Một Lần Yêu

Chương 33: Về quê (3)



Phòng tắm chật quá nên Khương Lễ Hào cuối cùng cũng không làm được gì. Hắn tặc lưỡi tiếc rẻ, nếu rộng một xíu thì có thể làm được vài hiệp rồi.

Khi Khương Lễ Hào đi ra thì Thẩm Hoà tắm rửa sạch sẽ đang ngồi tự chơi trong phòng khách. Bé con ngồi bên cạnh cái vali đầy ắp đồ chơi và bánh kẹo, ánh mắt có chút thèm thuồng nhìn qua nhưng cũng rất ngoan ngoãn mà không động vào, chỉ đẩy đẩy chiếc xe đã cũ của mình.

Khương Lễ Hào ngồi xuống ghế cách đó không xa. Hắn lấy một bịch snack khoai tây, bóc ra, còn cố tình hít hà mấy hơi. Quả nhiên bé con rất nhanh đã chảy nước miếng thèm thuồng. Bé vẫn còn nhỏ, thích đồ ăn vặt nhưng gia cảnh mấy năm trước không tốt nên cũng thường không được cho ăn. Trừ khi dịp Tết anh hai về mới có quà trên thành phố, bé con biết đó là đồ ngon nhưng vì không quen Khương Lễ Hào nên cũng không dám tiến tới.

“Nhóc con… thích không….?”

Khương Lễ Hào khiêu khích hỏi.

Thẩm Hoà cũng rất thật thà mà gật đầu. Bé ngửi thấy mùi snack thơm lắm, nước miếng sắp chảy ra rồi. Khương Lễ Hào tất nhiên không chấp trẻ con, đặc biệt là khi hắn nhìn kĩ Thẩm Hoà. Đôi mắt cực kì giống Thẩm Trạch, cứ như thể là một khuôn đúc ra, nụ cười có má lúm đồng tiền cũng y hệt.

Hừ!! Cũng may mi giống anh trai mi đấy nhé!!

Thẩm Trạch tắm rửa xong xuôi đi ra phòng khách dự tính sắp xếp đồ thì bắt gặp cảnh tượng không lường được. Khương Lễ Hào bế em út của cậu ngồi trên đùi, đang đút cho bé con ăn đủ thứ đồ ăn vặt.

“Thế nào? Vị dưa chuột ngon hơn hay nguyên bản ngon hơn?”

“Cái này ạ.”

“Ây da… khẩu vị cũng giống tên đó ghê ta.”

“Ăn bánh bông lan nhé, bánh này làm bằng bơ nhập khẩu đấy.”

Là bánh của một cửa hàng cực kì nổi tiếng, Khương Lễ Hào cố ý mua về gọi là làm quà ra mắt gia đình Thẩm Trạch. Chẳng hiểu sao nữa, bình thường hắn có thế đâu. Nhưng nghĩ tới là bố mẹ và hai đứa em của Thẩm Trạch lại khiến hắn muốn đối xử tốt với họ.

Thẩm Hoà nhìn chiếc bánh được trang trí đẹp đẽ trong hộp với đủ loại trái cây màu sắc sặc sỡ mà Thẩm Trạch đã cất công đem tận thành phố về, cả đoạn đường ôm khư khư giữ rất kĩ. Bé con rất thích, rất muốn cắn một miếng, chắc hẳn là ngon lắm. Nhưng cuối cùng Thẩm Hoà lắc đầu.

“Em không ăn… đợi chị với mẹ về ạ.”

Khương Lễ Hào vuốt ve mái tóc khô cứng của bé con, thầm nghĩ.

Đúng là em trai của Thẩm Trạch, cái gì cũng chỉ nghĩ cho người khác.

“Cậu đừng cho thằng bé ăn nữa. Sắp tới giờ cơm rồi.”

Thấy Khương Lễ Hào định đút thêm cho em mình, Thẩm Trạch vội ngăn cản. Thẩm Hoà cũng rất nghe lời anh trai, ăn thêm hai miếng snack liền thôi. Bé con rất nhớ anh trai nên nhanh chóng sà vào lòng anh, hưởng thụ đặc quyền mà Khương Lễ Hào thèm muốn.

“Anh hai, anh ở lại chơi bao lâu ạ?”

“Lần này anh sẽ chơi với em lâu lắm, bé con đừng lo nhé. Anh mua cho em và A Ninh nhiều đồ chơi lắm. Lại đây… chúng ta khui quà.”

“Em đợi chị về cùng khui được không ạ?”

“Được chứ.… ê…”

Khương Lễ Hào không nhìn nổi thằng nhóc nhỏ bám dính lấy Thẩm Trạch. Hắn bế lấy bé con, cái tư thế ẵm không chút tiêu chuẩn nào.

“Cậu xuống bếp nấu cơm với ba đi, để tôi trông thằng nhóc cho.”

“Ể…”

Thật ra ban đầu Thẩm Trạch định bế Thẩm Hoà theo luôn, dù sao cậu cũng không tin tưởng một người như Khương Lễ Hào có thể chơi với con nít. Nhưng tên này một khi đã lên tiếng thì không thèm cho người khác phản đối. Hắn mang theo chiếc xe cẩu trong vô số đồ chơi mình mang tới, đem theo Thẩm Hoà ra ngoài hiên chơi.

Thẩm Trạch liếc nhìn một chút, thấy em trai mình không chống đối cũng không khóc nháo, liền yên tâm đi vào bếp.

“Ba… để con xào cho. Ba nghỉ tay đi.”

Ba Thẩm đang xào rau với thịt bò. Năm nay nhờ tiệm tạp hoá nên cả nhà cũng khấm khá, cộng thêm con trai về nên ông chi tiêu cũng hào phóng hơn nhiều.

“Con đi nghỉ đi. Lên trên tiếp khách, sao lại để bạn mình một mình trên đó.”

“Không sao mà ba. Cậu ấy… cứ coi như cậu ấy thích chơi với trẻ con nên đang chơi với A Hoà rồi.”

“Cái thằng bé này.”

Ba Thẩm nhìn con trai mình thật lâu, phát hiện Thẩm Trạch gầy một vòng thì lại đau lòng không thôi.

“Thằng bé này, hay là con đừng đi làm thêm nữa, ở trên đó học thôi cũng được. Công việc của ba mẹ ở nhà phát triển hơn rồi, đủ chu cấp cho con mà.”

Thẩm Trạch dở khóc dở cười. Sao cậu có thể nói với ba mình rằng thật ra cậu ăn uống không vô, gầy guộc như thế này hoàn toàn là do người bạn đằng kia chứ? Nếu ba mẹ biết cậu dính vào giới thượng lưu, dính vào kiểu người mà cậu biết rõ rằng không thể động tới được, họ sẽ đau lòng tới cỡ nào?!”

Thẩm Trạch biết mình bây giờ là tia hy vọng của cha mẹ, cậu không thể làm họ thất vọng, ít nhất, đối diện với Khương Lễ Hào, cậu sẽ không khóc… sẽ không đau lòng nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.