Một Mảnh Phù Hoa

Chương 21



Vì không khuyên bảo được hồn ma của đứa trẻ này nên Bối Vịnh Thi đành miễn cưỡng đem linh hồn đang ám cô gái đánh ra ngoài, cũng không muốn làm tiêu hồn phách của đứa nhỏ, dù sao nhân chi sơ tính bản thiện. Bối Vịnh Thi cũng muốn cho đứa trẻ này một cơ hội.

Cô gái lúc không còn hồn ma ám nữa liền mệt mỏi nằm phục trên giường, Bối Vịnh Thi lấy trong túi xách của nàng ra một chai nước, uống một ngụm. Nàng phải vừa uống nước vừa đợi chừng nào A Văn thanh tỉnh mới có thể nói chuyện cùng, A Văn này làm sao trêu đến một linh hồn trẻ con, đó cũng là điều Bối Vịnh Thi muốn biết.

Đợi tầm nửa tiếng Bối Vịnh Thi liền nóng nảy không biết phải đợi đến bao giờ, nàng quyết định không đợi nữa, tiến lên vài bước khều khều vai A Văn.

– Này.. này.. dậy đi!

A Văn lơ mơ tỉnh dậy liền thấy dung nhan xinh đẹp của tiên nữ đối diện mình, nàng nhắm tịt mắt lại, lèm bèm: – Ai mà đẹp thế không biết.

Nghe được khen đẹp khiến Bối Vịnh Thi cao hứng, nhưng nàng cũng không vì thế mà ngồi đợi A Văn tỉnh dậy, quá lâu, nàng còn muốn được về sớm. Vậy nên nàng lại lay lay A Văn dậy, nàng ấy lần này tỉnh dậy thật sự, hỏi nàng:

– Chị là ai?

Bối Vịnh Thi gật nhẹ đầu một cái xem như chào hỏi, nói: – Chị là Bối Vịnh Thi, chồng em nhờ chị đến đây giúp em.

– Bối Vịnh Thi??

– Phải, không giống Vịnh Thi hả?

Nàng cũng không hiểu tại sao mọi người đều luôn hỏi lại xem nàng có phải Vịnh Thi thật không, chẳng lẽ nghĩ bà đồng thì phải là "bà"? Nàng còn trẻ đẹp thế này không được làm bà đồng? Loài người thật phức tạp.

– Chị muốn hỏi em, tại sao lại trêu vào đứa bé?

Mặc dù nàng có thể thâm nhập vào kí ức của A Văn để tìm hiểu điều này nhưng nàng không làm, thứ nàng muốn biết là những điều A Văn nói, không phải những thứ nàng tìm hiểu được. A Văn nhìn sang chồng mình một chút, bảo rằng: – Anh.. anh ra ngoài chút được không?

– Được, hai người nói chuyện đi- Chồng của A Văn rất thức thời đi ra khỏi phòng, Bối Vịnh Thi bắt một chiếc ghế ngồi gần bên giường A Văn, chăm chú nhìn nàng ấy, đợi nàng ấy mở lời.

A Văn rơi nước mắt nắm lấy tay của Bối Vịnh Thi, bất lực nhìn Bối Vịnh Thi. Thế nên Bối Vịnh Thi mới giữ lấy tay nàng ấy trong tay mình, ủi an nói: – Em không muốn kể cũng được, để chị tự tìm hiểu.

– Chị ơi.. Em bỏ con của mình.. Thằng bé là con em..

Ngay lúc này thì tiếng chạy rầm rầm ở hành lang vang lên, Bối Vịnh Thi giật mình nhìn ra cửa, nếu như vậy thì oán niệm dành cho mẹ mình cũng là điều hợp lý. Sau khi chạy rầm rầm, Vịnh Thi còn nghe tiếng cười ha ha nho nhỏ hệt như những đứa trẻ đang trêu đùa nhau ngoài hành lang.

– Em phá thai?

Bối Vịnh Thi thấy tay của A Văn rịn ra một tầng mồ hôi, nếu đây là tay của Bạch Dĩnh, nàng đã sớm đem ném ra.

– Tối nào em cũng phải nghe nó cười như vậy, hết cười rồi lại khóc. Em cúng cho nó nhiều lắm.. Nhưng nó không bỏ qua cho em.. Chị nói em phải làm sao bây giờ?

– Tại sao em làm vậy?

Nếu nàng thấy không lầm thì A Văn đã có chồng rồi, còn mới sinh con, tại sao lại phá thai để gây oán niệm đến vậy? Có chồng mà lỡ dính thai vẫn có thể sinh, nhịn ăn nhịn uống lại, cơ bản vẫn lo được cho đứa nhỏ.. Vậy tại sao?

– Em phá thai năm hai mươi tuổi..

Nghe đến đây Bối Vịnh Thi cũng hiểu ra vấn đề cơ bản, thì ra là do nông nỗi mà có con, sau đó phá thai. Nếu như vậy thì đứa nhỏ kia thật tội nghiệp, Vịnh Thi cũng không biết nên khuyên đứa nhỏ như thế nào.

– Chị cũng không biết nói sao, để chị khuyên đứa nhỏ, không được thì đánh tan hồn phách nó vậy.

A Văn cắn môi một lúc, níu lấy tay Vịnh Thi bật khóc: – Đừng, chị đừng đánh tan hồn con em.. Em sai rồi, đáng lẽ ra em nên sinh nó ra.. Chị.. đừng..

Nói đoạn ôm mặt khóc lên như đứa trẻ, báo hại Vịnh Thi cũng không biết phải làm thế nào. Trong tiếng khóc ấm ứt của A Văn, quá khứ như một bộ phim tái hiện lại.

– Năm đó em mới hai mươi tuổi.. em bị tên chủ quán cưỡиɠ ɦϊếp, em không dám báo cảnh sát vì hắn quen biết nhiều..

Bối Vịnh Thi trong lòng giật thót lên một cái, nàng quay đầu lại nhìn A Văn, không ngờ lại có chuyện này xảy ra. Bối Vịnh Thi ngồi lại gần A Văn, vuốt vuốt lưng nàng ấy dỗ dành.

– Sau đó em có thai.. bố mẹ em ở quê không biết.. nên em đi phá..

Mũi Bối Vịnh Thi bỗng chốc cay xè, nàng ôm A Văn trong lòng mình, rơi nước mắt.

– Bây giờ em có con, chắc vì vậy nó mới hận em.. Chị ơi.. hay là em chết theo nó..

Nước mắt của A Văn càng lúc càng dày, nàng khóc nấc lên dựa đầu vào người Bối Vịnh Thi. Ngày xưa vì quá sợ hãi nàng mới bỏ đi đứa bé, nếu nàng có thể quay ngược thời gian, nàng nhất định không làm như vậy. Dù có chết nàng cũng sẽ bảo vệ con mình.

– Chị mang con em gửi cho người địa phủ, nhất định sẽ đầu thai vào nhà giàu có..- Bối Vịnh Thi lau đi nước mắt của mình, nàng đứng lên mở cửa ra, lần theo tiếng khóc của linh nhi mà đi đến.

Bối Vịnh Thi dựa theo tiếng khóc của linh nhi đi xuống nhà bếp, nàng thấy đứa bé đang ngồi trên bàn bếp dụi mắt khóc hu hu. Thấy nàng, đứa bé gầm lên giận dữ: – Cút đi! Cô định hại cháu đúng không?!

– Ngoan.. con ngoan.. cô dẫn con về với Diêm đế..- Bối Vịnh Thi đi lại gần đứa bé đang nức nở kia, giơ tay định chạm vào ảo ảnh của nó.

– Con sợ lắm.. huhu.. cô ơi con sợ lắm..

– Ngoan..- Bối Vịnh Thi đi lại gần hơn, vừa đi, nước mắt vừa rơi xuống ướt đẫm má. Nàng cũng không nhịn được bật khóc: – Đi thôi con ơi.. ở đây lạnh lẽo lắm..

– Cô ơi.. người ta cho cái gì đó vào gắp tay con ra.. kéo chân con ra.. con sợ lắm…

– Con ơi..- Bối Vịnh Thi nghĩ đến nước mắt càng rơi lợi hại, nàng ngồi xụp xuống sàn ôm mặt khóc nức nở. Tiểu linh nhi thấy nàng khóc bèn bay xuống dưới sàn, lau đi nước mắt trên má mình, hỏi: – Cô ơi.. sao cô khóc?

– Cô thương con.

Bối Vịnh Thi ngước mặt lên nhìn cậu bé này, trông rất xinh trai, nếu mà được sinh ra ắt hẳn sẽ là một nam hài ngoan ngoãn, lễ phép. Cậu bé thấy vậy bèn ôm cổ cô, tuy là ảo ảnh, nhưng Bối Vịnh Thi cũng thấy lòng mình ấm áp hơn nhiều.

– Cô thương con thật không?

– Thật!.. Cô thương con- Bối Vịnh Thi vừa khóc vừa mỉm cười, gật đầu chắc nịch với cậu bé.

– Mẹ con lại không thương con, con ghét mẹ, ghét em con.

Bối Vịnh Thi nhìn vào đôi mắt của cậu bé, lắc đầu nhè nhẹ: – Mẹ con bất đắc dĩ mới vậy, con rồi sẽ tìm thấy một người mẹ tốt, người mẹ vui mừng khi con được sinh ra đời. Bây giờ con về, cô sẽ nhờ Diêm đế sắp xếp cho con.

– Vậy.. con có thể gặp lại cô không?

– Chúng ta có duyên sẽ gặp lại, cô sẽ chờ con lớn lên, tìm gặp cô- Bối Vịnh Thi lau đi nước mắt trên má mình, cười với cậu nhỏ.

Cậu bé chớp chớp đôi mắt to của mình, nói: – Vậy con đi, cô giúp con đi nha.

– Được.

Bối Vịnh Thi dùng hộp mà bình thường nàng vẫn dùng, thâu hồn của cậu bé rồi bỏ vào túi xách. Nàng quay lại giường của A Văn, nhỏ nhẹ nói: – Bây giờ mọi chuyện đã xong rồi, tôi gửi cậu bé về Địa phủ, cô yên tâm mà tịnh dưỡng.

Cũng may là cậu bé tính tình vốn thiện lương, bằng không lần này thảm cho A Văn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.