Một Lần Gặp Gỡ Một Đời Bên Anh

Chương 57



Editor:Cam Đá

Hiện tại 《Quyền mưu》đã bao thầu hotsearch của mỗi thứ sáu thứ bảy hàng tuần, cơ bản là sau mỗi đợt phát sóng đều sẽ có những từ khóa trên weibo, ví dụ như #Mối tình thần tiên Lục Dự Lễ Lý Uyển Yểu #Lục Dự Lễ Lý Tri Hàng tôi ở chiến trường bảo vệ kiên cố chu toàn Đường triều #Lục Dự Lễ vì Lý Tri Hàng quỳ xuống #Tô Mân hắc hóa #Lý Tri Hàng hắc hóa...

Trong số các hotsearch đang chiếm giữ ở thời điểm phát sóng 《Quyền mưu》, từ khóa #Tô Tinh Dã rơi lệ thoát tục là chủ đề có độ nổi tiếng nhất, cảnh này đã được đẩy độ quan tâm lên mức cao nhất.

Tinh của mị đúng là đẹp quá à nha: Trời ơi! Tô Tinh Dã! Một nữ diễn viên quá tài giỏi!!!

Lượng Tinh Tinh lấp la lấp lánh: Sắc đẹp Tinh của em được đóng dấu rồi!!

Ngân hà vạn dặm không bằng người: Tôi đáng chết!! Tôi không nên rơi nước mắt!!!

Ngân hà trong mắt em: Quả nhiên người đẹp lúc khóc cũng đẹp cực kì!!!

Đêm nay Tinh Tinh bước vào giấc mơ em: Cũng cùng 22 tuổi như nhau, vì sao khác biệt lại lớn như thế!!!

Vì người lên trời hái trăng kéo sao: Chết rồi chết rồi! không giấu nổi cô gái bảo bối nhà mị rồi!!

Tiên nữ tỷ tỷ Tinh Tinh Tinh: Mẹ ôi! Tinh Tinh khóc làm tôi đau lòng quá đi mất!!!

Vì người hái sao trời: ‘A Yểu, có như thế nào cũng đừng buông tay ta, có được không?’ Cái câu này làm tôi khóc quá trời, đến cuối cùng A Lễ cũng không đợi nỗi chữ “Được” của A Yểu!!!

Cái đuôi nhỏ của Lễ Yểu: Tôi khóc muốn chết luôn!!! Hai người chưa ngọt ngào được bao lâu thì đã làm mình tan nát ruột gan à!!! Nhưng thế này thì còn gì hứng thú!!!

Ánh trăng sáng trong lòng tôi: Vì vẻ đẹp thần tiên của hai người!! Chỉ cần đứng bên nhau thôi cũng khiến người ta không thể rời mắt!!!

……...

Tô Tinh Dã nhờ chủ đề trên weibo #Tô Tinh Dã rơi lệ thoát tục mà số người hâm mộ từ bốn triệu đã thành công bứt phá lên năm triệu, có không ít người hâm mộ qua đường đã chìm đắm trong nhan sắc của cô mà trở thành fans nhan sắc.

Rating của 《Quyền mưu》thẳng tiến một đường, cả nhóm diễn viên nhanh chóng nhận được lời mời tham gia chương trình từ đài Mango, thời gian ghi hình chính thức là lúc bảy giờ tối ngày hai mươi lăm tháng bảy.

Đặng Khôn cách màn hình laptop nhìn thấy cái đầu của Thẩm Vọng Tân, lúc đó anh đang ngồi dựa trên ghế sô pha, mắt khép hờ, gương mặt anh tuấn đẹp trai mang theo chút mệt mỏi, mới chỉ quay hình có mấy ngày mà cả người anh nhìn hốc hác đi rất nhiều.

Đặng Khôn nghiến răng nghiến lợi: “Vọng Tân, anh nghe ngày hai mươi lăm này cậu đi quay chương trình giải trí cho đài Mango, nhất định phải đi sao?”

Thẩm Vọng Tân “Ừ” một tiếng, anh mở to mắt, trong đôi mắt đen thâm thúy mang theo những đường tơ máu vì mệt mỏi quá độ, “Có như thế nào đi nữa thì em cũng là nam diễn viên chính, đến đó để tuyên truyền thì sao có thể vắng mặt được?”

Đặng Khôn nhìn vành mắt đầy những tơ máu của anh, một cơn chua xót xông thẳng lên đầu, “Cậu bôn ba ngược xuôi, đã chịu đựng đủ chưa vậy?

Thẩm Vọng Tân đưa tay xoa trán, nói: “Em không sao, anh Khôn không cần lo lắng cho em.”

“Sao mà không lo cho được, mẹ nó …” Đặng Khôn không kiềm chế mà văng tục, đồng thời ngay lúc đó trong lòng anh ta cũng ngập tràn sự ảo não, nếu anh ta không nghỉ việc ở công ty, thì hiện tại anh ta vẫn còn là quản lý của anh, vậy thì anh ta cũng có thể sắp xếp được lịch trình công ty đưa ra, nhưng hiện tại anh ta đã không còn là quản lý của anh nữa rồi.

Cách đây chưa bao lâu Đặng Khôn đã hết hợp đồng với công ty, không chỉ có anh ta, ngoại trừ Thẩm Vọng Tân còn có bốn thành viên khác của nhóm YLQSL, mà chương trình giải trí của đài Mango mà Thẩm Vọng Tân tham gia là do người quản lý mới được công ty điều tới nhận về, là một chương trình vận động ngoài trời thử thách cực hạn, chơi cái kiểu mà tim càng đập càng nhanh, chơi tới giới hạn cuối cùng, tiết mục tương tự mà tổ tiết mục mang tới giá cả cũng cực kì cao. Công ty vì khoản phí xuất hiện ngoài trời kếch xù này mà bỏ qua chuyện Thẩm Vọng Tân sợ độ cao, vẫn ký kết hợp đồng với tổ tiết mục.

Bởi vì chương trình giải trí này mà anh ta và công ty đã tranh cãi dữ dội, nhưng dù vậy, chương trình giải trí này vẫn được đưa vào lịch trình của Thẩm Vọng Tân, và sau khi anh ta nghỉ việc rời khỏi công ty, công ty lập tức sắp xếp một quản lý mới cho Thẩm Vọng Tân, kế hoạch mục tiêu phát triển trong năm tới của anh ta toàn bộ đều đưa hết cho quản lý mới. Nhìn nhận từ chương trình giải trí này, công ty cũng đã vạch rõ ràng trong một năm này sẽ biến Thẩm Vọng Tân như dầu hạt cải, ép cho ra bã, vừa nghĩ đến điều này, Đặng Khôn liền cảm thấy trong cổ họng như vướng phải một cục bông, cực kì khó chịu, tim như bị co rút lại.

Thẩm Vọng Tân nhìn thấy vành mắt phiếm đỏ của Đặng Khôn, nhẹ nhàng ngồi thẳng dậy, mỉm cười nói an ủi, “Anh Khôn, anh đừng như vậy, em không sao mà, em không yếu đuối như trong tưởng tượng của anh đâu.”

“Vọng Tân, nói thật thì, anh thấy hối hận rồi…” Đặng Khôn thật sự thấy hối hận.

“Anh Khôn, chuyện này không liên quan đến anh, dù gì đã bao nhiêu năm trôi qua, quá lắm thì năm nay vất vả hơn một chút, chịu khó một chút thì cũng xong, anh đừng lo lắng cho em, em vẫn ổn.”

Nghe lời nói của Thẩm Vọng Tân, Đặng Khôn thật sự cảm thấy mình như một ông già hơn ba mươi tuổi quá sức mất mặt, rõ ràng người đang vất vả nhất là anh, kiệt sức nhất là anh, nhưng anh ngược lại còn đi an ủi Đặng Khôn, vì vậy anh ta khụt khịt mũi, nghiêm túc nói với anh, “Vọng Tân, lời hẹn một năm, bọn anh đợi cậu.”

Thẩm Vọng Tân cười thành tiếng, anh gật đầu, “Được”

***

Thời gian Thẩm Vọng Tân quay chương trình giải trí của đài Mango thật sự rất sát sao, hôm qua đến ba giờ sáng mới kết thúc công việc, sáng nay chưa tới bảy giờ đã bị đánh thức đi ghi hình, ghi hình một lần là tới ba giờ chiều. Bên này vừa kết thúc ghi hình là chưa kịp nghỉ chân đã phải dẫn theo Đường Viên chạy thẳng đến sân bay, anh đến địa điểm quay phim cũng gần sáu giờ, vừa kịp lúc tổng duyệt.

Lúc Thẩm Vọng Tân đến, Tô Tinh Dã bất giác ngẩng đầu lên thì nhìn thấy anh đi đến, nhướng mắt nhìn đã thấy ngay dáng vẻ phong trần mệt mỏi của anh, tầm mắt hai người giao nhau trong không trung hai giây, cô nhìn thấy những đường tơ máu gần viền mắt anh.

Anh nở một nụ cười dịu dàng với cô, nhưng hai người chỉ nhìn nhau, chưa kịp nói lời nào, thầy Lục ngồi kế bên cũng nhìn anh chào hỏi, còn nhiệt tình ôm chằm lấy anh một cái, “Vọng Tân, đã lâu không gặp cậu rồi.”

Thẩm Vọng Tân và thầy Lục trước kia từng hợp tác với nhau trong phim 《Nghĩa sĩ》, sau này cũng nhận lời ghi hình vài lần, cũng được xem như người quen biết, anh cũng ôm lại thầy Lục, khiêm tốn nói, “Đúng vậy, lâu lắm rồi mới gặp lại thầy Lục.”

Sau khi thầy Lục thả anh ra, gương mặt dừng lại trên gương mặt anh vài giây, “Gần đây công việc bận rộn lắm à?”

Thẩm Vọng Tân cười một chút, "Đúng là có hơi bận.”

Thầy Lục vươn tay vỗ vỗ vai anh, nói một câu ý vị thâm trường, “Người trẻ tuổi, để bản thân bận rộn chút cũng tốt.” ”

Khóe môi Thẩm Vọng Tân khẽ cong, “Em hiểu rồi, cảm ơn thầy Lục.”

“Ừm, đi hóa trang, hóa trang xong chúng ta tiến hành tổng duyệt một chút.”

Mãi cho đến khi chính thức bắt đầu tổng duyệt hai người mới có cơ hội nói chuyện, vì hai người diễn viên chính, lát nữa trong tiết mục tương tác với nhau còn nhiều hơn nữa, dù gì trong kỳ này chủ đề cũng là Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã của “CP Vọng Tinh”.

“Anh vẫn ổn chứ?” Tô Tinh Dã đứng bên cạnh anh, nhỏ giọng hỏi thăm.

Thẩm Vọng Tân nghiêng đầu nhìn cô, nhướng chân mày lên hỏi, “Em đang quan tâm đến anh đó à?”

Tô Tinh Dã ngẩn ra trong hai giây, sau đó vô thức cuộn tròn kịch bản trong tay, nhất thời không nói gì.

Thẩm Vọng Tân thấy cô không trả lời, ý cười nơi khóe môi nhạt đi vài phần, anh đang tính nói chuyện, liền nghe người bên cạnh ”Dạ” một tiếng, lần này đến phiên anh ngẩn ngơ.

Tô Tinh Dã ngẩng đầu nhìn anh, sau đó hỏi lại lần nữa, “Thế nên, anh vẫn khỏe chứ?”

Nụ cười nở rộ trên khóe miệng Thẩm Vọng Tân, “Anh rất khỏe, không cần lo lắng cho anh đâu.”

“Nhưng nhìn anh có vẻ rất mệt mỏi.”

“Có sao?”

“Dạ, rất uể oải.”

Từ trong đôi mắt trong veo của Tô Tinh Dã, Thẩm Vọng Tân nhìn ra có bao nhiêu là đau lòng, trong lòng đột nhiên ấm áp, trong một lúc anh không thể kiềm chế được, đưa tay vuốt v3 đỉnh đầu cô, “Gần đây công việc có hơi bận rộn, mệt mỏi là không thể tránh được.”

Tô Tinh Dã vì hành động mang theo sự cưng chiều của anh mà tim trong phút chốc rộn ràng, cô mím chặt lấy môi dưới, “Anh … dạo này đang bận việc gì thế ạ?”

Thẩm Vọng Tân còn chưa kịp trả lời cô, Thích Chử đang ở cách đó không xa lớn tiếng gọi anh, anh đáp lại Thích Chử một tiếng, nói, “Để sau rồi nói tiếp, giờ chúng ta đi tổng duyệt trước nào.”

Tô Tinh Dã gật đầu, “Được.”

Đúng bảy giờ chính thức bắt đầu ghi hình, sau khi hai người lên sân khấu, người hâm mộ phía dưới khán đài đột nhiên hét lên cuồng nhiệt. Khán giả trong kỳ này đều là người hâm mộ từ phim 《Quyền mưu》và fan only của từng người bọn họ. Tô Tinh Dã vừa nhìn là thấy ngay từng bảng từng bảng của biển xanh lam, trên tấm bảng điện tử màu xanh lam đều là ba chữ ”Thẩm Vọng Tân”, điều này khiến Tô Tinh Dã sững sờ nhớ đến khung cảnh năm đó khi cô lần đầu tiên đi xem biểu diễn ca nhạc của Thẩm Vọng Tân, năm đó màu xanh lam của anh chỉ lác đác rất ít, không thể nào so sánh được với hiện tại.

Bản thân Tô Tinh Dã lại không nhận ra mình đã vô ý đứng nhìn tấm bảng màu xanh lam đó cả một thời gian dài, cô không nhận ra, nhưng không có nghĩa ngoài cô ra những người khác không thể nhận ra, ví dụ như đông đảo các fan only ở khu biển đỏ dưới khán đài đang sôi nổi bàn luận với nhau.

“Ế? Tinh Tinh đang nhìn gì vậy?”

“Không biết nữa?”

“Lẽ nào do hôm nay biển đỏ của chúng ta không đủ nổi bật?"

“Không phải chứ, màu đỏ không dễ bị nuốt mất đâu nha.”

“Tôi cứ luôn cảm thấy ánh mắt của Tinh Tinh đang nhìn về biển xanh lam của Thẩm Vọng Tân.”

Lời nói của người chị em này khiến các Mãn Thiên Tinh ngồi xung quanh đều phải quay sang nhìn mình, các Mãn Thiên Tinh xung quanh đó vô thức thuận theo ánh mắt của Tô Tinh Dã nhìn về phía đó, quả nhiên nhìn thấy ngay vô số những tấm bảng xanh lam, sau đó bọn họ mắt - đối-mắt nhìn nhau.

“... Ừm, tôi cảm thấy có lẽ Tinh Tinh hâm mộ biển xanh lam nhà bọn họ nhiều hơn nhà chúng ta.” Một người chị gái nói một cách khô khan.

“...Ừm, tôi cũng thấy vậy.” Người kế bên tán đồng.

“Đúng, chính là như vậy.”

“Tinh Tinh nhà chúng ta ưu tú thế kia, sau này biển đỏ chắc chắc còn rộng lớn hơn!!”

“Đúng vậy! Tôi nhất định sẽ làm mấy tấm bảng thật to để biển đỏ hoành tráng luôn!!!”

· ·· ··

Trong lúc nghỉ giải lao giữa buổi ghi hình tiết mục, ánh mắt cứ thấp thoáng nhìn tới biển xanh lam, cô lại không biết được, mỗi một lần cô nhìn biển xanh lam là mấy cô gái dưới khán đài lại cô nhìn một cái tôi nói một câu.

“Hay lẽ nào do màu xanh lam bắt mắt hơn màu đỏ?”

“Lần sau nhất định bảo người bán làm bảng đèn màu đỏ sáng hơn nữa!”

“Tôi muốn tất cả những người ngồi xung quanh tôi đều Amway* Tinh Tinh”

“Về nhà tôi sẽ kéo hết bạn cùng phòng thành Mãn Thiên Tinh để sau này cùng chúng ta nâng biển đỏ.”

*Một thuật ngữ mang ý nghĩa "nói với người khác về những gì bạn cho là tốt và chân thành giới thiệu nó vì bạn thích nó."(Baidu)

*Minh họa cho biển xanh lam và biển đỏ của chương này

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.