Bất luận thế tử có đồng ý cho nàng rời phủ hay không, Thanh Thu cũng phải làm tốt sáu món này, dù sao cũng là đoàn sứ giả đến từ Bắc Vu, không thể qua loa đại khái. Ngày hôm sau, thiện phòng từ sáng sớm đã sai người tới mời nàng. Thì ra Vệ quản gia sau khi bị thế tử giáo huấn, dù trong lòng căm hận muốn chết, nhưng cũng không dám ngạo mạn với nàng nữa. Bữa tiệc tối nay dùng những món nào rượu gì, các đầu bếp được phân công ra sao, tất cả được bố trí như nàng đã định hôm qua. Khi nàng vào bếp, Vệ quản gia không xuất hiện, Thanh Thu không vui, nàng nấu nướng bố trí công việc thì không vấn đề gì, có điều không thể đẩy hết mọi việc cho nàng, nàng chỉ định làm sáu món đó thôi, xong việc sẽ đi.
Thanh Thu không ghét nấu nướng, chỉ là không thích làm những món ăn vô nghĩa, vì muốn lấy lòng người khác như thế này thôi. Những lúc nàng nấu ăn vui vẻ thoải mái nhất là làm kẹo đường hình con thỏ cho tiểu quận chúa khiến cô bé vui, nấu món cháo thịt cho lão quản gia khiến ông cười tít cả mắt, hoặc nấu một nồi đồ ăn đầy cho những người trong thiện phòng ăn, nghe Hàm Yên, Ngưng Vũ cằn nhằn rằng lại ăn nhiều quá... Nói cho cùng, nàng chỉ là một người bình thường, làm sao có thể lọt vào mắt một người biết nếm những món tinh tế như thế tử đây?
Hôm nay phủ thế tử huy động toàn bộ lực lượng, chuẩn bị đón đoàn sứ giả tới từ Bắc Vu. Sáng sớm Hồng Ngọc đã đưa đám a hoàn đi làm việc, Thanh Thu lại ngủ bù, tối qua ngủ không ngon giấc, nằm trên giường lăn qua lật lại tới nửa đêm. Sau khi chuẩn bị tương đối tốt ở thiện phòng, nàng về phòng mặc kệ tất cả định ngủ một giấc thật đã. Nhưng đang ngủ say thì bị người ta gọi dậy, nói là có người tìm, đang đợi ở phòng bên cạnh đại sảnh rồi.
Nàng dụi mắt ngáp dài, một lúc lâu sau mới chuẩn bị xong, đến sương phòng mới biết người tìm mình là Tô Diệu. Nàng đi tới kéo tay Tô Diệu. “Tô Diệu tỷ tỷ, tỷ đến rồi à, mấy hôm nay muội chẳng đi được đâu, đang nghĩ đến tỷ đây”.
Nói xong Thanh Thu kéo Tô Diệu ngồi xuống, rồi gọi tiểu nha đầu dâng trà, xong hỏi: “Tỷ tỷ giờ ở đâu, có thời gian muội sẽ tới thăm tỷ, Nguyệt Trung Thiên nói cho cùng vẫn là nơi làm ăn buôn bán, muội đến đấy không tiện".
“Thanh Thu, muội giống hệt trước đây, lúc nào cũng nhiệt tình như vậy.”
“Tô Diệu tỷ tỷ cũng vẫn đẹp như trước kia." Thanh Thu từ nhỏ đã ước ao sau này lớn lên sẽ xinh đẹp như Tô Diệu tỷ tỷ, không ngờ ước ao tan tành, nghĩ thôi cũng thấy buồn cười. “Hôm nay tỷ không phải đến Nguyệt Trung Thiên ư?”
Nếu là người khác nói những lời này, Tô Diệu sẽ đa nghi cho rằng người ta đã khinh rẻ mình bán tiếng đàn kiếm sống. Nhưng Thanh Thu từ nhỏ tới lớn đều rất phóng khoáng, hỏi thăm nàng ấy hết sức tự nhiên, hoặc có lẽ do hai người thân phận giống nhau, đều tự lực cánh sinh, nên Tô Diệu chỉ điềm đạm đáp: “Không cần, tối nay công tử của phủ thừa tướng mời ta đến đây tấu nhạc cho mọi người nghe, trả hai lượng bạc rất hậu hĩnh, Nguyệt Trung Thiên không đi cũng được".
Nhất định Tống Củng vì muốn lấy lòng Linh Ngọc tiểu thư nên mới làm việc này, Thanh Thu chau mày: “Tỷ tỷ, tỷ còn nhớ Tuyết Chỉ không, muội ấy giờ cũng đang ở Việt Đô. Tối nay người Bắc Vu đến làm khách trong phủ thế tử, nghe nói chủ nhân Thiên phủ cũng tới. Tuyết Chỉ chính là được gả cho chủ nhân Thiên phủ, muội nghĩ muội ấy có thể cũng đến”.
Không phải nói không chắc, mà Thanh Thu khẳng định Tuyết Chỉ nhất định sẽ đến. Bởi vì nàng ta không từ bỏ bất cứ cơ hội nào để được gặp nàng, nguyên nhân vì sao, sợ là chỉ có mình Tuyết Chỉ hiểu. Nếu Tô Diệu không được báo trước mà đột ngột gặp Tuyết Chỉ, e cũng sẽ ngượng ngùng.
Tô Diệu cười nhạt, giống như đã sớm biết việc này: “Muội ấy đến làm khách, còn tỷ chơi đàn của tỷ, hai việc đâu có mâu thuẫn gì”.
Thấy Tô Diệu bình thản như thế, Thanh Thu lại trách mình nhiều chuyện: “Vậy thì tốt, sinh thời sư phụ vẫn thường nhớ đến tỷ, để hôm khác muội và tỷ tới mộ thắp hương cho sư phụ, được không?”.
“Ta e rằng không tiện, ngày đó ta quá ngỗ ngược, sợ là đã khiến người vô cùng thất vọng.” Ngũ Liễu tiên sinh dạy đàn cực kỳ nghiêm khắc, và quản học trò cũng rất nghiêm ngặt. Mặc dù như thế, vẫn để xảy ra chuyện nam nữ tư tình trong đám học trò, thật là một sự sỉ nhục lớn. Có lẽ đến chết, người cũng không sao tha thứ được cho hai đồ đệ của mình, Thanh Thu lại biết rằng tới khi chết sư phụ của nàng vẫn nhớ mong hai người đó.
“Đúng rồi, Tô Diệu tỷ tỷ, sao không thấy Lăng sư huynh, huynh ấy có khỏe không?”
Tô Diệu bình tĩnh đáp: "Chàng mất rồi, năm đó khi bọn ta rời khỏi Việt Đô, sắp đến Mậu Châu, chàng mắc bệnh nặng. Vì không còn đủ tiền chạy chữa, nên đã đi như thế. Ta ở lại Mậu Châu năm năm, ba năm trước mới quay về thành Việt Đô, suy cho cùng đây vẫn là nhà".
Chuyện này quá bi thảm, tận mắt chứng kiến người mình yêu thương qua đời vì không có tiền chữa bệnh, đau khổ biết nhường nào. Nhưng nếu Tô Diệu đã quay về nhà, thì sao lại xuất đầu lộ diện bán tiếng đàn kiếm sống ở Nguyệt Trung Thiên? Thanh Thu trong lòng tự hiểu, có lẽ vì chuyện trước kia, người nhà nàng ấy không tha thứ. Nàng thì chẳng biết trông cậy vào ai, vị hôn phu chết thảm đến mức có lẽ xương cốt cũng không còn. Tô Diệu ngày ấy bỏ nhà đi theo tiếng gọi của tình yêu, giờ lại trở về bơ vơ không nơi nương tựa. Có bao nhiêu nữ tử có thể được gả cho đức lang quân như ý đây? Nàng có nên tiếp tục đi tìm người gọi là phu quân, con đường phía trước ở nơi nào?
Mang tâm trạng buồn bã như thế, Thanh Thu tiễn Tô Diệu đi. Nàng ấy đến sớm như vậy, là bởi vì Tống Củng đã cho người đón Tô Diệu đến đây từ lâu, đưa đến chỗ Linh Ngọc tiểu thư. Vị tiểu thư đó rất hiếu học, thấy Tô Diệu bèn nằn nì nàng ấy ở lại phủ thế tử một ngày để luyện đàn, dù sao cũng chuẩn bị cho tối nay luôn.
Thanh Thu không định ngủ tiếp, sắp đến giờ cơm trưa, nàng bèn đi tới thiện phòng. Mấy hôm nay nàng đến đây không có ai quản lý nữa, rau gạo trứng thịt mặc nàng dùng. Thanh Thu bèn chọn mấy con cua to mai đỏ bụng trắng, thịt béo để hấp, nhưng làm cua rất khó. Nàng lại tìm đầu bếp đến làm khổ sai, sai hắn bỏ mai cua, lọc thịt ra chuẩn bị dùng, sau đó thái hành đun nóng dầu, bỏ vào trong chảo xào, thứ đồ này phải bỏ một ít rượu cho đỡ tanh. Xào xong còn phải cho gừng, đổ nước dùng vào đun cùng. Lúc bắc ra phải rót một chút dầu ăn, khi bày lên đĩa thì mai cua và chân cua lúc này mới có tác dụng, cho thịt cua vào trong mai lắp thêm chân cua, trông con cua như chưa từng bị gỡ. Trang trí mấy cánh cúc vàng xung quanh, nhìn rất đẹp mắt, món thịt cua hoa cúc được làm như thế.
Mấy ngày qua không gặp Huống Linh Ngọc và Tiểu Liên, nàng cũng buồn, lại thêm việc Tô Diệu tỷ tỷ hôm nay cũng có mặt ở đây. Thanh Thu bèn lấy thêm một ít đồ ăn mà các đầu bếp đã làm xong, xới một tô cơm đủ cho bốn người dùng. Chuẩn bị xong, nàng cho tất cả vào hộp đựng thức ăn, muốn đến chỗ Huống Linh Ngọc, ở đó đến chiều, đợi đến khi bữa tiệc tối bắt đầu.
Khi nàng đi, Tống Củng vừa cho người mang hai món ăn đến, một món là thịt dê thái sợi xào, còn món kia là hải sản xào. Từ sau tối ở Nguyệt Trung Thiên, Tống Củng coi như có việc để làm, hằng ngày đều cho người mang tới phủ thế tử hai món này, nói là vì Linh Ngọc tiểu thư thích. Có trời mới biết rằng Huống Linh Ngọc chẳng qua tiện tay chỉ bừa, hơn nữa, cho dù nàng ta có thích, nhưng ngày nào cũng ăn thì sẽ ngán tới chết mất. Hôm nay là ngày thứ tư rồi, khi Tiểu Liên bịt mũi mang đồ ăn đi đổ, vừa hay gặp Thanh Thu cầm hộp thức ăn đi tới. Cô bé mừng rỡ, đến Tiểu Liên cũng không còn muốn ăn cái món thịt dê gì gì kia nữa rồi.
Huống Linh Ngọc vô cùng cảm kích. Trong phủ vì mải chuẩn bị bữa tiệc tối nay, mà lơ đễnh trong chuyện nấu nướng đồ ăn cho Linh Ngọc, những món mang đến ngày nào cũng như nhau, nhìn đã không ăn nổi. Nàng nhìn đĩa cua hấp hoa cúc, nắm chặt khăn tay nói: “Thanh Thu thật có lòng, mấy hôm trước chẳng qua ta chỉ nhắc một lần, tỷ liền làm đem tới, thật là... Tiểu Liên, mau mang tổ yến mấy hôm trước vương phi ban ra đây, Thanh Thu, tỷ đừng chê, ta chỉ có thứ ấy thôi”.
“Linh Ngọc tiểu thư, nô tỳ có định lấy gì của tiểu thư đâu, đừng nói thế. Đúng rồi, tiểu thư học theo vị đại gia này thế nào?” Nàng nhìn nhìn Tô Diệu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Tô Diệu cũng nhìn lại. Thực ra gọi Tô Diệu đại gia cũng không quá, năm đó Tô Diệu có thể được coi là người có khả năng kế thừa kỹ thuật của sư phụ nhất.
Nói đến chơi đàn, hai mắt Huống Linh Ngọc đột nhiên sáng bừng, hoàn toàn không thấy bộ dạng e ấp sợ sệt thường ngày đâu nữa: “Thanh Thu, thật không dám tin, Tô đại gia cũng học Ngũ Liễu tiên sinh, giống như Tuyết Chỉ đại gia vậy. Tối nay ta sẽ được gặp Tuyết Chỉ đại gia rồi, biểu ca nói khi tấu đàn, ta có thể lên phía trước ngồi xem một lúc”.
“Thế thì tốt, chúc mừng Linh Ngọc tiểu thư, nào, mau ăn cơm thôi, buổi chiều nô tỳ sẽ ở lại đây, mượn chỗ của tiểu thư nghỉ ngơi một lát, mấy hôm nay không được nghỉ ngơi tử tế rồi.” Nàng nhìn khắp nơi muốn tìm một chiếc gối mềm để ngả lưng, bị Tiểu Liên kéo dậy ăn cơm.
“Không được, Tô đại gia, Thanh Thu cũng biết chơi đàn, tỷ ấy còn đàn hay hơn cả ta đấy, chi bằng dùng cơm xong, Tô đại gia nghe thử đi?”
Tô Diệu mỉm cười đáp: “Cũng được”.
Đoàn sứ giả Bắc Vu hôm nay có ba nhân vật chính đến làm khách ở phủ thế tử. Một là tân chủ nhân Thiên phủ, Ninh Tư Bình, dòng họ người này vốn đã mang một ý nghĩa hết sức truyền kỳ và thần bí. Những người được thấy khuôn mặt thật của chủ nhân Ninh gia không nhiều, lần này theo đoàn sứ giả đến Nam Vu, cũng là vì đón vị hôn thê về. Không biết tại sao, trước bao nhiêu lời mời, vị chủ nhân này chỉ nhận thiệp của phủ thế tử. Người ngoài đồn đại rằng Thiên phủ sớm đã coi Vệ Minh là kẻ địch không đội trời chung, không biết khi hai bên gặp nhau tình hình sẽ thế nào.
Người thứ hai đương nhiên là Tuyết Chỉ, nàng là cầm nghệ đại gia nổi tiếng, vì vậy xuất hiện ở những bữa tiệc thế này không phải là việc đường đột hay bất ngờ. Hơn nữa trong thiệp mời của phủ thế tử cũng có tên nàng ta, cho dù Vệ Minh không mời, với thân phận là nữ chủ nhân tương lai của Thiên phủ, Tuyết Chỉ cũng sẽ đến.
Còn người thứ ba, đương nhiên là trưởng đoàn sứ giả của Bắc Vu - Trâu Nhược Vỹ. Mặc dù ông ta là sứ giả chính của đoàn, nhưng lại coi Ninh Tư Bình mới là người đứng đầu, Ninh Tư Bình đi đâu, ông ta theo tới đó.
Tiệc không thể chỉ có mấy người bọn họ, bên Nam Vu cử không ít người tới đón tiếp, Tống Củng và mấy vị công tử ngồi bên cạnh, còn có mấy vị đại nhân của bộ Lễ. Bên quân lính không tiện điều người đến có mặt ở những tình huống thế này, đám quan văn học làm sang, tạm từ bỏ ca vũ. Khi Tô Diệu đeo mạng che mặt mặc váy dài quét đất màu đen ngồi giữa buổi tiệc bắt đầu chơi đàn, chưa được mấy tiếng đã thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người.
Tiếng đàn khoan thai khiến người ta say đắm, kết thúc một khúc, mọi người liên tục khen hay. Không biết là cao thủ mời từ đâu đến, kỹ thuật chơi đàn cao siêu hiếm thấy, mặc dù không được hoàn hảo tuyệt vời như Tuyết Chỉ đại gia, nhưng cũng không tầm thường. Thực ra nửa năm trước Tô Diệu đã đến Nguyệt Trung Thiên, vì miếng ăn mà bán tiếng đàn, chẳng có ý gì khác.
Bình thường những kẻ mời Tô Diệu tới chơi đàn đều là con em nhà quyền quý giàu có hoặc những con quỷ háo sắc, chẳng ai thật sự để tâm nàng ấy đang đàn khúc gì.