Một Loại Khác Có Thể

Chương 27



"Biến thái!" Lâm Thụy Cảnh vừa xấu hổ vừa giận, nhưng cô rất ít khi chửi mắng người khác, nên từ ngữ dùng để chửi cũng không nhiều, quay qua quay lại cũng chỉ có từ biến thái mà thôi. Cô cảm thấy Phạm Vân Huyên càng ngày càng muốn dùng ngôn ngữ sàm sỡ cô, mặc dù hành động cũng như vậy. Cô nhớ trước kia Phạm Vân Huyên không phải người kiểu này, trước kia Phạm Vân Huyên kéo léo nhu thuận không tỳ vết, chẳng lẽ bây giờ cô dễ dàng bị khi dễ như vậy sao?Lâm Thụy Cảnh giờ phút này lại tập trung suy nghĩ, nhưng sự chú ý của cô rất nhanh bị đánh tan, Phạm Vân Huyên lại cắm vào một ngón tay, thân thể của cô giống như không còn là của cô nữa, lúc ngón tay đi vào, cảm giác hơi đau, nhưng lại có chút thoải mái, lại có chút khó chịu, cảm giác như thế làm Lâm Thụy Cảnh không tự chủ rên lên hai tiếng, loại cảm giác này không giống với cảm giác vừa rồi.Nơi tư mật nhất của Lâm Thụy Cảnh trong trí nhớ Phạm Vân Huyên là ấm nóng chặt chẽ, chặt đến mức làm Phạm Vân Huyên đưa đẩy cũng khó khăn, Phạm Vân Huyên hôn lên cổ hấp dẫn của Lâm Thụy Cảnh, ngón cái xoa nhẹ hoa đế, làm thân thể Lâm Thụy Cảnh hơi kích thích giãy dụa, cô cảm thấy loại cảm giác này thực sự khiến cô phân không rõ, rốt cục là khó chịu hay là thoải mái, chẳng qua là không thể nhịn được.Phạm Vân Huyên cảm giác được Lâm Thụy Cảnh tiết ra càng nhiều ái dịch, để ngón tay nàng dễ dàng hoạt động hơn rất nhiều, nàng biết thân thể Lâm Thụy Cảnh đã thích ứng ngón tay mình. Phạm Vân Huyên nhẹ nhàng dùng hai ngón tay ra vào cơ thể Lâm Thụy Cảnh, mỗi lần ra vào đều nghe được tiếng nước dâm mỹ.Lâm Thụy Cảnh nghe âm thanh như vậy, làm cô xấu hổ hơn gấp mấy lân, hận không thể bịt tai lại để không nghe âm thanh này. Nội tâm cô xấu hổ, nhưng thân thể của cô lại phản ứng mãnh liệt hơn, mỗi lần Phạm Vân Huyên hung hăng tiến vào cơ thê cô, đều mang theo khoái cảm không ngôn ngữ nào hình dung được, giống như linh hồn bị đụng bể tan tành, ngay cả âm thanh thở gấp kiều mị cũng không thể khống chế được, càng lúc càng lớn.Phạm Vân Huyên ra vào càng lúc càng nhanh, thân thể của cô cũng sắp đạt đến giới hạn, Phạm Vân Huyên lại dùng tốc độ nhanh hơn nữa, tiếng nước ma sát cũng càng ngày càng lớn hơn."Không muốn..." Rốt cục Lâm Thụy Cảnh không nhịn được cầu xin tha thứ, cô không biết rốt cục là mình muốn nhiều hơn, hay là vì quá nhiều mà không chịu nổi nữa, cô cảm thấy thân thể này cũng không còn là của mình, cũng không biết cảm giác chân chính của cơ thể là như thế nào."Nói yêu tôi, tôi sẽ làm cho chị càng thêm thoải mái." Phạm Vân Huyên nhẹ giọng đầu độc bên tai Lâm Thụy Cảnh, ngón tay lại đột ngột chậm lại.Yêu Phạm Vân Huyên? Sao cô có thể yêu Phạm Vân Huyên, cô không muốn vì nhu cầu thấp hèn mà nói ra những lời không thật lòng đó, nên Lâm Thụy Cảnh cắn môi dưới, sống chết không chịu nói, mặc dù thân thể cô đã hoàn toàn bị Phạm Vân Huyên khống chế, bị ép đến phát điên rồi, cái loại cảm giác lơ lửng làm cô cảm thấy rất ủy khuất.Phạm Vân Huyên không tin thân thể Lâm Thụy Cảnh phản ứng nhiệt tình với nàng như vậy mà một chút tình cảm đối với nàng đều không có, Phạm Vân Huyên dừng động tác lại, để yên trong cơ thể Lâm Thụy Cảnh.Đã sắp đến điểm giới hạn, lại đột nhiên từ trên trời rới xuống, làm thân thể Lâm Thụy Cảnh khó chịu, theo bản năng giãy dụa cơ thể để có thể ma sát một chút, nhưng hiển nhiên chút xíu va chạm này không dập được nhu cầu nóng bỏng trong cơ thể cô.Cô cảm thấy Phạm Vân Huyên quá hèn hạ, thừa dịp người gặp nguy mà ra tay, tức giận nhào đến bả vai Phạm Vân Huyên cắn một cái, cũng không quản có cách y phục Phạm Vân Huyên hay không, dù sao y phục mùa hè cũng khá mỏng.Phạm Vân Huyên đau đến mức hít một hơi, nhưng cũng không kêu đau."Nói yêu tôi khó như vậy sao?" Phạm Vân Huyên có chút khổ sở hỏi, thật ra trước kia Lâm Thụy Cảnh cũng rất ít nói, nhưng Phạm Vân Huyên lại cảm nhận được tình yêu của Lâm Thụy Cảnh, nên nàng không để ý đến chuyện Lâm Thụy Cảnh có nói hay không, còn Lâm Thụy Cảnh bây giờ, đại khái là nàng không thể xác định được, nên giống như muốn chứng minh ra."Nếu không muốn làm thì đừng làm." Mặc dù thân thể bất mãn làm tâm tình cô vô cùng không tốt, nhưng Lâm Thụy Cảnh cũng không muốn nói yêu Phạm Vân Huyên, không hiểu tại sao, bây giờ cô cực kỳ bài xích.Phạm Vân Huyên thấy thái độ lạnh lùng của Lâm Thụy Cảnh, biết tuyệt đối đây không phải là loại khẩu thị tâm phi, nàng biết hôm nay không thể nghe được lời mình muốn nghe từ miệng Lâm Thụy Cảnh, nhưng nàng cũng tuyệt đối không làm vào lúc này, nếu như nàng thực sự không làm, Lâm Thụy Cảnh ngạo kiều như vậy, tuyệt đối sẽ không cho nàng đụng vào thân thể cô. Không chiếm được lòng của cô, cũng muốn lấy được người của cô, Phạm Vân Huyên không thể lui bước.Bị câu nói kia của Lâm Thụy Cảnh cự tuyệt, Phạm Vân Huyên giống như phát điên, một lần lại một lần muốn Lâm Thụy Cảnh, lúc này Phạm Vân Huyên mới có cảm giác cô còn thuộc về mình.Thật ra tay Phạm Vân Huyên cũng đã rất mỏi, nhưng nàng vẫn không muốn dừng lại, nàng sợ khi nàng dừng lại, Lâm Thụy Cảnh sẽ lại trở mặt vô tình.Thân thể một lần lại một lần bị Phạm Vân Huyên đẩy lên trên cao, rồi đưa xuống, gần như hỏng mất, cho đến khi cô thực sự chịu không nổi, Phạm Vân Huyên mới dừng lại.Thân thể bình phục lại xong, Lâm Thụy Cảnh nhìn quần áo nhăn nheo của mình, y quan không chỉnh tề, còn có quần lót ướt đẫm ở trên bàn, còn có không khí ái muội, tất cả đều nhắc nhở cô, thân thể của cô vừa mới bị Phạm Vân Huyên hung hăng xâm phạm qua, không chỉ một lần, nhớ đến mình một lần lại một lần thở gấp rên rỉ dưới thân Phạm Vân Huyên, Lâm Thụy Cảnh lại không thể nhìn thẳng vào mình. Trước mặt Phạm Vân Huyên lại dâm đãng như vậy, làm cho Lâm Thụy Cảnh không muốn nói chuyện với Phạm Vân Huyên, nhưng nếu không nói chuyện, cô cũng không biết dùng thái độ gì để nói với Phạm Vân Huyên.Ngược lại thái độ của Phạm Vân Huyên rất tự nhiên, làm bộ như cái gì cũng không có xảy ra, biết Lâm Thụy Cảnh chảy rất nhiều nước nên khát nước, chăm sóc đưa đến cho Lâm Thụy Cảnh một ly nước."Uống đi, chị chắc là rất khát." Phạm Vân Huyên ôn nhu nói, đối với dáng vẻ không được tự nhiên của Lâm Thụy Cảnh giờ phút này cũng không thèm để ý.Lâm Thụy Cảnh thật đúng là khát nước, nhìn Phạm Vân Huyên bưng nước trước mặt mình, chần chờ mấy giây, mới bất đắc dĩ nhận lấy uống.Lúc Lâm Thụy Cảnh uống nước, Phạm Vân Huyên bắt đầy dọn dẹp tàn cuộc, nàng lấy một tờ báo, bọc quần lót ướt đẫm của Lâm Thụy Cảnh lại."Ướt như vậy, chị cũng sẽ không mặc nữa." Phạm Vân Huyên vừa nói vừa đem tờ báo bọc quần lót ném vào thùng rác, dù sao nếu ném trần thì sẽ rất là kỳ quái.Lâm Thụy Cảnh không được tự nhiên xoay đầu, giả vờ tiếp tục uống nước, thật ra bên tai đã đỏ lên, cô cũng không dám nhìn quần lót kia, đơn giản là quá mắc cỡ."Chị xuống bàn làm việc đã, tôi giúp chị lau bàn một chút." Phạm Vân Huyên nghĩ vừa rồi làm kịch liệt như vậy, ái dịch của Lâm Thụy Cảnh chắc sẽ rơi xuống bàn làm việc, bây giờ Lâm Thụy Cảnh rất khiết phích, không tự nguyện dọn dẹp, mình thay cô dọn dẹp, vì thế Phạm Vân Huyên rút mấy tờ khăn giấy ướt ra, chuẩn bị lau lại bàn làm việc của Lâm Thụy Cảnh.Lâm Thụy Cảnh không thể không đứng lên, lúc chân rơi xuống đất trong nháy mắt, thiếu chút nữa muốn xụi lơ xuống, chân tâm tê dại không nói, chân cũng mềm nhũn nhắc nhở cô vừa rồi Phạm Vân Huyên thô lỗ tiến vào cơ thể mình bao nhiêu lần. Lâm Thụy Cảnh xấu hổ trợn mắt liếc Phạm Vân Huyên một cái, dù hành động của Phạm Vân Huyên cực kỳ khiêm nhường chăm sóc nhưng cô lại có cảm giác đây là cố ý........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.