Một Lòng Không Thay Đổi

Chương 71: 71: Chấp Nhận




Cố Viễn Thần quay lại khách sạn lần trước.
Còn cô thì ở Thời Gia, vừa nhìn thấy cô Thời Bắc đã mở to mắt vui vẻ chạy đến, bởi vì hiện tại phòng của Thời Bắc đã có rất nhiều mô hình, mà đều là chính hãng lên đến chục triệu và trăm triệu và khi được gửi đến đâu để danh là chị gái Thời Nhiễm gửi.
Mẹ cô nhìn thấy cô về bà nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, chuyện cô chụp ảnh quảng bá cùng Cố Viễn Thần bà đã xem qua, ba cô cũng không nói gì chỉ im lặng ở Thư Phòng.

Bà không muốn cô quay lại với Cố Viễn Thần, người nhà của anh đã làm gì con gái của bà? suýt chút ngay cả mạng cũng không có mà về.
“ Mẹ con mới về ” Cô chậm rãi nhìn bà, cảm giác được có chút gì đó không ổn.
Bà nhìn cô vỗ vỗ xuống bên cạnh chỗ ngồi mình, ý bảo cô ngồi xuống, bà liếc mắt nhìn sang Thời Bắc “ Tiểu Bắc con về phòng đi ” Thời Bắc liếc nhìn qua cô khẽ lắc đầu bỏ chạy, bây giờ cậu bé phải đi tìm viện binh.
Đợi Thời Bắc lên phòng, bà mới nhàn nhạt lên tiếng, không gấp gáp, mà vô cùng thản nhiên, cứ như chỉ qua loa hỏi công việc của cô “ Con làm việc cùng Cố Viễn Thần sao? mẹ xem ảnh quảng bá rồi sản phẩm rất đẹp ”.
“ Ừm, con hợp tác với Cố Thị để tạo ra thương hiệu mới ” Không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của bà, cô chỉ có thể cúi mặt.
Sắc mặt bà liền thay đổi, có chút không vui “ Thời Nhiễm con chỉ có một mạng thôi, con quên rồi sao? thật sự đã quên hết rồi à ” bà không sợ Cố Viễn Thần nhưng con gái bà, bà sợ cô lại gặp chuyện.
Thời Nhiễm hít lấy một hơi, cô muốn giải thích cho bà hiểu, thật ra anh cũng rất khổ sở, anh không hề biết chuyện này, vốn dĩ không liên quan đến anh, anh xứng đáng có được rất nhiều thứ tốt hơn.

Muốn bà chấp nhận anh, cô chỉ đành lấy hết can đảm nói ra, nhớ lại dáng vẻ chấp nhận hết tẩt cả của anh khi nãy cô không khỏi đau lòng mấp mấy môi “ Mẹ à, chuyện này anh ấy không biết, cũng không liên quan đến anh ấy....”
Đôi mắt chứa nhiều sự lo lắng nhìn cô, bà biết Cố Viễn Thần tốt nhưng ở bên cạnh anh cô còn phải chịu bao nhiêu nguy hiểm, bà chỉ có cô là con gái, con gái bà cũng chỉ có một mạng.
Thời Nhiễm nhìn bà, đôi mắt ngấn nước “ Tám năm qua anh ấy rất khổ sở, trong khi con không biết gì thì anh ấy đã năm lần bảy lượt muốn tự sát...Mẹ ơi! con thật sự không tưởng tượng được nếu anh ấy rời khỏi thế giới này con sẽ ra sao nữa.

Anh ấy rất tội nghiệp, anh ấy không biết những gì xảy ra với con, anh ấy thật sự không biết, mẹ nói xem một người bị chính mẹ ruột mình che giấu mang mình ra làm con rối suốt nhiều năm thì sẽ thế nào? Anh ấy có thể không đau lòng sao? ” Bạn trai của cô, anh ấy lạnh lùng, quyết đoán kiêu ngạo trên nhiều người, nhưng lại bị chính mẹ mình bắt ép hết cái này đến cái khác.
Lồng ngực bà bổng nhói lên, nhìn Thời Nhiễm vừa khóc vừa kể cho bà nghe, bà biết cô còn rất yêu anh “ Tiểu Nhiễm, mẹ biết Viễn Thần rất tốt nhưng con chỉ có một mạng ” nắm lấy tay cô bà vuốt lấy mu bàn tay đau lòng lên tiếng.
“ Lần này con về rồi, con không buông tay anh ấy nữa.

Tám năm trước buông tay anh ấy, muốn anh ấy du học, muốn Thời Thị vẫn được phát triển...!Nhưng mẹ ơi buông tay anh ấy rồi thì sao? anh ấy suýt suy nghĩ không thông mà t* s*t, Thời Thị cũng không còn nữa ”
“Anh ấy khổ sở như vậy con không nỡ, thật sự không nỡ một chút nào ” Cô không nhịn được mà nắm chặt lấy tay bà bật khóc, cô khóc đến đáng thương.
Vừa đau lòng, vừa sót cho anh cũng rất khổ sở với những chuyện đã qua.

Bà vuốt lấy mái tóc của cô, ôm lấy cô vào lòng, bà biết cô chịu nhục nhã, chịu cực nhiều năm như vậy đều là có lý do chính đáng, nhưng bà không ngờ Cố Viễn Thần còn khổ sở hơn khi anh hiện tại vẫn không hề hay biết, còn bị chính mẹ mình khiến mình rơi vào trầm cảm.
“ Mẹ ơi! A Thần của con anh ấy đã rất cố gắng rồi, con không muốn nhìn buông tay anh ấy, con sẽ cố gắng đợi con hoàn thành xong bộ sưu tập lần này nhất định sẽ cùng anh ấy đứng ở cùng một vị trí...” Nhớ lại những lời Cố Bắc đã nói, trái tim của cô rất đau thật sự đau đến không thở nổi.
Cô đáng thương, nhưng bạn trai của cô còn đáng thương hơn thế.

Hình ảnh anh quỳ xuống cầu xin cô đừng bỏ rơi anh ấy, hình ảnh anh níu kéo cô lại không ngại vứt bỏ mặt mũi ngay đêm giáng sinh nhiều người bên nhau hạnh phúc như vậy.
Tiếng khóc của cô nấc lên từng tiếng một, như bao nhiêu uất ức đều được mang ra sạch, uất ức thay cho người mình yêu, uất ức thay cho chính bản thân mình.
“ Anh trai của anh ấy nói, anh ấy đã lên sân thượng năm lần bảy lượt muốn gieo mình, nhưng lại quay đầu, anh ấy suy sụp đến mức phát bệnh trầm cảm.


Nhưng từ bé mẹ anh ấy đã phân biệt đối xử không yêu thương anh ấy, bà ấy để anh ở với cậu sống xa nhà của mình...!Tại sao bà ấy lại đối với con mình như vậy? anh ấy rất tốt mà, thành tích của anh ấy luôn ở top đầu của trường ”
“ Con muốn ở bên anh ấy lần nữa, không muốn chia tay anh ấy nữa đâu mẹ.

Mẹ chấp nhận Viễn Thần có được không? ” Thời Nhiễm xoay người quỳ gối xuống trước mặt bà, đôi mắt đỏ hoe, nắm lấy tay bà cầu xin.
Nhìn thấy con gái mình đau lòng khóc đến chết đi sống lại như vậy, trái tim người làm mẹ như bà sao có thể không đau, không sót chứ.

Vỗ vỗ lấy mu bàn tay của cô, bà nhẹ giọng đầy nghẹn ngào nói với cô, nhưng vẫn không chấp nhận hoàn toàn chuyện này.
“ Tiểu Nhiễm, mẹ không ghét bỏ Viễn Thần, mẹ chỉ sợ con gặp nguy hiểm.

Con gái lớn rồi, con cũng đã sắp ba mươi tuổi, mẹ tôn trọng quyết định của con, con muốn làm gì thì làm, muốn gì thì cứ muốn chỉ cần con an toàn mẹ sẽ không phản đối ”.
Nghe xong cô còn bật khóc lớn hơn, vừa vui vừa buồn, cô vẫn cứ quỳ ở đó.

Mẹ cô xoa xoa đầu cô một cái rồi tâm trạng không biết là tốt hay xấu mà đứng dậy “ Được rồi, đừng khóc nữa, mẹ về phòng đây.


Đồ ăn mẹ nấu sẵn rồi có chừa phẩn cho con đói thì nhớ ăn, nghỉ ngơi sớm một chút.

Nếu không con sẽ không đủ sức bảo vệ tình yêu của con đâu ” nói xong bà bước đi về phía phòng ngủ của mình.
Cô ngồi đó, cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, bà sẽ không hoàn toàn chấp nhận anh, nhưng thế này đã quá tốt rồi, chỉ cần bà không phản đối cô vẫn sẽ thật cố gắng.
Thời Nhiễm kéo vali đi lên phòng của mình, cô không còn tâm trạng ăn uống nữa, trong đầu bây giờ chỉ toàn là Cố Viễn Thần.
Hai người họ chia tay, xa nhau tám năm, bây giờ ở bên nhau thật sự là duyên phận, cô đã rất cố gắng để đuổi kịp anh, anh cũng cố gắng chạy về phía cô.

Cô không sợ nữa, hạ quyết tâm phải làm cho bộ sưu tập lần này thật tốt, để mẹ anh có cái nhìn khác.
Cố Viễn Thần! anh vất vả rồi....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.