dưới nền sàn cũng thấy máu đỏ tươi đang chảy.
Triệu Việt xông tới dùng chính con dao trong tay đâm Trác Duệ Quân.
Nhưng Trác Duệ Quân đã nhanh hơn ông một bước, mà lấy súng ra bắn vào bả vai của ông.
Triệu Việt không chịu nổi đã ngã quỵ dưới sàn.
Triệu Lan Vy vì nghe được tiếng súng nên đã vội vàng chạy xuống lầu.
" Duê Quân, anh đang làm gì vậy? Tại sao lại bắn ba của em chứ? Anh bỏ súng xuống đi! "
Trác Duệ Quân nhìn Triệu Lan Vy, người con gái trước mặt hắn người mà hắn yêu thương lại chính là con gái của kẻ thù.
Đây là chuyện mà có nằm mơ hắn cũng không bao giờ nghĩ đến.
Lúc trước hắn đã thề rằng nếu một ngày nào đó hắn bắt được Dark hắn không những phải giết ch.ết ông ta mà cả gia đình của ông ta, vợ con ông ta, người thân của ông ta hắn đều sẽ giết sạch, giống như những gì ông ta đã làm với hắn.
Bây giờ con gái của ông ta đang đứng trước mặt hắn, chỉ cần một tay thôi, hắn bóp cò một cái đã có thể giết được con gái của ông ta rồi.
Nhưng hắn có thể xuống tay với cô được sao?
Chỉ việc nhìn thấy cô khóc thôi trái tim của hắn đau đớn rồi, thì làm sao hắn có thể làm cô bị thương được chứ.
Cuối cùng thì hắn vẫn là kẻ thua cuộc, hắn không thua bởi ai cả, hắn chỉ thua với duy nhất một mình Triệu Lan Vy mà thôi.
Trác Duệ Quân kéo Triệu Lan Vy đứng dậy:" Vy ngoan, đi lên phòng! Đây không phải là chuyện của em.
"
" Không! Tại sao em lại không được ở đây chứ? Tại sao anh lại cầm súng bắn ba của em? Anh mau bỏ súng xuống đi! "
Triệu Lan Vy định lấy khẩu súng trong tay của Trác Duệ Quân vì sợ Trác Duệ Quân sẽ lại nổ súng thêm một lần nữa vào ba của cô, nhưng Trác Duệ Quân đã biết được ý định của Triệu Lan Vy mà ngăn hành động làm càng của cô lại.
" Triệu Lan Vy! Trước khi em khiến tôi mất hết kiên nhẫn thì em mau đi lên phòng ngay! " Trác Duệ Quân lạnh lùng nói.
" Em không lên, nếu anh không giải thích với em rõ ràng thì dù anh có giết ch.ết em thì em cũng không lên phòng.
"
Sự bướng bỉnh cố chấp của Triệu Lan Vy đã thành công chọc cho Trác Duệ Quân giận điên lên.
Từ trước đến giờ không ai được phép cải lời hắn ta cả, vậy mà người phụ nữ này hết lần này đến lần khác làm trái mệnh lệnh của hắn, khiến hắn phát bực.
Nhưng vì hắn yêu cô nên nuông chiều cô không trách tội cô, còn lần này thì không thể.
Trác Duệ Quân giữ chặt lấy cổ tay của Triệu Lan Vy mà lạnh lùng ra lệnh cho thuộc hạ của mình đang đứng chờ sẵn từ nãy đến giờ.
" Giết ông ta! "
Rất nhanh chóng, tất cả bọn họ đã bao vây Triệu Việt lại, mỗi người trên tay điều cầm một khẩu súng nhắm thẳng vào Triệu Việt.
Triệu Việt bây giờ khắp người đều bị thương rất nặng, đã không còn khả năng để phản kháng nữa mà chỉ biết nhắm mắt chờ chết.
Triệu Lan Vy thất thần, một lát sau mới chợt hiểu ra, mà gào lên trong vô vọng.
" Không! Không được bắn….Các người không được bắn ba của tôi."
Triệu Lan Vy định lao đến đẩy đám người đó tránh xa khỏi ba của cô, nhưng tay của cô đã bị Trác Duệ Quân nắm chặt, không thể thoát ra được.
Trong cơn hoảng loạn cô vùng vẫy để thoát khỏi gọng kìm của người đàn ông trước mặt, làm đủ mọi cách để hắn ta chịu thả cô ra, hết cào cấu, rồi lại cắn vào tay của hắn.
Nước mắt của cô bắt đầu ứa ra, đau đớn có, bất lực có, hai hàng nước mắt lăn dài, lăn dài trên đôi gò má rồi rơi xuống mu bàn tay của hắn, vị nước mắt mặn chát cùng mùi máu tanh nồng đọng lại trên đầu lưỡi cô, khiến cõi lòng cô chua xót, tan nát.
Trác Duệ Quân dù bị Triệu Lan Vy cắn đến đổ máu vẫn không hề đẩy cô ra, tay vẫn nắm chặt lấy tay cô không chịu buông.
Nước mắt của cô hệt như ngọn lửa bùng lên, thiêu trụi tâm can hắn.
Trái tim hắn bây giờ bỗng đau nhói lên từng hồi, nhưng ánh mắt hắn lại lạnh lùng chẳng hề biểu lộ cảm xúc gì ra bên ngoài.
Trác Duệ Quân ôm chặt cô vào lòng, Triệu Lan Vy ở trong vòng tay của bắt đầu giãy dụa.
Cô càng muốn thoát khỏi hắn thì hắn lại càng ôm chặt cô hơn, vây giữ cô ở trong lòng hắn.
Bàn tay to lớn mạnh mẽ của Trác Duệ Quân để sau đầu cô, dùng lực nhấn mạnh đầu cô vùi sâu vào trong lòng ngực của hắn.
Trong một khoảnh khắc tiếng súng kinh hoàng lại vang lên, tim cô nhưng ngừng đập, trời đất như sụp đổ trước mắt cô..