Một Lần Và Mãi Mãi (Once And Always)

Chương 16



Cái nhiệm vụ tuyển chọn những người có triển vọng từ con số ngày càng tăng những người đến cầu hôn Victoria, nhằm chuẩn bị cái danh sách đó, trở nên khó hơn nhiều đối với Charles so với lần trước. Cho đến cuối tuần tiếp theo, ngôi nhà trên đường Upper Brook đã ngập những hoa được mang đến từ một đội ngũ các quí ông diễu qua, tất cả đều tràn trề hy vọng dành được sự khác biệt là có được ân huệ của nàng.

Ngay cả anh chàng người Pháp thanh lịch, Hầu tước de Salle cũng mê nàng như điếu đổ, không phải là bất chấp cái rào cản ngôn ngữ, mà là bởi vì nó. Anh ta xuất hiện tại ngôi nhà vào một ngày nọ, đi cùng với bạn anh ta, Nam tước Arnoff, và một người bạn khác người đã dừng lại để ghé thăm Victoria vào buổi sáng.

“Tiếng Pháp của nàng thật tuyệt vời,” anh chàng hầu tước nói dối với một vẻ hào hoa tinh tế mà vô nghĩa khi anh ta khéo léo chuyển sang dùng tiếng Anh và ngồi xuống trên một chiếc ghế được chỉ định.

Victoria nhìn hắn và cười vì khó mà tin nổi. “Nó thật là nản,” nàng tuyên bố một cách rầu rĩ. “Tôi thấy những âm mũi người ta dùng trong tiếng Pháp cũng khó bắt chước như là những âm cổ trong thổ ngữ Apache.”

“Apache?” anh ta lịch sự hỏi lại. “Đó là gì thế?”

“Đó là ngôn ngữ của một bộ lạc thổ dân Mỹ.”

“Người Mỹ man rợ?” anh chàng nam tước người Nga, một kỵ sỹ huyền thoại trong quân đội Nga, lặp lại. Vẻ ngán ngẩm của anh ta chuyển thành vẻ quan tâm mải mốt. “Tôi từng nghe những người man di ấy là những tay cưỡi ngựa kỳ tài. Phải thế không?”

“Tôi chỉ biết một người da đỏ, thưa Nam tước Arnoff, và ông ấy khá già và rất lịch sự, chứ không man rợ. Cha tôi gặp ông ấy ở trong rừng và mang ông ấy về nhà để chăm sóc cho ông ấy khoẻ lại. Tên ông ấy là Dòng Sông Cuồn Cuộn, và ông ấy ở lại làm người giúp việc cho cha tôi. Tuy nhiên, để trả lời câu hỏi của ông, mặc dù ông ấy một nửa là người Apache, ông ấy thực sự là mộ kỵ mã siêu việt. Tôi mới 12 tuổi khi tôi nhìn thấy ông ấy diễn các kỹ xảo lần đầu tiên, và tôi nghẹn cả lời vì kỳ thú. Ông ấy không dùng yên cương và...”

“Không dùng yên cương!” Chàng nam tước kêu lên.

Victoria lắc đầu. “Người Apache không dùng.”

“Ông ấy làm những loại kỹ xảo gì?” chàng hầu tước hỏi, có vẻ yêu thích khuôn mặt mê mẩn của nàng hơn là những lời nàng nói.

“Một lần Dòng Sông Cuồn Cuộn bảo tôi đặt một chiếc khăn tay ở giữa một khoảng đồng; rồi ông ấy phi ngựa về phía ấy, ngựa ông ấy phi hết tốc lực. Khi ông ấy tới gần chỗ đó, ông ấy thả dây cương ra hoàn toàn, nghiêng xuống một bên sườn, và nhặt chiếc khăn lên trong khi con ngựa vẫn phi. Ông ấy cũng dạy tôi làm thế nữa,” nàng cười thừa nhận.

Hoàn toàn bị ấn tượng, chàng nam tước nói, “Tôi sẽ phải chứng kiến điều này trước khi tôi tin. Tôi không nghĩ là cô có thể cho tôi xem điều đó được làm như thế nào chứ?”

“Không đâu, tôi xin lỗi. Con ngựa phải được huấn luyện theo kiểu Apache trước đã.”

“Có lẽ nàng có thể dạy ta một hai từ tiếng Apache nhỉ,” chàng hầu tước chòng ghẹo với một nụ cười nịnh bợ, “và ta kèm thêm tiếng Pháp cho nàng được không?”

“Đề nghị của ngài thật tử tế,” Victoria trả lời, “nhưng nó lại chả công bằng tí nào, vì tôi sẽ được học nhiều mà lại phải dạy rất ít. Tôi nhớ rất ít từ mà Dòng Sông Cuốn Cuộn đã dạy tôi.”

“Chắc chắn là nàng có thể dạy ta một câu chứ?” chàng ta nài nỉ, mỉm cười với đôi mắt long lanh của nàng.

“Không, thật sự...”

“Ta năn nỉ mà.”

“Thôi được,” Victoria thở dài nhượng bộ, “nếu ngài cứ khăng khăng thế.” Nàng nói một câu bằng giọng cổ và nhìn chàng hầu tước. “Nào, cố nhắc lại đi.”

Chàng hầu tước nói lại câu đó hoàn hảo ở lần thứ hai và mỉm cười vui sướng. “Nó có nghĩa là gì vậy?” anh ta hỏi. “Ta vừa nói gì thế?”

“Ngài nói,” Victoria trả lời với vẻ ăn năn, “ ‘Người đàn ông đó đang đạp con đại bàng của tôi.’ ”

“Đang đạp con...-” Anh chàng hầu tước, nam tước và mọi người đang tụ tập trong phòng rũ ra cười nghiêng ngả.

Ngày hôm sau, anh chàng nam tước người Nga và chàng hầu tước quay lại để gia nhập vào hàng ngũ những người hâm mộ Victoria, gia tăng rất dáng kể uy tín và sự nổi tiếng của nàng.

Bất kỳ nơi nào trong nhà có Victoria, nơi đó vang lên tiếng cười và niềm vui sống động. Trong hết cả phần còn lại của ngôi nhà, tuy vật, lại đầy sự căng thẳng đáng ngại xuất phát từ đức ngài Fielding, sự căng thẳng đó còn len lỏi những cái vòi bạch tuộc của nó xung quanh những người khác. Tuần này nối tiếp tuần khác, con số những người cầu hôn Victoria đã tăng gấp đôi rồi lại gấp đôi nữa, tâm trạng của Jason tiến từ chỗ thù nghịch sang huỷ diệt. Bất kỳ hắn đi đâu, hắn cũng thấy điều gì đó làm hắn bực mình. Hắn mắng nhiếc đầu bếp vì nấu món hắn thích quá thường xuyên, hắn trừng trị một cô hầu vì một hạt bụi hắn thấy dưới thành cầu thang; hắn doạ đuổi cổ một người hầu vì đã để một chiếc khuy áo lỏng trên áo khoác của hắn.

Trước đây, Đức ông Fielding đã là một ông chủ tỉ mỉ, đòi hỏi, nhưng hắn ta còn biết lý lẽ. Bây giờ thì không có điều gì có vẻ khiến hắn hài lòng, bất kỳ người hầu nào đi ngang đường hắn đi đều có thể cảm thấy ngọn roi quất từ miệng lưỡi chua cay của hắn. Không may là hắn càng khó chịu, họ làm việc lại càng nhanh và càng khiếp sợ, đâm ra càng lo lắng và vụng về.

Việc nhà hắn đã từng chạy trơn tru và hiệu quả như một cỗ máy bôi dầu. Bây giờ đám gia nhân chạy nháo nhác, vấp cả vào nhau vội vã đến tuyệt vọng để mà làm cho xong công việc của họ và tránh xa cơn thịnh nộ âm ỉ của ông chủ. Hậu quả của cơn quẫn trí lo lắng này là một chiếc bình Trung hoa vô giá đã bị đánh rơi, một xô nước giặt đã đổ tràn trề lên tấm thảm Aubusson trong phòng ăn, và một sự hỗn độn ngự trị cả toà nhà.

Victoria nhận biết sự căng thẳng trong đám gia nhân, nhưng khi nàng thận trọng đưa vấn đề ra nói với Jason, hắn buộc tội nàng đã “cố kích động sự làm loạn”, và rồi bắt đầu một tràng chỉ trích chua cay tiếng ồn ĩ các vị khách của nàng gây ra trong khi hắn đang cố làm việc và cái mùi lộn mửa từ đám hoa hoè họ mang lại cho nàng.

Charles đã hai lần cố gắng bàn thảo cái danh sách người cầu hôn thứ hai với hắn, chỉ để bị hét ra khỏi phòng làm việc của hắn và tránh thật xa ra.

Khi chính Northrup nhận được lời khiển trách nhức nhối từ Jason, cả toàn gia nội vụ bắt đầu muốn vỡ ra vì căng thẳng hãi hùng. Rồi bỗng dưng nó lại kết thúc vào một buổi chiều muộn màng năm tuần sau khi Victoria ra mắt. Jason đang làm việc trong phòng của hắn và cho gọi Northrup, người đang sửa soạn cắm một bó hoa vừa mới tới của Victoria vào lọ.

Northrup thà chạy bổ đến phòng làm việc hơn là để ông chủ trái nết của ông ta chờ đợi, bó hoa vẫn cầm ở trong tay. “Vâng, thưa Đức ông ngài cho gọi tôi ạ?” ông ta lo lắng hỏi.

“Dễ thương thế nhỉ,” Jason mỉa mai nhạo báng. “Thêm hoa nữa à? Cho ta sao?” Trước khi Northrup có thể trả lời, Jason châm chỉa, “Cả cái nhà chết tiệt này nồng nặc mùi hoa! Quẳng bó hoa đó đi ngay, rồi bảo Victoria ta muốn gặp cô ấy, và mang cái giấy mời khỉ gió đến sự kiện nhà Frigley tối nay đến cho ta. Ta không nhớ nổi nó bắt đầu vào mấy giờ. Rồi bảo hầu cận của ta sắp xếp áo quần chỉnh tề cho nó, cho dù nó là khi nào. Ơ kìa?” hắn cáu. “Ông còn đợi gì nữa? Chạy đi!”

“Vâng, thưa đức ông. Ngay lập tức.” Northrup ù chạy vào đại sảnh và bổ nhào vào O’Malley, người vừa bị Jason trị tội vì không làm cho đôi bốt của hắn bóng loáng lên cho thích hợp.

“Tôi chưa bao giờ thấy ông ấy thế này,” O’Malley thở hào hển nói với Northrup, người đang nhét đại bó hoa vào chiếc lọ trước khi đi gọi Tiểu thư Victoria. “Đức ông bảo tôi đi lấy trà, rồi thì ông ấy la mắng tôi vì tôi không mang cà phê cho ông ấy.”

“Đức Ông,” Northrup ngạo mạn nhận xét, “đâu có uống trà.”

“Tôi đã bảo với ông thế rồi khi ông yêu cầu trà,” O’Malley cay đắng đáp, “và ông nói tôi thật láo xược.”

“Anh đúng là vậy,” Northrup trả lời, đẩy xa thêm mối hiềm khích đã phát triển giữa ông ta và anh hầu người Ái nhĩ lan trong suốt hai mươi năm qua. Với một nụ cười tự mãn nhằm vào O’Malley, Northrup bước đi.

Trong căn phòng nhỏ, Victoria nhìn một cách vô hồn vào bức thư nàng vừa nhận từ Bà Bainbridge, những dòng chữ đã nhoà đi trước đôi mắt buốt nhói của nàng.

“... Ta không thể tìm ra một cách nhẹ nhàng nào để nói cho cô biết là Andrew đã cưới cô em họ của nó ở Thuỵ sĩ. Ta đã cố cảnh báo cô về điều này trước khi cô đi Anh, nhưng cô chọn cách không tin. Bây giờ thì cô phải chấp nhận điều đó rồi nên ta đề nghị cô tìm kiếm một người chồng thích hợp hơn đối với một cô gái ở vị trí của cô.”

“Không! Xin đừng!” Victoria thì thầm khi hi vọng và mơ ước của nàng đổ vỡ tan hoang, cùng với niềm tin vào nam giới của nàng. Trong tâm trí nàng, nàng trông thấy gương mặt tươi cười đẹp trai của Andrew khi nàng phóng ngựa bên cạnh anh:“Không ai cưỡi ngựa như em cả, Tory...” Nàng nhớ nụ hôn phớt qua đầu tiên của anh vào dịp nàng 16 tuổi: “Nếu em lớn hơn,” anh nói giọng khàn đặc,“Anh sẽ trao em một chiếc nhẫn, thay vì là vòng tay...”

“Đồ dối trá!” Victoria nức nở thì thầm. “Đố dối trá!” Nước mắt nóng hổi ngập đầy đôi mắt nàng và chảy tràn xuống má, chầm chậm nhỏ giọt xuống lá thư.

Northrup bước vào phòng và ngân nga, “Đức ông Fielding muốn gặp cô trong phòng làm việc, thưa tiểu thư, và Công tử Crowley vừa mới tới. Ngài hỏi liệu cô có dành cho ngài một...” Giọng nói của Northrup tắt ngấm đi trong sự im lặng ngạc nhiên khi Victoria ngước đôi mắt xanh đau đớn đẫm lệ nhìn ông, rồi nàng đứng vụt dậy, ôm mặt trong hai bàn tay và chạy qua ông. Một tiếng nấc trầm sâu thảm não thoát ra khi nàng lao vào đại sảnh và chạy lên cầu thang.

Ánh mắt sợ hãi của Northrup dõi theo nàng lên chiếc cầu thang dài, rồi ông ta tự động cúi xuống và nhặt lá thư rơi xuống từ đùi nàng lên. Không giống những gia nhân khác, những người chỉ lượm lặt chỗ này chỗ kia đôi mẩu chuyện trong nhà, Northrup chia xẻ nhiều hơn thế, và ông chưa bao giờ tin như những gia nhân còn lại là Tiểu thư Victoria chuẩn bị kết hôn với Đức ông Fielding. Hơn nữa, ông đã nghe nàng nói vài lần rằng nàng dự định sẽ lấy một quí ông bên Mỹ.

Bị thôi thúc bởi cảm giác e sợ, chứ không phải hiếu kỳ, ông ta nhìn xuống bức thư để xem cái tin khủng khiếp nào đã đến để làm cho nàng đau lòng đến thế. Ông đọc nó, và nhắm nghiền mắt lại vì nỗi đau chia xẻ cùng nàng.

“Northrup!” Đức ông Fielding gầm lên như sấm từ phòng làm việc của hắn ở dưới nhà.

Như một cỗ máy tự động, Northrup nghe theo tiếng gọi.

“Ông đã bảo Victoria ta muốn gặp nàng chưa?” Jason tra hỏi. “Ông có gì kia - là thư mời của quí bà Frigley? Nào, đưa nó cho ta.” Jason đưa tay ra, mắt hắn nheo lại nôn nóng khi người quản gia lưng thẳng đơ chầm chậm, rất chậm, đi về phía bàn hắn. “Chuyện ma quỉ gì với ông vậy?” hắn nói, giật bức thư từ tay ông người hầu. “Có những đốm gì trên khắp nó thế?”

“Nước mắt,” Northrup nói rõ, ông đứng thẳng đơ, mắt dán vào tường.

“Nước mắt?” Jason lặp lại, ánh mắt hắn chằm chằm nhìn vào những dòng chữ đã nhoè đi. “Đây không phảilà thư mời - nó...” Căn phòng sa vào im lặng khi cuối cùng Jason cũng nhận ra hắn đang đọc cái gì, và hắn hít vào một hơi. Khi đọc xong, Jason ngước ánh mắt phẫn nộ nhìn Northrup. “Anh ta đã bảo mẹ anh ta nói với nàng rằng anh ta đã lấy ai đó khác. Đồ chó đẻ không có xương sống hèn nhát đó!”

Northrup nuốt khan. “Quan điểm của tôi cũng chính xác như vậy,” ông ta nói giọng khàn khàn.

Lần đầu tiên trong vòng gần một tháng, giọng nói của Jason không có vẻ giận dữ. “Ta đi nói chuyện với nàng,” hắn nói. Kéo ghế đứng lên, hắn đi sang phòng ngủ của Victoria.

Như thường lệ, nàng không đáp lại tiếng gõ cửa của hắn, và cũng như thường lệ, Jason tự quyết định vấn đề và vào phòng không cần nàng cho phép. Thay vì vùi mặt vào gối mà khóc, Victoria đang nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt nàng tái xám, đôi vai nàng cứng cỏi và vươn thẳng đến nỗi Jason có thể cảm thấy nỗ lực đau đớn của nàng để mà giữ cho mình ưỡn thẳng. Hắn đóng cánh cửa lại sau lưng và do dự, hi vọng nàng lại đưa ra một trong những lời khiển trách chanh chua của nàng về việc hắn không mời mà đến phòng nàng, nhưng khi rốt cuộc nàng cũng nói, giọng nàng bình thản đến đáng sợ và không chút xúc cảm. “Làm ơn đi đi.”

Jason làm ngơ điều đó và đi đến bên nàng. “Victoria, ta rất tiếc...” hắn mào đầu, nhưng hắn dừng lại trước nỗi giận dữ cháy rực lên trong đôi mắt nàng.

“Tôi cá là anh tiếc! Nhưng đừng lo, đức ông của tôi, tôi không định ở lại đây và tiếp tục làm cái gánh nặng của anh.”

Hắn với tay sang nàng, cố kéo nàng vào trong đôi tay hắn, nhưng nàng lùi lại tránh sự động chạm của hắn và nhảy ra sau như thể nàng bị cháy sém. “Đừng động vào tôi!” nàng rít lên. “Anh đừng cả gan động vào tôi! Tôi không muốn bị động chạm vào bởi bất kỳ tên đàn ông nào, đặc biệt là anh.” Nàng thở một hơi dài run rẩy, rõ ràng là cố kiềm chế, và rồi nàng tiếp tục ngập ngừng. “Tôi đã nghĩ về chuyện tôi có thể tự chăm sóc lấy mình ra sao. Tôi - tôi không phải là vô dụng đến mức như anh nghĩ,” nàng cam đảm bảo hắn. “Tôi là một thợ may tuyệt vời. Madame Dumosse người may áo váy cho tôi đã nói hơn một lần rằng tìm cho được những người làm việc tình nguyện thật là khó. Bà ấy có thể cho tôi một công việc”

“Đừng buồn cười thế!” Jason kêu lên, giận chính bản thân hắn vì đã bảo nàng vô dụng khi nàng đến Wakefield lần đầu, và giận nàng vì đã ném nó vào mặt hắn bây giờ, khi hắn muốn an ủi nàng.

“Ôi, nhưng tôi buồn cười thế đấy,” nàng nấc lên. “Tôi là một nữ bá tước không một xu dính túi, không nhà, không còn chút tự hào nào nữa. Tôi thậm chí còn không biết tôi có đủ khéo léo với một cây kim để mà...”

“Ngừng lại đi!” Jason nghiến răng ngắt lời nàng. “Ta không cho phép nàng làm việc như một cô thợ may thông thường, và chấm dứt chuyện đó ở đây nhé.” Khi nàng bắt đầu tranh cãi, Jason cắt lời ngay. “Nàng sẽ đáp lại lòng mến khách của ta bằng cách làm Charles và ta ngượng ngập trước mặt toàn dân London chứ?”

Đôi vai Victoria xuội xuống và nàng lắc đầu.

“Tốt. Vậy đừng nói đến bất kỳ chuyện vô nghĩa nào nữa về việc làm việc cho Madame Dumosse.”

“Vậy thì tôi phải làm gì đây?” nàng thì thầm, đôi mắt đầy đau khổ của nàng nhìn hắn.

Một cảm giác kỳ cục lướt qua gương mặt của Jason, và hàm hắn nghiến chặt như thể hắn đang cố kiềm mình lại để đừng nói lên điều gì đó. “Hãy làm điều mà mọi phụ nữ luôn làm,” hắn nói giọng thật khắc nghiệt sau một lúc lâu im lặng. “Hãy lấy một người có thể cho nàng lối sống mà nàng muốn quen. Charles đã nhận được nửa tá lời đề nghị hỏi cưới nàng đấy. Hãy lấy một người trong số đó.”

“Tôi không muốn lấy người tôi không quan tâm gì cả,” Victoria vặc lại với chút tinh thần loé sáng.

“Nàng sẽ thay đổi ý định thôi,” Jason nói với vẻ tin tưởng lạnh lẽo.

“Có lẽ tôi nên thế,” Victoria nói đứt đoạn. “Quan tâm ai đó thật quá đau đớn. B..bởi vì rồi họ sẽ phản bội anh và - ôi Jason, cho tôi biết chuyện gì xảy ra với tôi đi,” nàng khóc, đôi mắt tổn thương của nàng mở to van vỉ. “Anh ghét tôi, và Andrew...” Sự kìm nén của Jason sụp đổ. Hắn choàng cánh tay quanh nàng và ôm nàng thật chặt vào ngực hắn. “Không có gì sai với em cả,” hắn thì thầm, ve vuốt mái tóc nàng. “Andrew là một thằng ngốc chết nhát. Và ta thì còn đại ngốc hơn cả anh ta nữa.”

“Anh ấy muốn ai đó hơn tôi,” nàng nức nở trong vòng tay hắn. “Và thật đau đớn khi biết thế.”

Jason nhắm nghiền mắt và nuốt nghẹn. “Ta biết,” hắn thì thầm.

Nàng đã làm ướt đẫm ngực áo hắn bằng những giọt nước mắt nóng hổi của nàng, và đến lượt chúng chúng làm tan chảy tảng băng bao phủ trái tim Jason đã bao nhiêu năm tháng. Ôm Victoria một cách bảo bọc trong vòng tay, hắn chờ cho đến khi tiếng khóc của nàng cuối cùng cũng lặng; rồi hắn lướt đôi môi lên thái dương nàng và thì thầm nói, “Em có nhớ khi em hỏi liệu chúng ta có thể là bạn ở Wakefield không?”

Nàng gật đầu, miết gò má nàng trên ngực hắn mà không nghĩ ngợi gì.

“Ta muốn điều đó nhiều lắm,” Jason thì thào khản đặc. “Ta có thể có cơ hội thứ hai không?”

Ngẩng đầu lên, Victoria nghi hoặc nhìn hắn. Rồi nàng gật đầu.

“Cảm ơn em,” hắn nói với một nụ cười thoáng hiện trên đôi môi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.