Một Miếng Là Ok

Chương 15



Thực tế cũng chẳng gay go như tưởng tượng.

Càng là người không đáng chờ mong, ngược lại càng vào lúc quan trọng cấp bách lại càng phát huy được tài năng. Tựa như những việc vô năng ngày thường đều là để dự trữ cho giờ phút này vậy. Chí ít trong lúc họp Trì tiên sinh đã có chút không yên lòng thì Ngô Thế thoạt trông khá là nhanh nhẹn.

Dù sao, người mà ở trước mặt Tả tiên sinh có thể bình tĩnh tự nhiên, ăn nói từ tốn như thế quả là hiếm. Căn cứ vào phân tích của Trì tiên sinh, những người này thông thường có hai dạng người, một dạng có khí thế giống như Tả tiên sinh, không có gì để sợ dạng còn lại chính là dạng không biết sợ gì, thường là dạng điếc không sợ súng.

Nhưng nhà thiết kế Ngô Thế này rốt cuộc thuộc bên nào thì Trì tiên sinh cũng không chắc chắn. Nếu nói tới khí thế, vậy thì thực sự chẳng nhìn ra được tẹo nào còn nếu nói tới ngốc nên lớn gan thì thoạt trông cũng chẳng giống kẻ ngốc…

Trì tiên sinh vuốt cằm suy tư, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ coi phương án nào thì tốt hơn.

Thoạt trông, trợ lý Điền lại là người bình thường hơn nhiều, trên mặt y ít ra cũng có vẻ gắng gượng. Đại khái tư tưởng giống như người bình thường, dễ bị doạ khi gặp phải Tả tiên sinh đây. (bé cái lầm rồi anh ơi)

A, lại quay đầu rồi… Đang nghĩ ngợi thì thấy nhà thiết kế Ngô Thế quay đầu nhìn trợ lý Điền trợ lý của cậu ta.

Tuy rằng Ngô Thế chỉ nhìn thoáng qua Điền Lịch nhưng cái nhìn ấy hàm chứa rất nhiều điều. Hắn ý đồ mang khuôn mặt nghiêm túc nói những lời lẽ nghiêm túc, nhưng rồi chẳng che dấu được nét cười đắc ý lại chờ mong, ẩn dấu rõ ràng: “Thế nào? Tớ lợi hại chưa? Mau khen tớ đi.”

Điền Lịch hít sâu mấy hơi, nuốt xuống lời nói sắp ra khỏi miệng, khóe miệng run rẩy. Ấy vốn chẳng được gọi là nét cười, trông như bị giận đến giần giật khoé miệng hơn.

Thế nhưng hiển nhiên là nhà thiết kế Ngô Thế đã thấy thỏa mãn, cứ cho rằng hắn đã nhận được lời khen, vui vẻ quay đầu lại tiếp tục thảo luận.

Có lẽ lý do sắc mặt trợ lý Điền bất thiện không chỉ là do Tả tiên sinh, mà là có thêm mấy nguyên nhân trong đó nữa…

Trì tiên sinh không có việc gì, ngồi vẽ nét bút thứ năm lên góc sổ ghi chép, lần thứ năm rồi đấy.

Hai người thực sự không phải quan hệ chú cún nhặt đồ rồi chạy về vẫy đuôi tít mù tranh công và chủ nhân đành phải tuỳ tiện vỗ đầu cún khen ngợi hay sao… Trong đầu Trì tiên sinh, cái suy nghĩ ấy cứ lảng vảng mãi với hai vị trước mặt, Trì tiên sinh đột nhiên hiểu ra một việc.

Không phải nhà thiết kế Ngô không sợ Tả tiên sinh, mà là lực chú ý của hắn vốn không đặt trên người Tả tiên sinh đây. Với tình huống thông thường, tất cả mọi người đều chờ mong lời đáp trả của đối tượng đàm phán, còn nhà thiết kế Ngô kia quả không phải người bình thường, đôi mắt, tâm ý của hắn đều chỉ đặt trên người trợ lý Điền kia thôi.

Thực sự là tên kỳ quái… Trì tiên sinh nghĩ.

Bởi vì nhà thiết kế Ngô có biểu hiện tốt kinh người như hồi quang phản chiếu, cuộc họp tiến hành khá là thành công. Đồ án thiết kế do Ngô Thế giảng giải, hạch toán các loại phí tổn rồi giao cho Điền Lịch, bốn người rất nhanh đã bàn xong phương án.

“Chúng ta đã xác nhận sử dụng phương án C, vui lòng phối hợp với công ty tôi mau chóng hoàn thành hạng mục.” Tả tiên sinh xác nhân lại.

“Không vấn đề gì.” Điền Lịch hứa hẹn.

“À, được.” Ngô Thế vừa động tay động chân thu thập tài liệu, vừa giơ tay ra hiệu OK. Điền Lịch hít sâu lần nữa.

“Vậy chúng tôi…” Điền Lịch đang định nói lời tạm biệt, chợt nghe thấy bên cạnh vang lên một tiếng ‘bộp’, Ngô Thế đụng vào một tài liệu nào đó, làm cho các giấy tờ tài liệu trên bàn đồng loạt rơi đầy đất.

“… Ngài Ngô, nếu cậu biết được tứ chi của mình là chướng ngại thì phiền cậu tận lực khống chế một chút.” Rốt cuộc nhịn tới cực hạn, Điền Lịch bỗng nhiên nói gay gắt làm mọi người dừng lại.

“A…” Trì tiên sinh trừng mắt nhìn, hình như vừa rồi nghe được cái gì chói tai… Để hóa giải bầu không khí cứng ngắc khó hiểu, cậu nhanh chóng ngồi xuống nhặt giúp đối tác, “A ha ha ha, không có việc gì, dọn qua là xong ngay đây.”

“Không cần phiền phức, để tôi làm được rồi.” Ý thức được mình nói sai, Điền Lịch cũng lập tức ngồi xổm xuống. Không nghĩ tới người làm hỏng việc không phải là Ngô Thế mà lại là chính mình. Đáy lòng Điền Lịch ảo não vô cùng.

Một đời anh danh a….

Ba người sáu cái tay lúi húi sắp xếp tài liệu thành một chồng như cũ, đột nhiên Trì tiên sinh rút ra một tờ từ trong chồng tài liệu. “Đây là hình vẽ gì vậy?”

“Cái gì?” Ngô Thế và Điền Lịch đều hiếu kỳ ngó qua xem thử.

Đây không phải là… đây không phải là tờ giấy dán tường hình nàng tiên ốc âm hồn không tan sao?!

“Đây là tác phẩm cậu ta vẽ chơi thôi.”

“Đó là tác phẩm đắc ý của tôi đó.”

Hai người trả lời cực kỳ ăn ý nhưng lời nói ra lại là trống đánh xuôi kèn thổi ngược.

Điền Lịch hung tợn trừng Ngô Thế, hạ giọng nói: “Cậu dám nhặt rác về hả?! Có muốn tớ vứt nó vào máy nghiền giấy cho cậu chơi xếp hình không hử!”

“Rõ ràng là rất dễ thương mà, tớ tiếc lắm đó.” Ngô Thế trả lời với vẻ tủi thân.

Nói sao đi nữa, cái thứ này dùng để thảo luận trong công ty thì thôi đi, đưa cho người ngoài coi không phải mất mặt lắm sao? Điền Lịch cười gượng muốn lấy lại tờ giấy dán tường ấy. Tả tiên sinh không biết đã ngồi xổm bên cạnh Trì tiên sinh tự bao giờ, cũng đang nghiên cứu tờ giấy dán tường ấy.

Xong xong… Điền Lịch thầm kêu rên liên tục. Thực sự không nên thấy thuận lợi mà phớt lờ, vất vả lắm mới xây dựng được hình tượng nhà thiết kế tài hoa cho Ngô Thế, vậy mà nháy mắt đã sắp sụp đổ hoàn toàn.

Tả tiên sinh nhìn một hồi, yên lặng chuyển hướng nhìn Trì tiên sinh, mặt chả bày tỏ gì, nói ra hai chữ: “Váng đầu.”

“Tả tiên sinh, anh đừng nhìn lâu….” Trì tiên sinh đặt tờ giấy dán tường sang một bên, nâng tay đặt hai bên thái dương Tả tiên sinh, thực hiện chút vật lý trị liệu cho Tả tiên sinh.

Đầu Điền Lịch đầy mồ hôi lạnh, Ngô Thế rầu rĩ không vui nhìn lại tờ giấy dán tường nàng tiên ốc. “Có tài nhưng không gặp thời a… Thứ dễ thương nhường này mà không ai biết thưởng thức.”

“Tôi thấy cậu không phải là có tài mà là ôm súp lơ() ấy!” Điền Lịch cáu lắm rồi đấy.

() ở đây có tài là ‘hoài tài’ tức mang tài, ôm tài, còn ôm súp lơ là ‘hoài hoa gia thái’, hoa gia thái = súp lơ, cải bắp, có lẽ là do chúng hình tròn và lá cũng cuốn lại chăng nhún vai

Trì tiên sinh nghe vậy thì liếc nhìn Điền Lịch, giờ không còn làm dáng nho nhã lễ độ rồi sao…

“Thực ra cũng tạm được đấy, rất dễ thương mà.” Trì tiên sinh có lòng an ủi Ngô Thế.

Các đồng chí à, biết cái gì gọi là Du Bá Nha gặp Chung Tử Kỳ không? Trên thế giới này, không cần nhiều tri âm, một người thôi là đủ.

Tác phẩm mà Ngô Thế vô cùng tự tin rốt cuộc đã có người thưởng thức, cậu ta cảm động tột đỉnh, tay mở rộng hướng về phía Trì tiên sinh, muốn làm một cái ôm thật lớn.

Thế nhưng đầu ngón tay vừa chạm tới vai Trì tiên sinh, chỉ thấy một bàn tay bổ nhào xuống, chặt lên mu bàn tay Ngô Thế.

“Au!” Bị đánh bất thình lình, Ngô Thế đau tới mức hét lên.

Tả tiên sinh bình tĩnh rút tay lại, giống như cú đánh vừa rồi chẳng phải do anh, lời ngay lẻ thẳng rằng: “Đừng có mà co co kéo kéo.”

Tình cảnh thay đổi chớp nhoáng làm Điền Lịch quên tức giận, nhưng y nhạy cảm nhận thấy vừa rồi bọn họ gây ra một đống việc như thế mà Tả tiên sinh cũng không thèm để ý còn giờ đây anh ta hình như đang không vui. Nguyên cớ là do tiếp xúc cơ thể sao? Điền Lịch vô thức kéo Ngô Thế tới đứng bên cạnh mình.

“Đau quá.” Ngô Thế dựa vào Điền Lịch, xoa tay lầu bầu, “Cớ chi đánh người ta vậy?”

“Câm miệng! Không là tớ khâu miệng cậu lại như 科学怪人 đấy!”

“Vết sẹo của 科学怪人 ở trên trán mà.”

“…” Lại còn có ý thức sửa lại lời người khác nữa sao?

Tên này đúng là điếc không sợ súng! Còn dám oán giận! Trì tiên sinh chỉ thầm ôm đâu hô to. Cậu chỉ có thể kéo tay Tả tiên sinh hòa giải: “Cái kia, ack, giáo dục nhà Tả tiên sinh rất nghiêm, cho nên thường để ý những chuyện như vậy. Ha ha ha…”

Cái lý do thoái thác đúng là ngay cả cậu cũng chẳng tin nổi…

Nhưng hình như Ngô Thế cũng miễn cưỡng tiếp nhận, “Tất cả mọi người là đàn ông cũng không được à.”

“A ha, đúng vậy, đúng vậy.” Trì tiên sinh liên tục gật đầu.

Rõ ràng các người do dự hắn chưa từng tức giận. Ngô Thế còn muốn nói tiếp thì bị Điền Lịch trừng mắt liếc nên điều muốn nói đều phải rút lại.

“Nhà thiết kế Ngô cũng không phải cố tình, người làm nghề thiết kế đều có phương thức biểu đạt rất khoa trương mà, ha ha ha…” Điền Lịch cũng gượng cười.

Những lúc như thế này người xấu hổ thật sự chỉ có thái giám, chứ hoàng đế thì chẳng xấu hổ lắm.

Hai vị đương sự đánh và bị đánh hoàn toàn mặc kệ hai vị bên cạnh đang đùa giỡn cứng ngắc muốn chết, liếc mắt nhìn nhau một cái, gật đầu biểu thị tiếp nhận lý do, thế là giải hòa. Tiếng cười cứng ngắc của Điền Lịch và Trì tiên sinh quanh quẩn trong khoảng không phòng họp.

Điền Lịch vội vàng thu dọn đồ đạc rồi kéo Ngô Thế dẹp đường hồi phủ.

Tốt xấu gì Tả tiên sinh cũng không lật lọng dừng hợp tác, nếu không thì chẳng biết ăn nói sao với toàn thể trên dưới công ty nữa….

Trên đường trở về, Điền Lịch vẫn im lặng, Ngô Thế liếc nhìn y mấy lần.

“Lily… Cậu giận hả?”

“Tớ có phải trẻ con đâu mà tức giận hả?” Quả nhiên là tức giận đáp lại.

Ngô Thế nuốt nước bọt, kéo vạt áo của Điền Lịch. “Lần sau tớ sẽ cẩn thận hơn, vốn dĩ tớ quyết định hôm nay nhất quyết phải để cậu nhìn tớ với cặp mắt khác xưa…”

“Mắt tớ thiếu chút thì hỏng rồi.”

“.. Lily…”

Điền Lịch quay đầu nhìn Ngô Thế, Ngô Thế lay qua lay lại vạt áo Điền Lịch, mỉm cười lấy lòng. Điền Lịch không tức giận nổi nữa. Y quay đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, nói bằng giọng rầu rĩ: “Kỳ thực tớ cũng có lỗi, không thể trách cậu.”

Cửa sổ xe phản chiếu gương mặt Ngô Thế nên Điền Lịch không cần quay đầu lại cũng có thể thấy nụ cười của tên kia, đó là một nụ cười mang nét lấy lòng, chơi xấu, thở phào nhẹ nhõm nhưng lúc nào cũng ngốc nghếch. Một giây trước còn muốn đánh khuôn mặt ấy thành đầu heo, giây sau đã thấy nó rất mắc cười.

Gương mặt trên kính thủy tinh phóng đại mấy phần, Ngô Thế nghiêng người qua, hắn chăm chú vẽ một cái mặt cười lên bóng chiếu trên kính.

“Lily cười ít quá.”

Sau đó khóe miệng của cái bóng kia khẽ cong lên một góc khó có thể nhận ra.

Rốt cuộc ai có bản lĩnh lớn đây, ai mà lúc nào cũng làm người ta không giận cho nổi, còn ai mà lúc nào cũng mạnh miệng nhẹ dạ, lúc nào cũng dễ dàng chịu thua?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.