Sáng hôm sau, cả bọn trẻ con la liệt ngủ trên sàn của Bối Vịnh Thi, nàng nhìn một dọc, giả vờ lơ đễnh tìm kiếm Bạch Dĩnh, nhìn một lúc thì thấy Bạch Dĩnh đang ở trong bếp loay hoay làm gì đó. Nàng đi lại gần, nhón chân nhìn vào nồi thì thấy Bạch Dĩnh đang khuấy cháo.
– Dậy rồi? Em nấu cho chị một ít cháo, một lát mọi người về hết rồi ăn. Đừng mời bọn nó ăn cùng.
– Chị phải đi công việc rồi, để đó đi.- Bối Vịnh Thi cũng không phải không quen việc Bạch Dĩnh nấu chút đồ cho nàng ăn, trực tiếp để đó, đi làm về rồi ăn sau cũng không muộn.
Bạch Dĩnh mỉm cười, nàng nếm thử vị của cháo rồi múc ra chén, để chén xuống bàn bắt buộc Bối Vịnh Thi ăn mới cho đi. Bối Vịnh Thi cũng thúc thủ vô sách, nếu nàng không ăn nhanh thế nào cũng trễ hẹn, thế nên nàng ăn thật nhanh. Sau khi nàng ăn xong đem chén bỏ vào bồn rửa thì bọn trẻ bắt đầu lục tục ngồi dậy.
– Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?- Bối Kỳ nhìn Bối Vịnh Thi đang đem chén đi rửa, Bạch Dĩnh thì tựa người vào tủ lạnh, tay đang cầm ly nước lọc nhìn mẹ nàng. Nhìn thế nào cũng thấy rất kì quái.
Bối Vịnh Thi đem cái chén tráng qua nước: – Mẹ mới nấu cháo xong, con có ăn thì ăn đi. Mẹ đi công chuyện một chút.
Bối Kỳ đi lại gần mở nắp nồi cháo, mùi cháo thơm lừng xộc vào mũi làm bụng nàng réo lên liên hồi. Với tay lấy cái chén ở trên tủ, múc ra một chén cháo ngon tự mình ăn.
– Cậu ăn không Dĩnh?
- Không, mình vẫn chưa đói.
Nàng tự nấu, trong lúc nấu nêm qua nếm lại, thử không ít cháo. Bạch Dĩnh canh lúc Bối Vịnh Thi vừa rửa bát xong đưa khăn lau tay cho nàng ấy rồi bước ra bếp, nếu không tinh ý sẽ không thấy được, mà Bối Kỳ là dạng người cực kì qua loa, nhìn không thể nào thấy được.
Bối Vịnh Thi lau tay mình vào khăn, sau đó vắt khăn lên móc rồi nói: – Các con có ở lại chơi thì chơi, mẹ đi làm nhé?
– Dạ, buổi trưa bọn con về trường- Bối Kỳ múc một ít cháo cho vào miệng, mùi vị rất ngon nhưng không giống vị cháo mà mẹ nàng thường nấu buổi sáng. Có vẻ mẹ nàng đã nấu lên tay khá nhiều, Bối Kỳ khen: – Mẹ nấu càng ngày càng ngon.
Bối Vịnh Thi cũng không nói gì, chỉ cười mỉm, làm sao không ngon cho được? Nồi cháo được hồ ly nấu, không ngon cũng uổng phí. Nàng lên lầu thay đồ, mở cửa tủ đồ ra phát hiện quần áo được gấp gọn gàng ngay ngắn, rõ ràng là có người đụng qua. Mà người này hình như không có ý muốn lục lọi đồ của nàng, chỉ giúp nàng xếp đồ.
Người này.. Dùng đầu gối để nghĩ cũng biết là Bạch Dĩnh, chỉ có nha đầu này mới rỗi chuyện đến thế. Bối Vịnh Thi lấy một cái áo thun màu trắng, suy nghĩ lại một chút liền thay bằng áo thun đen, mặc quần jean, khoác thêm cái áo khoác dày. Vừa mở cửa phòng ra đã thấy Bạch Dĩnh cười tươi như hoa đứng đối diện nàng, hỏi: – Hôm nay chị đi xa không? Cho em đi với.
– Đi học đi, lắm chuyện- Bối Vịnh Thi cười cười đi cùng Bạch Dĩnh xuống lầu, Bạch Dĩnh đương nhiên không chịu bỏ ý định nhanh đến vậy, nàng bám lấy tay Bối Vịnh Thi, lắc lắc tay nàng: – Em là hồ ly, cần gì phải học.. Cho em đi cùng đi..
– Hồ ly không học là hồ ly ngu ngốc!- Bối Vịnh Thi điểm tay lên giữa trán Bạch Dĩnh, sau đó bỏ đi xuống lầu trước. Nàng chào mấy đứa nhỏ rồi đi ra khỏi nhà, bắt một chuyến xe bus đi đến nhà khách nhân.
Lần này là một cô nàng bị bệnh thần kinh, nếu mà bệnh thần kinh, Bối Vịnh Thi không chữa được, nhưng nếu là ma ám đến điên, nàng có thể giúp nàng ấy. Bối Vịnh Thi dựa đầu vào cửa kính nhìn đăm chiêu ra cảnh vật bên ngoài cửa sổ, khung cảnh chạy dần, chạy dần, bên đường, người phụ nữ đang đi tập thể dục ở công viên, Bối Vịnh Thi thấy đôi mắt mình cay cay. Nàng quá dễ xúc động rồi.
Người phụ nữ đó chạy chậm chậm, hồn ma con chó chạy trước nàng ấy, lâu lâu lại quay đầu lại nhìn chủ, vẫy đuôi mừng rỡ. Chú chó này, con đã quá trung thành rồi. Có lẽ chó vẫn chưa biết mình đã mất, ban sáng đều đi tập thể dục cùng chủ. Đó là hồn ma ngọt ngào nhất Vịnh Thi từng thấy.
Vịnh Thi nhắm mắt lại, bỏ mặt thế gian, bỏ mặc tất cả. Nhưng khi nàng nhắm mắt nàng lại vô tình nhớ đến con hồ ly béo Bạch Dĩnh, khi Bạch Dĩnh cười, khi Bạch Dĩnh níu lấy tay nàng, khi Bạch Dĩnh ôm nàng cùng ngủ.. Vịnh Thi ngay lập tức mở mắt ra, nàng điên rồi! Thật sự điên rồi! Tự nhiên thấy nhớ Bạch Dĩnh.
Đi xe bus mất của nàng hơn nửa tiếng mới tới nơi, Bối Vịnh Thi xuống xe, nhìn một lượt xem người nhà của khách nhân có đến đón nàng không. Thấy Bối Vịnh Thi nhìn lung tung, một người đàn ông chạy xe lại chỗ nàng, hạ kính xuống hỏi:
– Tôi còn tưởng cô già lắm rồi.. Không ngờ còn trẻ hơn tôi- Người đàn ông đó cười trừ, sau đó ra hiệu cho Bối Vịnh Thi lên xe.
Vốn ai cũng nghĩ Bối Vịnh Thi là một lão nhân tầm năm mươi sáu mươi, tay cầm kiếm huơ huơ, không ngờ lại là nữ nhân mềm mại như liễu rũ ven hồ, đẹp đến độ hắn nhìn không rời mắt được. Bối Vịnh Thi ngồi vào xe, mỉm cười: – Có thể kể tôi nghe sơ lược về cô ấy không?
– Cô ấy là vợ tôi, tên A Văn.. Không hiểu sao từ khi sinh con xong cô ấy nổi điên lên, ai cũng không lại gần được, đôi khi cô ấy còn gầm gừ, nói gì mà "phải chết phải chết" rồi gϊếŧ đứa con nhỏ của chúng tôi. Tôi sợ muốn chết, đem vào bệnh viện tâm thần thì bác sĩ bảo không có bệnh, cô ấy sinh hoạt vẫn bình thường. Chỉ có về nhà mới phát điên.
– Cám ơn.
Hỏi thăm cũng chỉ mang tính chất tương đối, vẫn phải gặp mặt mới biết được rốt cuộc khách nhân của nàng bị thứ gì ám. Bối Vịnh Thi được chở đến một khu căn hộ giống nhau, nàng bước xuống xe, nhìn tổng quát căn nhà này. Tuy là rất giống các căn hộ bên cạnh nhưng lại có chút bất đồng, nhất là một màu tối đen u ám đang bao trùm lên căn hộ. Bối Vịnh Thi thở dài một tiếng: – Oán niệm quá sâu rồi.
Trong nhà còn lạnh lẽo hơn nữa, Bối Vịnh Thi nhìn cỏ trong vườn đã cao quá nửa bắp chân, nào khác gì nhà hoang? Nàng nói vu vơ: – Nhà này trông giống nhà hoang hơn đấy!
– Thật ngại quá.. Mấy hôm nay tôi không dám ở đây.. cô biết đó.. cỏ mau mọc lên lắm..
Bối Vịnh Thi cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ bước qua bậu cửa đi vào trong nhà. Nàng được chủ nhà dẫn vào phòng, trong phòng là một cô gái trạc tầm ba mươi tuổi đang bị cột tay chân lại, mặt nàng ấy xám xịt, đôi môi cũng nhợt nhạt không màu, Bối Vịnh Thi thể thiếp chào một tiếng rồi ngồi xuống cạnh giường, hỏi:
– Con hại cô ấy làm gì? Cô ấy làm gì để con hận đến vậy?
Cô gái được trói tay trên giường bỗng gầm gừ trong miệng, lên cơn la hét: – Cút đi! Cút đi! Ở đó mà giả thần giả quỷ!
– Ngoan.. ngoan.. cô không hại con..
Vừa nói xong, dây trói của cô gái đó cũng bị giật đứt, Bối Vịnh Thi nhanh nhẹn đứng lên lùi lại cửa. Vì tay không còn bị trói nữa nên cô ấy lao vào Bối Vịnh Thi, định bóp cổ nàng.
– Cô không muốn hại con! Hài tử ngoan..
Chồng của cô gái tên gọi A Văn đó nhanh chóng cản cô gái ra, đỡ cho Bối Vịnh Thi.
Nàng tự sờ lên cổ mình, thấy nhói nhói đau. Quả thật oán niệm của đứa trẻ này quá sâu rồi. Bối Vịnh Thi ho một tiếng lấy hơi, linh nhi cũng là thứ mà nàng sợ nhất, những đứa trẻ trong trắng như một tờ giấy, vì hận nên sinh ra oán niệm, rất khó để hóa giải.