Bọn họ ghi hình tập mười một ở New Zealand trong ba ngày. Sau khi kết thúc, sáng ngày thứ tư bọn họ vội vã đến Nhật Bản, sau khi đến Nhật Bản, bọn họ thậm chí còn không có thời gian nghỉ ngơi mà lập tức bắt đầu ghi hình, mãi đến ba giờ khuya mới xong việc. Trên đường về khách sạn, trên xe cực kỳ im ắng, bởi vì mấy người bọn họ ngày hôm nay đã mệt đến sức cùng lực kiệt. Sau khi lên xe bus, mấy người bọn họ liền ngồi vào băng ghế sau nhanh chóng híp mắt, mà bác tài xế vì muốn bọn họ được nghỉ ngơi tốt nên tắt ngay đèn trên xe, lúc này ánh sáng lấp lóe như sao sáng xuyên qua cử sổ trên xe đều là đèn đường phản chiếu.
Tô Tinh Dã cũng không ngoại lệ, việc quay mấy ngày qua đã khiến thể lực của cô gần như kiệt quệ, từ khi đến New Zealand, cô chưa từng được ngủ một giấc nào trọn vẹn, hôm nay lại chạy thêm một ngày nữa, hiện tại có thể nhắm mắt lại với cô mà nói cũng là một điều xa xỉ.
Trên xe ngoài tài xế không thể ngủ, chỉ còn lại Thẩm Vọng Tân đang ngồi kế bên Tô Tinh Dã. Anh đang nghiêng đầu nhìn người ngồi ở ghế trong, đôi mi dài phản chiếu ra bóng hình như chiếc quạt xòe nhỏ, sống mũi cao thanh tú, đôi môi không còn hồng hào như ban ngày mà hơi nhợt nhạt. Có thể nhận ra cô thật sự rất mệt mỏi, ngay cả khi đã ngủ thiếp đi, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú vẫn không che được sự kiệt sức.
Anh bất giác đưa tay lên, khi lòng bàn tay anh cách má cô không quá một inch, Tô Tinh Dã vốn đang im lặng ngủ đột nhiên “Ừm” một tiếng, đôi mi mảnh và dày của cô khẽ run lên, đôi mắt trông có vẻ như sắp sửa chuyển mình tỉnh giấc, anh lập tức rụt lại lòng bàn tay dang rộng của mình, lại lần nữa đặt lên đầu gối. Yên tĩnh được vài giây, cô chỉ thay đổi một chút và tiếp tục ngủ. Anh mỉm cười không thành tiếng, đôi mắt thâm thúy nhìn cô chất chứa muôn vàn sự ấm áp dịu dàng, anh thì thầm nói một tiếng: “Cô bé ngốc”
Thẩm Vọng Tân từ nhỏ đã thông minh hơn phần lớn những bạn khác, thế nên làm sao anh không biết là Tô Tinh Dã thích anh? Không, anh biết chứ, một cô gái nhỏ hơn anh gần bốn tuổi như tờ giấy trắng thì có thể che giấu điều gì kia chứ? Nhưng trong một giây tiếp theo, anh dường như nghĩ đến điều gì đó, trong mắt chất chứa vài phần ý nghĩ sâu xa và phức tạp.
Có lẽ do Thẩm Vọng Tân suy nghĩ quá nhập tâm, tới cả Tô Tinh Dã ngồi kế bên tỉnh dậy khi nào cũng không hay biết.
Tô Tinh Dã vừa mở mắt đã nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Vọng Tân rũ mắt như đang tập trung suy nghĩ điều gì đó, cô khẽ gọi anh một tiếng anh mới hoàn hồn lại.
Suy nghĩ của Thẩm Vọng Tân trong chớp mắt bị đánh tan, anh ngước mắt lên nhìn cô, “Tỉnh rồi?”
Tô Tinh Dã “Dạ” một tiếng rồi hỏi: “Anh không ngủ sao?”
Thẩm Vọng Tân gật đầu, “Không có.”
Tô Tinh Dã cẩn thận hoạt động tay chân đầu cổ một chút, trải qua mấy ngày ghi hình, cô thật sự biết được vất vả mà Thẩm Vọng Tân nói đến rốt cuộc có mức độ như nào, lúc cô đi quay phim cũng chưa bao giờ mệt mỏi như thế này. Cô cũng chỉ mới đi ghi hình có bốn ngày mà đã kiệt sức tới mức này, nhớ đến chuyện anh đã đi ghi hình nhiều tập, nghĩ đến đây, Tô Tinh Dã bất giác cảm thấy đau lòng.
Thẩm Vọng Tân nhìn vẻ đau lòng không hề che giấu của cô, anh mím chặt môi, đến cuối cùng anh cũng không nói thêm câu nào.
Ngay khi Tô Tinh Dã đang chuẩn bị nói gì đó, đột nhiên đèn xe phía trên đầu cô vang lên một tiếng “cạch” rồi sáng lên, chiếc xe vốn dĩ còn mờ mịt liền sáng đèn, giọng nói của bác tài xế vọng từ phía trước xe, “Tới phía trước là chúng ta đến khách sạn rồi, tỉnh dậy thôi nào.”
Bác tài thốt lên một câu, những người khác ngồi trong xe cũng tỉnh dậy gần hết, Ngô Quân Di ngáp một cái rồi hỏi: “Đến nơi rồi hả bác tài?”
“Đúng vậy, đến nơi rồi.” Lời vừa nói xong, xe bus của bọn họ đã dừng ngay trước cửa khách sạn, “Đến rồi, đến rồi, mọi người chắc mệt lắm rồi chứ gì, nhanh nhanh vào khách sạn ngủ một giấc nào.”
***
Đợi xe dừng lại, mấy người bọn họ mới bước xuống xe, xuống khỏi xe rồi mà vẫn còn một vài người ngáp ngắn ngáp dài, sau khi bước vào thang máy, Trần Kiêu dứng dựa vào tường thang máy, nhắm mắt nói: "Ngày mai đừng gọi tôi dậy ăn trưa, cứ để tôi ngủ trên giường cho chết luôn.”
Ngày mai bọn họ chỉ có ghi hình đi tìm đồ ăn ngon nổi tiếng và bệnh viện kinh hoàng, buổi chiều năm giờ bắt đầu ghi hình cảnh đi tìm đồ ăn ngon nổi tiếng, sau khi tìm xong thì đi thẳng đến bệnh viện kinh hoàng ghi hình tập cuối. Bên này tổ chương trình cũng đã liên hệ xong xuôi với bên chỗ bệnh viện kinh hoàng, sau chín giờ tối sẽ dành trọn bệnh viện cho tổ chương trình.
“Tôi cũng vậy, tôi cũng không ăn đâu, dù gì tiếp theo cũng là ghi hình đi tìm đồ ăn ngon mà, tôi thật sự buồn ngủ chịu hết nổi rồi.” Tình hình của Tần Dương cũng không khá khẩm hơn là bao.
Trịnh Hựu nhìn quầng thâm đen thui dưới mắt của mấy người bọn họ, liền nói: “Vậy sau khi về thì cả đám ngủ cho đã đi, nhưng nhớ cài báo thức để đừng ngủ quá giờ.”
Sau khi bước ra khỏi thang máy, mỗi người đi về hướng phòng của mình, phòng của Tô Tinh Dã ở đối diện với phòng của Thẩm Vọng Tân, không biết vì lý do gì, kể từ lúc ban nãy tỉnh dậy, cô cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm, cô nhìn tấm lưng Thẩm Vọng Tân đang đứng đối diện trước mặt mình.
“Ting” một tiếng, cửa phòng anh mở ra, ngay lúc anh chuẩn bị bước vào trong, Tô Tinh Dã vô thức gọi anh một tiếng.
Thẩm Vọng Tân quay đầu lại nhìn cô, “Sao vậy?”
Gương mặt anh vẫn dịu dàng ôn hòa như mọi khi, Tô Tinh Dã cứ mấp máy miệng, nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu, cuối cùng chỉ nói ra được hai chữ, “Ngủ ngon.”
Thẩm Vọng Tân cũng cười với cô, “Ừm, ngủ ngon.”
Trên đường về rõ ràng là buồn ngủ chịu không nổi, nhưng lúc này khi nằm trên giường, Tô Tinh Dã lại không cách nào nhắm mắt ngủ được, trong đầu cô không khống chế được mà hiện ra toàn bộ hình ảnh khi nãy của Thẩm Vọng Tân, vẫn dáng vẻ đó, vẫn giọng nói đó, nhưng thiếu đi một chút gì, thậm chí thiếu đi cái gì cô cũng không thể nói rõ. Tô Tinh Dã nằm trên giường trằn trọc lăn lộn mấy lần, cuối cùng vẫn không kìm lòng được, lật người ngồi dậy mò mẫm điện thoại để trên tủ đầu giường, ngón tay thanh mảnh lướt như bay lượn trên màn hình điện thoại.
Sau khi thấy tin nhắn được gửi thành công, cô ôm chặt điện thoại rồi chờ đợi, một phút, hai phút, ba phút, mười phút trôi qua vẫn không nhận được hồi âm từ đầu dây bên kia, cô c4n c4n môi, mở wechat, trên màn hình là dãy số không thể quen thuộc hơn nữa, nhưng cô không cách nào ấn gọi được.
Có lẽ, anh ấy đã ngủ rồi... Tô Tinh Dã nghĩ như vậy, càng nghĩ lại càng cảm thấy rất có khả năng, dù gì hôm nay bọn họ cũng đã ghi hình lâu như vậy, thể lực đã sớm tiêu hao sạch sẽ, nghĩ như vậy, sự nôn nóng lo lắng trong lòng cô cũng dần dà bình tĩnh trở lại, cô đặt lại điện thoại trở về tủ đầu giường, cô nằm trên giường, mắt khẽ nhắm, ngón tay bất giác xoa lên sợi dây chuyền ngôi sao đeo trên cổ.
Rốt cuộc Tô Tinh Dã cũng không biết mình như thế nào mà rơi vào giấc ngủ, nhưng cô đã có một giấc mơ, nhưng cảnh tượng thay đổi thất thường, vừa hỗn loạn lại mơ hồ, chợt bừng tỉnh dậy thì trời đã sáng hẳn. Có thể do trải qua một đêm nằm mơ hỗn loạn, tinh thần của cô có hơi uể oải, giọng nói cũng không dễ chịu cho lắm, cô nằm trên giường thêm vài phút, dường như nghĩ ra điều gì đó, lập tức bắt lấy điện thoại mở wechat ra, giây tiếp theo, ánh mắt cô dần dần trở nên ảo não.
Ánh mắt cô nhìn đến thời gian phía trên, bây giờ đã là ba giờ chiều, thời gian gặp mặt của bọn họ là bốn giờ chiều, còn một giờ nữa. Cô ngẫm nghĩ cuối cùng bỏ điện thoại xuống, đi vào phòng tắm, chờ đến khi Tô Tinh Dã sửa soạn xong cũng đã là ba giờ bốn mươi, lúc ra khỏi cửa cô liếc nhìn căn phòng đối diện, do dự một chút, vẫn là bước đến gõ cửa vài lần, bên trong không có phản hồi.
Sau khi Tô Tinh Dã ra khỏi khách sạn, cô liếc nhìn chiếc xe bus đậu ngay cửa khách sạn, cô nhanh chân bước đến xe bus, lên xe xong, cô liếc mắt đã thấy ngay Thẩm Vọng Tân ngồi phía sau, anh đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, đầu hơi cúi xuống.
Nhóm Trần Kiêu chào hỏi cô một tiếng, “Tinh Dã.”
Tô Tinh Dã đáp lại, Thẩm Vọng Tân như thể vừa mới nhận ra, anh ngẩng đầu lên nhìn sang, mỉm cười rồi nói: “Đến rồi à.”
Sau khi Tô Tinh Dã nhìn thấy nụ cười quen thuộc của anh, trái tim bị đè chặt đột nhiên được thả lỏng, cô bước về phía anh, ngồi xuống bên cạnh anh, “Anh tỉnh dậy lúc nào vậy?”
Thẩm Vọng Tân trả lời: “Ừm, chắc tầm lúc hơn hai giờ.”
Hơn hai giờ... Trên mặt Tô Tinh Dã lóe lên một tia thay đổi tinh tế, sau đó “Dạ” một tiến rồi tựa vào ghế ngồi hơi cúi đầu, im lặng nhìn ngón tay mình đan lại với nhau, không nói lời nào nữa.
Thẩm Vọng Tân nghiêng đầu nhìn cô, mím bờ môi dày vừa phải, thoải mái hỏi: “Sao em không hỏi anh?”
Tô Tinh Dã vô thức nhìn chằm chằm, nhất thời không nói gì.
Thẩm Vọng Tân thấy dáng vẻ cô như vậy, không khỏi bật cười nói: “Tối hôm qua đi ngủ mất tiêu nên không trả lời tin nhắn của em, lúc thức dậy thì có nhìn thấy, nhưng lại nghĩ một lát sẽ gặp mặt nên không trả lời lại, sao thế, không vui hả?”
Tô Tinh Dã liền lắc đầu, “Không có, làm gì có đâu.”
“Không vui hiện cả lên mặt rồi kìa.”
Tô Tinh Dã vô thức che hai má, cụp mắt xuống, thì thào: "Vậy tối hôm qua có phải tâm trạng anh không vui không?”
“Sao lại hỏi anh như vậy?”
“À... chỉ là cảm giác thôi.”
Thẩm Vọng Tân cười một tiếng, “Tâm trạng có gì mà không tốt đâu, có thể là do hôm qua hơi mệt thôi.”
Tô Tinh Dã gật đầu, “Ừm nhưng mà nếu như anh có lúc nào tâm trạng không tốt, có thể tìm em, em sẽ... sẽ…”
Thẩm Vọng Tân hỏi, "Em sẽ làm gì? "
Tô Tinh Dã suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Em an ủi anh.”
Lời Tô Tinh Dã vừa thốt ra, Ngô Quân Di không nhịn được mà bật cười, “Phụt -- hahahaha”
Đoạn đối thoại dễ thương vô đối!! Thật sự khiến người ta cười đau cả bụng!!!
Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã đồng thời nhìn anh ta, sau khi Ngô Quân Di cảm nhận được ánh mắt của hai người, anh ta im lặng ngậm miệng, sau đó hướng về phía Trần Kiêu, tựa đầu vào vai anh ta, còn đôi vai cứ run run từng hồi, đồng thời run lên, vừa nhìn là biết đang cố nén cười.