Những ngày thiếu vắng Vịnh Thi đối với Bạch Dĩnh không khác gì cực hình, nàng muốn giả vờ mình ổn, nhưng nàng không thể nào giả vờ nổi. Nàng biết mẹ nàng trộn nhiên thảo trong thức ăn, nàng cũng ngoan ngoãn ăn hết, nếu có thể nàng muốn ngủ một giấc thật dài không bao giờ tỉnh dậy nữa. Sợi dây xích vẫn nằm lạnh lẽo ở cổ chân Bạch Dĩnh cũng không buồn phản đối nữa, cha nàng kê chiếc giường ở giữa nhà, nàng không thể nào chạm đến được cửa sổ, nhà vệ sinh cũng không có gì khác ngoại trừ bàn chải đánh răng, ngay cả tấm gương cũng bị gỡ xuống.
Nàng biết nàng đang làm khổ cha mẹ, ông bà mình, nhưng nàng không thể nào thôi nghĩ về người phụ nữ đầu ấp tay gối của mình. Vịnh Thi của nàng… tình yêu của nàng… vợ của nàng…ân nghĩa phu thê trọng như núi, tình cảm phu thê sâu hơn biển. Nói Bạch Dĩnh không nhớ đến, Bạch Dĩnh không làm được. Những đêm trong giấc mộng chập chờn, nàng đều mơ thấy Vịnh Thi cười nói với nàng, ngồi dựa đầu vào vai nàng cùng xem tivi. Những giấc mộng nhẹ nhàng như cuộc sống của hai người lúc xưa.
Đến lúc tỉnh dậy, Bạch Dĩnh lại nhớ đến hình ảnh vợ mình nằm sõng soài trên mặt đường, cả người cứng lại, tím tái, máu không ngừng lan ra, rộng dần, rộng dần. Nàng bị mộng ảo và hiện thực vây hãm, nàng càng muốn trốn tránh khỏi hiện thực, vùi mình vào mộng ảo. Mẹ nàng kê nhiên thảo nhiều nàng càng vui vẻ, ngủ được càng tốt, ngủ thì có thể sống bên Vịnh Thi muôn đời muôn kiếp.
Cho đến một ngày Bạch Dĩnh mơ thấy Vịnh Thi đứng trước mặt nàng, gương mặt xinh đẹp bị trầy xước hết bên thái dương, máu chảy ra rơi xuống mặt, xuống cổ. Bạch Dĩnh thấy vậy bèn hoảng hốt không thôi, nàng bước lại gần Vịnh Thi, lấy tay áo mình lau đi máu trên mặt Vịnh Thi, hốt hoảng nói:
– Chị đói? Em lập tức nấu cơm!- Bạch Dĩnh vội quay lưng lại, nàng thấy sau lưng nàng tối đen. Bạch Dĩnh lập tức phát hiện ra Vịnh Thi đã không còn ở đó nữa, nàng hét lên, gọi tên Vịnh Thi trong cơn tuyệt vọng nhưng không nghe thấy tiếng trả lời.
Mẹ của Bạch Dĩnh bị tiếng của con gái mình đánh thức, bà ngay lập tức leo xuống giường, chạy qua phòng Bạch Dĩnh xem sao. Bà thấy Bạch Dĩnh ngồi thừ người trên giường, thấy vậy bà mới hỏi: – Con sao vậy Dĩnh?
– Mẹ ơi… Mẹ tháo xích cho con đi mẹ. Con hứa con sẽ ngoan, con không chạy loạn nữa.
Mẹ Bạch Dĩnh đương nhiên là không đồng ý: – Không! Trừ khi con thật sự buông bỏ, bằng không mẹ không bao giờ tháo.
– Mẹ ơi… Con xin mẹ, xin mẹ.
Bạch Dĩnh rơi nước mắt cầu xin mẹ mình, nhưng bà cố quay đầu đi không nhìn vào đôi mắt long lanh nước mắt của Bạch Dĩnh nữa. Bà sợ nếu bà nhìn bà sẽ mủi lòng mà thả Bạch Dĩnh ra, bà cũng sợ bà mất đi đứa con gái bảo bối này.
– Mẹ ơi, con xin mẹ… Vịnh Thi nói cô ấy đói, cô ấy nhất định thiếu thốn lắm.
Bạch Dĩnh chống tay lên giường để quỳ gối nghiêm chỉnh trước mẹ mình, nàng không còn cách nào khác, nếu quỳ trước mẹ nàng có thể khiến mẹ nàng suy nghĩ lại, nàng nguyện ý.
– Xin mẹ, con đi nấu cơm, con đốt giấy tiền cho Vịnh Thi, sau đó con sẽ tự trói chân mình, mẹ ơi con xin mẹ, mẹ thương con thì cho con đi một chút. Vịnh Thi nói cô ấy đói, cô ấy lạnh, cô ấy nhất định bị ăn hiếp, mẹ ơi con cầu xin mẹ, con dùng danh dự đảm bảo với mẹ. Từ nhỏ đến lớn con có bao giờ nói dối mẹ đâu?
– Vịnh Thi…
Vốn bà định nói, "Vịnh Thi không thể nào đói được nếu ở Minh giới" nhưng câu nói bên môi lại không thể thốt ra thành lời. Bà biết Vịnh Thi ở Minh giới nhưng không thể nói cho con mình, bà sợ Bạch Dĩnh sẽ đi đòi người và bị Thiên giới trách phạt. Hình phạt bằng năm đạo thiên lôi đó ngay cả bà còn không nhận nổi, Bạch Dĩnh sẽ chết mất.
Người của Dị giới không bao giờ được bước chân xuống Minh giới, đó là lý do bà không muốn nói cho Bạch Dĩnh nghe Vịnh Thi thế nào. Nếu hai người muốn đoàn tụ, Vịnh Thi nhất định phải thu xếp xong chuyện việc làm của mình.
Mẹ của Bạch Dĩnh tháo xích chân của Bạch Dĩnh ra, Bạch Dĩnh ngay lập tức đi vào bếp nấu ăn. Cả ngàn năm không thấy Bạch Dĩnh nấu cho Bạch gia bao giờ, lúc nào cũng lêu lổng đi du ngoạn, thế mà cả nhà không biết Bạch Dĩnh nấu từng bữa cơm cho Vịnh Thi, nếu biết chắc họ sẽ không bao giờ muốn sinh ra nữ nhân hướng ngoại như Bạch Dĩnh.
Bạch Dĩnh bày đồ ăn lên bàn, nàng đốt nhang lầm bầm gọi tên Vịnh Thi, nói ngày tháng năm sinh muốn cho Vịnh Thi dùng bữa. Sau đó Bạch Dĩnh đốt giấy tiền vàng mã cho Vịnh Thi, lúc đốt giấy nàng có chút thất thần. Sau đó buông lời vu vơ hỏi mẹ mình.
– Nếu con chết con có được về Minh giới không mẹ?
– Không!
Mẹ Bạch Dĩnh hoảng hốt nói.
– Nếu con chết thì sẽ hồn phi phách tán, không bao giờ được thành hình nữa. Lúc đó chuyện gặp lại Vịnh Thi con cũng đừng mơ, nếu con đợi thì Vịnh Thi bằng cách này hoặc cách khác cũng trở về, con không đợi mà chết đi, không bao giờ được gặp. Mẹ đảm bảo.
– Vịnh Thi sẽ trở về hả mẹ?
– Phải, mẹ nghĩ con bé sẽ trở về.
Bạch Dĩnh nghe đến đó liền ngước mắt lên nhìn bà, mừng rỡ như điên.
– Phải như vậy không mẹ?
– Phải, nhưng mẹ nghĩ phải mất không ít thời gian.
Nói rồi bà thấy Tiểu Ngư Ca đang bước ra khỏi phòng ngủ để kiếm bà, bà liền bỏ Bạch Dĩnh lại một góc để đi lại bế con bé lên dỗ dành.
– Con không ngủ được hả Tiểu Ngư?
– Dạ bà ngoại… mẹ con…- Tiểu Ngư thấy mẹ mình liền vùng vằng muốn leo xuống, bà liền cho Ngư Ca đi lại gần mẹ. Mấy hôm nay Bạch Dĩnh phát điên, bà thật sự không dám cho Bạch Dĩnh xem gương mặt giống Vịnh Thi như tạc này.
Bạch Dĩnh bế Ngư Ca vào lòng, cả tháng nay nàng chỉ như một cái xác rỗng, bỏ bê con bé khiến con bé ốm đi trông thấy. Gương mặt này của Ngư Ca là thứ nàng yêu thương nhất, bởi vì thật giống Vịnh Thi, bây giờ nhìn thì thấy tim run lên đau đớn. Nàng dụi đầu mình vào đầu Ngư Ca, lặng lẽ rơi nước mắt.
Ngư Ca lau đi nước mắt trên má mẹ mình, cũng bắt chước mẹ mình khóc òa lên trách bà ngoại xấu tính nhốt mẹ nàng, xích chân mẹ nàng.
– Mẹ xin lỗi- Bạch Dĩnh ôm chặt Ngư Ca trong lòng, Ngư Ca cũng non nớt không hiểu chuyện gì xảy ra. Thấy được ôm, Ngư Ca cũng dùng đôi tay nhỏ nhắn của mình ôm cổ mẹ mình.
– Ngư Ca ngoan, Ngư Ca ăn cơm đầy đủ.
– Ngư Ca ngốc.
Bạch Dĩnh lau đi nước mắt của Ngư Ca, sau đó nhéo chiếc mũi nhỏ. Từ giờ đến khi Vịnh Thi trở lại, chỉ có hai mẹ con nàng đơn độc cùng nhau. Nhưng nàng biết Vịnh Thi sẽ về, nàng nhất định sẽ chờ đợi.