Một Miếng Là Ok

Chương 24



Đợt bệnh cấp tính này, tới nhanh mà đi cũng nhanh. Ngày thứ hai nằm viện, Điền Lịch đã không cảm thấy dạ dày đau nhức nữa, sắc mặt tốt hơn rất nhiều. Bác sĩ nói Điền Lịch về nhà tĩnh dưỡng cũng được, nhưng tốt nhất vẫn nên ở lại bệnh viện vài hôm nữa, dù sao bề ngoài thấy không đau đớn nhưng không chắc bên trong toàn bộ đều tốt.

Ngô Thế nói dối, nói Điền Lịch phải nằm viện. Điền Lịch nghe xong cũng không nói gì, cười như không cười nhìn hắn.

Ngô Thế chẳng biết ứng phó sao với dáng vẻ này của y, bị nhìn chằm chằm vài cái đã nơm nớp lo sợ, người đứng thẳng tưng, quyết đoán nói: “Bệnh nhân phải tuân theo lời dặn của bác sĩ, phản đối cũng vô hiệu.”

Điền Lịch chậm rãi phản bác: “Lỗ tai của cậu chưa già đã điếc sao? Tớ nói không nằm viện lúc nào?”

Lấy hiểu biết của hắn với Điền Lịch, người này hoàn toàn là điển hình loại cậy mạnh hiếu thắng, Ngô Thế đã chuẩn bị sẵn tâm tình đại chiến ba trăm hiệp với Điền Lịch nghe xong liền thấy bực. Thế là hắn đáp lại, sửng sốt một lát, lúng ta lúng túng nói: “Lily, gần đây cạu càng ngày càng khó nắm bắt.” Đương nhiên hắn thường không hiểu thấu được Điền Lịch, thế nhưng trong khoảng thời gian này thái độ của Điền Lịch đối với hắn có sự thay đổi kỳ lạ. “Nhưng tớ thấy tâm tình cậu khá tốt.” Ngô Thế quan sát Điền Lịch một lát, bổ sung thêm một câu.

“Thứ nhất, cậu so sánh sai rồi.” Điền Lịch nghe hắn nói xong, dựng một ngón tay lên.

“Hả?”

“Dùng chỉ số thông minh ít ỏi trong đầu cậu mà so sánh thì vạn vật trên thế gian đều là vấn đề lớn. Tớ chưa từng thay đổi chút nào.” Điền Lịch nhún vai.

“…” Có tinh thần trào phúng người khác thật tốt, nhưng nỗi lòng của cái bia đứng mũi chịu sào vẫn rất phức tạp, “Cậu không thay đổi, lẽ nào lại là tớ? Không đúng, tớ không ngốc đi.”

Ngô Thế lắc đầu, lại hỏi: “Thứ hai là cái gì?” Biết rõ không phải lời tán dương nhưng hắn vẫn bất giác hỏi.

“Thứ hai, ông trời rất công bằng, côn trùng tuy rằng không có đầu óc nhưng lại có râu.” Điền Lịch dựng ngón tay thứ hai lên.

“…Côn trùng… Là chỉ tôi sao?”

Sai rồi! Thái độ kỳ lạ cái đầu ấy! Căn bản chính là giống hệt như bình thường.

“Nhưng chỗ ông chủ vẫn phải xin nghỉ.” Điền Lịch nhắc nhở Ngô Thế.

“À, cái này thì cậu yên tâm, ông chủ đã nói sẽ cho cậu nghỉ có lương.”

“Vậy sao.” Điền Lịch híp mắt lại, vui vẻ cười rộ lên.

Nói chung, bởi vì Điền Lịch tự nhiên phối hợp nên chuyện nằm viện cứ sắp xếp như vậy.

><><><>< Ngô Thế sục sạo hai tay, lấy tất cả quần áo bẩn từ trong ba lô ném lên sô pha. Đây đều là quần áo bệnh nhân mang về từ bệnh viện, Điền Lịch không thích mặc, cũng may bệnh viện này cũng không có quy định nghiêm trọng quá, Ngô Thế mượn hai bộ áo ngủ qua cho y thay. Căn phòng đương nhiên chưa được quét dọn. Nhưng lúc này hắn căn bản đã quên vụ kiểm tra ấy, cũng quẳng nghi vấn Điền Lịch qua một bên, chẳng chuyện gì quan trọng hơn sức khỏe của Điền Lịch, việc này sau này hẵng nói. Sau này… chắc là có cơ hội hỏi kỹ càng đi ha. Ngô Thế móc ra một bộ quần áo sạch sẽ từ trong phòng, lại lấy ra mấy quyển sách nhét vào trong ba lô, hắn sợ ban ngày hắn đi làm thì Điền Lịch một mình ở bệnh viện sẽ chán. Đổi tới đổi lui trong phòng, lúc đi qua sô pha, hắn nhịn không được liếc mắt vào đống quần áo ấy. Nếu như ‘cô giúp việc’ bây giờ mà còn ấy, ngày mai hắn trở về, đống quần áo này sẽ sạch sẽ chỉnh tề phơi ở ban công nhà hắn. Ngô Thế không hiểu sao thấy sống mũi cay cay. Hắn lại nhặt quần áo lên, cẩn thận chia ra làm hai loại nhạt và đậm màu, bỏ riêng vào máy giặt quần áo. Đại khái những mảnh giấy nhắn với giọng điệu chẳng nể mặt ai của cô giúp việc vẫn hữu dụng nên thói quen sinh hoạt của hắn cải thiện rất nhiều. Tuy rằng có rất nhiều chuyện vẫn không biết làm như trước, nhưng tần suất chọc người kia tức giận trở nên ít hơn thường lệ. Trong lúc đợi máy giặt quần áo, Ngô Thế ngồi trên sô pha sững sờ, đường nhìn bất tri bất giác hướng về phía tủ lạnh. Bên trên ấy tự nhiên là không có gì cả nên tầm nhìn cũng trở nên vắng vẻ. Ngô Thế nháy mắt mấy cái, chạy tới mở ngăn kéo bàn học. Bên trong chỗ ấy nhét tất cả mảnh giấy ‘cô giúp việc’ viết cho hắn. Ngay từ đầu chỉ là xuất phát từ tâm tính thú vị, không vứt giấy nhắn đi, sau lại chẳng biết thế nào, cảm giác chanh chua quen thuộc ùn ùn kéo tới làm hắn kích động thu gom lại. Thiệt giống như mỗi ngày ở công ty đều sẽ nghe thấy những lời nào chẳng êm tai chút nào, chẳng dịu dàng chút nào của Điền lịch, cho dù bị coi thường thì có hơi buồn song lại chưa từng có cảm giác không vui nào cả. Có lẽ bởi vì như thế, khi hắn phát hiện ra chân tướng của cô giúp việc thì ngày nào hắn cũng tràn ngập chờ mong với mảnh giấy không lễ phép này. Ngô Thế cứ dán tất cả những mảnh giấy nhắn hắn lưu giữ lên trên cửa tủ lạnh, tích góp từng tí từng tí một rồi cũng thành một xấp giấy, dán lên chiếm hết cửa tủ lạnh tầng trên. Điền Lịch là như vậy đấy. Bất tri bất giác thâm nhập vào cuộc sống của hắn, bất tri bất giác để hắn không rời bỏ… Chờ quần áo giặt sạch xong, Ngô Thế vội vã chạy tới bệnh viện. Hai ngày nay, A Phương và Tiểu Trương đều tới thăm bệnh nên tới lúc này hầu như sẽ gặp hai người họ. Tình cảm của hai cô đồng nghiệp này làm Ngô Thế rất cảm động, nhưng vừa nhìn thấy hai cô ấy vui vẻ ở chung với Điền Lịch, chẳng biết sao chút cảm động ấy biến mất trong nháy mắt, dần dà lâu dài… khó chịu không có lý do! Ngô Thế híp mắt đi vào phòng bệnh là có thể thấy là Điền Lịch đang vui vẻ tươi cười với hai cô ấy. Gân xanh trên trán Ngô Thế hằn lên. Vậy mà Điền Lịch hoàn toàn không phát hiện ra bộ mặt thối của hắn, chỉ liếc một cái rồi lại lo nói chuyện tiếp. Tức thật! Nhìn thấy hai cô gái kia lại vui hơn nhìn thấy hắn. Tuy rằng nghĩ thế nào cũng là lẽ thường tình nhưng lòng Ngô Thế không sao vui nổi. Ngô Thế bình bịch bước vào phòng, đặt ba lô lên tủ đầu giường, cố chen chúc với A Phương và Tiểu Trương, ngồi xuống bên giường Điền Lịch. Thấy Ngô Thế tới, A Phương và Tiểu Trương cũng xách túi đi về. Ngô Thế nghiêng người chặn đường nhìn lưu luyến chia tay của hai cô và Điền Lịch. “Cột sống cậu bị cong à? Ngồi cũng không thẳng được.” Điền Lịch cuối cùng cũng mở miệng nói câu đầu tiên với hắn. “Thích.” Ngô Thế quay đầu qua, “Các cô ấy đến thăm cậu, cậu vui lắm hả.” “Đúng vậy, vui lắm.” Điền Lịch thẳng thắn thừa nhận. “Đồng nghiệp quan tâm tớ như thế, lẽ nào tớ lại đau lòng ư?” Nói đến là hợp tình hợp lý. “Cậu… cậu cười rất vui sao.” “Người ta đặc biệt đến nói chuyện phiếm với tớ, chẳng lẽ còn trưng vẻ mặt khóc mếu ra ư?” Nói kể cũng đúng… Hình như không có chỗ nào để xoi mói cả, nhưng Ngô Thế chính là dạng khó tính, nghẹn nửa ngày thốt ra câu nữa, “Vậy tớ đến trông cậu, sao cậu không cười với tớ!” “Hừ.” Điền Lịch tựa hồ khó chịu khẽ hừ một tiếng, khóe miệng lại cong cong như đang cười, ngay cả con mắt cũng hơi híp lên. “Tớ việc gì phải cười với đứa ngốc.” Nhưng cậu đã cười rồi đấy thôi… Ngô Thế há miệng, vẫn không nói nên lời… Mấy ngày Điền Lịch nằm viện, Ngô Thế kiên trì muốn trông nom. Tuy rằng Điền Lịch thấy hoàn toàn không cần thiết, dù sao hắn cũng không bị thương tay hay chân, lại càng không phải người bị bệnh nan y đang hấp hối, Ngô Thế ngày nào cũng đến ngược lại đúng là chuyện bé xé ra to. Nhưng y không lay chuyển được Ngô Thế. Cũng may ông chủ cũng lo lắng chuyện Ngô Thế phải chăm sóc Điền Lịch, không có tình huống đặc biệt thì cũng không sắp xếp cho hắn tăng ca, thời gian coi như dư dả, không cảm thấy hối hả đi đi về về giữa bệnh viện và công ty là vất vả gì, một ngày trôi qua rất vui vẻ. Chỉ có chuyện ngủ nghê buổi tối là không sắp xếp được. Điều kiện giường chiếu trong bệnh viện không tốt, người nhà bệnh nhân không có chỗ ngủ, tất cả mọi người chỉ có thể chấp nhận ngồi ngủ bên giường bệnh. Ngồi một đêm còn được chứ hai ba ngày đều như vậy chẳng dễ chịu gì. Huống hồ nhà người ta còn có người thay phiên, còn Điền Lịch chỉ có một mình Ngô Thế chăm sóc. Ngày thứ ba vai và thắt lưng Ngô Thế không chỗ nào không đau nhức, cả ngày đấm lưng hệt như cụ già. Tới gặp Điền Lịch phải nhịn không đấm, nhưng luôn thấy khó chịu, thi thoảng lại quay đầu. Điền Lịch vừa rút kim truyền dịch ra, đang ngồi trên giường nghỉ ngơi, thấy Ngô Thế như vậy thì ngoắc ngoắc tay gọi hắn lại. “Cái gì?” Ngô Thế ngơ ngác tiến lại gần. Điền Lịch không nói hai lời, tay ấn mạnh lên vai Ngô Thế, ấn đúng vào chỗ đau của hắn, Ngô Thế kêu au. “Đau quá!” “Tớ đã nói với cậu ngồi như vậy không tốt rồi.” Điền Lịch không lưu tình tiếp tục ấn, “Tớ không sao nữa rồi, cậu đừng tới ngủ qua đêm, không thì hôm nay tớ xuất viện được rồi, bớt trở ngại cho cậu.” Dù sao anh cũng không phải thiếu cánh tay hai cẳng chân, lại càng không phải mắc bệnh nan y đang trong giai đoạn hấp hối, Ngô Thế mỗi ngày cứ chuyện bé xé ra to. Ngô Thế đau đến mức nhe răng nhếch miệng nhưng không dám né tránh, nghe xong lập tức phủ quyết. “Không được! Không tận mắt thấy bệnh cậu tốt lên thì tớ vẫn lo lắm.” Có lẽ ngày đó Điền Lịch đột nhiên ngất làm Ngô Thế sợ không ít, tới hôm nay vẫn chưa tiêu tan. Cái tay còn đang trên vai khẽ thả lỏng, Ngô Thế không cảm thấy đau nữa, càng nói hăng say hơn. “Không để tớ thấy cậu dưỡng bệnh cho khỏe mạnh trắng trẻo béo tròn thì tớ không có cách nào sống yên ổn được. Haiz.” Nói chưa xong đã ra dáng thở dài. Sức trên tay Điền Lịch đột nhiên gia tăng, suýt thì ép Ngô Thế lao về phía trước. “A! Đừng tự dưng dùng lực lớn như vậy.” “Cậu hiện tại là ông bố làm lụng vất vả nên ca thán hả?” “Hì hì.” “Tối lên giường ngủ với tớ.” Điền Lịch nói. “Giường bệnh nhỏ lắm, không nằm cùng được đâu, mà nếu có nằm thì cậu cũng không ngủ ngon được.” Ngô Thế không chút nghĩ ngợi từ chối. “…Được rồi, buổi tối lại nói.” Điền Lịch đảo mắt, không nói thêm nữa. Tới lúc tắt đèn đi ngủ buổi tối, Ngô Thế theo thường lệ mang một cái ghế lại gần tủ đầu giường, dựa vào ngăn tủ nghỉ ngơi, nhưng thấy Điền Lịch mở mắt nghiêng người nằm trên giường, đôi mắt mở to sáng trong, không có chút nào là buồn ngủ cả. “Ngủ không được?” Ngô Thế nhỏ giọng hỏi. Điền Lịch cong khóe miệng, hai tay chống mép giường, im lặng nhích lại gần hắn, tận lực nhỏ giọng, nói có hơi khàn khàn, đến khi hai gương mặt ở cự ly rất gần thì nhẹ nhàng nói: “Lên giường ngủ đi.” Tựa như bị một mảnh lông chim phất phơ nơi đáy lòng, cơ thể Ngô Thế cứng ngắc. Hắn ngừng thở nhìn Điền Lịch trước mặt. Trong màn sáng mờ tối, hắn mơ hồ thấy y mỉm cười mờ ám, không cần nhìn cũng có thể cảm giác được, đường nhìn dừng trên mặt hắn, làm mặt hắn phát nóng. Điền Lịch như vậy quả thực gợi cảm đến mức làm Ngô Thế nghẹn họng nhìn trân trối. Gợi cảm? Từ ngữ này đột nhiên xuất hiện từ một không gian nào khác, bị mình dùng để miêu tả Điền Lịch, nhưng hoàn toàn không có chỗ nào không ổn cả. Ngô Thế nuốt nuốt nước bọt, hắn hoài nghi mình đang nằm mơ, Điền Lịch sao có thể có dáng vẻ như vậy chứ? Hoặc là bởi vì hôm đó hôn y, mấy ngày nay luôn luôn cố kìm nén suy nghĩ kỳ quái, cho nên mới mơ tới tình trạng gay go nhưng tuyệt vời này sao? Cho dù cảm thấy có lỗi với Điền Lịch, nhưng nếu không ôm người trước mặt một chút thì đúng là có hơi lãng phí, Ngô Thế run rẩy vươn hai tay ra, chỉ sợ động tĩnh lớn sẽ làm cảnh tượng biến thành bọt nước. ‘Bộp.’ Cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân của y tá trực đêm, rất nhẹ rất nhẹ thôi nhưng đủ để Ngô Thế cả kinh tỉnh táo lại. “A… Lily?” Động tác của hắn nhất thời cứng lại, cẩn thận kêu lên tiếng. “Sao vậy? Mau lên giường ngủ đi.” Trong nháy mắt Điền Lịch trở lại bộ dáng thường ngày, kéo cánh tay đang vươn ra của Ngô Thế. “A.. Ừ.” Ngô Thế ngơ ngác theo sát động tác của Điền Lịch rồi leo lên giường. Vừa rồi… xảy ra cái gì vậy? “Phì.” Bên tai đột nhiên vang lên một tiếng cười. “Lily, cậu đang cười sao?” “Cái gì? Làm gì có.” “Ờ…” “Cậu mơ ngủ hả, nhanh ngủ đi.” “Ừm.” Quả nhiên là nằm mơ. Xem ra, hắn nhất định phải sửa lại tư tưởng tà ác với Điền Lịch mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.