Tĩnh Vi im lặng đứng ở nơi đó, trên mặt cô mất sắc máu, nhưng cả người lại bình tĩnh.
Bình tĩnh như một đầm nước sâu, sẽ không còn sinh ra gợn sóng đối với mấy kẻ râu ria này.
"Nếu bà cảm thấy có đứa con gái như tôi khiến bà mất mặt xấu hổ, như vậy từ giờ trở đi, bà hãy coi như không có đứa con gái này là được."
Tĩnh Vi chậm rãi mở miệng, môi mỏng hơi nhếch lên, cố đứng đấy, Điền Tiểu Phân ngồi, cô từ trên cao nhìn xuống Điền Tiểu Phân, ánh mắt như vậy, thật sự khiến người ta cảm thấy bô cùng lạ lẫm.
Tiếng khóc la của Điền Tiểu Phân đột nhiên ngừng lại.
Trong phòng học yên tĩnh khiếp người, quạt trần ở trên đỉnh đầu quay kẽo kẹt.
Mồ hôi ướt đẫm trên lưng Tĩnh Vi được thổi khô, trong mắt cô chỉ còn lạnh lùng hàn ý: "Tôi sẽ không nghỉ học, tuyệt đối không!"
"Mày––––"
Điền Tiểu Phân bò dậy từ dưới đất, bổ nhào qua muốn đánh Tĩnh Vi.
Trần Dương đang định đi lên ngăn cản, bỗng dưng có bóng người chặn trước người Tĩnh Vi, cổ tay Điền Tiểu Phân bị một bàn tay mạnh mẽ đanh thép bóp chặt, đau nhức kịch liệt ập tới, như thể xương cổ tay sắp bị bẻ gãy.
Nét mặt Lệ Thận Hành không dao động, khóe môi mím chặt, bẻ cánh tay to mọng kia về đằng sau, thoáng chốc Điền Tiểu Phân đau đến nỗi mồ hôi lạnh trên trán chảy ra, ngay cả tiếng kêu đau cũng không kêu nổi.
"Tôi cũng muốn biết rốt cuộc Nguyễn Tĩnh Vi đã tạo nghiệp gì, mà lại có một người mẹ như bà, chính miệng nói xấu nhục nhã con gái mình."
Lệ Thận Hành nói xong câu cuối cùng, bỗng nhiên giận tái đi, ngón tay cậu dùng sức, Điền Tiểu Phân không chịu nổi kêu lên thảm thiết, thầy giám thị và Hiệu trưởng nghe phong phanh chạy tới cùng nhau đứng bên ngoài phòng học, nhìn một màn này, lại không ai dám đi lên ngăn cản.
Lệ Thận Hành nắm chặt cánh tay Điền Tiểu Phân, lôi bà ta ra ngoài phòng học, mới đột nhiên buông tay ra, Điền Tiểu Phân như một cái túi rách nát bị vứt trên mặt đất, hồi lâu vẫn không thể đứng lên.
Lúc này Lệ Thận Hành mới lười biếng vỗ vỗ tay, ánh mắt đảo qua mọi người ở đây, kiệt ngạo mà sắc bén, cậu nói rõ từng câu từng chữ: "Hôm nay tôi sẽ nói rõ, Nguyễn Tĩnh Vi trong sạch, là từ trước đến nay Lệ Thận Hành tôi dây dưa không rõ với cô ấy, cô ấy là cô gái ngoan ngoãn, học sinh tốt, tôi là nhị thế tổ, thiếu gia ăn chơi, ai trong sạch ai bẩn thỉu, trong lòng mọi người biết rõ."
Ánh mắt Lệ Thận Hành chậm rãi rơi trên người Tĩnh Vi, cơ thể cô mong manh đứng đó, lưng lại ưỡn lên thẳng tắp, khuôn mặt nhỏ như vậy, còn không to bằng bàn tay cậu, nhưng sắc mặt cô lại cứng cỏi mà quật cường.
Nếu như nói điều đầu tiên hấp dẫn cậu là gương mặt xinh đẹp và khí chất này, như vậy bây giờ cậu lại càng thích tính cách nhìn như yếu đuối thật ra lại rất kiên trì của cô.
Khóe môi Lệ Thận Hành nở nụ cười kiêu căng mà lười biếng, nụ cười này lại khiến Tĩnh Vi bỗng nhiên đỏ mặt.
Kiếp trước anh cũng như thế, dáng vẻ không thèm để ý, cô chọc giận anh như thế nào, muốn trốn thoát anh nhu thế nào, anh cũng vẫn mỉm cười dung túng, hoàn toàn bao dung tất cả đối với cô.
Lệ Thận Hành thấy cô cúi thấp đầu, làn mi dài che khuất sương mù đáy mắt, trong lòng của cậu tự dưng hơi bủn rủn.
Đời này, từ trước đến nay đều là người khác nhường nhịn cậu, đây là lần đầu tiên, cậu vì cô nương mình thích mà cam tâm tình nguyện cúi đầu.
"Mấy người hãy nói rõ đi!"
Ánh mắt Lệ Thận Hành rời khỏi khuôn mặt Tĩnh Vi, rơi vào trên người Hiệu trưởng và thầy chủ nhiệm.
Hiệu trưởng hơi sửng sốt, chợt trừng mắt về phía thầy giáo bên cạnh học sinh: "Nghe cho rõ hết đây, Tĩnh Vi là đứa trẻ ngoan, học sinh tốt, học sinh ưu tú bồi dưỡng trọng điểm của chúng ta!"