Một Mảnh Phù Hoa

Chương 76



Thời gian chính là thứ vĩnh viễn không thể nào quay lại, Tiểu Ngư Ca từ đầy tháng đến khi Tiểu Ngư Ca hai tuổi mấy nhanh như một cơn gió thoảng. Nhà Bạch Dĩnh kết giao với nhà Cổ Tịch, Tiểu Ngư Ca cũng được gửi học cùng trường với Phi Nguyệt, Phi Thiên, Gian Nguyệt, Trung Khải, Vĩnh Khang. Nhà Cổ Tịch có đến sáu người vợ, thế nên con của Cổ Tịch cũng rất nhiều, Bạch Dĩnh nghe đâu Huyền Cơ lại muốn sinh thêm.

Cổ Tịch kiếp trước là vua, sáu người vợ của Cổ Tịch là những phi tần kề cận bên gối, yêu thương quấn quít. Kiếp này tuy là người bình thường, nhưng các nàng vẫn nhớ được kí ức của thời cổ đại, thế nên họ sống cùng nhau trong vỏ bọc những người bạn thân. Bảy nữ nhân sống cùng một nhà, Bạch Dĩnh đôi khi nghĩ đến một lúc sáu Vịnh Thi gai ốc liền nổi lên đồng loạt. Một Vịnh Thi đã quá đủ rồi!

– Hey, Tịch vương!

Bạch Dĩnh cười cợt khi thấy Cổ Tịch đem từng đứa nhỏ một đưa vào trong xe, còn nàng thì dắt tay Tiểu Ngư Ca. Con của Cổ Tịch gần hai tuổi đã biết quậy phá hết cỡ, Phi Thiên còn lo nói chuyện với bạn nữ học cùng không chịu vào trong xe, mà bạn học nhỏ lúc này đây đang nắm chặt tay mẹ mình, lo sợ, hỏi:

– Mẹ ơi, sao Phi Thiên không cùng dì Tịch về?

Bạch Dĩnh cúi đầu, nói thì thầm: – Phi Thiên hư, Phi Thiên không nghe lời dì Tịch.

Phi Thiên nghe đến thế bỗng nhăn mũi, không chịu nói mình là đứa nhỏ hư. Hắn thật sự rất ngoan! Phi Thiên tự nghĩ như vậy.

– Con rất ngoan nha dì Dĩnh, dì Dĩnh.. con muốn cưới Ngư Ca.

Con của Cổ Tịch tính tình không giống như người bình thường, một là rất kì quái, hai là rất quậy phá, ba là rất điệu đà, bốn là rất nam tính, năm là rất sát gái. Mà gã trai từ nhỏ đã bộc lộ bản chất sát gái không ai khác chính là Phi Thiên.

– Về thôi anh hai.

Phi Nguyệt chạy từ bên hông mẹ mình lại gần chỗ Phi Thiên, kéo kéo ống tay áo gọi anh mình về.

– Anh muốn chơi một xíu xiu.

– Mami chuẩn bị đánh anh, anh hư.

Phi Nguyệt tức giận giẫm chân. Cổ Tịch đếm doanh số trên xe, Gian Nguyệt, Vĩnh Khang, Trung Khải, chỉ thiếu mỗi Phi Thiên Phi Nguyệt. Nàng đóng cửa xe lại, tạm thời khóa an toàn xe, sau đó chạy vào bên trong trường kiếm hai đứa nhỏ của mình. Thấy Bạch Dĩnh nắm tay Ngư Ca, mà hai đứa con bảo bối của nàng cũng đang nói chuyện cùng Ngư Ca, nàng liền tiến lại gần, chào hỏi:

– Em hôm nay đón trễ vậy?

Bạch Dĩnh buồn cười nhìn dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ của Cổ Tịch. Cái giá của sáu người vợ thật đau đớn!

– Hôm nay em đi làm về muộn nên đón Ngư Ca hơi muộn một chút.

– Vậy hả em, Phi Thiên, về thôi, mẹ Ngưng mà biết con nhây nhây không chịu về, mẹ Ngưng phạt con đấy!

– Mami.. mami.. con muốn lấy Ngư Ca!- Phi Thiên nắm tay áo của Cổ Tịch, khóc nháo lên làm náo loạn cả trường mầm non.

Ngư Ca nghe vậy bèn hoảng sợ không thôi, liền ôm lấy chân mẹ mình, bắt chước Phi Thiên khóc nháo nhào lên. Phi Nguyệt ở bên cạnh hết nhìn anh hai mình rồi nhìn đến Ngư Ca, thế rồi cô bé bặm môi đi lại gần Ngư Ca, mạnh mẽ nắm lấy bàn tay Ngư Ca, nói với giọng chắc nịch:

– Đừng khóc! Ngư Ca gả cho Nguyệt đi.

Không những Tiểu Ngư Ca không ngừng khóc mà còn khóc to hơn, Bạch Dĩnh liền cúi người xuống bế Ngư Ca lên tay, vừa dỗ dành vừa ái ngại nhìn Cổ Tịch: – Bọn nhỏ hiểu chuyện nhanh quá.

– Vợ chị cứ bảo là không cho dùng điện thoại, nhưng giữ năm đứa một lúc mà tụi nó không chơi điện thoại chị không giữ nổi.

Năm đứa con một căn phòng, bọn nó không nháo thì khóc, không khóc thì la hét, chạy giỡn. Cổ Tịch mướn người trông trẻ cũng không ai dám giữ, thật khổ cho nàng.

– Ngư Ca thì em giữ được, không cho chơi điện thoại.

Đang nói chuyện với Cổ Tịch thì điện thoại trong túi Bạch Dĩnh reo lên, nàng nhìn đồng hồ, đã trễ hơn mười lăm phút!

– Alo, bà xã, em với con về sắp tới rồi đây. Tới cổng rồi nè.

Nói rồi, Bạch Dĩnh vẫy tay với Cổ Tịch, sau đó bế Ngư Ca đi bộ về nhà. Cổ Tịch nói với theo: – Đừng nói xạo trước mặt trẻ con.

Trong giọng nói còn mang theo ý cười cợt, so về sợ vợ, Cổ Tịch nghĩ Bạch Dĩnh sợ Vịnh Thi hơn nàng sợ các bà xã ở nhà. Nàng dù sao cũng là đỉnh thiên lập địa, vợ nàng cả xóm đều sợ, nàng sợ cũng không có vấn đề gì.

Vịnh Thi đi làm mới về, nàng ném điện thoại lên bàn rồi đi vào trong phòng lục lọi đồ đi tắm. Từ ngày con cứng cáp nàng đã nhận lại các trường hợp cần hỗ trợ. Những ngày gần đây công việc của nàng cũng tương đối, không phải quá khó, mà Bạch Dĩnh cũng đã bắt đầu đi làm, thế nên con gái phải gửi trường mầm non, đến chiều đón về.

Đang tắm trong nhà tắm thì nghe tiếng Tiểu Ngư Ca líu lo ngoài phòng khách, Vịnh Thi cười nhẹ một tiếng, trong lòng dâng lên sự ngọt ngào dịu nhẹ. Khi hai người có con, sợi dây gắn kết của hai người càng ngày càng bền chặt, Vịnh Thi thấy nàng ngày một thương con, thương Dĩnh hơn. Đi làm về, điều mà nàng muốn thấy chỉ là con và Dĩnh. Bối Kỳ ở nhà bên cạnh, lâu lâu lại tạt ngang qua dùng cơm, dạo gần đây có vẻ đang lén lút yêu đương một người.

– Tiểu Ngư! Lại đây mẹ bảo.

Bạch Dĩnh mang sọt đồ chơi của Tiểu Ngư Ca trong phòng ra, Ngư Ca lon ton chạy theo nàng, đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn nàng không chớp mắt.

– Dạ mẹ.

Bạch Dĩnh khum người đem đồ chơi bỏ vào sọt, nói với Tiểu Ngư Ca: – Dẹp đồ chơi con vào giỏ đi, kẻo mẹ Thi đạp trúng.

– Dạ.

Tiểu Ngư ngoan ngoãn giúp Bạch Dĩnh nhặt đồ chơi bỏ vào giỏ, sau khi cất xong liền nhìn Bạch Dĩnh bằng đôi mắt long lanh cố hữu của mình. Bạch Dĩnh biết lúc này Tiểu Ngư nhà nàng muốn được xoa đầu.

– Ngoan.. Con đi nấu cơm với mẹ không?

Bạch Dĩnh đi vào bên trong nhà bếp, Tiểu Ngư Ca cũng lon ton chạy theo nàng. Thế là Bạch Dĩnh bế Ngư Ca ngồi lên ghế, sau đó nàng lục lọi đồ trong tủ lạnh nấu bữa chiều. Vịnh Thi sau khi tắm xong liền đi ra bếp chỗ hai người, nàng ngó vào bên trong nồi đang sôi của Bạch Dĩnh, hỏi:

– Hôm nay em nấu cái gì vậy?

– Mẹ ơi, Ngư Ca vừa dọn đồ chơi xong- Tiểu Ngư Ca với chân xuống đất rồi nhảy xuống, nhanh nhẩu chạy lại ôm chân Vịnh Thi. Vịnh Thi cúi người xuống ôm lấy Ngư Ca, âu yếm hôn lên má một cái.

– Con gái của mẹ ngoan quá! Dọn đồ chơi luôn sao?

– Dạ! Dạ! Ngư Ca dọn đồ chơi.

Bạch Dĩnh xoay người lại nhìn hai mẹ con Vịnh Thi, nếu ai hỏi nàng hạnh phúc là gì, nàng chỉ có thể trả lời, hạnh phúc là hai mẹ con nàng ấy, chỉ là hai mẹ con nàng ấy. Nụ cười trên môi của Bạch Dĩnh vĩnh viễn không thể nào tắt, giống như tình yêu nàng dành cho Vịnh Thi, mãi mãi không phai nhạt.

– Lại, Dĩnh! Hôm nay chị mua cho em một cái túi mới nè.

Vịnh Thi bế Ngư Ca lại gần chiếc túi xách mà nàng mua, Bạch Dĩnh nghe nói mua cho nàng liền háo hức chạy đến, nàng cầm chiếc túi xách trên tay, cẩn thận suy nghĩ một chút rồi nói:

– Không phải loại G màu này chị đang thích sao? Mua cho em làm gì?

– Mua tới hai cái, em một cái, chị một cái- Vịnh Thi cười tươi thật tươi.

Bạch Dĩnh cầm túi xách trong tay, tiến lên hôn lên má Vịnh Thi, Ngư Ca thấy vậy bèn đỏ mặt, cười hi hi trêu: – Mẹ Dĩnh hôn mẹ Thi, mẹ Dĩnh háo sắc.

– Ai dạy con nói mẹ Dĩnh háo sắc?- Bạch Dĩnh nhéo chiếc má to tròn của Ngư Ca, hỏi.

Ngư Ca kêu oai oái, thành thật khai báo: – Dạ, chị Kỳ dạy con.

– Mẹ Dĩnh thương mẹ Thi, mẹ Dĩnh không có háo sắc nha Tiểu Ngư.

– Mẹ Dĩnh háo sắc lắm nha- Vịnh Thi bế Ngư Ca đi ra chỗ khác, hai người bày trò chơi. Nhìn từ đằng sau, Vịnh Thi và Ngư Ca thật giống an nhiên của đời nàng. Bạch Dĩnh chỉ hận không thể nào nhìn họ nhiều hơn, mỗi ngày nhìn như vậy nàng vẫn cảm thấy không đủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.