Một Mảnh Phù Hoa

Chương 9



Sau khi ăn cơm xong Bạch Dĩnh lại ngồi lì ở sofa không chịu về, nàng bật tivi lên nhìn vào trong bếp xem Vịnh Thi đang làm gì, nghe tiếng bát va vào nhau leng keng vui tai, thì ra chị ấy đang rửa bát. Thật ra tâm trạng lúc này của Bạch Dĩnh rất tốt, nàng chẳng muốn về kí túc xá chút nào, muốn ở lì bên Vịnh Thi. Mà tin một người mình mới gặp một lần là chuyện không tốt, Vịnh Thi biết vậy, mời về nhà ăn đã là quá lắm rồi, còn muốn dây dưa ngủ lại.

– Con.. Em không về à, kí túc xá đóng cửa thì sao?

Nàng từ trong bếp đi ra, vừa đi vừa buộc lại mái tóc quá vai của mình lên. Khóe miệng Bạch Dĩnh tự nhiên nhếch lên tạo thành một nụ cười ngây ngô, Vịnh Thi thật đẹp, là sinh vật loài người đẹp nhất mà nàng gặp.

– Kí túc xá đóng cửa rồi, xíu em về khách sạn ngủ cũng được.

Bạch Dĩnh giữ nguyên nét mặt cười ngây ngô của mình nhìn Vịnh Thi, nụ cười này, ngây ngô như vậy làm gì?. Vịnh Thi nhíu mày, nếu biểu hiện chững chạc một chút có thể nàng đã tiễn Bạch Dĩnh về, nhưng mà trông trẻ con thế này ngủ khách sạn nàng thấy không an toàn. Nàng chậc lưỡi, dù sao nữ nhân với nữ nhân cũng không phát tác thành chuyện gì được, mà hồ ly này chắc sẽ không khuân đồ của nhà đi, nhà nàng cũng chỉ có vài vật linh tinh không đáng giá. Vậy thôi, nàng quyết định cho Bạch Dĩnh ngủ lại.

– Phòng của Kỳ Nhi còn trống, để chị dẫn em lên ngủ.

Nói rồi Bối Vịnh Thi bước lên cầu thang, cho dù là làm gì thì dáng vẻ của nàng cũng điềm nhiên như thế, bước lên cầu thang cũng nhẹ nhàng không giậm mạnh xuống như Bạch Dĩnh, khiến nàng thấy Vịnh Thi thật sự giống hồ ly hơn nàng. Phòng của Bối Kỳ nằm gần hướng cầu thang lên, Bạch Dĩnh hơi hơi ngó nghiêng vào trong, hỏi:

– Bối Kỳ nói nàng hay bị ma nhát trong phòng.

Vịnh Thi quay đầu lại nhìn nàng, đôi mắt nàng vốn to, khi nhìn người khác đều như đang chất vấn, đang nghi hoặc, hoặc là đang cầu xin. Chỉ có hàng mi của nàng dày rũ xuống khiến nàng trông rất buồn, như một nàng thơ của văn sĩ.

– Thật sao? Bối Kỳ còn kể gì nữa?

– Nàng kể, nàng thật sự sợ ma. Trong phòng này có ma không? –Bạch Dĩnh chỉ vào bên trong phòng của Bối Kỳ, hỏi.

– Ai có thể chọc đến em? Nếu sợ ma vậy qua phòng chị ngủ cũng được. Dù sao chị cũng muốn nghe thêm chuyện Bối Kỳ kể.

Xoay người vào phòng nên Vịnh Thi không biết được nét mặt như hoa hướng dương của Bạch Dĩnh đang nhìn theo bóng lưng của nàng. Bạch Dĩnh còn vượt ngoài dự đoán của chính mình, được ở chung một chỗ với Bối Vịnh Thi. Vui như trong lòng đang nở hoa, nàng rốt cuộc chân thật lĩnh hội trong lòng nở hoa là gì, tim cũng tê tê, nhẹ nhẹ, hạnh phúc lan tỏa khắp cả người.

Mà Bạch Dĩnh là hồ ly, có hồn ma vất vưởng nào dám chọc đến nàng, thấy nàng còn tránh xa không kịp. Vịnh Thi mệt cho Bạch Dĩnh nghĩ nhiều, nàng đưa áo ngủ của mình cho Bạch Dĩnh, bảo nàng thay quần jean áo thun ra. Bộ đồ ngủ vương vấn hương nước xả vải, là mùi của Vịnh Thi. Bạch Dĩnh cầm trong tay đi vào nhà tắm, đóng cửa lại rồi len lén ngửi một hơi, cười ngây ngốc. Đây là mùi hương của Vịnh Thi.

Sau này vài năm, mỗi lần nàng khen thơm đều bị Vịnh Thi nói một câu:

– Nước xả vải 25 đồng một chai.

Nữ nhân chẳng hiểu phong tình.

Thay xong chiếc váy ngủ màu trắng nhạt kiểu dáng trang nhã, Bạch Dĩnh đi từ trong nhà tắm ra thấy Vịnh Thi đang tựa vào đầu giường xem ti vi, nàng đang đeo kính, bình thường nàng đều không đeo. Đôi mắt vẫn luôn to tròn như thế mà bị cận sao? Không phải khi cần mắt đều ti hí lại, sao nàng lại trông như bình thường thế kia?

– Già rồi, mắt yếu.

Thấy Bạch Dĩnh nhìn mình chằm chằm, Vịnh Thi cười cười, mở mền ra hiệu cho Bạch Dĩnh chui vào.

– Chị nào có già, đi kế bên Bối Kỳ còn tưởng là hai chị em.

Bối Vịnh Thi đương nhiên biết Bối Kỳ là giận mình, mấy năm nay hai mẹ con cũng không nói gì nhiều với nhau, trừ tiền ăn, tiền học ra ít khi nào hai người ngồi xuống cùng nhau nói chuyện. Mà Bạch Dĩnh mặc dù tuổi tác tương đương Bối Kỳ, nhưng lại không tạo cảm giác giống gia đình, chỉ nàng thấy nàng ấy tạo cảm giác ám muội là đúng nhất.

– Ngủ thôi!- Bối Vịnh Thi lấy remote tắt tivi, tivi đang chiếu sinh động liền thành một đường đen, một phát rồi tắt máy.

Đợi Vịnh Thi nằm ngay ngắn xuống giường quay lưng lại với nàng, nàng mới đưa tay ôm lấy ngang eo nàng ấy. Cả người tựa vào, nhẹ nhàng nhắm mắt ngủ. Dã hồ nàng có thể ngủ tháng tháng năm năm, chuyện ngủ với nàng không thành vấn đề gì cả, nhắm mắt một phát ba phút sau đã vô giấc ngủ sâu.

– Này, em.. như vậy..

Tự nhiên có một cánh tay ôm eo nàng, nàng thấy không thoải mái, mà người ôm nàng đã sớm tiến vào mộng đẹp. Vịnh Thi xoay người lại nằm ngửa cũng không thoát được cánh tay gắt gao ôm của Bạch Dĩnh, mái tóc của Bạch Dĩnh hơi tán loạn, khi ngủ thả lỏng cơ mặt, trông rất thiên chân.

Một đêm khó ngủ, sáng sớm Bối Vịnh Thi trực tiếp đem cánh tay của Bạch Dĩnh vứt ra, đi đánh răng, rửa mặt. Sau đó nàng mở cửa sau đi ra vườn. Thói quen tưới cây sáng sớm này của Bối Vịnh Thi không biết từ khi nào hình thành, chỉ biết được nàng lớn thế này, việc đầu tiên mỗi buổi sáng làm vẫn là tưới cây.

Bạch Dĩnh quơ tay qua bên cạnh không thấy Vịnh Thi đâu, đành trong mộng bò dậy đi vào nhà vệ sinh, thấy trên kệ có một cây bàn chải đã bôi kem đánh răng rồi. Vịnh Thi thật là vừa đẹp vừa chu đáo, nàng ấy cho dù đốt đuốc cũng không thấy người thứ hai, Bạch Dĩnh càng nghĩ càng thấy hưng phấn, vừa đánh răng vừa cười cười.

Vịnh Thi ngồi sụp xuống đất, nhìn dưới hai cục gạch lót chậu cây thì thấy một con rắn lục. Nàng liền nói: – Thì ra nước không chảy là do ngươi uống, khát lắm à?

Vốn dĩ mỗi khi nàng tưới cây, nước sẽ từ bên dưới chậu chảy ra một ít, hôm nay không thấy liền thấy lạ, cúi người xuống xem thì thấy rắn lục to tròn đang nằm dưới chậu cây, có vẻ rất khát.

– Ra đây, ta đem ngươi về rừng- Vịnh Thi không sợ sệt, lấy cái rổ đựng hoa sứ rụng của mình, đổ hoa sứ ra để cho rắn leo vào.

Con rắn lục chần chừ một lúc, cái đầu nhỏ lắc qua lắc lại rồi từ từ bò ra, leo vào bên trong rổ của Vịnh Thi. Khi nó chui ra khỏi dưới chậu cây nàng phát hiện nó đang mang bầu, nếu mà đi trong khu dân cư thế nào cũng bị đập chết. Con người vốn luôn sợ những thứ uy hiếp mình, mà rắn là một trong số đó, không cần biết là hiền, hay dữ, bầu bì hay không, hễ rắn là đập. Nhưng rắn là loài có linh tính, Vịnh Thi ôm cái rổ trong người.

Bạch Dĩnh đi ra vườn sau, thấy thế liền nhìn vào rổ. Con rắn trong rổ đương nhiên là sợ hồ ly, cuốn mình lại thành hình tròn trốn nàng.

– Ta không hại mi đâu.

Bạch Dĩnh nói, vuốt đầu nó một cái rồi đi bên cạnh Bối Vịnh Thi. Hai người đi ra xe, mà Bạch Dĩnh sáng phải đi học nhưng Vịnh Thi không chở nàng đi được, thế là hai người tách ra. Một người lên xe bus, một người leo lên xe đi ra rừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.