Một Lần Thế Thân Cả Đời Dây Dưa

Chương 39: Tôi Sai Rồi



Điều mà đàn ông sợ nhất khi nghe, chính là có phụ nữ nghi ngờ mình không được.

Hơn nữa, lại còn là phụ nữ mà mình chán ghét.

Giờ phút này, không có ai mở miệng cả, nhưng mà cô biết, cơn giận của anh

đã bay lên tận trời xanh rồi.

Quả nhiên, một giây sau, cô chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cô bị người ta

vác lên trên vai.

"Này, anh muốn làm gì?"

Người đàn ông không lên tiếng, sải bước đi vào sâu trong rừng.

Thật ra thì Vân Tử Lăng cũng không sợ, cô mất tích, có lẽ sẽ không có ai đến

tìm cô.

Nhưng mà, tổng giám đốc Hoắc mà mất tích, thể nào mọi người cũng đều sẽ

đến tìm.

Nhanh chóng mở điện thoại đang cầm ở trong tay, chụp một tấm hình, sau

đó lập tức gửi cho Vân Tử Diễm trong vài giây.

Cô muốn cho Vân Tử Diễm nhìn xem, người đàn ông mà cô ta thích, vác cô

lên để làm gì!

Ở bên kia, lúc phát hiện ra bọn họ không còn ở đó nữa, là chú Trương đề

nghị muốn trở về ngay lập tức.

Đúng vậy, mây đen ở trên đảo đã tạo thành từng mảng từng mảng, gió trên

biển cũng đã bắt đầu trở nên không bình thường.

Chú Trương dự tính là sắp có một cơn bão lớn ập đến.

Bọn họ phải lập tức quay trở về.

Nếu không, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng mà, vào lúc mà bọn họ thu dọn đồ đạc, bất ngờ phát hiện, ít đi hai

người.

"Vân Tử Lăng đâu?" Lúc này Khúc Tịnh Quân mới phát hiện ra rằng lúc đang

cùng nói chuyện với người khác, nên đã không chú ý đến Vân Tử Lăng.

"Tổng giám đốc Hoắc đâu?" Điểm mà mọi người chú ý, rõ ràng là bất đồng

với Khúc Tịnh Quân.

"Ảnh Quân, Ảnh Quân..." Vân Tử Diễm vội vàng hô lên.

"Tổng giám đốc Hoắc, tổng giám đốc Hoắc..." Mọi người cũng vội vàng hô

lên.

"Vân Tử Lăng, Vân Tử Lăng..."

Mọi người vội vàng bắt đầu đi tìm.

Vào đúng lúc này, điện thoại di động của Vân Tử Diễm đinh một tiếng, nhận

được một tin nhắn trên zalo.

Đồ đáng ghét.

Trên thông báo hiện là của đồ đáng ghét gửi đến, cô ta nhìn đã biết là người

nào gửi.

Mở ra nhìn thử xem, Vân Tử Diễm híp mắt, cho rằng mình đã nhìn nhầm rồi.

Lại nhìn lại, cho dù là bóng lưng của người đàn ông, nhưng cô ta liếc mắt

một cái đã nhận ra đó là ai.

Hoắc Ảnh Quân!

Tại sao anh lại vác Vân Tử Lăng lên?

Bây giờ bọn họ muốn đi đâu?

Hai người ở chung với nhau từ bao giờ vậy?

Một loạt vấn đề bỗng nhiên xuất hiện ở trong đầu.

Tôi thấy, em gái của cô đến đây chính là để cướp anh ấy cùng với cô đấy

Trong nháy mắt, Vân Tử Diễm bắt đầu luống cuống.

"Tôi phải tìm được Ảnh Quân, tôi phải tìm được Ảnh Quân!" Vân Tử Diễm

nắm lấy cánh tay của Khúc Tịnh Quân: "Nhanh lên một chút, tôi phải tìm

được anh ấy!"

"Chị gái à đừng có mà gấp, chúng ta đang tìm mà." Khúc Tịnh Quân tự nhiên

nghĩ rằng cô đang lo lắng cho chồng của mình, cũng không có nghĩ gì nhiều.

Mọi người bắt đầu đi về phía trước, vừa đi vừa hô lên.

Lôi điện thoại ra, muốn gọi điện thoại, cũng không biết có phải do ảnh hưởng

của khí hậu không, tín hiệu lại không có.

Nhưng mà, thời tiết càng ngày càng xấu, nhìn những tầng mây đen ngòm từ

từ kéo đến, còn có sóng gió cuộn trào không bình thường ở trên biển, điều

này khiến cho chú Trương từng trải qua sóng to gió lỡn cũng phải hoảng sợ.

"Chúng ta phải lập tức quay về, nếu không, hậu quả sẽ không thể tượng

tưởng nổi!" Chú Trương lập tức ngăn mọi người đi về phía trước.

"Không được!" Vân Tử Diễm lập tức quát to lên: "Ảnh Quân còn chưa tìm

thấy, sao có thể đi được? Nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ông có thể

phụ trách nổi sao?"

Những người khác nhìn nhau, mọi người cũng muốn rời đi, nhưng lại không

dám nói.

Bọn họ là bạn của Hoắc Ảnh Quân, hơn nữa cũng là cùng một nhóm, căn

bản cũng đều dựa vào phật lớn là Hoắc Ảnh Quân này.

"Nhưng mà nếu không quay về, lát nữa trên biến xuất hiện gió bão, tất cả

mọi người đều không thể rời đi được, hơn nữa, ở chỗ này có gặp nguy hiểm

hay không, không ai có thể bảo đảm được!" Chú Trương vội vàng nói.

"Bất kể thế nào, tôi nhất định phải tìm được anh ấy, nếu không, tất cả mọi

người đừng hòng rời khỏi đây!" Vân Tử Diễm hét lớn lên.

Tại sao anh ấy lại kéo Vân Tử Lăng đi?

Bọn họ rốt cuộc là đi đâu?

"Vân Tử Diễm cậu đừng có gấp, có thể tổng giám đốc Hoắc và em gái cậu

đã đi về trước không?" Phương Minh Ngọc vội vàng tiến lên nói.

Cô ta nhìn thời tiết quái quỷ này, thật sự rất là rất sợ.

"Không thể nào!"

"Đúng vậy Tử Diễm, có thể rời đi trước được không? Nếu không thì chúng ta

đi xem du thuyền còn có ở đó không?" Mịch Nguyệt cũng vội vàng nói.

Những người khác thấy vậy cũng phụ họa theo.

"Chúng ta đi về xem một chút, nếu du thuyền vẫn còn ở đây, chúng ta lại đi

tìm." Có người mở miệng nói.

Đúng vậy, bây giờ bầu trời càng âm u đáng sợ, nếu còn nán lại ở chỗ này, sợ

là sẽ không trở về được mất.

Vì vậy, mọi người lập tức về bờ điển.

Ba chiếc du thuyền ở trên mặt biển, biến thành hai chiếc.

Mọi người nhìn mặt nhau, trong đầu cũng xuất hiện xuất hiện một từ, bọn họ

rời đi rồi!

"Quay về, bây giờ quay trở về, nhanh lên!" Vân Tử Diễm lập tức rống to lên.

Khúc Tịnh Quân vội nói: "Hay là chúng ta kiểm tra một chút, liên lạc với bên

khách sạn, hỏi xem bọn họ đã quay về chưa?"

"Du thuyền cũng không có ở đây, nhất định là đã quay về rồi, anh còn đang

nghĩ gì vậy? Nhanh lên thuyền đi!" Giọng nói của Vân Tử Diễm mang theo

chút gào thét, đúng vậy, bây giờ cô đang cực kỳ tức giận.

Bởi vì, bây giờ ở trong đầu cô đều là dáng vẻ bọn họ lăn giường với nhau.

"Nhanh nhanh nhanh, mọi người mau nhanh lên, chúng ta phải nhanh quay

về!" Chú Trương ra lệnh.

Khúc Tịnh Quân có chút không yên tâm, muốn gọi điện thoại, nhưng mà điện

thoại di động đáng chết này lại không có bất kỳ tín hiệu nào cả.

Vì vậy, anh ta cũng không dám chắc chắn, bọn họ có còn ở trên đảo không.

"Cậu Khúc, nhanh lên một chút." Mọi người bắt đầu giục anh ta.

Thấy vậy, Khúc Tịnh Quân cũng không dám nán lại, lập tức lên du thuyền.

Rất nhanh, hai chiếc du thuyền đã biến mất ở trên mặt biển.

"Anh...!Anh...!Anh muốn làm gì?" Vân Tử Lăng dựa vào một thân cây, có

chút cuống cuồng.

Sao bây giờ bọn họ vẫn chưa đến vậy?

Không nên mà, Vân Tử Diễm thấy tin nhắn, chắc hẳn sẽ tức giận.

Không thể nào mà lâu như vậy mà chưa tới được!

Người đàn ông không lên tiếng, từng bước từng bước đến gần cô, ánh mắt

cực kỳ hung ác, toàn bộ khí thế ở trên người khiến cho người ta cảm thấy

lạnh lẽo ở khắp bốn phía.

"Anh...!Anh rể, cái đó, có gì, có gì thì cứ nói chuyện hẳn hoi với nhau, thật ra

thì tôi..."

Còn, còn chưa nói xong, người đàn ông cúi đầu, muốn hôn cô.

Phản xạ có điều kiện, Vân Tử Lăng quay đầu qua một bên.

Động tác của Hoắc Ảnh Quân chỉ dừng một chút, sau đó, đưa tay ra ép cô

quay mặt lại, sau đó, cúi đầu hôn xuống...

"Ưm ưm..."

Nụ hôn của anh rất nồng nhiệt, mang theo tức giận, cắn xé môi của cô.

"Ưm ưm ưm..." Vân Tử Lăng cắn chặt hàm răng, hai tay chống đỡ ngực của

anh, dùng sức đẩy

Có thể là do vóc dáng của cô nhỏ, ở trước mặt người đàn ông cao một mét

chín, sử dụng sức lực, giống như là đấm vào bông vậy, không có chút sức

lực gì cả.

Mà khiến cho cô càng sợ hơn chính là, ngay sau đó anh kéo váy của cô lên,

một đôi bàn tay to lớn nắm lấy cô...!Nội y bên trong...

Vào lúc này, đôi mắt kinh ngạc trợn to.

Cô, sợ.

Kinh sợ.

Mặc dù đã lên giường với anh hai lần.

Nhưng lúc này, người đàn ông rất rõ ràng tình hình bây giờ, biết cô là Vân

Tử Lăng, muốn phát sinh quan hệ với cô.

Hơn nữa, là do cô chọc giận.

Cô sợ.

Rất sợ!

Thời gian của anh, anh kéo dài thế nào, lực độ của anh, cô đều biết.

Coi cô là Vân Tử Diễm, lúc anh dịu dàng, cũng đã khiến cô bước đi trong

run rẩy, đau đớn khó chịu.

Chứ đừng nói gì, bây giờ đang tức giận, cô không dám tin rằng một lát nữa,

cô có thể sẽ chết mất...

"Anh rể!" Mạnh mẽ đẩy anh ra, cô vội vàng mở to miệng thở dốc.

Hoắc Ảnh Quân nheo đôi mắt lạnh lùng lại, nâng cằm của cô, khuôn mặt

giễu cợt: "Đây không phải là do cô muốn làm sao, muốn chống cự mà vẫn

còn nghên đón?"

Vân Tử Lăng thở hổn hển, đôi mắt đẹp tràn ngập hoảng sợ, chân cô, đang

khẽ run.

"Tôi, tôi sai rồi..."

Lần đầu tiên, cô chịu thua ở trước mặt anh.

"Sai rồi?" Hoắc Ảnh Quân cười lạnh, lại tiến tới gần cô lần nữa, vòng qua ôm

cô chặt hơn: "Biết sai, là tốt, nhưng mà đáng tiếc...!Đã quá muộn!"

"A." Vân Tử Lăng lớn tiếng kêu lên: "Đồ lưu manh!"

Không sai, lúc âm tiết cuối của anh rơi xuống, đột nhiên vén váy của cô lên.

Tay, chính xác không có nhầm lẫm tí gì cầm nội y bên trong cô kéo một cái...

Trong nháy mắt nội y đã xuống vị trí bắp đùi.

"Đồ khốn nạn!" Vân Tử Lăng giơ tay lên muốn đánh anh, nhưng Hoắc Ảnh

Quân lại bắt được tay của cô, đột nhiên xoay lại.

Cô biến thành tư thế xoay người.

Anh nắm chặt tay cô, đè cô ở trên cây.

Ngay sau đó, Vân Tử Lăng liền nghe được thanh âm cởi quần.

Trong nháy mắt, cô có ảo giác về cái chết.

"Coi như tôi tìm được một con vịt đi, tôi không có thiệt thòi gì cả." Cô đột

nhiên rống to.

Hoắc Ảnh Quân nghe được tiếng gầm vang dội núi rừng, lập tức dừng tay

lại.

Thấy anh dừng tay lại, Vân Tử Lăng vội vàng hăng hái nói tiếp: "Bây giờ chi

phí tìm một cậu chú tốt cũng không rẻ, hơn nữa tổng giám đốc Hoắc ngon

giai lại còn khỏe mạnh nữa, Vân Tử Lăng tôi cũng không có thua thiệt gì cả,

đến đi, phục vụ cho tốt vào, tôi sẽ boa anh thêm sáu trăm triệu, tôi có tiền!"

Nhìn cô giống như là điên cuồng không kiềm chế được, nhưng thật ra thì,

trong lòng cô đã sợ muốn chết rồi.

Quả nhiên, những lời này, khiến cho mặt của người nào đó đen thêm mấy

cấp nữa.

"Tử, Lăng!" Anh đột nhiên đến gần tai cô, cắn răng nghiến lợi nói: "Cô nói

xem, nếu cô chết ở trên hòn đảo biệt lập này, sẽ có ai phát hiện ra không?"

Giọng nói lạnh như băng, giống như Diêm vương nói với cô rằng Đừng có

vùng vẫy nữa, tuổi thọ của cô đã hết, chết đi

Nghe vậy, tim gan phèo phổi của Vân Tử Lăng đều run rẩy.

Nhưng mà cô còn giả vờ dũng cảm, cười nói: "Có người phát hiện ra không

tôi không biết, nhưng tôi biết nếu anh giết tôi, sau này mỗi đêm anh đều gặp

ác mộng, từ đó không lên được!"

"Ha, không lên được." Người đàn ông châm chọc cười bên tai cô.

"Anh giết tôi, sau này lúc anh và chị tôi làm chuyện đó, sẽ không cảm thấy là

anh đang làm với thi thể sao?"

Mặt giống nhau.

Nếu không nói chuyện, vậy rất khó phân biệt được.

Nếu thật sự giết cô.

Vậy lúc Vân Tử Diễm hậu hạ ở dưới người anh...

Thi thể...

Sức lực nắm cố tay cô rõ ràng nhẹ đi một chút, Vân Tử Lăng thấy vậy lập tức

rút tay về, nhanh chóng xoay người, sau đó hốt hoảng kéo nội y lên.

Hoắc Ảnh Quân đứng ở chỗ đó, nhìn cô, trên khuôn mặt lạnh lùng, có thêm

mấy phần thâm trầm.

Vân Tử Lăng cắn môi, vội vàng kéo căng quần áo, toàn bộ khuôn mặt đỏ

bừng.

Rắc rắc một tiếng vang như là tiếng sấm ở trên đỉnh đầu.

Vân Tử Lăng ngẩng đầu nhìn, vừa nhìn thấy, mới phát hiện ra trời tối một

cách không bình thường.

Hoắc Ảnh Quân không nói gì, xoay người đi ra ngoài.

Vân Tử Lăng cau mày, cũng không dám nhiều lời.

Trong nháy mắt khi mà mới vừa từ địa ngục lên thiên đường, cô đã suy nghĩ

thông suốt.

Sau này, nếu không có người, tuyệt đối không nên trêu chọc người đàn ông

này.

Nếu không, cô sẽ chết rất thảm!

Hai người một trước một sau, nhanh chóng đi đến bờ biển.

Nhưng mà, còn chưa kịp đến bãi biển, những giọt mưa lớn như hạt đậu đã

ào ào rơi xuống.

Bước chân từ đi nhanh, biến thành chạy nhanh,

Khi mà bọn họ nhìn thấy bờ biển kia, lập tức ngây người.

Biển cả xanh đậm, thay đổi vô cùng dữ tợn, sóng gió cuồn cuộn, cộng thêm

sấm chớp, đặc biệt sợ hãi...

Ba chiếc du thuyền đã không thấy đâu.

Cho nên...

Hai người bọn họ, đã bị bỏ rơi rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.