Tống Củng còn vui hơn là tự mình đàn được một khúc nhạc hay. Tô Diệu đàn hay, thì hắn cũng mát mặt. Vừa rồi trước khi Tô Diệu xuất hiện, Tống Củng đã để ý thấy, bóng Huống Linh Ngọc lướt qua bên ngoài cửa sổ. Trong này đông người, Huống Linh Ngọc đương nhiên không tiện xuất hiện, có lẽ phòng bên cạnh, chỉ nghe đàn mà không lộ diện. Mặc dù không được ngồi dự tiệc cùng giai nhân, nhưng khúc nhạc này, nhạc sư này là do hắn vì ta mà mời tới. Tống Củng cảm thấy tâm trạng vui vẻ, như thể hắn chỉ cách hỷ sự một bước chân nữa thôi.
Ánh mắt Tống Củng bất giác dừng lại trên người Tuyết Chỉ đại gia, tối nay nàng ta ăn vận rực rỡ tới dự, ngồi song song với chủ nhân Thiên phủ, trông khí thế hơn nhiều so với ngày thường. Nghĩ tới việc Huống Linh Ngọc có lẽ muốn được nghe vị đại gia này tấu đàn hơn cả, hắn bất giác nảy sinh suy nghĩ, làm cách nào có thể thuyết phục nàng ta tối nay tấu tặng một khúc, để giai nhân thỏa lòng mong ước.
Tuyết Chỉ đang lơ đễnh nghe nam tử bên cạnh mình và vị Hiền Bình quận vương thế tử kia trò chuyện. Nàng ta hoàn toàn chẳng quan tâm tới quốc gia đại sự, nhưng lại vô cùng để ý tới nhất cử nhất động của Ninh Tư Bình, đặc biệt là ở nơi này, trong phủ thế tử có nữ tử mà nàng ta không muốn gặp nhất.
Vệ Minh và Ninh Tư Bình nâng ly đối ẩm, rồi chỉ những món ăn trên bàn: “Ninh tông chủ[1] mời dùng cơm, đây là những món mà ta đặc biệt chuẩn bị dành cho các vị khách quý đến từ Bắc Vu”.
[1] Tông chủ: Tông trong từ “tông phái”, ý chỉ chủ nhân, người đứng đầu một môn phái hoặc trường phái nào đó.
Món bướu lạc đà màu sắc tươi sáng, món dê thơm mềm, sớm đã khơi dậy vị giác của các vị khách đến từ Bắc Vu. Sau khi cầm đũa lên nếm, ai nấy đều khen ngợi không ngớt, phải đi xa quê hương mấy tháng, mọi người rất nhớ nhà. Vốn đã tìm hiểu và biết được ở Việt Đô có một tửu lầu tên Nguyệt Trung Thiên chuyên các món hương vị Bắc Vu, còn chưa kịp tới nếm thử, hôm nay họ đã được ăn các món quê nhà trong phủ thế tử.
“Đã làm phiền thế tử phải lo lắng, nếu ngày khác có duyên, mời thế tử đến làm khách ở Bắc Vu ta”, người nói chính là chủ nhân Thiên phủ, Ninh Tư Bình. Y mặc trường sam màu đen, thân là bậc chí tôn của Thiên phủ, nhưng trên người lại không mang bất kỳ một loại ngọc bội trang sức nào, chỉ thắt một chiếc dây lưng bằng tơ vàng, khiến toàn thân toát ra một luồng khí lạnh. Người Bắc Vu đa phần thô kệch, nhưng da Ninh Tư Bình lại rất trắng, giống như kiểu bị bệnh. Một người như thế lại có đôi mắt sáng rực như sao, y lạnh lùng nhìn quanh, cho dù vẫn chào hỏi theo phép tắc với thế tử, nhưng giọng nói có phần khách khí xa cách.
Vệ Minh vẫn âm thầm quan sát đánh giá Ninh Tư Bình, đối với vị chủ nhân Thiên phủ thân kiêm hai trọng trách giám quốc và hộ quốc này, hắn rất tò mò tại sao y lại mạo hiểm tới phương Nam. Nghe nói vì thất bại của chiến sự lần này, không ít người tỏ ra bất mãn đối với việc Thiên phủ can dự vào triều chính quá lâu. Mấy hôm trước thích khách đuổi theo Tuyết Chỉ tới tận Nam Vu, chẳng qua chỉ là một chuyện rất nhỏ nhặt nhằm công kích Thiên phủ mà thôi. Trong tình huống này, nói Ninh Tư Bình tới Nam Vu vì muốn đón vị hôn thê về thành hôn, kỳ thực không thỏa đáng cho lắm. Hơn nữa nữ tử nghe nói sắp thành thân ngồi bên cạnh y kia, trong bữa tiệc mặc dù có nhìn nhau nhưng rất ít chuyện trò. Tuyết Chỉ ra sức che giấu sự bất an của mình, còn Ninh Tư Bình nghĩ gì, đây là điều Vệ Minh không sao nhìn thấu được.
Hắn đi vòng qua Ninh Tư Bình, nâng cốc với Tuyết Chỉ, nói: “Tuyết Chỉ đại gia, chúng ta đã từng gặp nhau rồi”.
Nàng ta mỉm cười gật đầu, nhưng không hề nhắc tới việc đã xảy ra lần trước ở phủ thế tử. Vẫn là Ninh Tư Bình lên tiếng: “Lần trước vì Thiên phủ, khiến quận vương phải sợ hãi, bổn tông thật sự ái ngại”.
“Tông chủ nói gì thế, đây là Nam Vu, nếu để vị hôn thê của tông chủ gặp chút tổn thất nào, thì ta sao gánh nổi trọng trách.”
Tuyết Chỉ nín thở, ánh mắt cầu khẩn nhìn về phía hắn, dường như không muốn nhắc tới việc này với Ninh Tư Bình. Ninh Tư Bình thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta ửng hồng, nhưng hoàn toàn chẳng quan tâm, lại hỏi: “Nghe nói quý phủ có người bị thương?”.
Vệ Minh vừa hay nhìn thấy trong bữa tiệc có cả Khổng Lương Niên, gần ngay cạnh Tống Củng, hắn thoáng mỉm cười. Khổng Lương Niên dù hao tâm tổn sức tới đâu, Thanh Thu cũng sẽ không đồng ý gả cho y. Sau cuộc nói chuyện ở thủy tạ ngày hôm qua, hắn cũng suy nghĩ rất nhiều. Lúc thì định sẽ cho Thanh Thu sớm rời phủ, cứ giam nàng ở đây mãi cũng chẳng phải cách, lúc thì lại cảm thấy để nàng đi không dễ dàng như hắn nghĩ. Đột nhiên nghe thấy Ninh Tư Bình hỏi đến, Vệ Minh mới giật mình đáp: “Ồ, đúng là có một người bị thương, có điều bây giờ đã bình phục rồi”.
Ninh Tư Bình nheo mắt, giống như đã có suy nghĩ gì đó, nói: “Vậy thì tốt”.
Tuyết Chỉ nghe thấy y không cố chấp hỏi tiếp, lúc ấy mới yên tâm, trong bữa tiệc Tô Diệu đã bắt đầu tấu một khúc nhạc khác.
Trong thiện phòng, Thanh Thu nhanh tay nhanh chân làm xong sáu món ăn, cởi tạp dề chuẩn bị về phòng. Lần này nàng học được cách ngoan ngoãn hơn, không chạy lung tung, cũng chẳng thấy tò mò gì nữa, càng không có chuyện đúng lúc gặp thích khách để rồi bị thương. Làm người vẫn nên an phận một chút thì tốt hơn. Nghĩ tới chuyện cũ, nàng bất giác đưa tay lên sờ cổ, ở đó vẫn còn lưu lại một vết sẹo mỏng. Người trong phủ thế tử tối nay không biết đi đâu cả, một mình đi trên đường vào ban đêm, trong lòng Thanh Thu cũng sợ hãi, cứ có cảm giác ai đó đi theo sau mình, nhưng lại không dám quay đầu nhìn. Người xưa thường nói, khi đi đường ban đêm một mình, đừng bao giờ quay đầu lại, vốn luôn có ba ngọn đèn đặt trên hai vai và đầu ta, bảo vệ ta không để ma quỷ lại gần. Nếu ta quay đầu sang trái, thì ngọn đèn trên vai trái sẽ rơi xuống, nếu ta quay đầu sang phải, ngọn đèn trên vai phải lại rơi. Nếu bạn quay đầu thêm lần nữa, thì ngọn đèn trên đỉnh đầu sẽ rơi nốt, không còn ngọn đèn sáng bảo vệ nữa, ma quỷ sẽ xông lên... Một cơn gió thu thổi qua, lá trên cây xào xạc khiến nàng sợ tới mức nổi hết da gà.
Khi cách Giám Thiên các không xa, nàng thấp thoáng nhìn thấy trong căn phòng của mình và Hồng Ngọc có ánh nến, còn có thể nhìn thấy hộ vệ đang đứng canh bên ngoài Giám Thiên các ngay cạnh đó. Trái tim vừa rồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của nàng mới từ từ trở về đúng nhịp, Thanh Thu rảo bước nhanh hơn về phòng. Khi chỉ còn cách phòng mấy bước chân, nàng lại thấy ánh nến hắt ra từ đó đột ngột bị thổi tắt. Thanh Thu thầm lẩm bẩm trong lòng, không biết Hồng Ngọc ở trong phòng làm gì, rõ ràng nghe thấy tiếng bước chân mình, sao lại tắt đèn.
Thanh Thu đi lên phía trước đẩy cửa, nhưng lại cảm thấy có gì đó bất thường, nàng nhìn vào căn phòng tối om, gọi: “Hồng Ngọc, muội có trong đó không?”.
Không có ai trả lời, cửa sổ vẫn mở, một cơn gió lạnh thổi vào phòng, lẽ nào vừa rồi nàng nhìn nhầm? Thanh Thu men theo ánh trăng đi vào trong, chân đá phải thứ gì đó dưới đất, bước tới trước bàn sờ được nến châm lên. Nàng cầm cây nến nhìn xung quanh, bất giác hét lớn: “Có trộm!”.
Những ngăn tủ có thể mở được trong phòng đã bị xới lộn, quần áo và chăn nệm trên giường bị ném thành đống xuống dưới đất. Giường cũng bị dựng ở một bên, đến đồ treo trên tường cũng bị giật xuống, một cây đàn được đặt ngay ngắn trên bàn. Ngoài ra tất cả những thứ khác trong phòng đều bị xê dịch, căn phòng giống một đống lộn xộn.
Trong phủ thế tử mà lại có trộm, Thanh Thu thật không dám tin, nàng lùi ra khỏi phòng hét khản cả giọng. Hai hộ vệ canh gác bên ngoài Giám Thiên các vừa rồi cũng thấy nàng về phòng, không lâu sau nghe thấy nàng hét, liền vội vàng chạy lại xem sao. Cả hai nhìn cảnh tượng đó mà trợn tròn mắt, tối nay chẳng hề nghe thấy bên này có động tĩnh gì, rõ ràng khi tên trộm xới tung đồ đạc trong phòng lên đã rất thận trọng. Họ đều biết Thanh Thu, một người hỏi: “Thanh Thu cô nương, có mất gì không?”.
“Ta không biết…” Vừa rồi nàng sợ quá không dám bước vào nữa, giờ có người đến, bèn vào lật tìm tiền công của mình thường giấu trong gối, thấy vẫn còn. Số tiền tiết kiệm được trước kia nàng đều gửi vào tiền trang[2], ngân phiếu cũng giao cho dì Lưu Hoa giữ hộ, cho dù có bị mất tiền thì cũng không nhiều. “Chỗ ta chắc không mất gì, còn Hồng Ngọc, trong phòng xảy ra chuyện, phải bảo muội ấy đến xem xem mất gì không.”
[2] Tiền trang: Một dạng của ngân hàng tư nhân thời bấy giờ.
Tối nay Hồng Ngọc trực bên Giám Thiên các, trước khi thế tử rời tiệc về phòng ngủ, nàng ta phải chăm lo ở bên đó, nghe có chuyện xảy ra vội chạy về phòng, sau khi kiểm tra một hồi, cũng nói không mất gì.
Trong phòng của a hoàn xảy ra chuyện, mặc dù kỳ lạ nhưng cũng không phải việc lớn, không đến nỗi phải kinh động đến chủ nhân ở tiền viện. Đám hộ vệ kiểm tra một lượt, lại gọi quản gia Thanh Thư đến, thấy chỉ có phòng của hai nàng là có trộm, những phòng khác vẫn im ắng. Thanh Thư đành để mọi người tản đi, đợi ngày mai bẩm lại với chủ nhân rồi mới ra quyết định. Đêm đã khuya, tiệc rượu cũng sắp tàn, Hồng Ngọc còn phải đến trực ở Giám Thiên các. Thấy Thanh Thu bộ dạng như mất hồn, nhìn căn phòng lộn xộn chẳng có chỗ đặt chân, nàng ta bèn bảo người tới Giám Thiên các dọn dẹp tầng gác mái, kéo nàng qua đó ở tạm một đêm, bốn bề có người canh gác, họ cũng yên tâm hơn.
Lục Ỷ đặt trên bàn cũng được coi là một món đồ có giá trị, tên trộm có lẽ là kẻ không biết nhìn hàng, nhưng tại sao đến tiền hắn cũng không lấy? Thanh Thu nghĩ mãi không ra, nàng chỉ ôm cây đàn đi theo Hồng Ngọc về phía Giám Thiên các, lại nghe thấy có tiếng người vội vã đi tới. Thế tử cao giọng hỏi: “Thanh Thu, nàng có sao không?”.
Thế tử đột nhiên quay về khiến đám nha đầu bên trong cũng vội vàng chạy ra. Mọi người lại tập trung rất đông trước cửa Giám Thiên các, nhiều đèn lồng nên cũng sáng hơn, cùng nàng hành lễ, Hồng Ngọc đáp: “Bẩm thế tử, người không sao, Thanh Thu chỉ hơi sợ hãi một chút thôi”.
Nói xong, Hồng Ngọc huých Thanh Thu, ra hiệu cho nàng lên tiếng.
Rõ ràng không ai thông báo cho chủ nhân ở tiền viện, tại sao thế tử lại xuất hiện ở đây? Thanh Thu cứ ngẩn ra, không đáp, trong nháy mắt bị một bàn tay to kéo tới, Vệ Minh hỏi như cười: “Hễ ta bày tiệc đãi khách, là nàng cứ phải xảy ra chuyện mới được. Rốt cuộc là chuyện gì, không phải ở thiện phòng sao, đang yên đang lành sao lại gặp trộm?”.
Nàng mới oan uổng, vị thế tử này ngày sinh tháng đẻ rõ ràng xung khắc với nàng. Hơn nữa trước mặt bao nhiêu người thế này, hắn kéo tay nàng làm gì, bày ra bộ dạng thân mật, sau này làm sao nói rõ được. Thanh Thu vội vàng giằng tay ra rồi đứng sang bên cạnh, thấy một người đứng phía sau hắn đang chăm chăm nhìn mình, lòng có chút khó hiểu. Người này, cảm giác rất quen, giống ai nhỉ? Nếu khuôn mặt không trắng bệch như thế, nếu ánh mắt không sắc lẹm như thế, nếu thân hình không yếu đuối như thế, nếu không mặc một bộ đồ đen nặng nề như thế, thì có lẽ có vài phần giống với tiểu tử nhà họ Cao. Nhưng đã sáu năm rồi, tiểu tử nhà họ Cao trông như thế nào nàng cũng không nhớ rõ, tại sao lại nghĩ đến việc có người giống y? Tối nay nhất định nàng bị ma nhập rồi.