Một Lần Trọng Sinh Vô Tác Dụng

Chương 107: Phiên ngoại 1



Edit + Beta: Vịt

Ngày đó hôn lễ, Địch Thu Hạc thật sớm rời giường, đào Hạ Bạch từ trên giường ra, tự mình chọn quần áo mặc vào cho cậu.

"Lát nữa chị Lý sẽ tới giúp em thu thập, ngủ tiếp một lát." Hạ Bạch xoắn xuýt chuyện vé số tới nửa đêm, buồn ngủ không chịu được, một chút cũng không phối hợp.

Địch Thu Hạc cúi đầu hôn hôn cậu, bưng mặt cậu nhìn tới lui, cười híp mắt nói, "Hôn lễ cả đời chỉ một lần, lên tinh thần."

Hạ Bạch né tránh tay anh, thân thể nghiêng về phía trước treo tới trên người anh, nhắm mắt lại hàm hồ nói, "Không phải nói tụ chung một chỗ ăn bữa cơm sao, trong nước lại không thừa nhận hôn nhân đồng tính, hôm nay thay vì nói là hôn lễ, không bằng nói là tuyên cáo thân bằng......" Vừa nói nhịn không được ngáp một cái, hô hấp từ từ chậm dần.

"Ai nói với em hôn lễ của chúng ta chỉ là ăn bữa cơm đơn giản." Địch Thu Hạc khiêu mi, giơ tay lên nhu nhu tóc cậu, tay dưới xuống đặt dưới mông cậu, sau đó ôm lấy cậu đi về phía phòng rửa tay, vui ve nói, "Chúng ta hôm nay nhưng phải tới giáo đường."

"Cái gì?" Hạ Bạch bị anh làm tỉnh, không thoải mái giật giật, cau mày hẩy đầu anh.

Địch Thu Hạc nghiêng đầu hôn lòng bàn tay cậu, dùng bảo vai đụng mở cửa phòng rửa tay, thả cậu vào trong bồn tắm đầy nước, vẩy nước lên lau mặt cậu, sau đó nhéo mũi cậu, "Anh nói, chúng ta lát nữa phải tới giáo đường."

Thân thể sau khi đụng phải nước có cảm giác mất trọng lượng và lơ lửng ngắn ngủi, Hạ Bạch phản xạ có điều kiện ôm lấy vai cậu, đầy mặt mông lung, "Giáo đường? Chú Hồ không phải nói hôm nay chỉ là mọi người cùng nhau ăn bữa cơm sao?"

Địch Thu Hạc cười mà không nói, bước vào bồn tắm, hôn lên đôi môi khẽ nhếch của cậu.

Một tiếng sau, Hạ Bạch bị cứng rắn mặc lên một bộ tây trang màu nhạt đứng ở cửa sân nhà mình, đần.

"Chúc mừng Địch thiếu Hạ thiếu tân hôn!"

Đội xe sang trọng xếp thành một hàng, đám bảo tiêu tây trang giày da dưới sự hướng dẫn của Hứa Khánh, nhất tề vặn pháo mừng, mỉm cười tặng chúc phúc.

Hạ Bạch bị chấn động tới lui về sau một bước, trừng lớn mắt.

Này, cái này thật sự quá khoa trương.

Địch Thu Hạc tay mắt lanh lẹ từ phía sau ấn lấy eo cậu, nửa ôm nửa bế mang cậu lên xe chủ hôn kiểu dài, lấy ra bữa sáng đã sớm chuẩn xong bên trong đặt tới trước mặt cậu, tâm tình hết sức vui mừng đút cho cậu, "Tới, há miệng."

Không gian bên trong xe hoa rất rộng rãi, Hạ Bạch đánh giá một phen, sau đó không chút do dự nhào qua cấu cổ Địch Thu Hạc, "Đây đều là cái gì, nói rõ ràng cho em!"

"Đây là đoàn xe hôn lễ ông ngoại chuẩn bị cho chúng ta." Địch Thu Hạc để bữa sáng xuống ôm lấy eo cậu, nụ cười thủy chung không giảm, "Tiểu cẩu tử, em muốn đeo nhẫn lên cho anh, anh rất cao hứng."

Hạ Bạch sửng sốt.

"Sau này em mỗi lần giơ máy ảnh lên, nhẫn kết hôn của anh và em đều sẽ cùng với máy ảnh của em kề chung một chỗ." Địch Thu Hạc kéo tay cậu xuống, nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay thon dài của cậu, đầy mắt đều là mong đợi và khát khao, "Thật tốt...... Sau này em chụp cảnh, cảnh sẽ biết em thuộc về anh; em chụp người, người sẽ biết em thuộc về anh; mà ống kính của em nhắm vào anh, chúng ta thuộc về lẫn nhau, cả đời."

Hạ Bạch cúi đầu, nhìn về phía tay anh nắm lấy mình, mím môi, từ từ cầm lại. Hóa ra lúc cậu cho rằng hôn lễ này chỉ là lướt qua, trong lòng Địch ba tuổi đối với hôm nay còn mang theo mong đợi tốt đẹp và trịnh trọng như vậy......

"Tiểu cẩu tử, chúng ta sắp kết hôn rồi." Địch Thu Hạc cùng cậu trán đỡ lấy trán, nhẹ nhàng đụng cậu một cái, vui sướng và thỏa mãn trong lòng cơ hồ muốn tràn ra ngoài, "Cám ơn đã em cho anh cơ hội này, để cho anh làm bạn với em."

Hạ Bạch ngẩng mắt nhìn anh, trong lòng vừa chua vừa mềm, nhịn không được nghiêng người ôm lấy anh, hôn lên má anh, "Đần muốn chết...... Là em phải cám ơn anh mới đúng, còn có, xin lỗi...... Em quên mất mua nhẫn......"

"Không sao, anh mua, cho nên không cần phải nói xin lỗi." Địch Thu Hạc cọ cọ cậu, giơ tay lên sờ tóc cậu, "Mọi chuyện cần thiết anh đều sớm chuẩn bị xong, hôm nay em chỉ cần bên anh là tốt rồi."

Hạ Bạch nắm cánh tay thật chặt, khẽ gật đầu một cái, thấp giọng nói, "Vâng."

Ăn xong bữa sáng dính nhớp, hỗ trợ nhau chỉnh lại cà vạt và tây trang, một tiếng sau, xe hơi dừng lại trước một giáo đường vắng vẻ vùng ngoại thành.

Phạm Đạt mặc một thân tây trang mới tinh, đang cùng Hồ Triệu cùng nhau đứng ở cửa giáo đường tiếp khách. Ngưu Tuấn Kiệt, Trần Kiệt, Vương Hổ, cùng Khương Tú Văn mặc lễ phục phù rể bồi ở một bên, phát kẹo, dẫn khách, nhìn còn rất giống như quen thuộc.

Sau khi xe dừng hắn, Hình Thiệu Phong tiến lên mở cửa xe cho hai người. Lý Như chờ ở một bên bắt đầu vung cánh hoa, đoàn bảo tiêu xuất hiện lần nữa, hướng bọn họ vặn pháo hoa.

"Mau mau, chú rể sắp xuống xe rồi, nhiếp ảnh gia vào vị trí!"

Ngưu Tuấn Kiệt hét lớn một tiếng, sau đó Từ Ánh hiếm thấy mặc một bộ tây trang không biết từ xó hẻo lánh nào xông ra, hai mắt phát sáng vọt tới bên cửa xe, nhắm ống kính ngay Địch Thu Hạc trước tiên bước ra cửa xe, từ trên ngắm xuống dưới, thất vọng bóp cổ tay,"Mùa hè làm sao còn mặc tây trang cả cây như vậy, tay ngắn thoải mái hơn, không mặc cũng được a!" (Chết mất =)))))))))))

"Khụ khụ!" Từ Dận Vinh từ trong giáo đường cất bước ra nghe vậy nặng nề ho hai tiếng, lạnh lẽo mở miệng, "Lão Nhị, Tiểu bạch đều kết hôn rồi, con chừng nào thì dẫn bạn về cho ta xem chút?"

Từ Ánh thân thể chấn động mạnh, quyết đoán nhảy qua Địch Thu Hạc mắt lộ hung quang, nhìn về phía Hạ Bạch sau một bước, mặt đứng đắn cảm thán, "Tiểu sư đệ, chúc mừng kết hôn, cậu nhất định phải hạnh phúc."

Hạ Bạch mỉm cười, đưa tay cầm nắp ống kính treo trên máy ảnh của hắn, đem ống kính vẫn luôn hướng về phía ba đường dưới của Địch Thu Hạc đậy lại, thân thiết nói, "Cám ơn lời chúc của Nhị sư huynh, còn có, em cảm thấy sư phụ nói đúng, anh quả thật nên hảo hảo tìm bạn."

"Tôi cũng cảm thấy vậy." Quân Thần chẳng biết từ lúc nào xuất hiện ở cửa giáo đường lãnh đạm mở miệng, kéo kéo khóe miệng, "Tìm được làm ơn phải trước tiên báo với tôi, tôi đưa bao lì xì lớn cho vị nguyện ý tiếp nhận tên vô dụng."

Từ Dận Vinh quay đầu nhìn hắn, cau mày.

Quân Thần ngẩn người, biểu tình cứng đờ chốc lát, nghẹn đỏ lỗ tai, lúng túng giải thích, "Xin lỗi, con cũng không phải nhằm vào ngài."

"Á! Máy ảnh tui hình như hỏng rồi." Từ Ánh đột nhiên đề cao thanh âm gào to một cái, sau đó hỏa tốc chạy vội tới trước mặt Quân Thần, nhìn về phía Từ Dận Vinh nói, "Sư phụ, con đi đổi máy ảnh mới, ngài trước giúp tiểu sư đệ chụp một lát đi." Nói xong nhìn về phía Quân Thần, quở trách nói, "Đã nói kiểu xưng hô trêu ghẹo lẫn nhau "đồ bỏ đi" này không thích hợp nói ở những nơi long trọng, cậu xem cậu, fan nhiều như vậy, tùy tiện nói sai một câu bị người nghe được truyền đi đều sẽ biến thành lịch sử đen tối, biết cậu hôm nay vui vẻ cho nên có chút thả lỏng, nhưng ở trước mặt trưởng bối vẫn là phải chú ý. Đi đi đi, theo tôi đi lấy máy ảnh mới, cậu như vậy không được, anh đây hảo hảo lên lớp với cậu."

"Anh cư nhiên ở trước mặt tôi xưng anh?" Quân Thần bị động bị hắn kéo đi, mày nhíu lại tới có thể vắt ra mụn, "Đừng cho rằng tôi gia hạn với anh chính là quan hệ tốt với anh, nếu không phải không tìm được thích hợp......"

"Tôi biết tôi biết, chờ cậu tìm được nhiếp ảnh gia thích hợp tôi lập tức cút, đi đi đi, trước đi lấy máy ảnh."

Quân Thần nghẹn lại, biểu tình trực tiếp đóng băng, căng mặt không nói chuyện với hắn nữa.

Hai người lôi kéo cánh tay biến mất ở khúc rẽ, Từ Dận Vinh đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, nhíu nhíu mày, quay đầu lại nhìn một cái Hạ Bạch cùng Địch Thu Hạc cùng nhau vào cửa, lại hồi tưởng một chút tư thế Từ Ánh cùng Quân Thần cùng nhau rời đi vừa rồi, như có điều suy nghĩ.

Chẳng lẽ lão Nhị cũng......?

Nghi thức đúng giờ bắt đầu, vào bàn, nghe lời chúc, tuyên thệ, trao nhẫn......

Hạ Bạch từ trong tay Khương Tú Văn nhận lấy chiếc nhẫn, cầm lấy tay Địch Thu Hạc chủ động đưa qua, ngẩng đầu cười nhìn anh một cái, thưởng thức một chút chiếc nhẫn cầm ở trong tay, nói, "Chiếc nhẫn này không tồi, mua đâu?"

Địch Thu Hạc đang đầy lòng mong đợi nghe vậy sửng sốt, sốt ruột kéo kéo tay cậu, "Đề tài này chúng ta lát nữa lại thảo luận, em xem, fan đều khen tay anh đẹp...... Ưm."

Trong nháy mắt nghiêng người hôn lên, Hạ Bạch đem chiếc nhẫn chụp vào cho anh, sau đó lui người, khiêu mi nói, "Cảm giác bị đột nhiên tập kích thế nào? Địch ba tuổi, anh cũng phải hảo hảo thể nghiệm một chút bị hôn...... Ưm."

Trên môi ấm áp, ngay sau đó tay bị cầm lấy, ngón áp út chợt lạnh, bị chụp lên một vật hình tròn.

Hạ Bạch ngửa đầu vùng vẫy thối lui, "Thu...... Ưm ưm."

Lại lần nữa bị hôn, ngay sau đó lưng eo bị ôm lấy, thân thể vây vào trong một cái ôm quen thuộc.

Mục sư diện mạo hiền từ thấy thế lộ ra một nụ cười, nhìn về phía dưới đài nói, "Xem ra không cần tôi tuyên bố khâu hôn nữa, để cho chúng ta chúc phúc đôi tân nhân."

Khách khứa sửng sốt nháo nhào hoàn hồn, nhiệt liệt vỗ tay, Ngưu Tuấn Kiệt còn kích động huýt sáo hai cái, sau đó bị Trịnh Nhã cười ấn trở lại.

Không khí không ngừng bị đoạt đi, bên tai là tiếng tim đập của đối phương và tiếng ồn ào của thân bằng hảo hữu, Hạ Bạch từ từ nghẹn đỏ mặt, giơ tay lên vỗ sau lưng Địch Thu Hạc, "Trước buông...... Đủ...... Hừ......"

Thẳng đem người trong ngực hôn tới thân nhể nhũn ra, Địch Thu Hạc mới cười thỏa mãn lui người, yêu thích nhìn dáng vẻ Hạ Bạch nổi giận, ôm chặt lấy cậu, kích động cọ má cậu, "Tiểu cẩu tử, em là của anh, anh yêu em."

"Khốn khiếp!" Hạ Bạch nện anh một cái, bị anh cọ tới mặt càng phiếm hồng, ép mình không để ý khách khứa xung quanh, cũng ôm lại anh, vò rối tóc anh, hung dữ nói, "Em cũng yêu anh...... Không được làm loạn nữa!"

Địch Thu Hạc cười đến híp mắt lại, nghiêng đầu hôn một chút lỗ tai cậu, "Tiểu cẩu tử, Tiểu Bạch, em thật đáng yêu."

Hạ Bạch xấu hổ đạp anh một cước, sau đó đem mặt nóng bừng dấu ở trong ngực anh.

Đêm đó, weibo.

Bạch lại Bạch: Chúng tôi kết hôn rồi. 【Một tấm ảnh chiếc nhẫn】

Fan: Á, kết hôn á, tui có thể không bị ngược cẩu nữa sao?

Bạch lại Bạch: Không thể, tay Tiểu Bạch đeo nhẫn rất đẹp. 【Một tấm ảnh tay】

Fan:...... Huh?? Chúng ta đây là được rep lại???

Bạch lại Bạch: Cám ơn yêu thích của mọi người đối với Tiểu Bạch, nhưng Tiểu Bạch là của tôi, mọi người chỉ có thể khắc chế, lén lút thích, không nên có ý nghĩ không an phận. 【Một tấm ảnh tay đeo nhẫn nắm lấy nhau】

Fan:......

Fan:............

Fan:.................. Tắt máy tạm biệt!

Kích thích một trận các fan cô đơn tịch mịch lạnh lẽo, Địch Thu Hạc hài lòng để điện thoại xuống, nhìn về phía Hạ Bạch ngủ say sưa bên cạnh, vui vẻ nhào qua hôn hôn hôn nhu nhu nhu, ôn thanh dụ dỗ, "Tiểu Bạch tỉnh, đêm động phòng hoa chúc."

Hạ Bạch mệt mỏi một ngày, ngón tay đều lười động một cái bị anh quấy rầy tỉnh, ghét bỏ đạp anh một cái, lật người lui về trong chăn.

"Không phản đối chính là ngầm thừa nhận." Địch Thu Hạc cũng chui vào chăn, đưa tay qua đem cậu khép tới trong ngực, sờ mò lột quần áo cậu, hôn vuốt ve điểm mẫn cảm của cậu, vui vẻ nói, "Tiểu cẩu tử em mập một chút, ôm thật thoải mái."

Hạ Bạch ngọ nguậy bò tới bên kia giường, thống khổ rên rỉ, "Anh buông em ra, em muốn đi ngủ, không được làm bánh nướng áp chảo......"

Địch Thu Hạc sủng nịch hôn hôn cậu, sau đó không chút do dự lôi cậu trở lại, áp ở bên dưới.

Một tiếng sau.

Hạ Bạch: "Không được tới nữa......"

Địch Thu Hạc: "Anh yêu em......"

Hai tiếng sau.

Hạ Bạch: "Em rất buồn ngủ......"

Địch Thu Hạc, "Vậy em ngủ, không cần để ý tới anh."

Hạ Bạch: "...... Cứu mạng......"

Sau đó bánh nướng áp chảo chín.

Địch Thu Hạc yêu thương hôn sống lưng mồ hôi ẩm ướt của Hạ Bạch, ôn nhu nói: "Tiểu cẩu tử, anh yêu em."

Hạ Bạch giật giật, tuyệt tình đẩy anh ra bên ngoài: "Cút! Ly hôn!"

"Được." Địch Thu Hạc gọn gàng linh hoạt đáp ứng.

Hạ Bạch lập tức bị dọa thanh tỉnh, ngửa đầu trợn to mắt nhìn anh.

"Sau đó chúng ta lại kết lần nữa." Địch Thu Hạc sáp qua hôn mắt cậu, lại lần nữa áp đến trên người cậu, cúi đầu hướng trong lỗ tai cậu thổi khí, ái muội nói, "Lại làm một lần đêm động phòng hoa chúc."

"...... Cút! Anh nghĩ hay lắm gà cay!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.