Một Miếng Là Ok

Chương 23



Ngô Thế vội vội vàng vàng chạy tới bệnh viện, nào biết còn chưa bước vào cửa phòng đã thấy cảnh làm người ta tăng xông.

Điền Lịch ngồi tựa vào đầu giường, thoạt nhìn tinh thần không tệ. A Phương và Tiểu Trương tới thăm bệnh ngồi vây quanh y, ba người nói nói cười cười. A Phương lấy bình giữ nhiệt ra, bên trong là cháo mẹ cô đã nấu sẵn.

Điền Lịch giơ tay nhận lấy nhưng A Phương lại né qua. Bởi vì trên mu bàn tay Điền Lịch vẫn cắm kim, A Phương sợ hoạt động nhiều sẽ làm chỗ cắm kim sưng lên, kiên trì không cho Điền Lịch động tay động chân, tự mình đút cho y. Điền Lịch muốn tự mình ăn nhưng A Phương cương quyết đút cho y.

Ngô Thế trừng to mắt nhìn cái thìa cháo A Phương từ từ đưa tới bên mép Điền Lịch, không khỏi sải bước dài về trước.

Tựa hồ trong nháy mắt này, Điền Lịch liếc mắt về phía cửa cực nhanh, cười một cái thiệt giảo hoạt, nhưng đợi tới khi Ngô Thế nhìn kỹ lại thì Điền Lịch không phản đối nữa, há miệng ăn muỗng cháo A Phương đút cho. Cặp môi vừa bị hắn hôn không bao lâu kia khẽ mở, nhẹ nhàng ngậm lấy chiếc thìa màu bạc làm khí huyết hắn dâng lên, đầu óc choáng váng.

“A a a a a a a a a!” Ngô thế run run tay chỉ vào bọn họ kêu gào.

Mọi người trong phòng liền nhìn qua.

“Cậu tới rồi.” Điền Lịch chậc lưỡi, bình tĩnh chào hỏi, “Đã xem phim Tử thần vùng Texas (1) chưa, sao kêu gì mà thê lương vậy?

(1) Tử thần vùng Texas hay còn gọi là Thảm sát cưa máy tại Texas (tựa tiếng Anh: The Texas Chainsaw Masscare) là một bộ phim kinh dị của Mỹ thực hiện vào năm 2003 do Marcus Nispel làm đạo diễn, bộ phim này chỉ là làm lại từ bộ phim bản gốc cùng tên năm 1974. Nghe nói là rất hay.

“Không phải!” Ngô Thế căm giận vọt qua. “Các người, các người! Các người không thấy mất mặt làm hại tới thuần phong mỹ tục sao!”

“Tôi thấy người gây mất mặt làm hại tới thuần phong mỹ tục là anh đấy.” Đột nhiên phía sau vang lên một giọng nữ, Ngô Thế vừa quay đầu lại đã thấy y tá trưởng chống nạnh đứng ngoài cửa. “Trong bệnh viện chớ ồn ào.” Sau khi quát Ngô Thế xong, chị ta quay đầu đi mất.

“…” Ngô Thế hậm hực quay đầu lại, chỉ thấy Điền Lịch dù bận vẫn ung dung nhìn hắn, đúng là bộ dáng nhàn nhã xem kịch vui, tiện thể há miệng ăn muỗng cháo thứ hai A Phương đút.

Cơn tức vừa bị y tá trưởng mắng tức thì bộc phát, Ngô Thế há miệng quát A Phương, “Nam nữ thụ thụ bất thân!”

A Phương khó hiểu nhìn Ngô Thế. “Không phải chỉ là đút cháo thôi sao, rất bình thường mà, từ lúc nào mà cậu lại chú ý lễ giáo như thế chứ?”

“Không được không được, vì danh dự của cô, để tôi đút cho.” Ngô Thế chộp lấy cái thìa trong tay A Phương.

A Phương cuống quýt tránh ra, tức giận muốn giơ chân. “Anh cẩn thận một chút a, vẩy ra thì làm sao giờ?”

Tiểu Trương đang bận ăn đồ ăn vặt cô ta mang tới cho Điền Lịch, vẫn không nói chuyện, giờ nhìn Ngô Thế hổn hển, lại quay sang nhìn Điền Lịch bình tĩnh như không, cau mày lại. “Haiz, quên đi quên đi, để cho cậu ấy đút đi, ồn chết đi được.”

Điền Lịch lại cười thành tiếng. “Tôi rất sợ cậu ta đút cháo vào lỗ mũi mình, thôi miễn đi.”

“Tớ sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.” Ngô Thế nghiêm túc thanh minh.

“Với cậu thì tất cả đều có thể xảy ra.” Điền Lịch nhún vai.

“Hứ, cả công ty ai chẳng biết cậu tay chân lóng ngóng.” A Phương nghiêng người đút cháo. Điền Lịch rất phối hợp cúi đầu ăn. Tiểu Trương mặc kệ bọn họ. Chỉ còn mình Ngô Thế nghiến răng nghiến lợi.

“A a a a không thể, không được, không nên a!” Hắn ôm đầu lắc qua lắc lại, lắc tới mức cả người sắp xoắn lại, chỉ có thể trừng mắt nhìn Điền Lịch ăn từng miếng từng miếng cháo A Phương đút.

“Cậu thực sự phiền chết đi.” Tiểu Trương không thể nhịn được nữa, ném miếng khoai. “Phàn nàn cái rắm a?! Chưa thấy qua người khác chăm sóc bệnh nhân à?”

“Thế nhưng!” Ngô Thế duỗi tay chỉ về phía hai người tôi đút anh ăn vui vẻ hòa thuận kia. “Cô không cảm thấy hình ảnh kia cực độ chói mắt sao?”

“Có sao?” Tiểu Trương nghiêng đầu. “Rất hòa hợp mà.”

Cô thấy Ngô Thế khó chịu nói năng lằng nhằng, đảo mắt qua, lắc đầu nói: “Tên này, không phải cậu thích A Phương chứ?”

Tiểu Trương vẫn rung đùi đắc ý nhiều chuyện, Ngô Thế thuận miệng nói: “Ai thích cô ấy?!”

“Vậy không phải anh ăn dấm chua của Điền Lịch chứ? Qủa dương mai tháng 5 cũng chưa thấy anh kêu chua.” Tiểu Trương bĩu môi, nghĩ rằng Ngô Thế cứ chối.

Ai biết tên kia đánh mắt nhìn cái thìa hoài, vốn có nghe gì đâu, hắn nhịn lắm rồi, rảo bước lên há miệng ngậm lấy cái thìa cháo đưa đến bên mép Điền Lịch.

“Oa!” A Phương bị bất ngờ không kịp đề phòng, kêu toáng lên. “Cậu làm cái gì vậy?!” Cô rút nhanh cái muỗng về nhưng Ngô Thế cứ cắn chặt không buông.

Hàm răng bình thường đều sớm tối được bảo vệ kỹ lưỡng lúc này triệt để phát huy công dụng. Ngô Thế cắn muỗng giằng co với A Phương, thế nào cũng không chịu nhả ra.

Hành động vô căn cứ đó làm A Phương giận buông tay mặc kệ. “Cậu đúng là có bệnh.”

Trò hề chung quy phải có người lo liệu, Điền lịch phỏng chừng chắc chắn không lên tiếng. Tiểu Trương xoa cái tay dính snack khoai tây, khoác lên vai A Phương. “Đi, chúng ta về nhà. Lily, ngày mai chúng tôi lại tới thăm anh, Ngô Thế cậu nhớ rửa sạch bình giữ nhiệt ngày mai trả lại cho A Phương.”

Ngô Thế ngậm thìa gật đầu.

A Phương chỉ bực hành vi vô lý của Ngô Thế, cũng lười truy cứu, liền đứng dậy nói lời tạm biệt. “Lily, anh nghỉ ngơi cho tốt nhé.”

Điền Lịch cười khoát tay với hai người, Ngô Thế thì khẩn cấp đưa các cô ra cửa.

Cuối cùng chỉ còn lại mình và Điền Lịch một chỗ, Ngô Thế hớn hở ngồi bên cạnh Điền Lịch, chìa muỗng ra định múc cháo đút y ăn tiếp. Nhưng Điền Lịch lại quay đầu, chĩa ót về phía hắn. “Tôi không thể ăn nổi thứ bị chó cắn.”

“Chó cắn…” Vậy không phải nói hắn sao? Ngô Thế bĩu môi. “Tớ rửa là được mà.” Hắn căm giận bất bình đi vào phòng rửa mặt đầu hành lang.

Điền Lịch trong phòng che miệng lại, vất vả lắm mới nín được cười, chỉ nhìn thấy vai run rẩy liên tục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.