Đổng Lai có nhà ở Bắc Kinh, sau khi thu xếp ổn thỏa thì bọn họ cùng nhau ăn trưa.
Lúc ăn cơm Thẩm Vọng Tân đột nhiên mở miệng gọi Đổng Lai một tiếng.
Đổng Lai vô thức nhìn về phía anh, ánh mắt ôn hòa.
"Mẹ, vừa rồi con nhận được tin nhắn của ba. Họ vừa biết chuyện mẹ trở về, đang nghĩ xem tối nay có thể ăn một bữa cơm với nhau không?"
Đổng Lai vô thức nhìn về phía Tô Tinh Dã. Tô Tinh Dã nói: "Đúng vậy, cùng nhau ăn một bữa cơm."
Đổng Lai nghe cô nói vậy trong nháy mắt dường như buông lỏng rất nhiều. Thật ra khi bà quyết định đến đây, lúc đáp xuống sân bay Bắc Kinh trái tim bà vẫn luôn lơ lửng trong không khí. Chính bà cũng hiểu rõ, có lẽ ở giữa mẹ con hai người có một khoảng cách cả đời này không vượt qua nổi. Mặc dù đền bù tổn thất cũng không có bất cứ ý nghĩa gì cả. Nhưng hiện tại cô sắp kết hôn, sẽ có gia đình của mình, điều duy nhất bà có thể làm vì cô là dùng thân phận người mẹ tổ chức hôn lễ này cho cô.
Đây tính ra hẳn là cuộc gặp gỡ nghiêm túc trên ý nghĩa thông gia của hai nhà. Có một số việc trong lòng mọi người đều biết rõ, đều là người trưởng thành cũng không nói ra, bởi vậy không khí bữa cơm này coi như hài hòa, ăn cũng vui vẻ.
Khi Đổng Lai chưa trở về nước, chuyện hôn lễ của Tô Tinh Dã là do Dương Vân lo liệu. Dương Vân bên cạnh Tô Tinh Dã mười lăm năm, gần như là nhìn cô lớn lên, cho nên lúc Tô Châu giao hôn lễ này cho chị ấy, trong nội tâm chị ấy vui mừng nhảy nhót như chim sẻ, tất cả đều là tự bản thân đi làm.
Sau khi Đổng Lai trở về, không có bất kỳ ai nói nhưng chị ấy chủ động đưa công việc cho bà tiếp nhận. Chị ấy muốn lo liệu cho hôn lễ của Tinh Tinh, nhưng chị ấy cũng hiểu rõ là dù cho quan hệ mẹ con giữa hai người hời hợt, nhưng suy cho cùng người có thể tham dự hôn lễ của cô dưới tư cách mẹ chỉ có thể là Đổng Lai.
Đổng Lai rất nghiêm túc ghi nhớ những gì Dương Vân nói với bà, sau khi chị ấy nói xong, bà nói: "Chắc là tôi có nhiều chỗ không rõ lắm, nếu như có thể chúng ta cùng nhau xử lý nhé?"
Nghe được Đổng Lai dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với mình, chị ấy vẫn cảm thấy có vài phần kinh ngạc. Tuy hai người không gặp nhau nhiều lắm, nhưng trong ấn tượng của chị ấy Đổng Lai là một người phụ nữ rất lãnh đạm, thật ra bên trong còn có cao ngạo và lạnh nhạt.
Đổng Lai thấy chị ấy có chút xuất thần, cười cười lại nói "Tôi nghĩ Tinh Dã vẫn hy vọng cô giúp con bé xử lý. Dương quản gia, vẫn luôn chưa thể nói với cô một tiếng cảm ơn, cảm ơn cô."
Dương Vân nhìn khuôn mặt giống Tinh Tinh bảy tám phần trước mặt. Thời gian dường như không để lại một tí dấu nào vết trên mặt bà, nói thật, cho dù biết rõ mình không có tư cách cũng như không có lập trường nhưng chị ấy đối với Đổng Lai vẫn có vài phần oán hận. Đặc biệt là khi suy nghĩ đến Tinh Tinh đã bên cạnh mình mấy năm, bởi vì quá đau lòng nên chị ấy không có cách nào tưởng tượng được vì sao một người mẹ có thể làm được đến tình trạng như vậy.
Nhất là khi lúc chị ấy nhìn thấy Nguyên Ý, trong đôi mắt to của bánh bao nhỏ đối với với Đổng Lai toàn là ngưỡng mộ và ỷ lại, cũng có thể thấy được đối với cô bé mà nói Đổng Lai chính là một người mẹ tốt. Thế nhưng Tinh Tinh thì sao? Cô không phải là con của bà à?
Mà đứa bé này hết lần này đến lần khác cực kỳ dính Tinh Tinh, vừa thấy mặt đã ôm đùi* cô đòi ôm một cái, Tinh Tinh nhìn vào thì lãnh đạm nhưng bên trong thật ra rất mềm lòng, sau đó chị ấy nhịn không được nói với cô một câu, cô lúc ấy cũng chỉ cười cười, bình tĩnh nói "Con bé không trở thành em thứ hai, rất tốt."
(*): nịnh bợ.
Một câu nói như thế đã làm cho Dương Vân, một người phụ nữ mạnh mẽ chớp mắt đã đỏ vành mắt. Đau đớn và khổ sở nhiều như thế, đến cuối cùng chỉ gom lại một câu "Con bé không trở thành em thứ hai", dường nhưng hết thảy đều bình thường, nghĩ tới đây, bàn tay đặt trước mặt hơi siết chặt, trên mặt lại khôi phục nụ cười chuyên nghiệp trước sau như một, "Phu nhân không cần nói như vậy, đây đều là điều tôi phải làm."
Có Đổng Lai và Dương Vân cùng lo liệu, công việc hôn lễ được tiến hành ngay ngắn trật tự. Thời gian qua rất nhanh, trong chốc lát đã gần tới ngày kết hôn. Hôn lễ của hai người không đặc biệt đi đến nước ngoài mà ở ngay trong khách sạn Bắc Kinh, ở chính Bắc Kinh trong nước tổ chức. Chỉ không đoán* được là từ mấy ngày hôm trước, địa chỉ khách sạn đám cưới của bọn họ bị lộ ra rồi, vậy nên bên ngoài khách sạn đã bị đông đảo fans hâm mộ bao vây.
(*): 唯一一点就是没有多大的 ** 性: đoạn này hình như bị lỗi nên mình dựa vào ngữ cảnh đoạn sao phỏng dịch. Nếu mọi người có ý kiến khác thì góp ý giúp mình nha, mình cảm ơn.
Bên trong khách sạn đã được bọn họ bố trí xong, cuối cùng bởi vì quá đông người mà rơi vào đường cùng nên Tô Châu cố ý điều động vệ sĩ từ công ty vệ sĩ của mình. Vào ngày hôn lễ họ mặc đồng phục, mặt mày vô cảm, bầu không khí người sống chớ tiến lại gần làm fans xung quanh cũng không dám tiếp cận. Cảnh tượng trước mặt ngoạn mục và đáng sợ, biết rõ là vệ sĩ đó, không thì còn tưởng là bộ đội đặc công.
Hôn lễ của bọn họ cũng không mời quá nhiều người, ngoại trừ gia đình và họ hàng thì là một ít trưởng bối và bạn bè ngoài giới. Bên phía Thẩm Vọng Tân có bốn phù rể, là bọn Vưu Nhất Thừa, còn bên Tô Tinh Dã phù dâu là mấy người Du Thư Yên và Hoắc Tương. Mặc dù nơi tổ chức hôn lễ bị lộ ra nhiều nhưng bên trong được khống chế vô cùng tốt, hơn nữa sau khi thương lượng, hôn lễ của bọn họ sẽ được phát sóng trực tiếp, thời gian trực tiếp là sáu giờ tối.
Tin tức này được tung ra, đám fans hâm mộ đều hết sức kích động, họ có thể xem được đám cưới của thần tượng mình thông qua phát sóng trực tiếp!
Sau khi Chương trình phát sóng trực tiếp bắt đầu lúc sáu giờ, bất kể có phải là fans hâm mộ hay không cũng đều chen chúc để xem trực tiếp. Đám fans hâm mộ thì muốn nhìn thần tượng, còn những người khác thì chỉ đến xem hiện trường hôn lễ của minh tinh mà thôi.
Trước hết thì hội trường hôn lễ trang trí cực kỳ mơ mộng, hoa tươi, bong bóng, đèn màu, hình ảnh tinh xảo làm người líu lưỡi. Các cảnh quay trực tiếp tránh người thân và bạn bè ngoài giới, được quay chỉ có trưởng bối hai nhà được mời lên tham dự hôn lễ và các diễn viên, cùng lắm lên hình cũng không nhiều, nhiều thì phải nói đến người dẫn Chương trình trên sân khấu.
Lúc này trên sân khấu phát video yêu đương của hai nhân vật, thật sự do nhân vật bên trong video giá trị nhan sắc quá cao, cuộc sống đời thường tựa như một bộ phim thần tượng, khách mời đang uống rượu trò chuyện không tự chủ được mà ánh mắt đã bị hấp dẫn. Lúc này đang phát đến đoạn Thẩm Vọng Tân dẫn Tô Tinh Dã đi xem váy cưới, làn đạn trực tiếp điên rồi, cái này rốt cuộc là hình ảnh thần tiên gì chứ.
Một người đàn ông đến tột cùng yêu một người phụ nữ đến bao nhiêu mới có thể tốn hao tâm huyết thiết kế cho cô một chiếc váy cưới độc nhất vô nhị, chiếc váy cưới này còn có một cái tên dễ nghe là "Ngôi sao rơi", ngụ ý "Gặp được em, ngôi sao rơi.". Mà Tô Tinh Dã ở trong video vì chiếc váy cưới ấy mà khóc không thành tiếng, đôi mắt xinh đẹp ngập nước mắt, lăn xuống, ngay cả khóc cũng đẹp đến nổi làm cho người ta hít thở không thông.
Sau khi video kết thúc là đến quá trình quan trọng nhất của hôn lễ, hai người trao nhẫn cho nhau. Phát sóng lâu như vậy bọn họ cũng chưa nhìn thấy chú rể cùng với cô dâu*, rốt cuộc khi người chủ trì cue** đến Thẩm Vọng Tân thì lúc này Thẩm Vọng Tân mới xuất hiện bên trong màn hình trực tiếp. Trên buổi phát sóng trực tiếp Thẩm Vọng Tân mặc một thân âu phục đen, vai rộng eo hẹp, dáng người như tùng như bách, tấm lưng to lớn quen thuộc, trên gương mặt giờ đây có loại dịu dàng không nói nên lời, vẻ mặt không giấu nổi vui mừng.
(*): nguyên văn: 新郎以及新郎. Mình nghĩ tác giả lag nên xin phép sửa lại ạ.
(**): cue: gọi đến, nhắc đến (tạm dịch)
Cửa hội trường đóng chặt bị mở ra, ánh sáng mạnh mẽ chiếu vào, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn sang, kể cả màn hình trực tiếp.
Tô Tinh Dã xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Cô mặc váy cưới do Thẩm Vọng Tân thiết kế, mái tóc đen nhánh mềm mượt được làm kiểu cô dâu xinh xảo, khăn voan cưới mềm mại kẹp ở đỉnh đầu, dịu dàng xõa sau lưng. Cô hôm nay trang điểm tinh xảo, mặt mày trong sáng, đôi môi hồng nhuận giương lên, hai tay cầm lấy đóa hoa cô dâu màu trắng thuần khiết.
Người chủ trì thấy ánh mắt Thẩm Vọng Tân dường như không thể rời khỏi cô dâu, vừa cười vừa nói "Đôi mắt của chú rể chúng ta gần như không thể di chuyển rồi, nhưng mà trước khi tân nhân* tiến hành trao nhẫn cưới cho nhau, chú rể có phải nên cho chúng tôi một trận nhiệt, mọi người nói có đúng không!!"
(*) 新人: vợ/chồng mới cưới.
Dưới sân khấu khách mời cực kỳ phối hợp, độ nhiệt tình tăng vọt, "Đúng vậy! Đến đi! Đến đi!"
Vẻ mặt Tô Tinh Dã vui mừng nhìn về phía anh, Thẩm Vọng Tân cong môi cười cười, hướng đến mấy người Vưu Nhất Thừa dưới sân khấu khẽ nhướng đuôi lông mày. Bốn người chân dài liền đi lên sân khấu, khung cảnh âm nhạc du dương dừng lại, năm người bọn họ nhanh chóng ổn định đội hình, âm nhạc vang lên, bắt đầu động tác đã lập tức làm bùng cháy toàn bộ! Tiếng thét chói tai vang vọng trong cả hội trường! Cmn! Trên sân khấu năm người mặc tây trang bùng nổ vũ đạo! Quả thật rất gợi cảm!!!
- ----cmn!!! Cứu mạng!! Tại sao anh trai tôi lại như vậy!!!
- ----ông trời...ơ...i!! Cái này nóng bỏng quá đi!!
- ----tôi có tội! Tôi thật sự rất thích người đàn ông đã có vợ này!
- ---- a a a a a a a a a anh trai gi3t ch3t em đi!!!
...
Khi bọn họ nhảy xong, cảnh tượng rất lâu không thể lắng xuống được, tiếng vỗ tay như thủy triều vọt đến.
Sau đó người chủ trì đã nhanh chóng không chế được sân khấu, nói một loạt các lời chúc rồi kế tiếp là quá trình quan trọng nhất.
Tô Châu khoác tay Tô Tinh Dã lên tay mình, hai bên trang trí những bó hoa tinh xảo đẹp đẽ, tất cả tám người phù rể và phù dâu đứng một bên, trên tay đều cầm từng chùm bóng bay đủ màu sắc, khi hai người đi qua họ chậm rãi buông ra, từng chùm bóng từ từ bay lên, mà Tô Tinh Dã cứ như vậy khoác lấy tay Tô Châu, từng bước một đi về phía Thẩm Vọng Tân.
Cuối cùng khi càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, cho đến lúc cô đứng trước mặt anh, Tô Châu trịnh trọng đem tay Tô Tinh Dã trao cho Thẩm Vọng Tân, người đàn ông hơn mười mấy năm qua lớn tiếng* trên thương trường hốc mắt đã đỏ, âm thanh ngậm ngùi run rẩy, "Vọng Tân, từ hôm nay trở đi ba đem viên ngọc của ba giao cho con, con đừng làm ba thất vọng."
(*): nguyên văn 叱诧: từ này có nghĩa là ăn nói lớn tiếng, hung dữ.
Thẩm Vọng Tân nắm chặt tay Tô Tinh Dã, khi nhìn về phía cô, tình ý sáng ngời theo đuôi mắt tràn đến đuôi lông mày, anh chậm rãi hướng về Tô Châu cúi đầu, "Ba, ba yên tâm."
Khi đeo nhẫn cho Tô Tinh Dã, bộ dạng Thẩm Vọng Tân nghiêm túc lại thành kính không biết đã chạm đến nội tâm mềm mại nhất của bao nhiêu cô gái. Đeo xong, anh đưa nhẫn nam cho Tô Tinh Dã trước mặt, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua anh, vành mắt phủ sương lấy nhẫn ra, cầm tay anh, chậm rãi đeo vào.
Hai người ở hiện trường với sự chứng kiến của khách mời và fans hâm mộ hoàn thành tuyên thệ với nhau, trao nhẫn cưới, cuối cùng mang theo tất cả lời chúc phúc của mọi người kết thúc bằng nụ hôn môi.
Khi hai người trao nhẫn cưới xong, buổi phát sóng trực tiếp hôn lễ cũng chấm dứt.
Tô Tinh Dã thay váy cưới, mặc lễ phục rồi đi mời mời rượu các trưởng bối cùng với Thẩm Vọng Tân.
Sau khi tiệc cưới chấm dứt, đưa các trưởng bối về khách sạn, hai người cũng không ở căn phòng xa hoa được sắp xếp ở khách sạn mà trở về phòng cưới đã sớm trang trí. Lúc mời rượu hai người có uống rượu, cho nên vì uống rượu mới không lái xe mà tài xế đưa bọn họ về nhà.
Sau khi tài xế đưa hai người vào gara tầng hầm của tiểu khu thì mới rời đi. Thật ra ở đám cưới Thẩm Vọng Tân không uống nhiều, bởi vì đa số rượu đều được anh trai của anh và bọn Vưu Nhất Thừa cản giúp.
Ở gara tầng hầm, Thẩm Vọng Tân đột nhiên không hề báo trước mà bắt đầu ôm ngang Tô Tinh Dã, Tô Tinh Dã vô thức ôm lấy cổ anh, "Anh làm gì thế?"
Thẩm Vọng Tân cúi đầu xuống trán cô, "Mang giày cao gót cả ngày chân có đau không?"
Nghe vậy Tô Tinh Dã lập tức "Ừm" một tiếng, nhỏ giọng nói "Đau, có cảm giác gót chân cũng không phải là của mình rồi."
Sau khi vào cửa, Thẩm Vọng Tân cứ ôm cô để cô thay giày cao gót, sau đó đặt cô ở ghế sô pha, nửa ngồi xổm, tay nắm mắt cá nhân cực kỳ mảnh khảnh của cô, hai gót chân quả thật bị cọ sát đến đỏ lên rồi.
Tô Tinh Dã thấy đau lòng trong mắt anh, an ủi "Thật ra cũng khá tốt mà, nghỉ ngơi một chút thì mai sẽ tốt thôi."
Thẩm Vọng Tân nhìn cô, "Đợi tắm rửa xong anh sẽ băng bó vết thương lại cho, khi ngủ sẽ đau đó."
Tô Tinh Dã ngoan ngoãn gật đầu, giang hay cánh tay bổ nhào về phía anh, "Vậy anh ôm em lên lầu tắm rửa đi, em mệt quá à."
Thẩm Vọng Tân lập tức ôm cô đi đến mở đèn cầu thang, sau đó tắt các đèn khác, lúc này mới lên lầu.
Tiến vào phòng ngủ, một làn hương thơm ngát từ hoa hồng ập đến, sàn nhà phủ đầy hoa hồng, bong bóng, dây ruy băng, trên vách tường còn treo tấm ảnh đám cưới hai người thích nhất, mà trên chiếc giường mềm mại cũng trải đầy hoa hồng thành hình trái tim.
Vì vậy Thẩm Vọng Tân đúng là đặt cô ngồi ở mép giường, anh mở điều hòa trong phòng ngủ, "Ngồi xuống trước đã, anh đi châm nước nóng cho em."
Tô Tinh Dã đến gần hôn lên khóe miệng anh, "Được."
Trong phòng ngủ mở điều hòa, độ ấm tăng lên rất nhanh. Tô Tinh Dã ngại nóng nên cởi áo khoác ra đặt một bên, sau đó cúi xuống vân vê hoa hồng trên giường chơi đùa.
Đợi đến khi Thẩm Vọng Tân đi ra thì nhìn thấy người trên giường không biết từ lúc nào đã cởi bỏ áo khoác đen bên ngoài, mặc lễ phục màu đỏ nằm sấp trên giường, bắp chân tùy ý vắt chéo vào nhau, ngón tay vân vê cánh hoa hồng, mái tóc dài đen nhánh bởi vì tư thế của cô mà tùy ý rơi hai bên người, đường cong ở eo mỹ lệ được lễ phục phác họa ra, bên ngoài lộ ra da thịt đặc biệt trắng nõn, hầu kết anh lập tức chuyển động từ trên xuống dưới.
Tô Tinh Dã phát giác ra một ánh mắt nóng bỏng, cô vô thức nương theo ánh mắt nhìn sang, vốn là còn đang nằm nhưng ngay trong chớp mắt đã ngồi dậy, "Nước đun xong rồi hả?"
Thẩm Vọng Tân qua loa "Ừm" một tiếng, đi về phía cô.
Cô giang tay về phía anh, anh ôm lấy cô rồi cô đưa tay đến chóp mũi anh, "Anh ngửi đi, trên tay của em đều là mùi hoa hồng đó, thơm không?"
Anh dời môi mình lên trên một chút, hôn một cái, "Thơm."
Cô cảm thấy vừa lòng mà cọ mặt ở cổ anh.
Thẩm Vọng Tân thả bóng tắm* vào bồn, bong bóng màu trắng lập tức ngập cả bồn tắm lớn. Anh buông cô ra, nghĩ đến việc hôm nay cô đứng cả ngày nên để cô thoải mái tắm rửa trước, anh ho nhẹ một tiếng, nói "Em tắm trước đi, anh ở ngoài chờ em."
(*): bubble bath.
Nhưng khi anh vừa di chuyển thân người, bước chân còn chưa bước cánh tay đã bị một đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn nắm lấy, âm thanh ngọt ngào mềm mại trong cổ họng cô đi ra, "Chồng."
Gọi một tiếng như vậy, sau lưng Thẩm Vọng Tân hoàn toàn cứng ngắc, đây là lần thứ hai cô chủ động gọi anh là "chồng.". Cho dù bọn họ đã nhận giấy đăng ký kết hôn cô cũng chưa từng gọi qua, lần duy nhất cô gọi là khi ở trên giường bị anh bắt nạt, lúc cô xin tha. Anh vô thức xoay người lại.
Tô Tinh Dã thuận thế ôm lấy eo anh, ngửa đầu nhìn anh, đôi môi đỏ thẫm khẽ nhếch, nháy mắt với anh, nói "Muốn tắm cùng nhau không?"
Đôi mắt Thẩm Vọng Tân trong nháy mắt bị đốt cháy, hầu kết nhấp nhô lên xuống, phát ra âm thanh khàn khàn dọa người, "Em xác định?"
Tô Tinh Dã nhướng mày, "Xác định mà, anh không muốn sao?"
Thẩm Vọng Tân cũng không nói gì mà đưa tay ôm eo cô, không nói một lời đặt cô vào bồn tắm lớn. Quần áo hai người còn chưa cởi ra, lễ phục màu đỏ của cô, quần tây đen và áo sơ mi của anh cũng đều bị thấm ướt, nụ hôn tinh tế dày đặc từ trán cô chảy dọc xuống.
Tô Tinh Dã chủ động ngẩng đầu hôn môi anh, mềm mại mở miệng, "Chồng..."
Thẩm Vọng Tân đảo khách thành chủ chiếm lấy đôi môi cô, âm thanh theo khóe miệng đi ra, "Cái này là em tự tìm, tí nữa cũng không còn đường lui đâu."
Nếu Tô Tinh Dã biết về sau sẽ thảm như vậy, cô đã khống chế tốt chính mình mà không đi trêu chọc anh. Sau khi hai người rất vất vả đi ra từ bồn tắm lớn, kết quả khi đứng dưới vòi hoa sen lại bị đẩy vào tường, đôi chân cô gần như không có cảm giác nữa, dường như không giống như của mình. Vất vả đi ra từ phòng tắm, cũng không quét hoa hồng trên giường xuống mà trực tiếp nằm lên, hoa hồng xinh đẹp dính lên người. Mới chỉ một lần, vừa định mở miệng cầu xin tha thứ thì đôi môi đã bị khóa lại mạnh mẽ.
"Bữa chính lúc này mới bắt đầu, em lại không được rồi à?"
Tô Tinh Dã nghẹn ngào mang theo tiếng khóc nức nở.
Âm thanh người đàn ông trầm thấp đáng sợ, "Anh không cho phép."