Khương Nghị gọi bọn họ tập trung lại đọc kịch bản vì ba mục đích, thứ nhất là hy vọng diễn viên của “Quyền mưu” có thể hiểu rõ kịch bản, đa số diễn viên khi đọc kịch bản hầu hết đều chỉ tập trung vào phần lời thoại của bản thân, từ đó lơ là lời thoại của diễn viên đóng chung, nhưng điều Khương Nghị mong mỏi lại là bọn họ không chỉ có thể học thuộc lời thoại của mình, mà đồng thời vẫn nên hiểu rõ lời thoại của diễn viên khác, hơn nữa nắm rõ vai diễn cũng có thể phối hợp với diễn viên đóng chung.
Thứ hai là cải tiến nội dung kịch bản, trong lúc quây lại đọc kịch bản, người nào sẽ đọc to kịch bản của người nấy, trong quá trình này, kiểm tra cho nhau xem có gì không nói thuận miệng không, hoặc là có vấn đề gì cần sửa đổi hoàn thiện, sau khi nêu ra tại đó liền chỉnh sửa hiệu đính luôn, có thể giảm thiểu những rắc rối không cần thiết về sau cho diễn viên.
Thứ ba là diễn viên có thể làm quen với nhau trước, trước khi cảnh đầu tiên bắt đầu, mọi người thật ra đều là người xa lạ, tận dụng buổi đọc thử kịch bản, diễn viên làm quen với nhau có lợi chọ việc quay phim sau này của bọn họ, suy cho cùng, một môi trường làm việc tốt thì mới có thể khiến cho diễn viên càng nhập tâm hơn vào kịch bản.
Khi đọc thử kịch bản, Tô Tinh Dã nhìn thấy kịch bản ở bên cạnh Thẩm Vọng Tân, anh dùng bút máy viết chú thích lên kịch bản, nét chữ ngay ngắn, uốn lượn bay bổng, toát lên một vẻ đẹp khó nói.
Thẩm Vọng Tân cảm nhận được ánh mắt của Tô Tinh Dã, anh nghiêng đầu nhìn qua chỗ cô, mà Tô Tinh Dã vừa ngước mắt liền chạm phải ánh mắt của Thẩm Vọng Tân, thoáng chốc như rơi vào trong dải ngân hà sâu thăm thẳm, cô vô thức chớp mắt mấy cái liền, sau đó liền hoảng sợ vội vã dời tầm mắt đi, dán chặt mắt vào kịch bản của mình không dám tiếp tục nhìn anh nữa.
Thẩm Vọng Tân còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã nhìn thấy cô thoáng cái dời tầm mắt đi, anh thuận mắt nhìn theo qua phía cô, lúc này cô đang cắm đầu vào xem kịch bản của mình, anh bất giác khẽ mím môi, ấy vậy mà không nói gì cả.
Cả một buổi chiều, Khương Nghị dẫn dắt bọn họ đọc thử kịch bản, trong quá trình này, không ít thì nhiều, mọi người đều tìm ra một số vấn đề. Sau khi Khương Nghị và biên kịch lắng nghe xong thì chỉnh sửa ngay tại chỗ, mãi cho đến sáu giờ tối, Khương Nghị mới để bọn họ ra về, “Được rồi, không còn sớm nữa, buổi đọc thử kịch bản ngày hôm nay đến đây thôi nhé, ngày mai tám giờ sáng, vẫn ở đây, chúng ta tiếp đọc nốt những phần vẫn chưa đọc thử.
***
Đám người Khương Nghị đi ra trước rồi diễn viên bên dưới cũng lục tục đứng dậy, tụm hai tụm ba đi ra ngoài. Thẩm Vọng Tân ngồi ở phía bên ngoài nhổm người dậy để người phía trong đi ra ngoài, sau khi Tô Tinh Dã đi ra rồi Chu Thưởng mới đi ra.
Sau khi các diễn viên khác ra về gần hết, Du Thư Yên ném kịch bản cho Trì Hủ rồi lao về phía Tô Tinh Dã, cô ấy ôm chầm lấy Tô Tinh Dã, “Tinh Dã, tớ thật sự không ngờ cậu lại có mặt trong “Quyền mưu”, vừa nghĩ tới việc chúng ta sau này có thể ở cùng nhau sáu tháng, tớ vô cùng sung sướng đó!”
Nói ra cũng kì lạ, năm trước Tô Tinh Dã và Du Thư Yên làm quen với nhau, trong hai năm, bọn họ một người bận quay phim một người bận học hành, ngoại trừ thi thoảng gọi một cuộc điện thoại, tám chuyện trên Wechat một chút, thật ra trong hai năm này số lần họ gặp mặt chưa đến ba lần, nhưng Tô Tinh Dã thật sự rất yêu mến cô ấy, dường như sự nhiệt tình từ cô ấy rất cuốn hút cô.
Khóe miệng Tô Tinh Dã nở nụ cười nhàn nhạt, nói: “Tớ cũng thế, tớ cũng thấy rất vui.”
Trì Hủ ôm hai cuốn kich bản đứng một bên nhìn Tô Tinh Dã đắm đuối, cậu ta cảm nhận sâu sắc rằng Tô Tinh Dã trong hình rất đẹp, nhưng so với trong hình thì người thật còn đẹp hơn thế!
Tô Tinh Dã để ý thấy ánh mắt của Trì Hủ, cô nhẹ nhàng gật gật đầu với cậu ta.
Trì Hủ ngẩn người, bỗng chốc vui mừng xen lẫn lo sợ, “Tiểu… Tinh Dã, lâu quá không găp.”
Trì Hủ vốn dĩ định gọi chị gái nhỏ, nhưng bình thường nói không ngại mồm vì người ta căn bản không ở trước mặt, bây giờ đứng trước mặt người ta cậu lại thốt không nên lời, có điều khi vừa nói xong, vai liền bị Du Thư Yên đấm một cái, “Tiểu Tinh Dã là cái tên cậu có thể gọi sao?”
Trì Hủ ôm vai: “…”
Thẩm Vọng Tân ở một bên thấy thế, âm thầm cúi đầu cười.
Du Thư Yên nhìn thấy Thẩm Vọng Tân, đột nhiên nói: “Ấy, tớ bỗng nhiên nhớ ra một chuyện rất có duyên nhé.”
Phó Tuân: “Chuyện gì thế?”
“Chính là hai năm trước Tinh Dã và Vọng Tân nhất định không ngờ tới hai năm sau bọn họ lại đảm nhận vai chính trong cùng một phim.”
Du Thư Yên nói xong, Tô Tinh Dã bất chợt nhìn Thẩm Vọng Tân một cái, mà Thẩm Vọng Tân cũng y như thế nhìn cô, lần này cô không trốn tránh nữa, mà cười cười với anh, Thẩm Vọng Tân cũng thế.
“Đúng thế, còn nữa, năm người chúng ta đều từ phim “Triều Dương” mà ra, cậu nói xem có thể không phải do duyên số sao?”
“Đúng là có duyên, có điều giờ chỉ còn năm người chúng ta trong phòng hội nghị thôi đó, chúng cũng nên đi rồi.”
“Đúng đúng đúng.”
Mấy người bọn họ cùng lúc đi ra, Du Thư Yên sau khi nhìn thấy A Uy liền khẽ “chặc” một tiếng, ôm chặt cánh tay của Tô Tinh Dã, “Tinh Dã, anh ta là vệ sĩ của cậu à?”
“Là trợ lý của tớ, cũng kiêm nhiệm luôn vệ sĩ.”
“Trông có vẻ rất hung dữ đó.”
“Nhìn thì hung dữ, nhưng anh Uy rất tốt.”
“Có điều hung chút cũng tốt, nhìn cho có cảm giác an toàn.”
Sau khi về tới khách sạn, Khương Nghị gửi tin nhắn cho dàn diễn viên chủ chốt, nói muốn mời bọn họ ăn tối, hẹn ở nhà hàng Hoằng Viễn gần khách sạn.
Khi bọn họ đi ăn cơm, trợ lý sẽ không đi cùng, nghệ sĩ cùng tổ sẽ đi cùng nhóm nghệ sĩ. Trên thực tế, nếu đưa trợ lý đi cũng sẽ bởi vì trợ lý của anh chị tổ mình cùng với trợ lí của anh chị tổ khác đi chung với nhau, cho nên sau khi năm người bọn họ đi tham dự bữa tiệc của đạo diễn, trợ lý bọn họ cũng bàn bạc tìm chỗ cùng nhau ăn cơm.
Có điều bọn họ liếc nhìn qua A Uy, trợ lý của Tô Tinh Dã, hôm nay bọn họ ở bên ngoài cả buổi chiều, mọi người đều túm tụm lại thì thầm to nhỏ tám chuyện, nhưng anh ta lại ngồi một mình chỉnh tề ở đằng kia, nhắm mắt yên lặng ngồi cả buổi chiều.
Thế mà bọn họ lai thật sự không nghĩ rằng anh ta giả vờ, mà do trên người anh ta toát ra phong thái lạnh lùng nghiêm nghị, cảm giác mà A Uy đem lại cho bọn họ không giống như một trợ lý mà lại giống như cảm giác của một bảo kê xã hội đen, hơn nữa, một người có thể duy trì một tư thế ngồi nguyên buổi chiều, nếu như không có khả năng tự kiềm chế bản thân vô cùng mạnh, thì ai có thể làm được chứ?
Cho nên mấy người trợ lý khác, cứ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều đang nghĩ xem ai xung phong lên nói chuyện với A Uy.
Đường Viên liếc nhìn ba người con trai, thở dài, sau đó nhấc chân đi về phía A Uy, ba người con trai đồng loạt nghiêng đầu nhìn Đường Viên đi về phía A Uy.
Cô đi đến bên cạnh A Uy, cô ấy ngẩng đầu nhìn anh ta, nói: “Bọn em quyết định cùng nhau đi ăn cơm tối, anh cùng đi nhé?”
A Uy cao một mét chín mốt, còn Đường Viên cao không đến một mét sáu ba, vì thế khi A Uy nhìn cô ấy đều trong tư thế nhìn xuống.
Đường Viên thấy anh ta không nói gì, liền tiếp tục nói: “Anh dù gì cũng là trợ lý của chị Tinh Dã, cũng là đại diện cho chị Tinh Dã, nên không thể không hòa đồng với mọi người được đúng không?”
Khi Đường Viên nói xong, khóe miệng A Uy giật giật, nói: “Vậy thì cùng đi nào.”
***
Trong phòng đặt riêng không nhiều người, ngoài đạo diễn, phó đạo diễn, nhà sản xuất, cùng biên kịch ra, thì cũng chỉ bọn họ, những diễn viên chủ chốt. Ngoài năm người bọn họ ra, còn có Thích Chử đóng vai Lý Tri Hàng, Chu Thưởng vai Ngũ Hoàng Tử, Kỷ Nguyên vai Đại thiếu gia, Triệu Tư Vu vai Nhị tiểu thư nhà họ Cung. Nhóm diễn viên chủ chốt chín người cộng thêm nhóm đạo diễn tổng cộng mười ba người, bàn lớn vừa đủ ngồi hết một bàn.
Khương Nghị nhìn bọn họ, chín người diễn viên trẻ tuổi do mình đích thân chọn lựa, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng, cho nên khi trò chuyện với bọn họ nhẹ nhàng hơn nhiều so với buổi chiều ở phòng tập luyện đọc thử kịch bản, “Các bạn đều những diễn viên chủ chốt của “Quyền mưu”, nếu không có gì bất trắc, thì sáu tháng này chúng ta đều sớm tối bên nhau, tôi hy vọng mọi người đều có thể nhân cơ hội này mà làm thân với nhau, để có thể cùng nhau trải qua sáu tháng quay phim vui vẻ.”
“Các bạn bây giờ đều không thân thiết, nhưng trong sáu tháng sắp tới, các bạn sẽ là những người thân quen nhất của nhau, dù sao thì chín người các bạn đều đến cuối phim mới có thể kết thúc đóng máy, các bạn đều là những người trẻ tuổi, tuổi tác cũng tương đương nhau, ở chung với nhau cũng dễ dàng hơn, có lẽ qua sáu tháng này, các bạn rất nhanh đều sẽ tham gia phim mới, quen biết những người đồng nghiệp mới, những người bạn mới, nhưng các bạn cần biết, sáu tháng các bạn ở trong đoàn phim “Quyền mưu”, trong đời các bạn, chỉ có một lần, những người bạn gặp được trong đoàn phim lần này, sau này có lẽ sẽ không lại có thêm một cơ hội tụ họp đầy đủ trong cùng một đoàn phim.
“Tôi hy vọng các bạn hết sức trân trọng từng ngày ở trong đoàn phim, trân trọng từng người bạn ở bên cạnh, bớt chút danh lợi, bớt chút bốc đồng, thêm chút thật lòng, thêm chút thành thật, nghiêm túc với công việc, thật lòng đối đãi bạn bè, nghiêm túc với mỗi tác phẩm của mình, duy trì lòng tin, chỉ có từng nỗ lực, mới có thể thật sự cảm thấy không hổ thẹn với lương tâm.”
Khương Nghị trong giới giải trí làm đạo điễn cũng đã mười mấy năm, trong mười mấy năm này, ông đã gặp quá nhiều diễn viên, từ thuở ngây ngô chập chững vào nghề cho đến sau này điêu luyện dày dặn kinh nghiệm, nhưng những diễn viên vào nghề càng lâu thật ra càng dễ lạc lối giữa chốn giải trí xa hoa trụy lạc, kiểu diễn viên thế này ông từng thấy không chỉ một hai người, mà là rất nhiều, cho nên lần này khi bắt đầu chuẩn bị cho “Quyền mưu”, ông đã đưa ra một chiến lược rất táo bạo.
Dàn diễn viên chủ chốt do ông chọn cho “Quyền mưu” hầu hết đều là những diễn viên không nổi tiếng lắm, thật ra đa số có thể xem là những diễn viên mới. Diễn viên mới không giống với những diễn viên vào nghề đã mấy năm rồi, bởi vì bọn họ thời điểm này vẫn chưa bị giới giải trí làm vấy bẩn, giống như một miếng ngọc đang chờ được gọt dũa, chỉ cần chịu khó gọt dũa, cuối cùng sẽ lộ rõ màu sắc độc đáo vốn có của họ, ông càng muốn cho bọn họ cơ hội như thế này.
Nói thật lòng, chín người trẻ tuổi đang ngồi đều hiểu hết những lời này của Khương Nghị, cho nên khi bọn không hẹn mà đồng loạt nhìn nhau, ánh mắt ngập ngừng, dường như cũng vì buổi trò chuyện này, lại có thể dần dần khiến bọn họ từ những người xa lạ trong buổi đọc thử kịch bản đến mối quan hệ đơn thuần gặp nhau thì cười được cải thiện hơn. Cũng không biết là ai bỗng cười lên một tiếng, sau đó mọi người đều đồng loạt bật cười, trong phòng đặt riêng phảng phất một sự ấm áp khó tả…
Rất lâu rất lâu về sau, khi nhận một cuộc phỏng vấn, có phóng viên hỏi bọn họ, người mà bản thân muốn cảm ơn nhất là ai, bọn họ luôn luôn nhẹ nhàng nở một nụ cười nói, là một vị đạo diễn họ Khương tên Nghị.
Một buổi nói chuyện của Khương Nghị đã thành công kéo gần thêm mối quan hệ của chín người bọn họ, mọi người không còn gượng gạo giống buổi chiều lúc đọc thử kịch bản, đều thoải mái hơn nhiều. Giống như Khương Nghị nói, bởi vì đều là người trẻ tuổi, chín người trong đó nam là sáu người, tình bạn giữa con trai với nhau thật sự rất dễ hình thành, một chủ đề thú vị liền có thể làm các mối quan hệ thêm khắng khít, còn ba người con gái bọn họ, Du Thư Yên và Triệu Tư Vu đều thuộc nhóm người hướng ngoại, cho nên mối quan hệ của ba người cũng đang dần dần thân thiết.
Thật ra nhìn thấy cảnh tượng này, người vui vẻ nhất không ai khác là nhóm người Khương Nghị, việc quay một bộ phim có thể thuận lợi suôn sẻ hay không, điều này có mối liên hệ rất lớn với quan hệ giữa các diễn viên chủ chốt tốt hay xấu, đoàn phim có mối quan hệ giữa mọi người tốt tự nhiên sẽ khiến các diễn viên càng thêm thả lỏng, càng thêm nhập tâm, điều mà ông yêu cầu vừa vặn chính là bầu không khí như thế này ở đoàn phim.
Lúc ăn cơm, Khương Nghị không bàn chuyện kịch bản chuyện công việc quá nhiều với bọn họ, nhưng thỉnh thoảng cùng bọn họ thảo luận về một số game chiến đấu, thể thao… Bọn con trai vừa nhắc đến mấy chủ đề như game chiến đấu, thể thao thì liền giống như gà bị cắt tiết, ngay cả Thẩm Vọng Tân, người luôn trông có vẻ dịu dàng hiền hòa, khi nhắc tới game, ánh mắt càng thêm thâm sâu.
Lúc Tô Tinh Dã nghe thấy Thẩm Vọng Tân đang nói về game Liên Quân hai mắt sáng cả lên, đột nhiên nhớ tới trước kia xem một chương trình về nhóm của bọn họ, sau khi tắt đèn kí túc xá, anh vẫn rủ rê bốn thành viên khác trong nhóm trốn ở trong chăn lén chơi điện tử, sau đó bị quản lý của bọn họ phát hiện, sau khi giật phắt chăn ra, biểu cảm hoảng hốt kinh ngạc của anh khi đó khiến Tô Tinh Dã ghi nhớ vô cùng rõ nét, lần nữa nhớ lại, Tô Tinh Dã không nhịn được mà bật cười.
Đám con trai bên kia lại trò chuyện vô cùng sôi nổi chẳng để ý tới, nhưng Du Thư Yên ngồi bên cạnh cô lại phát hiện ra ngay từ đầu, cô ấy có chút ngạc nhiên, cô rốt cuộc là nhớ ra chuyện gì lại khiến cô cười như thế, quen biết Tô Tinh Dã lâu như thế, hầu hết thời gian đều là mím môi khẽ cười, thế là cô ấy chọt chọt vào cô, tò mò hỏi: “Tinh Dã, cậu đang cười gì vậy?”
Tô Tinh Dã bị chọt như thế, cũng có phản ứng lại, cô từ từ thu lại nụ cười trên môi, cô vô thức chớp mắt đến mấy cái, khi cô đang nghĩ nên nói thế nào, Du Thư Yên bỗng giơ tay ra bịt mắt mình lại, miệng lẩm bẩm: “Được rồi, được rồi, nếu cậu không muốn nói thì không nói nữa, cậu đừng có mê hoặc tớ hoài thế.”
Tô Tinh Dã phủ nhận, “Tớ làm gì có.”
Du Thư Yên buông tay xuống, “Cậu có, mới nãy cậu liên tục chớp mắt với tớ, lông mi của cậu chớp lên chớp xuống, suýt nữa hớp mất hồn tớ rồi, khi nào đó cậu có thể nhìn chính diện vẻ đẹp của cậu một chút, người phàm như tớ thực sự chịu không nổi đâu.”
Tô Tinh Dã thoáng chốc kinh ngạc, nhất thời không có phản ứng gì.
Hồi đại học Triệu Tư Vu học Tâm lý học, vì thế cười mà nói, “Rõ ràng là biểu cảm lo lắng, một số người khi đang lo lắng thì sẽ không khống chế được mà liên tục chớp mắt.”
Thật ra Triệu Tư Vu nói không sai, cô quả thực có một thói quen nhỏ, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần hồi hộp sẽ vô thức mà chớp mắt.
Du Thư Yên nghĩ ngợi một chút, đột nhiên “ừ” một tiếng, “Cho nên vừa nãy lúc tớ hỏi cậu, cậu đang… ụ…” có điều còn chưa nói xong liền bị Tô Tinh Dã nhét một quả nho vào miệng.
Tô Tinh Dã nói: “Ăn thử quả nho đi, rất ngọt.”
Du Thư Yên: “…”
Du Thư Yên vừa ăn nho vừa dùng biểu cảm nghi hoặc nhìn cô, Tô Tinh Dã không dám nhìn cô ấy, mà cúi đầu che đậy, im lặng uống nước ngọt.