Vừa rời khỏi công ty, mặt trời nhanh chóng lặn xuống núi, nhưng vẫn tỏa ra ánh sáng mê người như cũ. Gió bay thoáng qua chút hương vị mùa thu, quanh quẩn bên người khiến tôi thấy hơi lạnh.
Tôi nhìn lên mặt trời, cố gắng để ánh mặt trời làm dịu đi cái lạnh thổi qua người mình. Tắm nắng một lúc, tầm mắt mơ hồ của tôi chợt không nhìn thấy cái bóng của mình.
Nhà tôi cách công ty một quãng đường, phải đứng trên tàu điện ngầm rất lâu. Đúng là tôi cũng muốn về lắm, nhưng nhìn qua tán lá mát mẻ ven đường, nghe tiếng rao bán khắp quầy hàng bên lề, lại muốn cảm nhận hết quà tặng mẹ thiên nhiên ban tặng hơn. Người đến người đi, tôi lọt thỏm bên trong, thật sự rất tự do tự tại.
Giữa dòng xe đông đúc nơi đô thị, nơi duy nhất có thể để tôi thả chậm bước chân chỉ có nhà của tôi, cũng chính là phòng thuê suýt chút nữa tiêu tốn hết tiền tiết kiệm của tôi. Tại sao tôi lại chọn phòng thuê này nhỉ? Bởi vì nó gần công ty à? Hay là vì nơi này có ánh sáng tốt? À, là vì nơi đó có người nào đó!
Tôi mở cửa phòng thuê, Quả Dứa ngoe nguẩy cái đuôi ngồi ngay cửa chờ tôi về. Tôi mới bước vào, nó đã chạy lại cọ vào chân tôi ý muốn tôi ôm lấy nó. Việc này đã trở thành công việc hằng ngày phải làm rồi. Quả Dứa tựa như người nhà của tôi, ở bên tôi năm này tới năm khác nơi đô thị này.
Nấu cơm, rửa mặt, rồi lại lên giường đi ngủ. Tất cả tựa như công thức ngày nào tôi cũng dùng. Như cái lúc còn đi học đại học ấy, nhàm chán, chẳng có gì thú vị!
Tôi có một thói quen mỗi sáng, đó là sau khi rời giường sẽ xuống lầu tản bộ cùng Quả Dứa. Trong tiểu khu có một công viên, các ông bà, chú dì lớn tuổi thường tụ tập ở nơi này. Hôm nay tôi cũng theo thói quen, dắt Quả Dứa xuống lầu, chơi đùa cùng nó. Rồi vừa ngẩng đầu thì chợt thấy một cặp đôi đi tới.
Là cậu ấy! Giang Trạch Dịch! Cùng với bạn gái của cậu ấy, Trì Mộng Nghiên.
Phải, bọn họ còn chưa tới gần tôi đã biết đó là họ. Sao tôi có thể không nhận ra chứ. Chàng trai đang nắm tay người khác đó, chính là người tôi đã yêu suốt bảy năm trời!
Cậu ấy kéo tay Trì Mộng Nghiên đi tới chào hỏi với tôi. Tôi nhìn qua họ, lúng túng khẽ cười. Sau đó lập tức dắt Quả Dứa rời khỏi đây.
Tôi tìm một chỗ khác trong công viên nhỏ ngồi xuống, chầm chậm bình tĩnh lại. Chuyện gì vậy trời, vậy mà tôi lại thấy bọn họ đi với nhau thật sự rất xứng đôi.
Đúng vậy, nghe tên họ mà xem. Giang Trạch Dịch, Trì Mộng Nghiên. Xứng cỡ nào chứ, cứ như nam nữ chính trong phim ấy!
“Không không không, Giang Trạch Dịch xứng với Thi Dật mày nhất!”, một âm thanh trong đầu tôi đánh gãy ý nghĩ này.
Tôi nghịch điện thoại một lát rồi dẫn Quả Dứa chạy băng băng một hồi. Còn chưa kịp ăn bữa sáng tôi đã phải vội tới công ty. Suýt nữa là trễ, tôi nhanh chóng quẹt thẻ, ngồi vào bàn làm việc, nhìn chằm chằm vào đồng hồ bất quy tắc treo trên tường, mỗi phút trôi qua thật chậm chạp.
Lúc ăn trưa, tôi mơ hồ cảm thấy ngực nhói đau, nhưng cũng chẳng để ý lắm. Vừa mới bắt đầu buổi chiều như thường ngày, bỗng mây đen dày đặc giăng kín trời. Sau đó mưa như trút nước, không kịp cho người ta thời gian để phản ứng. Đã lâu lắm rồi chưa mưa to thế này.
Nhưng cơn mưa đột ngột này cũng không làm tôi ngừng tay làm việc. Mà ngược lại vì trời mưa, tôi lại chợt có linh cảm hơn. Biên tập lấy bản thảo của tôi, đột nhiên máy tính lại như chết máy, màn hình tối sầm lại. Tôi ngây ra một lúc, vội vàng tìm người giúp kiểm tra giùm. Sau khi máy tính mở lại được, bản thảo tôi viết ra cũng mất hết… Mang theo tâm trạng có hơi buồn bực, tôi lại bắt đầu viết bản thảo lại từ đầu. Trong lòng thoáng qua dự cảm không lành.
Lúc tâm tình tôi dần bình tĩnh lại, điện thoại đặt một bên lại sáng lên. Thấy đó là tin nhắn của nhóm tiểu khu nên tôi không để ý lắm. Thế nhưng tiếng thông báo cứ vang lên không ngừng, hết cách tôi mới đành mở ra. Xem rồi mới dại cả ra, tôi lập tức xin nghỉ, chạy về nhà.
Phía dưới lầu tụ tập cả đống người. Tôi đẩy bọn họ ra, thấy Quả Dứa đang nằm rạp trên đất, nước mưa đã rửa trôi máu nó từ lâu. Tôi ôm nó trong ngực một hồi, có người tới an ủi, nhưng nước mắt tôi đã sớm cạn khô… Tôi tìm một nơi rồi chôn Quả Dứa xuống.
Chẳng nhớ mưa tạnh từ lúc nào nữa. Có khi nào tiếng sấm sẽ làm Quả Dứa sợ không? Có khi nào lúc sợ, nó đang muốn tìm mẹ không? Nó có thể…
Sẽ không đâu, Quả Dứa sẽ không trở về được đâu.
Trời dần tối, cho dù là mưa cũng phải sớm ngừng, mặt trời lại như chưa từng xuất hiện. Có phải là do thấy mình gặp rắc rối nên mới lén trốn đi không nhỉ?
Tôi về tới nhà. Mái nhà luôn làm tôi thấy ấm áp chợt trở quạnh quẽ. Tôi co quắp trên giường, nhớ lại thời gian sống cùng Quả Dứa, vô thức thiếp đi.
Bởi vì không còn Quả Dứa nữa, cả ngày tôi cứ như mất hồn mất vía. Mặc dù tôi vẫn hoàn thành công việc như trước, nhưng các đồng nghiệp đều bảo tôi chẳng khác gì cái xác không hồn.
Tôi bật máy tính lên, định viết cuộc sống của mình và Quả Dứa thành một quyển sách, muốn lưu giữ nó mãi trong trí nhớ của mình.
Tôi cũng chẳng rõ hôm nay là ngày thứ mấy Quả Dứa rời đi nữa. Tôi cứ bước đi lơ đãng trên con đường tới công ty, vô thức đi vào ngã tư. Còn chưa kịp nhận ra đèn giao thông đã đổi màu, một chiếc ô tô bất ngờ lao về phía tôi.
Vậy mà đại não trống rỗng của tôi bỗng hiện lên một câu, “Cuối cùng cũng giải thoát”. Tôi nhắm mắt lại, chờ đợi tử thần tới. Nhưng sao chẳng có động tĩnh gì cả vậy?
Tôi nghi ngờ mở mắt ra, ô tô xuyên qua cơ thể tôi, nhưng sao mình chẳng bị thương chút nào vậy? Đầu của tôi bắt đầu đau nhức dữ dội, ký ức của tôi chợt tựa như chẳng phải của tôi nữa. Nhưng thước phim ngắn ngủi này là gì? Đây không phải ký ức của tôi!
Tôi cố gắng nhớ lại, nhưng vẫn không biết rốt cuộc là có chuyện gì.
Ngay lúc này, tất cả mọi thứ trước mắt tôi đều biến mất.
Chỉ một cái chớp mắt, tôi đã xuất hiện ở bệnh viện. Trên giường bệnh có một người, tôi lại gần xem thử, đó là tôi! Tôi không dám tin vào mắt của mình. Sao lại có tới hai tôi? Rốt cuộc thì đâu mới là tôi?
Bên cạnh giường bệnh, mẹ tôi bi thương vuốt ve trán tôi.
Một bác sĩ nọ đi lại gần mẹ, an ủi: “Dì đừng quá lo lắng, sẽ không sao đâu.”
Là Ly Minh.
Thấy mẹ khóc như một đưa trẻ, tôi không nhịn được muốn ôm bà một cái, thế nhưng tôi lại không làm được.
Rời khỏi bệnh viện, tôi lại tới công ty, muốn viết cho xong bản thảo còn chưa hoàn thành.
Vừa vào công ty đã nghe tiếng bàn tán ầm ĩ của các đồng nghiệp.
“Ài, mấy người biết gì chưa? Vụ Thi Dật ấy.”
“Nghe nói, mẹ cô ấy từ quê lên thăm, vốn còn định khuyên cô ấy về quê làm việc đi, không ngờ lại xảy ra cãi vã.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Mà cô ấy cũng không nghe lời quá. Đã tốt nghiệp hai năm rồi, còn tưởng mình là con nít à?”
“Nếu tôi mà là cô ấy thì đã về quê từ lâu rồi. Ở lại đây thâu đêm suốt sáng viết bản thảo làm gì chứ?”
“Ai mà biết, nghe nói là vì người mình thích gì đó nên mới tới đây.”
“Thôi thôi, tranh thủ làm việc đi, quan tâm chuyện nhà người ta làm gì.”
Đúng là tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa. Tôi không muốn ở lại công ty thêm nữa, thế là đi về nhà.
Tôi đẩy cửa ra, bên trong vẫn quạnh quẽ lạ thường. Tấm ảnh chụp Giang Trạch Dịch đặt trên bàn thu hút ánh mắt tôi. Ảnh này chụp vào năm năm trước, lúc còn huấn luyện quân sự. Tôi đã giữ mãi tới tận bây giờ. Mỗi lần có chuyện không vui tôi đều sẽ lấy ra nhìn xem. Ảnh chụp này cứ như có phép thuật, có thể xua tan đi mọi phiền não của tôi.
Từ lúc tốt nghiệp tới giờ, tôi chưa từng gặp lại Giang Trạch Dịch. Mặc dù vẫn nhớ kỹ số của cậu ấy, nhưng lại chưa từng liên lạc lấy một lần.
Nửa năm trước, bạn thời đại học nói tôi biết cậu ấy chia tay rồi, còn đang ở thành phố A. Tôi không hề do dự, rời khỏi quê mình, chuyển lên đây làm việc.
Cũng vì thế mà tôi và ba mẹ làm ẫm làm ĩ rất lâu. Nhưng không thuyết phục được nên ba mẹ cũng mặc kệ để tôi đi.
Ly Minh đúng là một người bạn tốt. Nghe nói tôi muốn rời đi thì lập tức tới tìm ngay, hỏi có phải tôi đã nghĩ kỹ rồi không. Cô ấy biết, cũng hiểu rõ tôi nhất, mà tôi cũng hiểu rõ cô ấy nhất.
Ngày hôm sau, chúng tôi cùng chuyển tới thành phố xa lạ này, chỉ hai chúng tôi.
Ly Minh không chỉ là người bạn tốt, mà còn là một bác sĩ giỏi. Cô ấy đã rất cố gắng, vì vậy mới được như ngày hôm nay.
Còn tôi, ngoại trừ ham chơi thì chẳng có gì nữa. Sau khi tốt nghiệp còn phải nhờ ba mình tìm việc giúp. Tuy là không thích công việc này, nhưng tôi vẫn không phụ kỳ vọng của ba mẹ, cố gắng được hai năm. Bây giờ chỉ vì một người ngoài mà giận dỗi họ.
Hồ đồ thật…
Trời tối, trong phòng không chút ánh sáng. Tôi định mở đèn lên, tiếc là chẳng có sức mà làm.
Tôi co người trên chiếc ghế sa lông, âm thầm rơi lệ trong căn phòng tối đen.
Cửa bị mở ra, đèn được bật lên. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, là Ly Minh, cô ấy về rồi. Nhưng còn mẹ tôi đâu, sao mẹ không về cùng…
Ly Minh làm việc ở bệnh viện, thường phải trực ca đêm. Tôi thì bận việc ở nhà xuất bản, ngày nào cũng phải thức đêm gõ phím. Cô ấy không có ngày nghỉ lễ, tôi thì có, nhưng lại chưa từng ra ngoài vào ngày nghỉ. Tôi phải không ngừng đọc sách, không ngừng viết văn.
Đôi khi giữa tôi và Ly Minh cũng xảy ra tranh chấp chỉ vì vài chuyện nhỏ nhoi. Nhưng rồi chúng tôi giải thích rõ ràng với đối phương, rất nhanh sẽ làm hòa.
Từ sau khi Ly Minh chia tay, cô ấy không hẹn hò lại nữa.
Tôi từng hỏi sao cô ấy không tìm bạn trai mới, cô ấy lại ngại công việc bận rộn quá, không có thời gian mà yêu. Còn nói, “Chẳng lẽ để bạn trai tới bệnh viện hẹn hò với mình à?”. Thế là hai chúng tôi phá ra cười ha ha.
Cô ấy lại hỏi ngược lại tôi, “Vậy còn cậu, vì sao cứ phải là Giang Trạch Dịch?”
Tôi không trả lời, chỉ làm mặt quỷ chọc cô ấy.
Vậy thì cuối cùng, vì sao cứ phải là Giang Trạch Dịch nhỉ?
Có lẽ bởi vì trong lòng tôi còn có cậu ấy, có lẽ bởi vì tôi không cam tâm, cũng có lẽ bởi vì, tôi không gặp được ai có thể khiến trái tim tôi rung động như cậu ấy đã làm.
Tôi luôn cảm thấy cậu ấy vốn nên thuộc về tôi.
Trong phòng thuê này, tôi và Ly Minh có làm một nơi gọi là Hốc Cây. Thời gian làm việc và về nhà của chúng tôi vốn lệch nhau nên có chuyện gì vui hay phiền nào đều thường viết ra rồi để vào bên trong Hốc Cây. Cái động nhỏ này chứa đựng bí mật nhỏ của chúng tôi. Cô ấy biết tổn thương thời thơ ấu của tôi, vì vậy cô ấy cho tôi đủ cảm giác an toàn. Tôi biết cô ấy là người có chính kiến, nhưng lại không giỏi việc cân nhắc hậu quả, cho nên tôi giúp cô ấy bày mưu tính kế. Chúng tôi không chỉ là bạn bè, mà còn là người thân.
Ly Minh ngồi trước Hốc Cây, tôi trò chuyện với cô ấy, “Này! Bác sĩ Ly Minh, mình không sao đâu đúng không? Mà cậu cũng đừng có lo quá, cùng lắm thì mình tận hưởng tuổi già trên giường bệnh thôi…”
Tôi còn chưa dứt lời thì đã nghe thấy tiếng nức nở. Lúc này tôi mới phát hiện, khóe mắt Ly Minh ửng đỏ từ lâu.
Cuối cùng tôi cũng không nhịn được, “Mình sẽ không sao đâu đúng không? Ly Minh, mình sẽ tỉnh lại, mình sẽ hoạt bát lại như trước mà đúng không?”, tôi nghẹn ngào định kéo tay cô ấy, nhưng lại không thể kéo tay cô ấy an ủi, thậm chí còn chẳng nói chuyện cùng cô ấy được.