Một Lần Trọng Sinh Vô Tác Dụng

Chương 8: Có đó hay không?



Edit + Beta: Vịt

Nhắc nhở giao dịch có mấy trăm cái, phần lớn đã bởi vì người bán thời gian dài không hồi âm mà bị hệ thống tự động hủy bỏ. Cậu lướt một chuỗi dài thông báo giao dịch đã biến thành màu xám, ở trong lòng vì nhân khí của Địch Thu Hạc tặc lưỡi.

Người này...... Ông trời thưởng cơm ăn a.

Dập tắt ngọn lửa ghen tỵ trong lòng đột nhiên nhô ra, cậu xóa bỏ thông báo giao dịch, nhớ tới tấm chữ ký không biết bị mình nhét nơi nào kia, hơi có chút chột dạ động động ngón tay, chuẩn bị xóa thông báo bán đồ không dùng tới.

Hệ thống nhắc nhở: Sản phẩm đãđược đấu giá, số tiền giao dịch lên tới 1000, xóa sản phẩm tựđộng khấu trừ 5% phí thủ tục, bạn có muốn xóa hay không?

Cái gì? Đã đấu giá? Còn là 1 ngàn nhiều như vậy?

Không đúng, chờ đã, tự động khấu trừ 5% phí thủ tục? Khấu trừ thế nào? Khấu trừ chỗ nào? Khấu trừ ai? Sao lại xóa sản phẩm cũng phải khấu trừ phí thủ tục?

Hạ Bạch nghèo khổ đầy mặt mông lung so với mở web của trường ra nhìn rõ ràng thu phí, mười phút sau, trở lại trang chủ web trường, nhanh chóng lựa chọn sản phẩm trên kệ, nhìn "Đã đấu giá: 1000" đỏ chút bên dưới món hàng, click đồng ý giao dịch, sau đó nhanh nhẹn gửi tin nhắn cho người mua, yêu cầu địa chỉ nhận hàng và cách liên hệ.

Trăm triệu không nghĩ tới, vì đề phòng đám học sinh làm bậy chiếm dụng tài nguyên web trường, lãnh đạo nhà trường đặt ra một đống điều lệ thu phí cho mảng bán đồ không dùng tới trên web trường, mà thể loại người bán chỉ treo không bán treo sản phẩm mười ngày nửa tháng nhưng chậm chạp không hồi âm lời mời giao dịch như cậu chính là trọng điểm thu phí của web!

Đợi vài phút không thấy người mua phản hồi, thấy thời gian đã không còn sớm, cậu tắt điện thoại ném xuống dưới gối, dùng chăn trùm kín đầu.

Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa một bữa tiền thịt.

Nhà trọ hạng sang nào đó, Địch Thu Hạc vừa tắm rửa xong vừa lau tóc vừa cầm điện thoại di động, thấy trên màn hình nhiều hơn một cái thông báo gợi ý của hệ trống web trường học và hai cái tin nhắn riêng, động tác lau tóc ngừng lại, sau đó nhanh chóng vứt khăn ra, ngón tay do dự một chút, mở tin nhắn riêng ra trước.

Bạch lại Bạch: Cóđó hay không?

Bạch lại Bạch: Xin lỗi để bạn chờ lâu, giao dịch đã thông qua, bạn làm ơn cho mình địa chỉ nhận hàng và cách liên lạc, mình sẽ sớm giao hàng cho bạn. PS: Nếu bạn là học sinh khu Bắc, mình có thể giao hàng tới tận nhà nha, cảm ơn sựủng hộ của bạn ^-^

Nha cái gì mà nha, cười cái gì mà cười!

Địch Thu Hạc dựng thẳng lông mày, chọt chọt khuôn mặt cười trong tin nhắn riêng kia, click back, lưu loát gõ một bài dài, trước ghi gửi ngón tay cứng đờ, lại càng tức giận xóa hết toàn bộ, nghiêm mặt giản lược lại.

Một con chim sinh vào mùa thu: Đây.

Một con chim sinh vào mùa thu: Mình đã rời trường thực tập, không ở trường. Hôm nay muộn rồi, phương thức giao dịch cụ thể hãy add Wechat XXX của mình, rảnh rỗi lại bàn, ngủ ngon.

Gửi tin nhắn xong, anh hắng giọng một cái, khẽ nhếch cằm lên, dùng một loại tư thái đế vương sắp lắng nghe thần tử thỉnh an, híp mắt nhìn màn hình điện thoại.

Hai phút trôi qua, tin nhắn riêng gửi ra không có hồi âm.

Anh giật giật thân thể, áp cằm thấp xuống chút.

Năm phút trôi qua, tin nhắn riêng vẫn không có hồi âm, mở trang wechat ra cũng không có lời mời kết bạn mới.

Anh trợn mắt, sau đó ấn vào sản phẩm đã mua, động động ngón tay.

Một con chim sinh vào mùa thu: Không cẩn thận ấn vào nhắc nhở người bán giao hàng, không có ầm ĩ tới giấc ngủ của bạn chứ?

Gõ xong chữ do dự một chút, lại ở cuối câu bổ sung một cái mặt cười.

Nửa tiếng trôi qua, kim giờ đã chuyển qua 12h, tóc bán ẩm ướt đã triệt để khô cong, anh quăng cái điện thoại không có động tĩnh gì ra, mặt thối nằm tới trên giường, ở trong lòng chọc lúm đồng tiền của tiểu cẩu tử một trăm lần, không cam lòng nhắm hai mắt lại.

Tiểu cẩu tử khốn khiếp!

"Tiểu Bạch, cậu đang tìm cái gì thế?" Vương Hổ ngậm bàn chải đánh răng kỳ quái nhìn giường bị Hạ Bạch lật tung, nghi ngờ hỏi, "Mất đồ rồi sao? Có cần giúp không?"

"Tìm được rồi!" Hạ Bạch từ trong góc ngăn kéo gẩy ra một tờ giấy note có ít nếp nhăn, thở phào nhẹ nhõm, đơn giản giải thích với Vương Hổ hai câu, sau đó rút điện thoại ra, lật ra tin nhắn riêng tối qua nhận được, ấn mở wechat add friend đối phương — may mà không ném chữ ký, bằng không thái độ người mua tốt như vậy, lại để cho đối phương chờ lâu, cuối cùng còn chim bồ câu giao dịch của đối phương cũng không quá tốt.

Tuốt phẳng tờ giấy note dùng sách đè ép, cậu cười đi vào phòng rửa mặt, vừa cầm bàn chải đánh răng vừa nói với Vương Hổ, "Tôi vừa mới làm được một vụ buôn bán không cần vốn, chờ tiền tới mở mọi người đi tuốt xiên (*)!"

((*) ýẻm chỗ này là mời đi ăn đồ xiên)

"Ố kề." Vương Hổ cũng không khách khí với cậu, kéo khăn rửa mặt trên giá xuống, cười trả lời, "Sắp cuối kỳ rồi, vừa vặn mọi người cùng náo nhiệt chút, vẫn là tới quán Lão Cảng kia?"

Hạ Bạch nhét bàn chải đánh răng đã bóp xong kem đánh răng vào trong miệng, ra dấu OK với hắn.

Gần tới cuối kỳ, giáo viên các khoa lục tục bắt đầu tìm trọng điểm, thân là một nhân sĩ trọng sinh đã quên mất chương trình học đại học không còn một mống, nhiệm vụ ôn tập của Hạ Bạch nặng hơn người khác, ở trên lớp một điểm nhỏ cũng không dám bỏ qua, điện thoại di động lại càng là đụng cũng không đụng tới...... Cho nên Địch Thu Hạc sáng sớm chạy đến ổ Hồng Khách lại không vui.

Anh kéo dài mặt làm ổ trong ghế salon, hướng điện thoại di động chọt tới chọt lui.

"Cái kia......" Khương Tú Văn ngồi vào đối diện anh, lấy lòng hỏi, "Thu Hạc, cậu ăn sáng chưa? Gần đây mới mở một quá đằng trước nhà, mùi vị không tệ."

Địch Thu Hạc lông mày khơi một cái, đặt điện thoại xuống đánh giá hắn một lần, híp mắt, "Cậu có việc giấu tôi."

"Sao, sao có thể, tôi có chuyện gì giấy cậu chứ." Khương Tú Văn tránh khỏi tầm mắt anh, cười cười nhạt nhẽo, túm cái gối ôm qua ôm vào trong ngực, khẩn trương chà a chà.

Thấy hắn như vậy, Địch Thu Hạc càng phát khẳng định suy đoán của mình, hơi suy nghĩ chút, nhíu lông mày, "Tôi lần trước tới cậu vẫn còn tốt, sở dĩ cậu như vậy...... Tôi hôm qua lúc gọi điện thoại cho cậu chú Khương ở bên cạnh? Chú ấy nghe được lời tôi nói rồi?"

"Cũng không phải......" Khương Tú Văn cẩn thận liếc anh một cái, thanh âm càng ngày càng thấp, "Tôi chính là muốn giúp cậu tạo nhiều cơ hội đối thoại với cha tôi chút, vừa vặn cậu hôm qua lúc gọi điện thoại tới cha tôi ở bên cạnh, cho nên......"

"Cho nên cú điện thoại kia là chú Khương nhận?" Địch Thu Hạc chân mày nhíu tới càng chặt.

Khương Tú Văn gật đầu, thấy anh biểu tình không dễ nhìn, vội nói, "Tôi sau đó có giúp cậu giải thích, không sao cả, cha tôi không nảy sinh ý nghĩ tiêu cực gì với cậu, cậu an tâm đi."

"Nhưng cũng sẽ không có ý nghĩ tích cực gì." Địch Thu Hạc mặt không biểu cảm đáp lời, sau đó thở dài một hơi cũng ngồi lại ghế salon, nhu nhu trán, "Như vậy cũng tốt." Lúc vẫn cứ không cách nào giành được đồng ý của chú Khương, anh đã suy tính qua tính khả thi ở trước mặt đối phương bại lộ bản tính. Hiện tại tình huống như vậy, ngược lại không cần anh do dự thêm nữa.

Mặt nạ vốn không thể đeo cả đời, thật thật giả giả mới có thể càng mê hoặc người, cũng là anh quá lơ là, rõ ràng đã quyết định không thể ở bất cứ chỗ nào tháo xuống ngụy trang, buông lỏng thần kinh căng thẳng, nhưng vẫn là bởi vì một tiểu cẩu tử đột nhiên xông vào không chút tự hiểu nào rối loạn chừng mực.

Gần đây có chút buông lỏng quá độ rồi.

"Thu Hạc......" Khương Tú Văn thấy chút biểu tình bóng dáng quá khứ 2 ngày nay thật vất vả có được của anh từ từ bị mặt nạ quen thuộc thay thế, sau đó dâng lên một trận cảm giác vô lực nồng đậm.

Trơ mắt nhìn bạn tốt ở trong vũng bùn giãy dụa nhưng không giúp được gì, loại cảm giác này thật sự quá tệ. Mọi người đều là tuổi hơn 20, mình còn đang tùy ý tiêu xài dung túng sủng ái của cha mẹ, đối phương lại đã bởi vì một tương lai không bị hại, từ sớm đeo lên mặt nạ, ở dưới tình huống tứ cố vô thân thận trọng.

"Đừng cái biểu tình này, tôi không sao." Địch Thu Hạc đứng dậy vỗ vỗ vai hắn, hướng hắn cười cười, "Cảm ơn khoản đãi, bữa sáng tôi lần sau trở lại ăn đi."

Khương Tú Văn ngẩn một cái, "Cậu muốn đi? Đi đâu? Còn có công việc chưa xử lý xong sao?"

"Đi xin lỗi chú Khương," Địch Thu Hạc mang theo mũ lưỡi trai và kính râm, lại móc khẩu trang ra đeo vào, lắc lắc tay với hắn, "Chú Khương vẫn luôn thật lòng đối với tớ, tớ lại cô phụ tâm ý của chú ấy, may mà hiện tại tỉnh ngộ vẫn chưa muộn, cảm ơn cậu."

Khương Tú Văn đưa mắt nhìn anh rời đi, sụp vai xuống, than thở rõ dài.

Người mua đồng ý lời mời kết bạn wechat của mình, lại không có hồi âm kế tiếp.

Có lẽ là đang bận đi.

Hạ Bạch thu hồi điện thoại, cẩn thận đặt tờ giấy note ép phẳng vào trong hộp quà đáng yêu, lại chụp vài tấm hình tặng phẩm đặt vào, sau đó rút ra một tờ note viết lên mấy câu chúc đặt vào trên ảnh, đậy nắp hộp lại, dùng đoạn gấm vụng về thắt một cái nơ con bướm lên hộp.

"Không biết còn tưởng rằng cậu đây là đang tặng cho bạn gái đấy, gửi tờ chữ ký mà thôi, lại còn đặc biệt mua hộp bọc lại." Ngưu Tuấn Kiệt ngoắc ngoắc cái nơ con bướm xấu xí, ra vẻ ghét bỏ, "Tiểu Bạch, kỹ thuật thắt nơ bướm của cậu thật nát.

"Người ta tốn 1 ngàn đồng mua một trang giấy, tôi nếu không bọc cho đẹp chút, vậy thì thật biến thành thương gia vô lương." Hạ Bạch đẩy tay hắn ra, giống như đuổi ruồi đẩy hắn, "Xấu cũng là tâm ý, người mua kia kiên nhẫn thái độ tốt, nhất định là tiểu cô nương tính cách tốt, sẽ không để ý nơ bướm xấu hay không."

"Vạn nhất là một đại nam nhân?" Ngưu Tuấn Kiệt cười trêu cậu, đưa tay câu cổ cậu, "Đánh cược không, nếu người mua là một nam nhân, cậu giúp tôi lấy nước nóng hai tháng, nếu người mua là một em gái, máy tính của tôi cho cậu giữ hai tháng, nghỉ hè không động vào game nữa! Lão Đại cậu làm chứng cho bọn tôi!"

Trần Kiệt và Vương Hổ nhanh chóng cười ầm lên.

Hạ Bạch nghe vậy trong nháy mắt minh bạch nguyên nhân Ngưu Tuấn Kiệt đột nhiên trêu cậu, tiếu ý trên mặt sâu hơn, cũng không chọc thủng khích tướng vụng về này của đối phương, vỗ vỗ cái hộp trả lời, "Đánh cược thì đánh cược! Ảnh đại diện wechat của người mua là một con chó hoạt hình hết sức đáng yêu, tôi mới không tin đại nam nhân sẽ dùng cái hình đó làm ảnh đại diện!"

(úi thèng chồng dám xiên xỏ vợ =)))))

"Cậu tiểu tử này chính là quá ngây thơ, thực thế sẽ làm cho cậu quỳ gối dưới chân tôi gọi ba ba!" Ngưu Tuấn Kiệt đắc ý đáp lời, sau đó lại bị Hạ Bạch đè lại một trận xoa nắn, trong phòng ngủ trong nháy mắt nháo thành một đoàn.

Quán trà, Khương Quan Sơn uống xong trà Địch Thu Hạc đưa tới, không có đáp lại lời xin lỗi của anh.

Địch Thu Hạc ưỡn thẳng sống lưng ngồi đối diện ông, tay đặt trên đầu gối khẽ xiết chặt.

Cạch cạch, cửa bao xương bị đẩy ra, một lão nhân tóc hoa râm dưới chỉ dẫn của nhân viên phục vụ đi tới.

Địch Thu Hạc theo tiếng nhìn tới, sau khi nhìn rõ là ai nhanh chóng đứng lên, lễ phép chào hỏi, "Từ lão."

"Yo, Thu Hạc cũng ở đây." Từ Dận Vinh gật đầu với anh một cái, ngồi vào đối diện Khương Quan Sơn, liếc mắt nhìn Địch Thu Hạc phía sau mình một bước, đang rót trà cho mình, trong mắt xoẹt qua một tia sáng tỏ, nhìn về phía bạn tốt hỏi, "Vội vàng gọi tôi tới đây có chuyện gì? Thế nào, nhân vật Thành Quân kia xác định dùng cậu ấy?"

Tay Địch Thu Hạc rót trà run lên, lại rất nhanh ổn định.

"Có chút ý đồ này." Khương Quan Sơn vẫn như cũ không để ý Địch Thu Hạc, đặt chén trà xuống nhàn nhạt trả lời, "Kịch bản là dựa theo nguyên mẫu nhân vật và tình tiết câu truyện ông cung cấp, là một người duy nhất đích thân tiếp xúc qua Thành Quân, ông cảm thấy cậu ấy thế nào?"

Địch Thu Hạc không tự chủ thả nhẹ một hơi, đặt bình trà xuống, đem trà rót xong hai tay đặt vào trước mặt Từ Dận Vinh, nghiêng đầu nhìn ông, biểu tình bình tĩnh, nhưng tay lại xiết tới càng chặt.

Từ Dận Vinh va chạm tầm mắt anh, nhớ tới hai tấm hình làm cho người ta kinh diễm của sinh viên nhà mình gửi tới, trên mặt lộ ra một tia tiếu ý nhàn nhạt, gật đầu, "Cậu ấy không tệ, trên người còn có rất nhiều thứ có thể khai thác, có thể."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.