Penelope đã – ít nhất theo ý kiến cô – có một chút duyên dáng hơn hầu hết mọi người công nhận thế. Cô là người khiêu vũ giỏi, có thể chơi piano với những nhịp điệu ngón tay hoàn hảo, và có thể thường xuyên đi xuyên qua một căn phòng đông đúc mà không đụng chạm vào một đám người lạ lùng hay thứ đồ nội thất nào.
Nhưng khi Colin đưa ra lời cầu hôn đơn giản của anh, chân cô – đang trên nửa đường ra khỏi cỗ xe – đã rơi vào không khí, hông trái của cô va vào lề đường, đầu cô đụng phải ngón chân Colin.
“Chúa lòng lành, Penelope,” anh la lên, cúi mình xuống, “Em không sao chứ?”
“Em ổn,” cô cố gắng nói, kiếm tìm xem có cái lỗ nào trên mặt đất đúng ra phải mở ra đâu đó, để cô có thể trườn vào đó và chết đi.
“Em có chắc không?”
“Không có gì đâu, thực đó,” cô trả lời, giữ lấy má cô, thứ mà cô chắc chắn rằng bây giờ in một cái dấu hoàn hảo trên đỉnh chiếc bốt của Colin, “Chỉ hơi ngạc nhiên, có vậy thôi.”
“Tại sao?”
“Tại sao?” cô lặp lại.
“Ừ, tại sao?”
Cô chớp mắt. Một lần, hai lần, rồi lần nữa, “Er… thì, phải có gì xảy ra với sự đề cập đến hôn nhân của anh.”
Anh kéo mạnh cô đứng dậy một cách không kiểu cách, gần như làm trật khớp vai của cô, “À, vậy em đã nghĩ anh sẽ nói gì?”
Cô nhìn chằm chằm vào anh không tin được. Anh có điên không? “Không phải điều đó,” cuối cùng cô trả lời.
“Anh không phải là gã hoàn toàn cục mịch đâu.” Anh lầm bầm.
Cô phủi bụi và sỏi ra khỏi tay áo, “Em chưa bao giờ nói anh thế, em chỉ…”
“Anh có thể đảm bảo với em,” Anh tiếp, giờ nhìn anh bị xúc phạm đến chết được, “rằng anh không cư xử như anh đã làm thế với một người phụ nữ mà anh không định trao lời cầu hôn.”
Miệng Penelope rớt xuống, bỏ mặc cảm giác khá giống một người cau có của cô.
“Em không có câu trả lời à?” Anh hỏi.
“Em chỉ đang cố tìm xem anh đã nói gì.” Cô thú nhận.
Anh đặt tay lên hông và nhìn chằm chằm vào cô với một quyết định thiếu sự ham thích.
“Anh phải thừa nhận,” cô nói, cằm cô gằm xuống cho đến khi qua rèm mi cô để ý thấy anh hơi hồ nghi, “nó có vẻ nghe giống như anh đã, er – anh nói sao nhỉ – trao lời cầu hôn trước đó.”
Anh quắc mắt với cô, “Tất nhiên anh không có. Bây giờ, nắm lấy tay anh trước khi trời đổ mưa.”
Cô nhìn lên bầu trời xanh trong sáng.
“Với cái tốc độ đó của em,” anh nói thiếu kiên nhẫn, “chúng ta sẽ ở đây cả mấy ngày.”
“Em… à… “ cô cố gắng làm thông cổ mình, “Chắc chắn anh phải tha lỗi cho em vì đã thiếu bình tĩnh với sự ngạc nhiên ghê gớm như vậy.”
“Bây giờ ai đang nói loanh quanh đây.”
“Thứ lỗi cho em.”
Tay anh siết chặt trên tay cô, “Hãy cứ đi tiếp.”
“Colin!” cô gần như rít lên, bước hụt chân khi cô leo lên cầu thang,”Anh có chắc… “
“Không phải lúc này,” anh nói, gần như vui vẻ. Anh có vẻ khá hài lòng với chính mình, điều đó làm cô bối rối, bởi vì cô sẽ đánh cược toàn bộ tài sản của cô – và như là Lady Whistledown, cô đã tích lũy một tài sản khá lớn – rằng anh không định hỏi cô cưới anh cho đến khi xe của anh dừng lại trước cửa nhà cô.
Có lẽ sẽ chẳng có đến một từ nào rời khỏi môi anh.
Anh quay sang cô, “Anh có cần gõ cửa không?”
“Không, em…”
Anh vẫn gõ cửa, hay gần như đấm vào cửa, nếu ai đó muốn tường tận về nó.
“Briarly,” Penelope nói qua một nụ cười khi người quản gia mở cửa đón họ.
“Cô Penelope,” ông ta lẩm bẩm, một bên mày nhướn lên ngạc nhiên. Ông ta gật đầu với Colin, “Ngài Bridgerton.”
“Quý bà Featherington có nhà không?” Colin hỏi cộc cằn.
“Có, nhưng… “
“Xuất sắc,” Colin xông vào, kéo Penelope theo với anh.
“Bà ấy đâu?”
“Trong phòng vẽ, nhưng tôi nên nói với ngài… “
Nhưng Colin đã trên nửa đường đi xuống sảnh, Penelope bước ngay sau anh. (Không phải vì cô có thể ở bất cứ nơi nào khác, cứ nhìn cách tay anh nắm khá chặt quanh cánh tay trên của cô xem).
“Ngài Bridgerton,” người quản gia kêu lên, nghe có chút hoang mang.
Penelope xoay lại, dù chân cô vẫn bước theo Colin. Briarly không bao giờ hoang mang. Về bất cứ gì. Nếu ông ấy không nghĩ cô và Colin phải vào trong phòng tranh, ông ta phải có lý do rất hợp lý.
Có thể ngay cả…
Ồ, không.
Penelope trì lại trên gót chân, trượt dài trên sàn gỗ cứng khi Colin lôi cô theo bằng cánh tay. “Colin,” cô nói, nuốt mất âm tiết đầu tiên. “Colin!”
“Em thực sự nghĩ… aaack!” gót chân cô trượt va vào gờ tấm thảm, làm cô bay bắn ra trước.
Anh tóm gọn được cô và đặt cô đứng xuống. “Cái gì thế?”
Cô liếc nhìn hồi hộp về phía cánh cửa phòng vẽ. Nó hơi hé mở, nhưng có thể tiếng ồn trong phòng đủ để mẹ cô không nghe tiếng họ đang đến.
“Penelope… “ Colin thúc giục thiếu kiên nhẫn.
“Er…” Vẫn còn thời gian để chạy trốn, phải không? Cô nhìn điên cuồng về nó, không phải cô thích tìm ra cách giải quyết rắc rối của cô ở bất cứ đâu trong sảnh.
“Penelope,” Colin nói, giờ đang gõ gõ chân, “có vấn đề quái quỉ gì thế?”
Cô nhìn lại Briarly, người đơn giản là đang nhún vai, “Đây thực sự không phải lúc để nói chuyện với mẹ em.”
Anh nhướn một bên mày, nhìn hơi giống người quản gia chỉ vài giây trước, “Em đang không định từ chối anh, phải không?”
“Không, dĩ nhiên không,” cô nói vội vàng, mặc dù cô không thực sự chấp nhận thực tế là anh vẫn định cầu hôn cô.
“Vậy bây giờ là rất đúng lúc,” anh tuyên bố, giọng anh không cho phép sự chống đối nào nữa.
“Nhưng nó… “
“Cái gì?”
Thứ Ba, cô nghĩ khốn khổ. Và mới chỉ quá bữa trưa, nghĩa là…
“Đi nào,” Colin nói, sải bước tới, và trước khi cô có thể ngăn anh lại, anh đẩy cánh cửa mở ra.
Ý nghĩ đầu tiên của Colin khi bước vào phòng vẽ là ngày hôm đó, trong khi chắc chắn không diễn ra theo bất cứ cách nào anh có thể đoán trước từ khi anh thức dậy từ giường ngủ của anh sáng nay, đã xoay ra trở nên một nỗ lực xuất sắc nhất. Cưới Penelope chắc chắn là một ý kiến hợp lý, và cũng có sức quyến rũ đến ngạc nhiên y như thế, nếu cuộc chạm trán bất thình lình của họ mới đây trong xe ngựa là bất cứ dấu hiệu nào.
Ý nghĩ thứ hai của anh là anh vừa mới bước vào cơn ác mộng tồi tệ nhất.
Bởi vì mẹ Penelope không chỉ có một mình trong phòng vẽ. Tất cả mọi Featherington, hiện tại và đã từng, đang ở đó, cùng với vợ (chồng) họ và có cả một con mèo.
Đó là cuộc tụ họp đáng sợ nhất mà Colin từng chứng kiến. Gia đình Penelope là… à… trừ Fecility (người mà anh vẫn có vài sự ngờ vực nào đó, làm sao có thể thực sự tin tưởng bất cứ ai lại là bạn tốt của Hyacinth kia chứ?), gia đình cô là… à…
Anh không thể tin rằng có một từ nào đủ tốt để nói. Chắc chắn không có gì đáng ca ngợi (mặc dù anh thích ý nghĩ anh có thể tránh được lời sỉ nhục công khai), và thực sự, có một từ nào mà ấn tượng sâu sắc lại trộn lẫn sự mơ hồ, quá mức nhiều chuyện, hay xen vào chuyện của người khác, rầy rà chậm hiểu, và… và một người không thể quên được điều này, không phải với Robert Huxley cộng thêm vào bè đảng ấy – sự ồn ào khác thường.
Nên Colin chỉ mỉm cười. Nụ cười tuyệt vời, rộng mở, thân thiện, hơi tinh quái của anh. Nó hầu như luôn được việc, và hôm nay không phải là ngoại lệ. Cả gia đình Featherington đều mỉm cười với anh, và – cảm ơn Chúa – không nói gì cả.
Ít nhất là không ngay lập tức.
“Colin,” Quý bà Featherington nói với vẻ ngạc nhiên nhận thấy, “Thật tử tế là anh mang Penelope về để họp mặt gia đình.”
“Gia đình bà đang họp mặt ạ?” anh lặp lại. Anh nhìn Penelope, người đang đứng bên cạnh anh, trông có vẻ hơi mệt.
“Mỗi ngày thứ Ba,” cô nói, mỉm cười yếu ớt, “Em đã không nói điều đó à?”
“Không,” anh trả lời, mặc dù chắc chắn câu hỏi của cô là cho lợi ích của thính giả của họ, “Không, em đã không đề cập tới điều đó.”
“Bridgerton!” Robert Huxley rống lên, anh ta cưới chị gái lớn nhất của Penelope, Prudence.
“Huxley,” Colin đáp lại, thận trọng bước lùi lại một bước. Tốt nhất là bảo vệ màng nhĩ của anh trong trường hợp anh rể của Penelope quyết định để lại thông báo của anh ta gần cửa sổ.
Ơn trời, Huxley không di chuyển, nhưng người anh rể khác của Penelope, người có ý định tốt nhưng lại thiếu đầu óc – Nigel Berbrooke, băng ngang căn phòng, chào mừng Colin với một cái vỗ với cả trái tim vào lưng. “Không mong là anh tới.” Berbrooke nói vui vẻ.
“Không,” Colin lẩm bẩm, “Tôi sẽ không nghĩ thế.”
“Chỉ có gia đình, thế thôi,” Berbrooke nói, “và anh không phải người trong nhà. Không phải người nhà tôi, ít nhất thế.”
“Chưa phải, sao cũng được,” Colin thì thầm, lén nhìn trộm về phía Penelope. Cô đang đỏ mặt.
Rồi anh nhìn lại quý bà Featherington, người nhìn như bà có thể ngất vì sự kích động. Colin rên rỉ qua nụ cười. Anh đã không có ý để cô nghe thấy câu bình luận của anh về khả năng gia nhập vào gia đình cô. Vì vài lý do anh không muốn lưu lại sự ngạc nhiên trước khi anh yêu cầu bàn tay của Penelope. Nếu Portia Featherington biết ý định của anh trước khi đến thời điểm, bà ấy sẽ thích làm xáo trộn tất cả mọi thứ lên (ít nhất là trong đầu bà ấy) do đó bà ấy có cách nào đó để tự biên soạn lại cho phù hợp.
Và vì vài lý do, Colin thấy rằng cực kỳ đáng ghét.
“Tôi hy vọng tôi không xen vào,” anh nói với quý bà Featherington.
“Không, dĩ nhiên không,” bà nói nhanh, “Chúng tôi rất vui thích có anh ở đây, trong một cuộc tụ hội gia đình.” Nhưng bà trông hơi kỳ quặc, không chính xác lưỡng lự về sự hiện diện của anh ở đây, nhưng chắc là không rõ bà nên làm gì tiếp theo. Bà đang cắn môi dưới, và rồi trong tất cả mọi người, bà bắn một tia nhìn bí mật vào Fecility.
Colin quay sang Fecility. Cô đang nhìn vào Penelope, một nụ cười bí ẩn nở trên mặt cô. Penelope đang đờ đẫn nhìn mẹ cô, miệng cô nhăn lại trong một cái nhăn nhó cáu kỉnh.
Tia nhìn của Colin đi từ Featherington đến Featherington đến Featherington. Điều gì đó rõ ràng đang bị nén lại bên dưới bề mặt ở đây và nếu anh đang cố tìm ra (A) làm thế nào để tránh bị bẫy vào cuộc chuyện trò với anh chị em của Penelope trong khi đó (B) làm cách nào đó để trình bày lời cầu hôn trong cùng lúc – à, anh khá là tò mò về cái gì gây nên tất cả sự bí mật, những cái liếc mắt giấu giếm qua lại giữa những phụ nữ nhà Featherington.
Quý bà Featherington ném tia nhìn cuối cùng vào Fecility, làm một điệu bộ nhỏ mà Colin có thể phải rủa thầm, ngồi thẳng lên, rồi bà đặt sự chú ý vào Colin. “Cậu không ngồi xuống à?” bà hỏi, mỉm cười rộng mở và vỗ nhẹ lên chỗ ngồi cạnh bà trên sofa.
“Dĩ nhiên,” anh lẩm bẩm, bởi vì thực sự chẳng cách nào thoát được ra. Anh vẫn còn phải yêu cầu có bàn tay Penelope trong đám cưới, và cho dù anh không đặc biệt muốn làm điều này trước mọi người nhà Featherington (và hai người chồng ngớ ngẩn của họ), anh bị kẹt ở đây, ít ra đến khi một cơ hội lịch sự khiến anh trốn thoát tự hiện ra.
Anh quay sang và đưa tay cho người phụ nữ anh định biến thành cô dâu của anh, “Penelope?”
“Er, vậng, dĩ nhiên,” cô lắp bắp, đặt tay cô lên khuỷu tay anh.
“Ồ, vâng,” quý bà Featherington nói, cứ như bà đã hoàn toàn quên mắt sự hiện diện của con gái bà. “rất xin lỗi, Penelope. Mẹ đã không thấy con. Con có vui lòng đi và nói đầu bếp làm thêm vài thứ? Chúng ta chắc chắn cần thêm thức ăn cho Ngài Bridgerton.”
“Dĩ nhiên,” Penelope nói, góc môi cô run run.
“Cô ấy không thể reng chuông gọi ạ?” Colin hỏi lớn.
“Cái gì?” quý bà Featherington nói quẫn trí, “À, tôi nghĩ cô ấy có thể, nhưng nó sẽ lâu hơn, và Penelope không phiền gì, phải không?”
Penelope lắc nhẹ đầu.
“Tôi có phiền đấy.” Colin nói.
Quý bà Featherington thốt lên một tiếng “Ồ” ngạc nhiên, rồi nói, “Tốt thôi. Penelope, er, sao con không ngồi xuống đây?” Bà chỉ vào một chiếc ghế không thực sự nằm trong vòng cuộc chuyện trò.
Fecility, người đang ngồi đối diện mẹ cô, nhảy lên, “Penelope, ngồi ghế của em này.”
“Không,” quý bà Featherington nói một cách chắc chắn, “Con phải đang cảm thấy không được khỏe, Fecility. Con cần ngồi đó.”
Colin nghĩ Fecility nhìn hoàn toàn khỏe mạnh, nhưng cô lại ngồi xuống.
“Penelope,” Prudence nói lớn từ phía cửa sổ, “Chị cần nói chuyện với em.”
Penelope liếc nhìn bất lực từ Colin đến Prudence tới Fecility rồi mẹ cô.
Colin kéo cô lại gần hơn, “Tôi cũng muốn nói chuyện với cô ấy,” anh lẳng lặng nói.
“Phải, à, tôi nghĩ rằng có một khoảng đủ cho cả hai người,” quý bà Featherington nói, nhanh chóng di chuyển trên sofa.
Colin bị kẹt giữa cung cách lịch sự được nhồi nhét vào đầu anh từ khi mới sinh ra và sự thôi thúc áp đảo để bóp cổ người đàn bà mà một ngày nào đó sẽ là mẹ vợ anh. Anh không biết tại sao bà ta đối xử với Penelope như thể một đứa con riêng khó chịu nào đó, nhưng thực sự, nó phải dừng lại.
“Điều gì mang anh tới đây thế này?” Robert Huxley kêu lên.
Colin sờ tai anh – anh không thể tự giúp mình – rồi nói, “Tôi đang… “
“Ồ, ơn trời,” quý bà Featherington phẩy tay, “chúng ta không muốn chất vấn khách của chúng ta, phải không.”
Colin không thực sự nghĩ câu hỏi của Huxley lại là lời chất vấn, nhưng anh không thực muốn làm tổn thương quý bà Featherington nếu nói ra, nên anh chỉ đơn giản gật đầu và nói gì đó hoàn toàn chẳng có ý nghĩa như kiểu “Vâng, à, dĩ nhiên.”
“Dĩ nhiên gì?” Phillipa hỏi.
Phillipa cưới Nigel Berbrooke, và Colin vẫn thường nghĩ đó là sự kết hợp khá tốt, thực vậy.
“Philippa,” quý bà Featherington nói lớn, “có lẽ con sẽ đem về thức ăn chứ, vì Penelope đã quên reng chuông gọi rồi.”
“Ôi, con xin lỗi,” Penelope nhanh chóng nói, bắt đầu đứng lên.
“Đừng lo,” Colin nói qua một nụ cười êm ả, tóm chặt lấy tay cô và kéo cô ngồi xuống lại,
“Mẹ em nói Prudence có thể đi.”
“Philippa,” Penelope nói.
“Philippa sao nào?”
“Bà nói Philippa có thể đi, không phải Prudence.”
Anh thắc mắc cái gì đã xảy ra với đầu óc cô, bởi vì ở nơi nào đó giữa xe của anh và chiếc sofa này, nó rõ ràng đã biến mất. “Có vấn đề gì không?” anh hỏi.
“Không, không vấn đề gì, nhưng… “
“Fecility,” quý bà Featherington cắt ngang, “sao con không nói với công tử Bridgerton về mấy tranh màu nước của con?”
Cả cuộc đời anh, Colin không thể hình dung ra đề tài nào kém hấp dẫn hơn thế (trừ ra, có thể, những tranh màu nước của Philippa), nhưng anh dù sao cũng quay sang cô gái trẻ nhất nhà Featherington với một nụ cười thân thiện và hỏi, “Và những tranh màu nước của em ra sao?”
Nhưng Fecility, Chúa ban phúc cho trái tim cô, cho anh một nụ cười khá thân thiện và không nói gì ngoài câu, “Em nghĩ chúng nó ổn, cảm ơn anh.”
Quý bà Featherington nhìn như thể bà vừa nuốt phải một con giun sống, rồi kêu lên,
“Fecility!”
“Dạ?” Fecility nói ngọt ngào.
“Con không nói với anh ấy con đã thắng một giải thưởng.” bà quay sang Colin, “Tranh màu nước của Fecility là độc nhất.” bà quay lại Fecility, “Nói với anh Bridgerton về giải thưởng của con đi.”
“Ồ, con không nghĩ là anh ấy thích thú với nó.”
“Dĩ nhiên là anh ấy có,” quý bà Featherington tán ra.
Bình thường, Colin sẽ hòa hợp được vào với nó, Dĩ nhiên tôi là, vì sau tất cả, anh là một anh chàng cực kỳ nhã nhặn, nhưng làm thế có thể làm cho những phát biểu của quý bà Featherington có giá trị, và có lẽ trầm trọng hơn nữa, phá hủy sự thích thú của Fecility.
Và Fecility có vẻ mặt như đang có nhiều thích thú, “Philippa,” cô nói, “chị không đi xem thức ăn thế nào à?”
“Ờ phải,” Philippa trả lời, “Quên tuốt về nó mất. Chị rất hay làm vậy. Đi nào, Nigel. Anh sẽ đi chung với em.”
“Được rồi!” Nigel chịu thua. Và rồi anh ta và Philippa rời căn phòng, cười rúc rích trên đường đi.
Colin xác nhận lại sự tin chắc của anh rằng cặp Berbrooke-Featherington hợp với nhau như một, thực vậy.
“Tôi nghĩ tôi sẽ đi ra vườn,” Prodence đột nhiên tuyên bố, nắm lấy tay chồng cô, “Penelope, sao em không đi với chị?”
Penelope mở miệng vài giây trước khi cô tìm ra cái gì để nói, để mặc cái nhìn của cô hơi một chút giống như kẻ bị cắn câu bối rối (nhưng theo ý kiến của Colin thì giống một người bị cắn câu mê hoặc hơn, nếu đó là điều có thể). Cuối cùng, cằm cô hếch lên trong dáng điệu kiên quyết, và cô nói, “Em không nghĩ thế, Prudence.”
“Penelope!” quý bà Featherington kêu lên.
“Chị cần em chỉ cho chị vài thứ,” Prudence tán ra.
“Em thực sự nghĩ em cần ở đây,” Penelope trả lời, “Em có thể tham dự với chị chiều nay, nếu chị thích.”
“Chị cần em bây giờ.”
Penelope nhìn chị cô trong sự ngạc nhiên, rõ ràng là không mong đợi quá nhiều sự chống đối như vậy, “Em xin lỗi, Prudence,” cô lập lại, “Em tin là em cần ở đây.”
“Vớ vẩn,” quý bà Featherington nói hớn hở, “Fecility và mẹ có thể tiếp anh Bridgerton.”
Fecility nhảy lên, “Ôi không,” cô kêu lên, mắt cô đảo tròn vẻ ngây thơ, “Con quên mất vài thứ.”
“Cái gì?” quý bà Featherington hỏi giữa hai hàm răng, “có thể nào con lại quên?”
“Uhh… tranh màu nước của con.” Cô quay sang Colin với một nụ cười ngọt ngào, tinh nghịch, “Anh đã muốn xem chúng, phải không?”
“Dĩ nhiên,” anh lẩm bẩm, quyết định là anh rất thích cô em gái út của Penelope, “Xem xem chúng độc nhất ra sao nào.”
“Người ta có thể nói chúng tầm thường độc nhất,” Fecility nói với một cái gật đầu quá mức sốt sắng.
“Penelope,” quý bà Featherington nói, chắc chắn là đang cố giấu sự tức giận của bà, “con có thể nào vui lòng đem những tranh màu nước của Fecility tớ đây?”
“Penelope không biết chúng ở đâu.” Fecility nhanh chóng nói.
“Lạy Chúa lòng lành,” Colin cuối cùng cũng bùng ra, “hãy để Fecility đi. Tôi cần một lúc riêng tư với bà, dù cách nào.”
Sự im lặng bao trùm. Đó là lần đầu tiên Colin Bridgerton đánh mất bản tính của anh nơi công cộng. Bên cạnh anh, Colin nghe Penelope thốt lên một tiếng thở gấp nhỏ, nhưng khi anh liếc nhìn cô, cô đang che giấu một nụ cười mím chi sau bàn tay.
Và nó đủ làm anh cảm thấy nực cười.
“Một khoảnh khắc riêng?” quý bà Featherington lặp lại, bàn tay bà run rẩy trên ngực. Bà liếc qua Prudence và Robert, họ vẫn đang đứng bên cạnh cửa sổ. Họ ngay lập tức rời khỏi phòng, mặc dù không phải không có một chút cằn nhằn nào về phần Prudence.
“Penelope,” quý bà Featherington nói, “có lẽ con nên đi chung với Fecility.”
“Penelope sẽ ở lại.” Colin trầm xuống.
“Penelope?” quý bà Featherington nghi ngờ hỏi.
“Vâng,” anh nói chầm chậm, trong trường hợp bà vẫn chưa hiểu ý anh, “Penelope.”
“Nhưng… “
Colin đưa cho bà cái nhìn trừng trừng khiến bà thực sự rụt lùi lại và đặt hai tay vào trong lòng.
“Con đi dây,” Fecility líu lo, lướt ra khỏi phòng. Nhưng trước khi cô đóng cánh cửa sau lưng cô, Colin nhìn thấy cô nháy mắt nhanh với Penelope.
Và Penelope mỉm cười, tình yêu cho cô em gái sáng rõ trong mắt cô.
Colin thả lỏng. Anh đã không nhận ra nỗi khổ sở của Penelope đã làm anh căng thẳng như thế nào. Và cô dứt khoát là khốn khổ. Chúa tôi, anh không thể đợi để mang cô ra khỏi cái gia đình nực cười của cô.
Môi quý bà Featherington kéo dài trong một cố gắng yếu đuối để mỉm cười. Bà nhìn từ Colin sang Penelope và ngược lại, và rồi cuối cùng bà nói, “Anh có một lời đề nghị?”
“Vâng,” anh trả lời, thiết tha mong làm cho xong việc này. “Tôi sẽ rất vinh dự nếu bà chấp nhận ban cho tôi bàn tay con gái của bà trong cuộc hôn nhân.”
Trong một khoảnh khắc quý bà Featherington không phản ứng gì cả. Rồi mắt bà mở tròn, miệng bà mở tròn, người bà – à, người bà thì tròn sẵn rồi – và bà vỗ tay vào nhau, không thể nói gì khác ngoài, “Ồ! Ồ!” Và rồi, “Fecility! Fecility!”
Fecility?
Portia Featherington nhảy lên trên hai chân, chạy tới cửa và thực sự la hoảng lên như một bà hàng cá, “Fecility! Fecility!”
“Ôi, mẹ.” Penelope rên rỉ, nhắm hai mắt lại.
“Tại sao bà lại kêu gọi Fecility?” Colin hỏi, đứng lên.
Quý bà Featherington quay sang anh hơi thách đố, “Không phải anh muốn cưới Fecility sao?”
Colin thực sự nghĩ anh muốn bệnh, “Không, lạy Chúa tôi, tôi không muốn cưới Fecility,” anh nạt, “Nếu tôi có muốn cưới Fecility, tôi khó mà bảo cô ấy đi lên gác lấy mấy cái tranh màu nước chết tiệt của cô ấy, không phải sao?”
Anh nhìn chằm chằm khủng bố vào bà, rồi chuyển sang phẫn nộ. “Penelope,” anh nói, tóm lấy tay cô và kéo cô đến khi cô sát lại bên cạnh anh, “Tôi muốn cưới Penelope.”
“Không, nó không được gì cả,” anh bùng nổ, “Anh chưa bao giờ đưa ra dấu hiệu nào là anh ít nhất hơi có hứng thú với Fecility.”
Fecility xuất hiện ở cánh cửa, lấy tay che lên miệng cô và nhanh chóng biến mất, khôn ngoan đóng cánh cửa đằng sau cô.
“Vâng,” Penelope nói xoa dịu, bắn một cái nhìn nhanh vào mẹ cô, “nhưng Fecility chưa cưới, và… “
“Em cũng vậy,” anh chỉ ra.
“Em biết, nhưng em lớn rồi, và… “
“Và Fecility còn vị thành niên,” anh gạt đi, “Chúa tôi, cưới cô ấy sẽ giống như lấy Hyacinth vậy.”
“Er, trừ ra sự loạn luân,” Penelope nói.
Anh cho cô một cái nhìn cực kỳ không hài lòng.
“Phải,” cô nói, hầu như là để phá vỡ im lặng, “Nó chỉ là một sự hiểu lầm kinh khủng, phải không?”
Không ai nói gì. Penelope nhìn Colin nài nỉ, “Phải không?”
“Nó chắc chắn là thế.” Anh lầm bầm.
Cô quay sang mẹ, “Mẹ à?”
“Penelope?” bà lẩm bẩm, và Penelope biết rằng mẹ cô không phải đang hỏi cô, đúng hơn, bà vẫn đang biểu lộ sự không tin tưởng rằng Colin lại muốn cưới cô.
Và ồ, nhưng nó tổn thương rất nhiều. Bạn có nghĩ là bà ấy sẽ quen với điều đó ngay bây giờ sao.
“Con muốn cưới ngài Bridgerton.” Penelope nói, cố gắng kêu gọi lại lòng tự trọng nhiều như cô có thể. “Anh ấy hỏi con, và con nói vâng.”
“À, dĩ nhiên con sẽ nói vâng,” mẹ cô trả đũa, “Con sẽ là một đứa ngốc nếu nói không.”
“Quý bà Featherington,” Colin nói sít sao, “Tôi đề nghị bà bắt đầu đối xử với vợ chưa cưới của tôi tôn trọng hơn một chút.”
“Colin, không cần thế đâu,” Penelope nói, đặt bàn tay cô lên tay anh, nhưng sự thực là – trái tim cô đang bay vút lên. Anh có thể không yêu cô, nhưng anh quan tâm đến cô. Không có người đàn ông nào che chở cho một phụ nữ với sự bảo vệ mãnh liệt như vậy mà lại không quan tâm đến cô ấy dù chỉ một chút.
“Nó là cần thiết,” anh quay lại, “Lạy Chúa, Penelope, anh đến cùng em. Anh đã làm rất rõ là anh yêu cầu sự có mặt của em trong phòng, và anh đặc biệt đẩy Fecility ra khỏi cửa để đi lấy tranh màu nước của cô ấy. Cái quái gì trên trái đất này ai đó lại nghĩ là anh muốn Fecility?”
Quý bà Featherington mở rồi ngậm miệng lại vài lần trước khi cuối cùng bà nói, “Tôi yêu Penelope, dĩ nhiên, nhưng… “
“Nhưng bà có biết cô ấy không?” anh bắn lại, “Cô ấy đáng yêu và thông minh và có khiếu hài hước. Ai sẽ không muốn cưới một người phụ nữ như thế?”
Penelope sẽ tan chảy xuống nền nhà nếu không phải cô đang bị tay anh nắm giữ. “Cảm ơn anh,” cô thì thầm, không quan tâm nếu mẹ cô có nghe thấy, cũng không thực sự để ý nếu Colin nghe được cô. Cách nào đó cô phải nói ra những từ ấy cho mình.
Không phải cô đã nghĩ cô là gì.
Khuôn mặt Lady Danbury bơi lượn trước mắt cô, biểu hiện của bà ấm áp và một chút láu cá.
Vài thứ hơn thế. Có thể Penelope là vài thứ hơn thế nữa, và có thể Colin là người duy nhất nhận ra điều đó.
Nó làm cô yêu anh nhiều hơn tất cả.
Mẹ cô lấy lại giọng nói, rồi bước tới và ôm lấy Penelope. Nó là, đầu tiên, một cái ôm ngập ngừng từ cả hai phía, nhưng rồi Portia xiết chặt tay bà quanh đứa con gái thứ ba, và với một tiếng kêu tắc nghẹn, Penelope thấy mình ôm lại mẹ với cùng sự xiết chặt.
“Mẹ yêu con, Penelope,” Portia nói, “và mẹ rất vui lòng vì con.” Bà lùi lại và chùi một giọt nước trong mắt bà. “Mẹ sẽ cô đơn khi không có con, dĩ nhiên, vì mẹ đã nghĩ chúng ta sẽ già đi bên nhau, nhưng đây là điều tốt nhất cho con, và đó, mẹ giả sử, là những gì một người mẹ mong muốn.”
Penelope khịt mũi mạnh một cái, rồi quờ quạng tìm chiếc khăn tay của Colin, thứ mà anh rút sẵn từ trong túi và đang giơ ra trước mặt cô.
“Con sẽ học được một ngày nào đó,” Portia nói, vỗ vỗ lên tay cô. Bà quay về phía Colin và nói, “Chúng ta vui thích chào đón con vào gia đình.”
Anh gật đầu, không thực sự đầm ấm, nhưng Penelope nghĩ anh đã khá nỗ lực xem xét việc anh vừa mới giận dữ như thế nào ngay lúc trước.
Penelope mỉm cười và siết chặt tay anh, ý thức rằng cô đã dấn mình vào cuộc phiêu lưu của đời mình.