Hình trong hộp có hai bộ, một bộ chữ ký chính là Địch Thu Hạc, một bộ khác............ Chữ ký chính là Địch ba tuổi.
Hạ Bạch lông mày co rút, kìm nén bực bội đem bộ hình có chữ ký của Địch Thu Hạc soạn ra, mua cái hộp khác gói lại, lại đặt mấy tấm hình đã chỉnh xong lúc trước vào, ra cửa tìm chuyển phát nhanh gửi đồ tới cho người mua, sao đó gửi wechat cho người mua, lại lần nữa cảm ơn chúc mừng sinh nhật đối phương.
Lần này người mua không có lập tức rep lại, cậu đợi hai phút sau đặt điện thoại xuống, dừng một chút, lại nhét điện thoại vào ngăn kéo.
Sau khi làm xong hết thảy cậu rốt cục cảm thấy sảng khoái chút, thừa dịp buổi chiều ít tiết, trước tiên lấy bài tập ra ôn tập chút, sau đó mở máy tính, download nhiệm vụ Thánh Tượng mới gửi tới.
Lần này hình Thánh Tượng gửi tới không nhiều lắm, chỉ có 5 bộ, mỗi bộ 6 cái, quy định cậu phải trong 1 tuần chỉnh xong.
Tất cả hình đều là ảnh người, nhân vật chính có 5, ba nam hai nữ, trong đó Hạ Bạch nhìn quen mắt thì có 2. Cậu gian nan nhớ lại chút, nhớ tới hai người này là người chủ trì đài truyền hình địa phương mai sau sẽ cực nổi ở thành phố B, giá trị con người không rẻ, mà bây giờ bọn họ vẫn chỉ là người chủ trì mới vừa tiến vào đài truyền hình thành phố B.
Cậu trước tiên phân ảnh 6 cái ảnh một người, mở phần mềm sửa ảnh zoom lớn nhìn một chút, suy nghĩ không tự chủ phát tán.
Khó trách Lý Như sẽ trích phần trăm cho cậu cao như vậy, hóa ra lần này đối tượng hợp tác với Thánh Tượng chính là đài truyền hình thành phố B tài đại khí thô. Theo cậu biết, đài truyền hình đại phương thành phố B mặc dù kém đài truyền hình trung ương, nhưng địa vị cũng rất cao, mà tài nguyên rất tốt, rất thu được chính sách chiều khách. Chủ yế nhất chính là, đài địa phương thành phố B thỉnh thoảng sẽ chiêu mộ nhân tài ưu tú của đài trung ương, là lựa chọn đầu tiên của không ít người chủ trì mới tìm việc.
Bạn gái cũ của lão Tam Lưu Hoan Hoan hình như cũng là ký với đài truyền hình thành phố B, nghe nói đi không ít quan hệ...... Bất quá Lưu Hoan Hoan hình như cuối cùng không thể đứng vững gót chân ở đài truyền hình, sớm nghĩ việc, sau vài năm trầm luân lấy phú nhị đại có lịch sử gia đình dữ dội. Lúc cô ta nghèo túng từng quay đầu lại đi tìm lão Tam, nháo tới lúc đó tam tẩu thiếu chút nữa chia tay với lão Tam......
Loạn thất bát tao nghĩ tới một ít bát quái cũ năm xưa, động tác trên tay cậu cũng không chậm, trước tiên thuần thục chỉnh một ít tỳ vết nhỏ rõ ràng trong hình, sau đó tổng thể điều chỉnh màu, zoom lớn nhân vật chỉnh tỉ mỉ một lần, bối cảnh chỉnh lại lần nữa, click save rồi export. Dường như linh cảm tới, còn tiếp tục chỉnh ra một ít ảnh gốc mình cảm thấy đặc sắc.
Tốn thời gian 3 ngày hoàn thành nhiệm vụ, cậu trước đem tấm hiệu ứng đã chỉnh xong gửi cho Lý Như xem qua một lần, chờ sau khi xác định toàn bộ có thể dùng mới gửi tới hòm thư công ty, sau đó tìm Lý Như xin nhiệm vụ tuần tiếp theo.
Lý Như đối với chất lượng và tốc độ chỉnh ảnh của cậu hết sức hài lòng, còn sùng bái đối với mấy bộ cậu theo thẩm mỹ của mình chỉnh thêm, kích động khích lệ cậu chỉnh thêm nghĩ thêm bày ra thêm sáng ý, cũng cho người trực tiếp đem nhiệm vụ ba tuần tiếp theo một lần gửi toàn bộ cho cậu, hào phóng hứa hẹn tháng này sẽ cho cậu lĩnh tiền thưởng.
Hạ Bạch khiêm tốn tiếp nhận khen ngợi, sau đó vui vẻ kéo Địch Thu Hạc trong lúc cậu chỉnh ảnh cứ gửi tin nhắn quấy rầy cậu vào sổ đen!
Chủ nhật, Địch Thu Hạc lạ tới Hồng Khác, đầy mặt không tập chung lật kịch bản.
"Cho, "fan nam" của cậu gửi quà tới." Khương Tú Văn đặt cà phê và hộp chuyển phát nhanh xuống, đầy mặt biểu tình "Tôi muốn xiên cậu ra ngoài" ngồi vào đối diện anh, không nhịn được rung chân, hỏi, "Hai hôm trước đi đâu, bảo cậu tới nhận chuyển phát nhanh cậu cũng không tới, cũng không thấy cậu tới chỗ cha tôi thương lượng kịch bản, tôi nói cậu không phải nhận được rồi lại không muốn quý trọng, chuẩn bị khai thiên song (*) cho phim của cha tôi đi?"
((*) khai thiên song: từ này có nghĩa là các chuyên mục báo bị bỏ trống do bị kiểm soát thông tin, còn trong trường hợp này có nghĩa là cái nhân vật anh Hạc đảm nhận sẽ bị bỏ trống)
Địch Thu Hạc không để ý tới hắn, rũ mắt nhìn hộp chuyển phát nhanh trên bàn, vẫn không nhúc nhích.
Ớ, sao lại phản ứng này? Lần trước lúc nhận được quà của fan này không phải rất kích động sao, đây là cãi nhau?
Lòng hiếu kỳ cùng một chỗ, Khương Tú Văn không rung chân nữa, ôm đầu liếc anh mấy lần, rốt cục chịu không được nghiêng người qua, thử dò xét hỏi, "Sao thế, quà này có vấn đề?"
Địch Thu Hạc vẫn là không nói lời này, nhìn chằm chằm hộp chuyển phát nhanh, đầy mặt bí hiểm.
Khương Tú Văn thấy tâm từ từ nhấc lên, lá gan béo ú đưa tay về phía hộp chuyển phát nhanh, suy đoán nói, "Chả lẽ bên trong này đặt vật nguy hiểm gì? Nhưng mà không đúng a, vật này đã nhận được 2-3 ngày rồi, cũng không nhìn thấy vấn đề gì......"
"Đừng đụng vào." Địch Thu Hạc túm hộp chuyển phát nhanh tới trong tay.
Khương Tú Văn dừng tay, quét một cái bộ dạng anh dùng sức túm lấy hộp chuyển phát nhanh vào trong ngực, tâm nhấc lên âm ầm rơi xuống, thân thể vẫn luôn thẳng đứng thở không thông cũng trở lại trong ghế salon, kéo dài ngữ điệu nói, "Nói đi, cậu đây là mắc bệnh gì."
Cái hộp rất nhẹ, Địch Thu Hạc lại cảm thấy tay có chút nặng, ngữ khí sâu kín, "Tôi bị kéo đen." Lần đầu tiên, nhân sinh lần đầu tiên, duy nhất một lần, bị người kéo đen.
"Bị ai?" Khương Tú Văn trong mắt toát ra ánh sáng kính ngưỡng, trong giọng nói tràn đầy hả hê.
Địch Thu Hạc mạnh mẽ ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía hắn.
Khương Tú Văn tránh khỏi tầm mắt anh, ho nhẹ một tiếng, đè xuống hả hê trong lòng, cau mày nói, "Thật quá đáng, lại kéo đen cậu, đây thật là...... đây thật là quá đáng!"
Diễn kịch cũng không thèm để ý một chút.
Địch Thu Hạc kéo khóe miệng hừ lạnh một tiếng, bỏ cái hộp vào balo, giơ tay lên chống mặt, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, đạm mạc nói, "Không có gì, kéo đen chỉ là tạm thời, người trẻ tuổi tính khí lớn, tôi hiểu."
Khương Tú Văn thiếu chút nữa nhịn không được huýt sáo. Ơ hơ hơ, nhìn nhìn cái bộ dáng nhăn nhó căn răng nói lời rộng này, chỉ sợ trong lòng đã tức chết đi, vị tráng sĩ kéo đen Địch Thu Hạc thật sự quá cừ!
Âm báo của điện thoại đột nhiên vang lên, Địch Thu Hạc mau đổi lại tư thế, từ trong túi quần lấy điện thoại ra mở ra.
Bạch lại Bạch: Sao vẫn không trả lời, bận rộn? Ảnh nhận được chưa? Nè, mình lại chỉnh mấy tấm ảnh của Địch Thu Hạc, bạn đang ở Hồng Khách sao, mình sắp tới đường XX rồi, cậu nếu muốn mình cả thểđưa tới tận nhà ^-^
Địch Thu Hạc dựng thẳng lông mày.
Cười cái gì mà cười, ân cần như vậy còn giao hàng tận nhà? Chỉ là một người mua mà thôi, thân thiết như vậy làm gì? Kéo đen số điện thoại của anh, lại đối với bạn wechat chưa từng gặp mặt thân thiết như vậy, tiểu cẩu tử cậu có phải ngứa da hay không? Trời mới biết cảm thụ một khắc kia của anh lúc gọi điện thoại qua lại bị nhắc là không có tín hiệu! Rõ ràng Từ lão một giây trước mới gọi thông số kia!
Khương Tú Văn thấy anh phóng sát khí về phía điện thoại, hoảng sợ móc đi động ra, dè dặt hỏi, "Thu, Thu Hạc a, cậu gần đây có phải bị cái gì kích thích hay không, nguy tới mức bị bệnh kiểu...... tinh thần phân liệt chứng nóng nảy não tàn rồi?"
Địch Thu Hạc vẫn trừng điện thoại di động.
Bạch lại Bạch: Người mua bạn cóởđây không?
Bạch lại Bạch:???
Bạch lại Bạch: @ một con chim sinh vào mùa thu?
Bạch lại Bạch: Thu Thu? Không cóđây sao?
Tâm Địch Thu Hạc chợt rớt nhảy một cái, sát khí nhanh chóng biến mất, khóe miệng vểnh lên, lại nhanh chóng bằng phằng, ngẩng đầu nhìn về phía Khương Tú Văn, ánh mắt sáng quắc, "Gọi tôi một cái."
Ngón tay Khương Tú Văn ấn lên "1", nuốt một ngụm nước bọt hỏi, "Gọi cậu? Địch, Địch Thu Hạc?"
Địch Thu Hạc trừng hắn, "Đây là nhũ danh của tôi?"
Khương Tú Văn tuyệt vọng hít khí, ngón tay chuyển đến trên "0", vừa ấn xuống vừa bi thương nói, "Thu Thu, tôi cảm thấy cậu cần trị —"
"Không đúng." Địch Thu Hạc đột nhiên đề cao thanh âm, lắc đầu, "Ngữ khí không đúng, không phải cái ngữ khí này."
Tiểu cẩu tử tuyệt sẽ không dùng loại ngữ khí kính sợ này gọi mình!
Nghĩ tới đây anh nhịn không được nhét kịch bản vào trong ba lô, sải bước đi ra ngoài.
Khương Tú Văn nghẹn, tay trượt một cái ấn thêm vài chữ, thanh âm nhắc nhở không tín hiệu vang lên, hắn nhanh chóng đứng dậy kéo Địch Thu Hạc, ý tứ sâu xa, "Cậu trước tiên đừng đi, tôi cảm thấy cậu gần đây áp lực quá lớn, cần điều giải tâm một chút......"
Bạch lại Bạch: Xem ra thật sự là không cóởđây, quấy rầy rồi, vừa vặn mình đột nhiên có chút việc, không thể giao hàng tận nhà cho bạn rồi, ảnh hôm nào lại gửi cho bạn đi ^-^
Địch Thu Hạc sau khi nghe được âm báo giơ điện thoại lên quét tin nhắn một cái, sau đó mạnh mẽ dừng bước, xoay người bước lớn trở lại bên cửa sổ.
Đường đối diện, cửa Thánh Tượng, Hạ Bạch bỏ di động vào túi, nhìn về phía thanh niên lùn tịt đeo kính từ vị trí phó lái xe taxi ló đầu ra, ở trong đầu gian nan đào đào tên hắn, mang trên mặt nụ cười hữu hảo, "Anh Tiểu Mã, chị Lý bảo em cùng bọn anh cùng ra ngoại cảnh?"
"Đúng." Mã Quần thật thà cười, chủ động xuống xe kéo ra cửa xe phía sau cho cậu, lau mồ hôi trên trán lôi dụng cụ ra, nói, "Đài truyền hình bên kia tạm thời quyết định chụp một bộ ảnh kỷ niệm tròn một năm cho thực tập chủ trì mới kí, không may tổ ngoại cảnh bên kia phân ra một nhóm người đi theo chụp một hôn lễ tập thể, nhân thủ lưu lại không đủ, chị Lý liền để cho người tổ chỉnh ảnh chúng ta cũng toàn bộ tới. Chị Lý nói, độ mẫn cảm đối chiếu ảnh của cậu rất cao, nếu cậu nguyện ý, có thể mang theo cậu cũng mang đi, coi như phí tăng ca của cậu, còn có thêm xe thêm ăn, nhưng không phải yêu cầu cưỡng chế, cậu muốn đi không? Lần này ngoại cảnh ở công viên Lệ Hồ bên kia, không xa, phong cảnh cũng tốt, cậu nếu rảnh, tôi kiến nghị cậu đi."
"Đúng, cậu tuổi còn nhỏ, chạy thêm ngoại cảnh tăng kinh nghiệm cũng tốt." Một người khác tổ chỉnh ảnh từ trong xe ló đầu ra, hữu hảo chào hỏi Hạ Bạch, tiếp tục nói, "Hơn nữa lần này người dẫn team chụp là tổ trưởng Mã chú của Mã Quần, kỹ thuật chụp ảnh của ông ấy là tốt nhất Thánh Tượng chúng ta, toi thấy cậu cũng đeo máy ảnh, có thể thấy cũng là thích chụp ảnh, lần này đi có thể học hỏi thêm kinh nghiệm từ tổ trưởng Mã.
Hạ Bạch nghe xong giải thích, nhớ tới Lý Như đối với mình luôn chiếu cố, gật đầu lên xe, cười nói, "Chuyện tốt như thế vậy em nhất định phải tới góp chút náo nhiệt rồi, cảm ơn mọi người cho em cơ hội lần này."
"Mọi người đều là đồng nghiệp, không cần khách khí như thế." Mã Quần giúp cậu đóng cửa xe, lên ghế phụ ngồi thắt dây an toàn, vừa ra hiệu cho tài xế lái xe vừa nói, "Chỉ cần cậu chăm chỉ làm, sau này cơ hội như vậy còn rất nhiều."
Hạ Bạch đúng lúc lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, gẩy gẩy dây túi máy ảnh.
Mã Quần này thái độ nhiệt tình lại thân mật, nhưng ánh mắt lại giống như không phải...... Có chút ý tứ như vậy.
Địch Thu Hạc trơ mắt nhìn Hạ Bạch lên xe rời đi, nhẫn nhịn, nhịn không được, kéo lên khóe miệng cười lạnh một tiếng.
Khương Tú Văn đã đứng cách anh xa xa, dè dặt hỏi, "Thu Hạc, bệnh viện rất gần, chúng ta đi, đi một chút?"
Địch Thu Hạc quay đầu lại nhìn hắn một cái, lui về phía sau một bước ngồi trở lại trên ghế salon, đặt ba lô xuống lấy kịch bản ra, trực tiếp tiến vào hình thức chuyên tâm nghiên cứu kịch bản, tư thế ưu nhã kia, lúc lật sách toát ra khí chất ôn văn nhĩ nhã, bộ dáng cùng một giây trước hướng về phía đường lớn phóng sát khí quả thực giống như hai người.
Khương Tú Văn: "......" Chuẩn rồi, hóa ra là bị tâm thần phân liệt.