Sau cơn mưa trời lại trong xanh mấy đám mây trôi bồng bềnh, nhanh chóng tụ lại. Ánh chiều tà le lói, đèn lồ||g thắp sáng bên đường trong Phượng Dương như cơn sóng lớn đột ngột nổi lên giữa mười dặm hồng trần.
Vu Hoàn Chi vén vạt áo ngồi xuống, chỉ chốc lát sau Mục Diễn Phong cũng quay về. Trong bữa cơm, sau khi Mục Diễn Phong nói cho mọi người chuyện lên đường vào giờ tý canh ba, Nam Sương và Tiêu Mãn Y đều vô cùng vui mừng. Y nhân Tiêu tất nhiên là cảm khái mình ngàn gian nan vạn khổ cực, cuối cùng bây giờ Mục Diễn Phong cũng bằng lòng dẫn mình đi cùng. Hoa đào Nam thì chỉ vì chưa từng ngồi thuyền nên thấy mới mẻ, vui mừng khôn xiết múc canh gắp thức ăn cho mọi người.
Cơm nước xong, bốn người bàn nhau nghỉ chốc lát, đợi đêm khuya thì cùng đi. Trong lòng ai nấy đều hiểu nên không nhắc tới Giang Lam Sinh tới đêm vẫn chưa về.
Bầu trời trăng sao mịt mùng, sương thu dần nặng. Vu Hoàn Chi hai ngày chưa nghỉ, mới vừa dựa lên giường nghỉ tạm chốc lát đã nghe ngoài phòng có tiếng gõ cửa khe khẽ. Trong phòng đèn đóm lờ mờ, lúc y mở cửa, một trận gió thốc vào từ cửa sổ, phất quần áo tóc tai của y lên, thổi mùi bạc hà thơm mát vào mũi Nam Sương.
Hoa đào Nam hít vào, lộ đôi răng nanh với Vu Hoàn Chi, hai lúm đồng tiền nơi khóe miệng nở ra như hoa.
Vu Hoàn Chi ngẩn ngơ, nghiêng người để nàng vào phòng.
Nam Sương ôm một cái bọc lớn trong tay, vui vẻ chạy đến trước bàn, nhào cả người lên trên, bọc phát ra tiếng lách cách lầm rầm. Vu Hoàn Chi đóng cửa lại, quay đầu nhìn Nam Sương khó hiểu, lời đến miệng rồi lại không biết hỏi gì.
Hoa đào Nam nhìn thấy có tâm trạng nhoáng lên trong mắt y như chim bói cá xẹt qua làn nước, không thấy cả gợn nước, thì cười hì hì hỏi: “Vừa rồi lúc ăn cơm, anh không nói tiếng nào, không vui sao?”.
Vu Hoàn Chi đờ ra rồi xoay người đi thắp đèn ở góc tường, nhìn cái bọc trên bàn, cười nhạt hỏi: “Là gì thế?”.
Ánh nến lập lòe vừa hay hắt bóng bông hoa lê khắc gỗ trên xà nhà xuống môi Vu Hoàn Chi. Nam Sương nuốt nước bọt, gọi y tới trước bàn, vừa cúi đầu mở bọc vừa nói: “Lúc nhỏ tôi mà không vui, mẹ tôi sẽ dạy tôi làm đèn cung đình”.
Chân mày Vu Hoàn Chi động đậy, y đứng trước bàn nhìn chằm chằm vào má Nam Sương, nhìn nàng khó nhọc mở bọc thì tiện tay nhận lấy, cụp mắt nói: “Không phải dùng nhiều lực đâu”.
Nút dảy rút đó vào ngón tay thon dài Vu Hoàn Chi thì trở nên dễ bảo, dễ dàng cởi ra như có cảm ứng vậy. Hoa đào Nam mở to hai mắt, nói: “Lạ ghê! Vì sao ngày ấy ở các Vạn Hồng, anh lại buộc yếm của tôi thành nút chết?”.
Tay Vu Hoàn Chi ngừng lại, bên tai bỗng hiện lên vẻ ửng đỏ, chốc lát lại cởi bọc ra, nhẹ giọng nói: “Chắc là tôi chỉ biết cởi nút chứ không biết thắt lắm”.
Giống như có người chỉ biết xúi bẩy, không ngờ lại liên lụy mình trong đó rồi thành chó cùng rứt giậu.
Bọc được mở ra, đồ vật bên trong lăn lông lốc ra: Gỗ lê, dao nhỏ, lụa trắng, bút lông sói, dây thừng đỏ, hạt châu năm màu, tua đỏ treo ngọc.
Vu Hoàn Chi cau mày, buồn cười hỏi: “Những thứ này lấy được từ đâu đấy?”.
Hoa đào Nam nhặt cái tua đỏ đó lên, kẹp ở giữa ngón tay mà lắc lắc, đắc ý nói: “Tôi vừa đi mua đấy”.
Vu Hoàn Chi ngắm nhìn màn đêm huyên náo ngoài cửa sổ, nói: “Tôi biết, tôi hỏi là cô lấy đâu ra tiền”.
Nam Sương dừng lại, trầm mặc cúi đầu, bắt đầu phân loại đồ trên bàn. Lát sau nàng ngẩng đầu thấy Vu Hoàn Chi vẫn còn đang nhìn mình, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Tôi cướp tiền của Vương Thất, Vương Cửu”.
“Ồ?” Vu Hoàn Chi nhướng mày ngạc nhiên.
Nam Sương lại trầm mặc cúi đầu, ngồi xuống trước bàn rồi cầm lấy một khúc gỗ lê mà đo, hình như hơi to. Thế là nàng lại móc đũa ra khỏi tay áo, khổ nỗi đôi vòng cổ treo khóa chặn ở tay áo nên đành lấy vòng cổ ra trước, sau đó mới lấy đũa ra đo gỗ lê.
Vu Hoàn Chi cũng ngồi xuống, nhìn nàng một lát rồi cười nói: “Cô đã cầm bầu hồ lô nhỏ lừa Vương Thất, Vương Cửu rằng bên trong đựng thuốc tiêu dao xuân tâm à?”.
Động tác của Nam Sương khựng lại, một lát sau, lại nhặt con dao găm nhỏ lên, bắt đầu vót đầu gỗ, nhỏ giọng bảo: “Rõ ràng trong bầu hồ lô nhỏ đó của anh cũng đựng thuốc kim sang”.
Vu Hoàn Chi dở khóc dở cười nhìn vòng cổ, đũa, khúc gỗ, dây thừng đỏ và hạt châu màu khắp bàn, hỏi: “Đống đồ này của cô, có cái nào không phải tiện tay đem tới?”.
Nam Sương ngẩn người, bỗng ngẩng đầu hỏi y: “Anh đã vui hơn chút nào chưa?”.
Mắt Vu Hoàn Chi lập lòe giống như khúc ca xa xăm, ánh mắt y rơi trên gỗ lê, nhặt lên xem rồi bảo: “Làm đèn cung đình?”.
Nam Sương gật đầu, lại đưa một con dao găm nhỏ khác vào tay y, nói: “Lúc mẹ tôi không vui thường dẫn tôi làm đèn cung đình. Bà ấy nói hễ làm đèn cung đình là cả người thư thái”.
Vu Hoàn Chi nhận dao găm, dùng ngón tay đo chiều dài gỗ lê, vừa thờ ơ hỏi: “Nên sau này nếu cô không vui sẽ một mình làm đèn cung đình à?”.
Nam Sương lục một bản vẽ ra khỏi đống đồ ngổn ngang trên bàn, chỉ hình dáng đèn cung đình cho Vu Hoàn Chi xem, lại cười hì hì nói: “Tôi chưa từng làm đèn cung đình một mình”.
Vu Hoàn Chi nhướng mày nhìn nàng.
Hoa đào Nam tiếp tục đắc ý nói: “Tôi luôn vui vẻ mà”.
Vu Hoàn Chi lại đờ đẫn chốc lát, chống khuỷu tay trên bàn, xoa chân mày, bật cười nói: “Thế thì tốt”.
Nụ cười ấy như cánh hoa mai rơi xuống sen tuyết, Nam Sương nhìn si mê, dường như cả đất trời đều tĩnh lại. Vu Hoàn Chi nhặt đao khắc lên, đo kích cỡ đèn lông trên bản vẽ rồi lấy một khúc than củi đánh dấu trên gỗ lê, nghiêm túc vót phần thừa đi.
Nam Sương cụp mắt, điên cuồng nuốt nước bọt, sau đó cuống quýt lật một bản vẽ khác, phía trên vẽ cái đế và giá cắm nến của đèn cung đình, đo đạc một lát rồi tìm một đoạn trúc ra từ trong bọc, vót nhỏ xong thì uốn cong thành hình tròn.
Vu Hoàn Chi nhìn giá cắm nến từ từ thành hình trong đầu ngón tay mảnh khảnh của Nam Sương thì đứng dậy lấy ngọn đèn dầu đặt tới trước bàn cho nàng. Ánh nến sáng sủa chiếu lên khiến mặt Hoa đào Nam xán lạn loá mắt.
Ngoài cửa sổ dần tĩnh lại. Giờ Tuất, cả con phố đều đi nghỉ cả, chỉ còn lại mái nhà cong ngưng sương, nước giỏ lên bậc thềm xanh xanh.
Sau khi uốn cong một vòng tròn lớn, Nam Sương lại dùng miếng trúc uốn cong thành hình tròn nhỏ. Hai cái vòng trúc phải khớp trong ngoài, đồng thời dùng nhánh trúc và thanh sắt để cố định lại. Hai tay nàng đang bận, bỗng nhiên một đôi tay chìa ra từ bên cạnh, nhận lấy thanh sắt trong tay nàng rồi vòng vài vòng trên không trung, nhanh chóng nối liền chỗ gắn kết.
Vu Hoàn Chi không nói gì, nhưng Nam Sương lại cảm thấy hô hấp phập phồng phả lên tóc mái đến phát ngứa, trong lòng có thứ gì nổ tung như kiếm báu ra khỏi vỏ, kêu leng keng không ngớt.
Hoa đào Nam cả kinh, ngước mắt nhìn thẳng vào Vu Hoàn Chi.
Lúc này ma đầu họ Vu lại trấn định, nhìn thấy dáng vẻ của Nam Sương thì ánh mắt dịu dàng như trăng nơi chân trời, nói: “Đêm nay chỉ có thể làm khung thôi, gỗ lê phải cần thời gian chạm trổ, trên tơ lụa phải vẽ mấy hình. Cô muốn vẽ gì?”.
Nam Sương ngơ ngác lắc đầu, nói không biết.
Vu Hoàn Chi liếc mắt nhìn gỗ lê và bản vẽ trên bàn, nói: “Không đủ gỗ lê, chỉ có một chuỗi tua đỏ nên chỉ làm được đèn cung đình tứ giác, vẽ hoa văn xong thì chắc cũng đẹp”.
Nam Sương ngơ ra, gật đầu nói được.
Vu Hoàn Chi thấy dáng vẻ nàng như vậy cũng ngớ ra, lát sau mới dời mắt, tiếng nói bình tĩnh không nghe ra tâm trạng: “Trước khi cô lấy thiếu chủ, chúng ta sẽ làm xong ngọn đèn cung đình này”.
Chẳng biết tại sao, trong lòng Nam Sương lại chấn động như nhành hoa chợt gãy, rơi mạnh xuống đất. Nàng ngây người, trong lòng không khỏi nhớ tới cuộc hôn nhân này là do Vu Hoàn Chi một tay thúc đẩy, không biết mục đích của y là gì, chỉ biết trong tim có cơn lạnh lẽo khó hiểu.
Hoa Đào Nhỏ “ồ” một tiếng. Vu Hoàn Chi đứng dậy, nhặt đồ trên bàn vào trong bọc, nói: “Muộn rồi, dọn dẹp rồi đến bến đò thôi”.
Nam Sương lại “ồ” một tiếng, ra phòng ngay lập tức. Vu Hoàn Chi nhìn cửa phòng đột ngột mở ra thì kinh ngạc, lại cười khổ, trong nụ cười mang vẻ chua chát. Không ngờ chẳng bao lâu, Hoa đào Nam lại mang theo một cái bọc nhỏ chạy vào, ngồi ở trước bàn chờ y, còn giơ bọc hành lí trong tay lên bảo: “Tôi chỉ có hai bộ xiêm áo thôi”.
Vu Hoàn Chi cười nói: “Chờ đấy”. Đoạn lấy ra bọc hành lí xanh đen của mình ra khỏi tủ. Y xếp đồ đâu vào đấy, thu dọn cực nhanh. Nam Sương nhìn quanh bốn phía trong phòng, thấy trên giường xanh lá sạch sẽ lộ ra thứ màu hồng nhạt, không biết là vật gì. Nàng vô thức đi tới phía giường, “ơ” một tiếng, hỏi: “Đây là cái gì?”.
Vu Hoàn Chi thình lình xoay người, thất thanh gọi: “Cô nương Sương”.
Nam Sương quay đầu lại, thấy Vu Hoàn Chi ba chân bốn cẳng tới trước giường, chỉ bình tĩnh nhìn nàng, nói: “Cô ra ngoài phòng chờ đi”.
Hoa đào Nam lùi ra sau hai bước, đoạn nói: “Tôi thấy rồi”.
Vu Hoàn Chi không lên tiếng, chỉ xoay người cất vật trên giường kia vào bọc hành lí. Phía sau, Nam Sương lại vô liêm sỉ cười hí hí, hỏi: “Cho tôi đúng không? Nào, đặt vào trong bọc hành lí của tôi này”.
Người ta tường nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Cảm giác lúc bấy của ma đầu họ Vu cũng là vua nào triều thần nấy. Lưng y tê dại, bất đắc dĩ day trán, ngoảnh lại đang định nói đã thấy bọc hành lí ngoắc trên đầu ngón tay Hoa đào Nam mà lắc, còn Nam Sương đang hớn hở nhìn y.
Dáng vẻ được đằng chân lân đằng đầu làm ma đầu họ Vu nổi tính xấu. Y áng chừng thứ màu hồng nhạt trong tay, xoẹt một cái mở ra, chỉ thấy áo váy hồng nhạt, áo dài đỏ thẫm khoác ngoài, áo lót không nhiều trang sức, chỉ thêu hoa văn chìm hình hoa đào ở chỗ vạt áo, trong giản dị có diễm lệ, trong diễm lệ lại chứa mộc mạc.
Hai mắt Nam Sương sáng lên, nhìn chăm chú vào bộ xiêm áo này rồi vội vàng cởi bọc quần áo ra, đặt lên bàn, chuẩn bị sẵn sàng.
Nhưng Vu Hoàn Chi chỉ vuốt tay áo, cười nhẹ nhàng nói: “Muốn xiêm áo này cũng được, cô phải đồng ý ba yêu cầu của tôi”.
Nam Sương suy nghĩ nửa khắc rồi bảo: “Tôi không làm chuyện quá tốt và chuyện quá xấu, anh yêu cầu đi”.
Ma đầu họ Vu cười khẽ, đang định nói yêu cầu của mình thì nghe tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ trong lầu. Mày y khẽ nhíu lại, ngón tay đặt trước môi ra hiệu chớ lên tiếng.
Nào ngờ Nam Sương tự cho là đã hiểu ý, hai mắt vụt sáng chớp chớp, rồi thản nhiên đến trước mặt Vu Hoàn Chi, vịn tay lên vai y, nhón chân nhẹ nhàng dán lên môi y rồi nhanh chóng buông ra, cười hì hì chìa tay với y đòi quần áo.
Cho dù ma đầu họ Vu có ung dung điềm tĩnh hơn nữa thì vụ lật thuyền trong mương này quả thực cảm xúc ngổn ngang, y ngạc nhiên sờ môi, mãi sau mới hỏi: “Cô đang làm gì đấy?”.
Hoa đào Nam thộn ra.
Lúc này, phòng cửa bị đẩy, một giọng nói truyền đến từ phía cửa: “Hai người đang làm gì đấy?”.