Một Mảnh Phù Hoa

Chương 60



Cơn mưa vẫn không có dấu hiệu dừng lại, từng giọt mưa nặng hạt nện vào chiếc ô mỏng manh của Quế Anh, nàng vén y phục của mình lên, tránh nước vấy vào tà áo. Trong lòng Quế Anh thấp thỏm như có một ngọn lửa nhỏ đang bập bùng cháy, nàng đi vội hơn, đôi khi lại giẫm chân vào một vũng nước đọng.

Lúc Thư Vũ mở cửa ra đã thấy Quế Anh che ô đứng trước mặt nàng, ban nãy Vịnh Thi đã dặn nàng, trước khi mở cửa phải vỗ nhẹ trên mặt hai cái, sau đó cất đi chiếu mỏng rồi hẵn mở cửa. Mặc dù Thư Vũ không biết như thế đại biểu cho cái gì, thế nhưng nàng lại nhất nhất nghe theo. Mưa rơi làm ướt tà áo tím nhạt của Quế Anh, Thư Vũ nhìn nàng ấy, trong phút chốc lại ngơ ngẩn.

– Thư tỷ! Tỷ đang làm gì?- Quế Anh nhìn lướt vào bên trong thì thấy quả thật Túc Khang đang nằm trên giường, cơn giận bỗng chốc bốc lên đầu, nàng hung hăng lôi Thư Vũ ra khỏi phòng, đóng cửa lại một cái thật mạnh.

Nhìn một lượt từ trên đỉnh đầu xuống tận dưới gót chân của Thư Vũ, Quế Anh không thể không tức giận, họ đã phát sinh chuyện gì rồi? Mái tóc của Thư Vũ vẫn còn rối bời, làn da trắng nõn hiển thị hôn ngân đỏ chót, dáng vẻ thập phần yêu mị, đôi má đỏ hây hây say tình. Càng nhìn, Quế Anh càng tức giận không thôi.

– Ta hỏi nàng làm gì?- Quế Anh nhịn không được mà hét lớn.

Thư Vũ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, vốn dĩ tính cách nàng rất ngu ngơ, khi phát sinh chuyện gì đó thì khoảng một buổi sau nàng mới biết được chuyện đó chính xác là chuyện gì. Tính tình của Thư Vũ tuy có chút ngu ngốc nhưng lại dễ sai bảo, nói gì làm nấy, khi ai đó lớn tiếng với nàng, nàng thường sẽ nghe theo người đó.

– Tỷ.. tỷ..

Rõ ràng Vịnh Thi đã căn dặn Thư Vũ đủ điều để đối phó với Quế Anh nhưng trong phút chốc Thư Vũ quên béng hết đi, nàng bặm môi mình, ráng suy nghĩ cho ra.

– Tỷ động phòng!

Không khí bỗng chốc dừng lại, nếu Vịnh Thi biết Thư Vũ đem lời mình dặn nói ra như vậy, ắt hẳn nàng sẽ tức chết.

– Động.. động phòng?- Quế Anh nhướng mắt nhìn Thư Vũ, không thể tin được nàng ấy đem hai chữ này nói ra nhẹ nhàng như vậy.

– Với.. phu quân.

Quế Anh suýt chút là tức đến hộc máu, nàng kéo Thư Vũ đi dọc trên hành lang, mặc cho Thư Vũ vùng vằng muốn rời khỏi. Bàn tay nhỏ nhắn của Quế Anh nắm vào cổ tay của Thư Vũ, siết chặt, khiến cổ tay của Thư Vũ đỏ ửng lên một vòng.

– Buông ta ra..

Quế Anh vẫn im lặng không nói, một mực kéo Thư Vũ ra khỏi hành lang. Trong hành lang vắng chỉ còn lại tiếng của Thư Vũ, nàng cố gắng thoát ra khỏi bàn tay của Quế Anh nhưng không thể, vốn động vật nhỏ rất sợ thứ gì uy hiếp đến mình, mà Quế Anh lại là loại động vật có thể ăn động vật nhỏ.

– Muội buông tỷ ra! Nhanh lên, đau lắm!- Thư Vũ nói, không nhịn được mà rơi nước mắt. Nàng càng vùng vẫy vai áo càng trượt xuống, để lộ bờ vai trắng nõn lấm tấm hôn ngân. Quế Anh đạp cửa thư phòng, mạnh bạo ném Thư Vũ vào bên trong rồi đóng sập cửa lại.

– Ta cho nàng nói lại, nàng định làm gì?

– Tỷ..

Hai chữ động phòng ngượng ngập bên môi khi thấy gương mặt giận dữ của Quế Anh, Thư Vũ định giải thích nhưng nhớ lại gương mặt giận dữ tạt nước vào lò lửa của Vịnh Thi nàng lại thôi. Chung quy Vịnh Thi vẫn dữ dằn hơn, vẫn là người có tiếng nói hơn.

– Hai người đã làm gì?- Quế Anh mạnh bạo ép Thư Vũ từng bước từng bước một, cho đến khi lưng của Thư Vũ áp vào cạnh giường, Quế Anh tháo đi y phục của Thư Vũ ra xem thì thấy chỉ có ở cổ một mảnh đỏ của hôn ngân, còn lại trên người vẫn chưa.

Chiếc yếm nhỏ màu đỏ trên làn da của Thư Vũ lại trở nên nổi bật vô cùng, bên dưới ẩn hiện sự đầy đặn, Quế Anh nghĩ so với nàng còn đầy đặn, săn chắc hơn nhiều. Thư Vũ ngại ngùng lấy vạt áo che lại thân mình, ấp úng nói:

– Muội làm gì?

– Động phòng là thế nào? Đã cưới gả gì chưa?- Quế Anh giật đi tà áo của Thư Vũ, dứt khoát không cho nàng ấy che chắn nữa.

Thư Vũ nhìn thấy gương mặt giận dữ này của Quế Anh, nàng thật sợ, trước giờ Quế Anh có nổi nóng cũng chỉ hơi xấu tính, không nghĩ giận dữ lại trở nên đáng sợ đến vậy. Nàng nhìn Quế Anh rồi lại nhìn khoảng không sau lưng Quế Anh, ấp úng không biết nói sao cho rõ.

– Dạm hỏi rồi.

– Dạm hỏi rồi?

Quế Anh hỏi lại, Thư Vũ vô thức lắc đầu.

– Nàng muốn sống như ta?

Thư Vũ gật đầu, rồi lại lắc đầu.

– Để ta xem hắn đã làm gì nàng chưa?- Quế Anh lần này không quá giận dữ nữa, chỉ đơn giản tháo đi chiếc yếm trên người Thư Vũ. Thư Vũ thấy Quế Anh không nổi nóng nàng cũng không phản kháng nữa, chỉ đứng trân người xem Quế Anh tháo bỏ y phục của nàng.

Tháo đi y phục của Thư Vũ vẫn chưa đủ, Quế Anh còn tháo đi cả tiết khố của nàng ấy. Cả người của Thư Vũ bỗng chốc trần như nhộng, nàng che ngang ngực mình, nói lí nhí trong miệng: – Tỷ chưa.. chưa động phòng.

– Thật không? Nàng nghĩ nói miệng ta sẽ tin à?- Quế Anh xem xét cơ thể của Thư Vũ hệt như đang xem một món hàng, nàng xem từ bên trên đôi gò bồng đảo cao vút của Thư Vũ, xem xuống vùng bụng phẳng lỳ, rồi đến nơi tư mật. Tỉ mỉ đến độ mặt Thư Vũ cũng đỏ bừng cả lên, nàng lật đật che một tay xuống nơi bí ẩn kia.

– Không có mà..

– Không tin!

Quế Anh trườn người lên, không xem xét cơ thể của Thư Vũ nữa mà áp người vào hôn đôi môi hồng của nàng ấy. Nàng bá đạo chiếm lấy khuôn miệng của Thư Vũ, nhu lộng như thể người này vốn là của mình, môi này, má này, tất cả đều là của nàng. Thư Vũ lúc đầu có hơi chống đối một chút, sau cũng thả lỏng người để cho Quế Anh hôn nàng.

– Nàng có yêu ta không?

Hơi thở Quế Anh quấn quít sau tai của Thư Vũ, giọng điệu như rượu ủ lâu năm khiến người khác say chất ngất.

– Yêu.

Bàn tay của Quế Anh di chuyển loạn trên người của Thư Vũ, khám phá từng tấc, từng tấc cơ thể của nàng ấy. Nụ hôn đầy nhục cảm hôn dọc xuống tạo thành một mảng hôn ngân dày đặc trên người ái nhân, Quế Anh thở thật nặng nề, nàng ngậm lấy một bên ngực của Thư Vũ, hôn rít lấy, hơi thở vương vấn trên làn da mỏng manh của Thư Vũ, khiến nàng vô thức phát ra tiếng ngâm nhẹ.

– Muội có yêu ta không?

Lần này là Thư Vũ hỏi, nàng nhận định lòng nàng yêu, rất yêu Quế Anh. Vậy Quế Anh có yêu nàng không? Nếu không, tại sao nàng ấy lại muốn chiếm hữu nàng? Thế nhưng không nghe Quế Anh trả lời nàng, chỉ thấy bàn tay của nàng ấy khẽ chạm vào nơi nhạy cảm của Thư Vũ, nhẹ như lông hồng vuốt qua khiến nàng rùng mình.

– Muội..

Thư Vũ ngâm nga trong miệng, nàng không nói nổi nữa, chỉ biết mặc cho Quế Anh phát tác trên cơ thể mình. Ngón tay thon nhỏ của Quế Anh men theo động khẩu mà dịch chuyển, chẳng mấy chốc mà khiến khu vực kia ướt đẫm ái dịch. Thư Vũ lại hỏi một lần nữa muội có yêu ta không, thế nhưng câu trả lời của Quế Anh dành cho nàng không có gì ngoại trừ tiếng thở dốc và hoan ái.

Trong phòng, ái ân tuy đậm nhưng tình vẫn chưa sâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.